Khi Thạch Thiên Sơn nói ra những lời này, hắn cũng chỉ lo bày ra một cái tạo hình cao ngạo, ngọc thụ lâm phong của bản thân để hấp dẫn sự chú ý của Ô Thiến Thiến, nhưng lại không biết được rằng nàng đang trừng mắt nhìn hắn: Người này bị bệnh à? Việc này vốn có thể cứ như vậy mà tạm thời bỏ qua, vậy mà hắn lại nói ra lời quyết tuyệt như vậy!
Lý Kiếm Ngâm... là một kẻ dễ chọc sao? Lại càng không cần nói đến hắn còn có phụ thân trong môn phái nữa. Phụ thân của hắn chính là nhị sư thúc của mình a... Trong Thiên Ngoại Lâu, ngoại trừ các trưởng lão ra thì ông ấy chính là nhân vật đứng thứ hai chỉ sau tông chủ thôi!
Đến cả Mạnh sư thúc, sư phụ của các ngươi cũng chỉ là đứng thứ mười mà thôi...
Vừa nghe Thạch Thiên Sơn nói những lời này, trên khuôn mặt be bét máu của Lý Kiếm Ngâm lộ ra nụ cười dữ tợn:
- Thạch Thiên Sơn, ngươi xác định là mình phát biểu những câu đó chứ?
- Nói nhảm!
Thạch Thiên Sơn nói hiên ngang, chính khí lẫm lẫm:
- Sở Dương chính là sư đệ của Thạch Thiên Sơn ta! Mặc kệ tiểu tử ngươi là ai, nếu muốn tìm sư đệ ta để gây phiền toái thì phải bước qua cửa của ta đã!
Trong nội tâm Sở Dương thầm kêu lên:
"Nói hay lắm! Thạch Thiên Sơn ngươi thật là tài tình!". Nhưng ngoài miệng thì hắn cảm động nói:
- Đại sư huynh, đệ thật có lỗi... Đã gây phiền phức cho huynh rồi...
Cái này chính là hoàn toàn cắt đứt đường lui, không để lại hậu hoạn.
Thạch Thiên Sơn rất tiêu sái mà khoát tay chặn lại, ngang nhiên nói:
- Sở sư đệ, ngươi nói như vậy làm gì? Chúng ta là sư huynh đệ, xá gì chút phiền toái cỏn con này?
Hắn nói rồi làm ra một bộ dạng như đang tức giận, tựa hồ Sở Dương không cho hắn quản cái phiền phức này chính là khinh thường hắn vậy...
Mà Đàm Đàm ở một bên cũng không hiểu Sở Dương vốn là đang chơi đùa cả đám này, hắn cảm động đến suýt chút nữa khóc lên, nước mắt nước mũi giàn dụa nói:
- Đại sư huynh ... ô ... Huynh thật là tốt ...
- Đàm Đàm, ngươi cũng giống vậy thôi. Ngươi là sư đệ của Thạch Thiên Sơn ta! Nếu như ngươi có chuyện gì, vi huynh cũng sẽ nghĩa bất dung từ mà giúp ngươi!
Thạch Thiên Sơn thâm tình nói:
- Ta thân làm đại sư huynh, tự nhiên là phải che mưa che gió bảo hộ các ngươi. Nếu không thì chẳng lẽ tình cảm nhiều năm nay của mấy huynh đệ chúng ta chẳng lẽ đều là giả sao?
Trượng nghĩa! Trọng tình trọng nghĩa! Có can đảm!
Nam tử như vậy, nữ tử trong thiên hạ có ai mà không thích?
Ô Thiến Thiến ngươi... há có thể ngoại lệ sao?
Trên mặt Thạch Thiên Sơn đầy chính khí, trông rất nghiêm túc, nhưng vẫn len lén liếc mắt nhìn Ô Thiến Thiến, trong lòng rất đắc ý.
Đúng lúc này, Sở Dương như chỉ sợ thiên hạ bất loạn liền thét to:
- Được! Có đại sư huynh của chúng ta ở chỗ này, ngươi còn muốn khi dễ chúng ta sao? Đại sư huynh của chúng ta chính là đệ nhất cao thủ trong đám thanh niên Thiên Ngoại Lâu chúng ta!
- Sở sư đệ, câm miệng!
Thạch Thiên Sơn chau mày, vội vàng quát. Hắn lập tức khiêm tốn nói:
- Sở sư đệ, ngươi sùng bái ta một cách mù quáng rồi, những lời này cũng không thể nói lung tung được.... Ngươi cần phải biết rằng, họa là từ miệng mà ra đấy. Đệ nhất cao thủ, ha ha, vi huynh nào dám đảm đương? Ô sư muội đây so ra còn mạnh hơn ta nhiều a ...
Tuy Thạch Thiên Sơn nói những lời giáo huấn rất khiêm tốn, nhưng trong nội tâm thì đã sướng phổng mũi, toàn thân bay bổng.
Thật không uổng công ngày thường ta dạy dỗ các ngươi, vào thời khắc mấu chốt nhất này thật đúng là đã cho ta mặt mũi a. Mấy chữ
" đệ nhất thanh niên cao thủ" này đã thể hiện sự sùng bái mù quáng của Sở sư đệ đối với ta, đã chứng minh được uy vọng của ta rồi!
Hơn nữa, ta hiểu thời thế còn tâng bốc Ô sư muội nữa, vừa thể hiện được phong thái của ta, vừa làm cho mỹ nhân được vui...
Thạch Thiên Sơn gần như có thể tưởng tượng ra được Ô Thiến Thiến đã bắt đầu động tâm với mình rồi...
Lúc Thạch Thiên Sơn còn đang cao hứng, hắn lại không nhìn thấy được Ô Thiến Thiến đang cúi đầu nhanh chóng băng bó vết thương cho Lý Kiếm Ngâm, sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi: Việc này, việc này đã hoàn toàn hóa thành chuyện lớn rồi! Phải nhanh chóng trở về bảo cha, để lão nhân gia người nghĩ ra biện pháp.
Ai, cái này đều do cái tên Thạch Thiên Sơn ngươi. Ngươi chẳng biết cái gì cả, còn đòi làm anh hùng cái gì? Cái này thật phiền phức. Lý Kiếm Ngâm khi trở về chắc chắn sẽ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện. như vậy thì Tử Trúc Viên cùng Tỏa Vân Phong sẽ xảy ra mâu thuẫn lớn rồi ...
Lý sư thúc vốn là người cực kỳ bao che khuyết điểm, nhi tử của hắn lại bị người ta đánh cho thành như thế này, vậy hắn có thể nhẫn nhịn sao? Ai...
Nếu như chỉ có một mình Sở Dương, sau khi mình hồi bẩm chuyện này lên trên thì chỉ cần Mạnh sư thúc khiển trách hắn một phen để giữ thể diện cho Lý sư thúc là việc này coi như xong. Nhưng ai dè Thạch Thiên Sơn vừa mới đến, nói dăm ba câu đã làm cho chuyện này đi tới mức không thể cứu vãn được nữa. Hơn nữa, điều kỳ quái nhất lại chính là ... Sở Dương vốn là đầu sỏ gây nên chuyện này thì đến lúc này lại chẳng có việc gì, tất cả đều bị Thạch Thiên Sơn anh hùng dũng cảm gánh vác hết ...
Lúc này, phỏng chừng Lý Kiếm Ngâm còn hận Thạch Thiên Sơn hơn cả Sở Dương ...
Ngươi nói ngươi giỏi tính toán, giỏi tâm kế ... Việc này vốn không liên quan gì đến ngươi, ai khiến ngươi đi can thiệp lung tung vào làm gì!
- Hộc... Hắc hắc hắc ... Hộc hộc ...
Lý Kiếm Ngâm đau đến thở dốc, nhưng miệng vẫn cười nhạt:
- Thạch Thiên Sơn, ngươi hãy nhớ kỹ những gì ngươi vừa nói đấy!
- Sư tỷ, chúng ta đi thôi!
Lý Kiếm Ngâm cũng là người kiên cường, không ngờ lại lấy một chân chống đất mà đứng. Hắn liếc mắt oán độc nhìn Thạch Thiên Sơn, cường ngạnh rời đi.
Không ngờ hắn không thèm nhìn Sở Dương!
Dù sao cũng là bản thân hắn sai trước, cùng Sở Dương không có quan hệ gì ... Hơn nữa cũng là do chính hắn không cẩn thận mà đạp phải cái hố mới bị gãy chân, người ta không có liên quan gì...
Lại nói, việc này dù có nói tiếp cũng không phải là hay ho gì, tốt nhất là cứ để về sau này rồi ám toán Sở Dương đi. Chẳng qua Thạch Thiên Sơn này, ... hừ hừ, nếu không làm cho hắn chết được thì ta cũng không phải mang họ Lý nữa ...
Sự biến hóa của chuyện này làm cho ngay cả Ô Thiến Thiến cũng có chút hoa mắt.
Đương sự thì không bị làm sao, còn người vô tội bây giờ lại thành ra là người có trách nhiệm lớn nhất. Hơn nữa cái phiền phức này cũng không phải là nhỏ ...
- Còn phiền Thạch sư huynh đi chuyển cáo cho Mạnh sư thúc, cha ta muốn mời hắn lên Tụ Vân Phong có việc.
Ô Thiến Thiến suy nghĩ một chút, cảm giác được chuyện này mình đã không thể xử lý được nữa nên liền cáo từ.
- Ô sư muội khách khí rồi. Sư phụ người hiện giờ đang bế quan, chờ đến khi người xuất quan chúng ta sẽ báo lại giúp cho.
Thạch Thiên Sơn xá một cái, rất tao nhã nói:
- Sư muội thân thể yếu đuối, nếu muốn đỡ vị huynh đệ này trở về cũng là một gánh nặng. Hay là ... Đàm Đàm, ngươi hãy đi giúp đỡ vị sư đệ này đi, đưa hắn bình an trở về Tỏa Vân Phong!
- Vâng, đại sư huynh.
Đàm Đàm đáp ứng.
Ngay sau đó Ô Thiến Thiến cũng cáo biệt Thạch Thiên Sơn và Sở Dương, sau khi nói một tiếng cảm tạ Thạch Thiên Sơn liền xoay người rời khỏi. Trong lòng nàng có chút khó chịu, không ngờ lại có một loại cảm giác như là tế bái ai đó vậy... Tựa như vừa rồi nói chuyện cùng Thạch Thiên Sơn cũng như là nói chuyện với người chết vậy ...
Thạch Thiên Sơn nhìn hình bóng của ba người đang dần biến mất nơi cuối con đường mà không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười đắc ý. Ngày hôm nay, mình tuyệt đối đã để lại ấn tượng sâu sắc với Ô Thiến Thiến rồi!
Còn Sở Dương thì tuy biểu lộ không có gì khác thường, nhưng trong mắt thì lại có thể thấy được chút tiếu ý.
Ấn tượng thì khẳng định là có để lại, chỉ có điều cái ấn tượng đó cũng chẳng khác gì là
"shit" cả ...
- Chuyện ngày hôm nay thật cảm ơn đại sư huynh.
Thần sắc Sở Dương cảm kích nói:
- Bằng không ta thật đúng là đã gặp xui xẻo lớn rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
- Chẳng còn cách nào khác cả.
Thạch Thiên Sơn ra vẻ đạo mạo nói:
- Sở sư đệ, người này tên là gì? Ngươi cũng biết hắn à?
Sở Dương nói:
- Tiểu đệ cũng không biết.
Hiện giờ mới nhớ tới việc hỏi tên hắn? Ta biết hắn tên là Lý Kiếm Ngâm, là nhi tử độc nhất của nhị sư bá Lý Kính Tùng, một trong số những tên công tử bột của Thiên Ngoại Lâu. Nhưng mà lão tử không nói cho ngươi!
- Ừm, không biết cũng chẳng sao.
Thạch Thiên Sơn hừ một tiếng khinh thường, nói như thể núi Thái Sơn có sụp xuống cũng dám đảm đương:
- Thực lực của tên kia cũng bình thường thôi, chắc chẳng phải là hạng đại nhân vật gì đâu. Không cần để hắn ở trong lòng, cho dù hắn có muốn trả thù, phòng chừng một tên như hắn cũng chẳng làm gì nổi ai đâu. Mấy sư huynh cũng sẽ không để cho tên phế vật này đến đắc tội Thạch Thiên Sơn ta đâu, Sở sư đệ ngươi có thể yên tâm.
Sở Dương vâng một tiếng, cảm tạ rối rít.
Mãi đến chiều, Đàm Đàm vốn đi tiễn người thì bây giờ trở về, người đầy bụi đất, sắc mặt rất khẩn trương cùng sợ hãi. Lúc hắn trở về, Thạch Thiên Sơn còn đang ngâm nga khúc hát luyện kiếm trong sân, tưởng tượng lấy tương lai tốt đẹp của mình. Từng kiếm từng kiếm của hắn phấn chấn nhẹ nhàng, khí phách trào dâng.
Còn Sở Dương lúc này đang khoanh chân ngồi trong phòng, cố gắng nắm chắc tất cả thời gian cố gắng đề thăng công lực bản thân. Có thực lực, mới có quyền nói chuyện! Sở Dương tuyệt đối sẽ không bỏ phí dù chỉ một chút thời gian có thể dùng để tu luyện nào.
Đàm Đàm vội vã chạy về, đầu đầy mồ hôi, sau khi ở bên ngoài nói cùng Thạch Thiên Sơn mấy câu thì Sở Dương chợt nghe thấy một tiếng
"leng keng" vang lên, thì ra là thanh trường kiếm trong tay Thạch Thiên Sơn đã rơi xuống đất.
Ngay sau đó là phịch một tiếng, hắn đã đặt mông ngồi ở trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.