Một nội thị nhẹ chân nhẹ tay đi tới, nhẹ nhàng rẽ màn ra, đợi sau khi Sở Dương đi vào, lại nhẹ nhàng buông xuống, sau đó lại im lặng rời đi. Từ đầu đến cuối không phát ra chút tiếng động nào.
Sở Dương bước vào liền sửng sốt.
Trước mặt hắn là một chiếc ghế mềm, bên trên có một người đang dựa vào đó. Nói là người, thật sự là có chút rất miễn cưỡng, không bằng nói thẳng là một khối xương khô.
Người này toàn thân, ngoài bộ xương ra thì các bộ phận khác không nặng tới nửa cân. Có thể nói, chỉ là một lớp da nhăn nheo dán trên bộ xương mà thôi.
Trên mặt hắn không có nửa điểm hồng hào, có một hào quang duy nhất đó chính là hai con ngươi đục ngầu vẫn đang lập lòe lóe ra, sinh mạng sáng rọi. Cũng chỉ có lúc người này mở mắt ra thì mới khiến cho người khác cảm thấy, thì ra người này vẫn còn sống.
Có một cỗ khí tức âm u thuộc về người chết, từ trên thân người sống này, thản nhiên phát ra.
Trên người hắn mặc áo choàng màu vàng, loại phục sức tôn quý này cũng không thể che giấu khí tức u ám của người này.
Lúc này, ánh mắt hắn đang cố gắng nhìn về phía Sở Dương.
Sở Dương không thể nào tưởng tượng được, một cơ thể đã tới mức độ này thì làm sao có thể ngồi lên được! Tuy rằng hắn chỉ là nằm ngồi.
"Ngươi… chính là Sở Dương?" Thanh âm của người này vô cùng thấp, nếu như không để ý thì sẽ không nghe thấy. Nhưng duy nhất may mắn là, từng chữ từng chữ nói ra rất mơ hồ nhưng vẫn có thể để cho người khác hiểu được.
Thiết Bổ Thiên đứng ở phía sau cơ thể hắn, một tay khoát lên vai hắn, nước mắt từ khóe mắt bắt đầu chảy ra, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đất.
Người này chính là Thiết Thế Thành, người đứng đầu Thiết Vân quốc, là phụ thân của Thiết Bổ Thiên.
Hắn sớm đã rơi vào trạng thái hôn mê cùng tạm tỉnh lâu dài, mỗi lần hôn mê là mê liền mười mấy canh giờ, nhưng lúc tỉnh lại thì chưa tới một khắc. Điều bi kịch nhất là, mỗi lần tỉnh dậy, thần trí của hắn đều bảo trì tuyệt đối thanh tỉnh!
Điều này đối với một người thân thể đã đến mức này mà nói, mới là sự tra tấn lớn nhất! Còn không thoải mái bằng thần trí hoàn toàn hỗn loạn! Nhưng lần này tỉnh lại, nghe nói Đỗ Thế Tình mất tích, vị quốc chủ này lập tức mãnh liệt yêu cầu Thiết Bổ Thiên cho mình ăn vào Long Hồn hương!
Long Hồn hương còn gọi là Hồi Hồn hương. Nó có thể làm cho người ta ở trong một đoạn thời gian thể hiện ra một đoạn trạng thái phấn khởi hồi quang phản chiếu cực đoan! Chống đỡ một người gần chết, nói xong chuyện muốn nói, làm xong chuyện muốn làm!
Nhưng khoảng thời gian này cũng rất ngắn ngủi, một khi khoảng thời gian này qua đi, ngọn lửa linh hồn sẽ hoàn toàn tắt! Cả người hoàn toàn tử vong!
"Đúng" Sở Dương nhẹ nhàng trả lời. Hắn thật sự không dám dùng sức nói chuyện, nhìn bộ dáng của vị quốc chủ này, làm cho người ta cảm giác không khí chấn động lớn chút hắn sẽ lập tức không chịu nổi.
"Ừm, không cần đa lễ" Con mắt Thiết Thế Thành hơi giật giật:
"Đến gần chút, để ta xem xem. Ngươi đứng xa như vậy, ta nhìn không rõ hình dáng của ngươi".
Sở Dương đáp ứng một tiếng, bước lên mấy bước.
Khoảng cách vừa rồi giữa hắn cùng Thiết Thế Thành khoảng năm sáu bước, lại có thể thấy không rõ lắm… ánh mắt vị quốc chủ này, có thể nói đã cực kỳ tệ .
"Không tệ. Quả nhiên là tuấn tú lịch sự" Thiết Thế Thành khẽ cười. Hắn không cười còn hoàn hảo chút, lúc này cười, lại đáng sợ như lệ quỷ chui ra vậy.
"Bệ hạ quá khen".
"Bổ Thiên thường xuyên khen ngợi ngươi trước mặt ta, ha ha. Nó cho rằng ta không nghe thấy, thực ra ta đều nghe rõ hết" Trong nụ cười của Thiết Thế Thành lại có có chút đắc ý, thở dài nói:
"Hôm nay là ngày ta cảm thấy nhẹ nhõm nhất trong vòng mười năm qua".
Phía sau hắn, Thiết Bổ Thiên trên mặt rõ ràng đỏ một chút, tiếp theo lại trở nên tái nhợt.
"Trong khoảng thời gian này, tất cả những việc ngươi làm ta đều nắm rõ" Ánh mắt Thiết Thế Thành dần dần trở nên sáng hơn, dần dần trở nên sắc bén hơn, một cỗ khí tức vương giả, chậm rãi từ bên trong linh hồn thân thể hắn phát tán ra bên ngoài.
Đây là Long Hồn hương dần dần ở trong thân thể hắn phát sinh tác dụng.
"Ngươi làm rất tốt!" Ánh mắt Thiết Thế Thành vô cùng lợi hại đánh giá Sở Dương, chậm rãi nói: "Ta cũng từng nhiều lần nói như vậy với Bổ Thiên, thân làm vương giả nhất định phải tàn nhẫn một chút. Lúc cần giết thì giết thì cho dù là con cháu của mình thì cũng phải giết. Chẳng có gì là không thể làm, đây chính là con đường của một vị Vương giả phải đi. Con đường của Vương giả chắc chắn là một con đường cô độc, một đường tang thương! Nhưng hắn lại thủy chung là có chút không quả quyết".
"Làm một vương giả, so với làm một người bình thường mệt hơn nhiều. Có chút người biết rõ không nên giết, cũng phải giết: Có chút người rõ ràng luyến tiếc, cũng phải giết! Có một số việc ngay cả biết rõ không đúng, nhưng vẫn phải làm! Bởi vì ngươi thân là vương giả, sẽ nhận tất cả cái này, chính mình thừa nhận!"
Thiết Thế Thành tuy rằng nhìn Sở Dương, nhưng những lời này dường như không phải nói với Sở Dương mà là nói với Thiết Bổ Thiên.
"Vương giả… thứ cần nghĩ chính là thiên hạ chứ không phải bản thân mình, lại càng không phải gia đình. Đây chính là bi ai của một vị Vương giả. Thế gian này ai mà không có tình cảm? Vương giả cũng có, nhưng lại không được phép có. Cho nên, trong lòng mỗi vị Vương giả đều rất cô độc, đều buồn bã đến đáng thương. Trong lòng mỗi một vị Vương giả đều có rất nhiều điều trái với lương tâm! Ngày ngày đêm đêm tra tấn chính mình, cho nên, các đời tới nay, vương giả thọ mệnh cũng không dài..."
Thiết Thế Thành lại thở dài một tiếng, không biết hắn nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt hiện ra sự bi thương cực độ.
Sở Dương không biết nên nói gì với vị đế vương này, đành phải trầm mặc, không nói một lời.
"Trẫm mười tám tuổi đăng cơ làm đế, trong mấy năm, chiêu binh mãi mã, binh hùng tướng mạnh! Phóng mắt khắp quần hùng thiên hạ, có mấy ai có thể so cùng! Lúc này đây Nam chinh bắc thảo, gót sắt tới đâu, nghe gió mà chạy; Quân tiên phong tới đâu, tan rã tới đó! Bất quá năm năm, đã đem bản đồ Thiết Vân mở rộng một phần ba! Khi đó, trẫm dã tâm bừng bừng, vẫn cảm giác, thiên hạ này ngay ở trong tay trẫm, mà thiên hạ này, cũng do trẫm thống nhất!"
"Thiết Vân yên ổn, Đại Triệu ý thức được Thiết Vân uy hiếp, xuất binh tiến công! Trẫm lúc ấy chính trực tráng niên, hùng tâm bừng bừng, ngự giá thân chinh! Thiết Vân vũ khí sắc bén, thiên hạ vô song! Ta liên tiếp chiến thắng; Đại Triệu dù có Đệ Ngũ Khinh Nhu tọa trấn, nhưng cũng khó chắn vũ khí của trẫm!"
"Lúc ấy, năm mươi vạn đại quân của Thiết Vân, liên doanh bốn trăm dặm! Cùng bốn mươi vạn đại quân của Đệ Ngũ Khinh Nhu Đại Triệu, giằng co ở Song Long sơn! Trẫm có tuyệt đối tin tưởng, đem quân đội của Đệ Ngũ Khinh Nhu đánh tan, sau đó lấy thế bẻ gãy nghiền nát, thẳng nhập Đại Triệu! Diệt vong đại triệu, theo sau hiệp oai lôi đình, thôn tính tiêu diệt Vô Cực quốc! Hoàn thành bá nghiệp Hạ Tam Thiên!"
Thanh âm khàn khàn của Thiết Thế Thành dần dần dâng cao lên, trên mặt cũng lộ dần sắc hồng, ánh mắt cũng trở nên vô cùng khí phách, uy nghi nghiêm nghị, tựa như là đang hồi tưởng lại khoảng thời gian thống lĩnh hàng vạn đại quân đi chinh phục thiên hạ.
"Nhưng ngay tại lúc trận quyết chiến vừa bắt đầu thì đột nhiên xuất hiện đám tử sĩ công kích! Mười ba vị Võ tôn lẻn vào đại doanh, liều mạng tiến công ý đồ ám sát trẫm. Nhưng cái đó còn chưa đủ, có một vị tiễn thủ thần kỳ, hắn từ ngoài một trăm trượng bắn ta một mũi tên!" Ánh mắt Thiết Thế Thành lộ ra sự vô cùng phẫn nộ:
"Chính là một mũi tên nọ, làm cho ta cả đời từ thời khắc đỉnh phong nhất, lập tức kéo xuống địa ngục!""Trên mũi tên đó có độc, không có thuốc nào có thể giải. Trận đó, quân ta như rắn mất đầu, đại quân đại bại, như rùa rụt cổ rút về thành Thiết Vân, cố gắng kéo dài chút hơi tàn, mãi tới hôm nay…" Nói tới đây, Thiết Thế Thành thanh âm dần dần trầm thấp xuống.
"Mười năm trước, ta lẽ ra nên chết rồi, mãi tới giờ mới chết, thật sự là để cho các nàng… chờ lâu rồi!" Thiết Thế Thành thở dài, người hơi hơi nhắm mắt một chút, hai dòng nước mắt từ trên khuôn mặt rơi xuống.
Sở Dương điềm tĩnh nói:
"Bệ hạ còn việc gì vẫn chưa hoàn thành?" Hiện tại nói cái gì mà bệ hạ chắc long thể nhất định an khang, nên thả lỏng tâm tình gì gì đó thì chính là không hợp thời, ngược lại còn có chút ngu xuẩn. Sở Dương biết, nếu Thiết Thế Thành đã muốn gặp mình, như vậy tuyệt đối không phải muốn nói vài câu cảm khái mà thôi.
Hắn muốn cảm khái, nhiều thần tử như vậy có thể phát, cần gì đối với một người lần đầu tiên gặp mặt như mình mà cảm khái?
"Việc chưa làm xong… nhiều lắm… nhiều lắm…" Thiết Thế Thành thân hình đột nhiên rung rung một chút, trong thanh âm lộ ra cực độ thẫn thờ, cùng tiếc nuối chí khí chưa thỏa.
"Việc chưa làm xong chính là Thiết Vân…" Thiết Thế Thành thổn thức, đột nhiên hỏi:
"Sở Ngự Tòa, trẫm lấy thân phận của một người sắp chết, yêu cầu ngươi ở lại Thiết Vân, có được không?"Sở Dương ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Thằng bé Bổ Thiên này, lòng dạ tính khí đều có thể làm một vị Vương giả, mưu lược có thừa, tàn nhẫn lại không đủ!" Ánh mắt đã gần như khô lâu của Thiết Thế Thành đăm đăm nhìn Sở Dương:
"Mà Sở Ngự Tòa sát phạt quyết đoán, sạch sẽ lưu loát, hoàn toàn có thể bù lại chỗ chưa đủ của Bổ Thiên!""Hai người các ngươi cùng một chỗ, quả thực chính là ông trời tạo nên một đôi... hợp tác!" Thiết Thế Thành thanh âm có chút quái dị.
Nguồn truyện: TruyệnYY.com"Thật xin lỗi, ta không thể lưu lại" Sở Dương trầm mặc một hồi, xin lỗi trả lời.
"Nếu như ngươi ở lại… trẫm… trẫm hiện tại có thể làm chủ, đem đứa con gái duy nhất của trẫm gả cho ngươi!" Thiết Thế Thành nhìn chằm chằm vào Sở Dương nói:
"Ngươi đừng vội vàng cự tuyệt… ngươi cưới con gái của trẫm rồi, từ này về sau ngươi chính là Nhiếp chính vương của Thiết Vân quốc! Quyền to trong tay, than ở quyền lực đỉnh phong, cười xem phong vân!"Phía sau Thiết Bổ Thiên gục đầu xuống thật sâu, răng nhẹ nhàng cắn môi, lên tiếng nói:
"Phụ hoàng…""Sở Ngự Tòa, con gái của trẫm là đệ nhất tuyệt sắc của Thiết Vân quốc" Thiết Thế Thành không để ý tới Thiết Bổ Thiên mà chỉ nhìn Sở Dương:
"Lại có quyền thế đỉnh phong, phú quý cử quốc làm quà cưới! Ngươi có bằng lòng lưu lại hay không?""Đệ nhất tuyệt sắc, quyền thế đỉnh phong, phú quý cử quốc" Sở Dương cười khổ nói:
"Cái này thực là dụ hoặc làm cho người ta khó có thể ngăn cản, không sai… Sở mỗ trong lòng đã có chỗ, hơn nữa… chí nguyện cả đời này, cũng đều không phải là ở Hạ Tam Thiên này".
Sở Dương mỉm cười:
"Ý tốt của bệ hạ, Sở mỗ xin nhận".
Sâu trong hốc mắt Thiết Thế Thành đột nhiên phát ra một đạo ánh sáng vô cùng lợi hại, rất lâu sau mới nhẹ nhàng nói:
"Tốt! Tốt! Không hổ là Sở Diêm Vương!"Hắn mệt mỏi ho khan hai tiếng, thản nhiên nói:
"Sở Ngự Tòa, trẫm hỏi ngươi một chuyện, ngươi phải trả lời chi tiết".
Sở Dương nói:
"Bệ hạ mời nói".
"Đỗ Thế Tình đột nhiên mất tích, chuyện này không biết có quan hẹ gì tới Sở Ngự Tòa không?" Thiết Thế Thành nặng nề hỏi. Phía sau hắn Thiết Bổ Thiên đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lợi hại, nhìn Sở Dương.