Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 267: Chuyện này ta sai rồi!

Liên tục ba ngày, Vấn Thiên kiếm cùng Hoàng Tuyền đao liên tục xuất hiện ba đêm, mà chỉ trong ba đêm này, toàn bộ Trung Châu thành đã náo loạn thành một nồi cám lợn. Quá nửa nha môn bị hủy diệt....
Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu ngoài từ bắt người ra, thì cũng chỉ là bắt người, không ngừng bắt người, đối với mấy chuyện khác căn bản không thèm quan tâm.
Những người bắt được sẽ bị bí mật áp tải tới đại bản doanh trong Kim Mã Kỵ Sỹ đường, sau đó tiếp tục...
Hiện tượng các đại gia tộc Trung Tam Thiên tham gia tranh đoạt mà Sở Dương mong đợi, thủy chung vẫn không xuất hiện.
Sở Dương vẫn cảm giác có điều gì đó không hợp lý, mấy ngày nay tâm sự nặng nề, mãi cho tới buổi chiều hôm thứ ba, mới đột phiên phục hồi tinh thần trở lại.
"Hỏng rồi!" Sở diêm vương vỗ đùi, ánh mắt lóe sáng, bừng tỉnh.

"Làm sao vậy?" Cố Độc Hành ôm Hắc Long kiếm, cũng không ngẩng đầu lên.
"Chúng ta làm như vậy, tất nhiên là tạo ra loạn cục, nhưng... cũng rất có thể đang giúp Đệ Ngũ Khinh Nhu một đại ân!" Sở Dương cười khổ một tiếng: "Lực lượng giang hồ, lực lượng gian hồ!"
"Ý ngươi là... Đệ Ngũ Khinh Nhu đang đổ thêm dầu vào lửa?" Cố Độc Hành đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin hỏi.
"Đây là tất nhiều." Sở Dương thở dài một tiếng, lại hít một hơi thật sâu, khiến cho tâm trí mình nhanh chóng bình tĩnh trở lại.Tại thời điểm này, vội vàng nóng nảy chính là tự tìm đường chết. Cho dù không thể bình tĩnh, cũng phải bức cho mình bình tĩnh.
"Cáo già dù sao vẫn là cáo già. Chuyện này, ta phạm vào sai lầm cực lớn." Sở Dương cảm thấy huyết khí mình vẫn đang bốc lên, cho nên hắn bắt đầu phân tích chính mình.
Phân tích sai lầm của mình, là cách nhanh nhất để tỉnh táo lại, đồng thời cũng là biện pháp nhanh nhất để tìm ra lối thoát. Tuy cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa rõ ràng, nhưng hắn từ trong lần phân tích này, có thể tìm được lốt thoát.
"Ngươi phạm phải sai lầm cực lớn?" Cố Độc Hành nhíu mày: "Kế hoạch của chúng ta tuyệt đối không có vấn đề. Hơn nữa cũng là phương pháp tốt nhất khiến cho đối phương rối loạn. chỉ có giang hồ nổi loạn, khiến cho triều đình bất mãn nhất, từ đó chúng ta có thể bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch. Cái này hoàn toàn không có vấn đề, vì sao...."
"Giang hồ! Lực lượng giang hồ, vẫn là tâm bệnh lớn nhất của triều đình, cũng là căn nguyên của hỗn loạn. Bao nhiêu năm qua, nó vẫn đối lập lẫn nhau." Sở Dương chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ của mình: "Giang hồ là một á thế lực luẩn quẩn, triều đình chỉ có trấn an, vĩnh viễn không thể tiêu diệt hoặc thu phục."
"Nhưng, ta lại cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một cơ hội như vậy."
Lúc này, Sở Dương lại nhớ tới một câu mà Thiết Bổ Thiên từng nói: Giang hồ chính là tiền thân của triều đình. Khi á thế lực phát triển tới mức độ nhất định, có thể tranh đoạt thế lực, sau đó nhanh chóng thay hình đổi dạng, biến thành triều đình.
Người giang hồ luôn luôn khinh thường người đọc sách,nhưng sau khi bọn hắn nắm giữ chính quyền, mục tiêu thanh trừ hàng đầu cũng là người giang hồ, nhưng mục tiêu đề bạt hàng đầu, lại là người đọc sách.
Đây là câu Thiết Bổ Thiên nói trong lần đầu tiên gặp mặt hắn.
Sở diêm vương hiện giờ ra, đột nhiên cảm thấy thực hối hận. Hắn hiểu ra sai lầm lớn nhất mà mình phạm phải, chính là không thương lượng hành động lần này với Thiết Bổ Thiên.
Với tư duy chinh khách xuất sắc của Thiết Bổ Thiên, nhất định có thể hoàn thiện lỗ hổng trong kế hoạch lần này.
Nhưng lúc đó, mình cùng Thiết Bổ Thiên lại đang lâm vào một cục diện bế tắc kỳ diệu, khiến cho mình tự định đoạt toàn bộ.
Nghĩ đến đây, Sở Dương lại có chút than thở.
Thành tại Tiêu Hà, bại cũng Tiêu Hà. Một câu này, đã diễn giải hoàn mỹ trong tình huống này. Vì ngăn cản kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu, Sở Dương mới khiến cho Đỗ Thế Tình biến mất trước bốn tháng. Mà sự kiện đó, đã làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của Đệ Ngũ Khinh Nhu. Khiến cho Thiết Vân có cơ hội thở dốc, hơn nữa cũng tranh thủ thời gian cho chuyến đi tới Trung Châu này của mình, trì hoãn cước bộ chiến tranh.
Nhưng cũng chính vì chuyện này mới khiến cho Thiết Bổ Thiên bất mãn, tuy vẫn tín nhiệm như trước, nhưng khúc mắc lại không thể nào giải bỏ. Khiến cho lần đại hành động này, không có Thiết Bổ Thiên bổ khuyết thiếu sót.
Mặc dù mình có kinh nghiêm hai kiếp, nhưng đối với chính trị, dù sao vẫn còn gà mờ.
Còn một điều nữa, chính là Thiết Bổ Thiên tín nhiệm mình vô hạn! Bất kể mình có quyết định làm gì, cho tới bây giờ, Thiết Bổ Thiên đều chỉ có ủng hộ! Bao gồm cả lần tới Đại Triệu này của mình, Thiết Bổ Thiên cũng hoàn toàn tín nhiệm không hề nghi ngờ một chút nào.
Nhưng cái tín nhiệm này, lại tạo ra một sai lầm cực lớn.
Cứ nghĩ đến đây, Sở Dương lại cảm thấy khó chịu trong lòng.
Sở Dương, ngươi không phải là vạn năng! Nếu bàn về giang hồ, ngươi không bằng Mạc Thiên Cơ, nếu luận tới chính trị, ngươi lại kém xa Đệ Ngũ Khinh Nhu. Nếu ngươi cứ tiếp tục như vậy, chờ đợi ngươi chính là bại vong!
Sở Dương thầm nói trong lòng mình.
Sau đó hắn đứng dậy, chậm rãi bước đi trong phòng, khẽ lẩm bẩm: "... Nếu như có kiếp sau, bạn quân thiên hạ vũ!" Mạc Khinh Vũ, hiện giờ cũng chỉ có Mạc Khinh Vũ, mới là động lực của Sở Dương! Cũng là liều thuốc tốt nhất bức hắn hoàn toàn tỉnh táo trở lại!
Nếu như ta bại, cho dù có kiếp sau, ta cũng không có cơ hội 'bạn quân thiên hạ vũ'!
Cố Độc Hành nghe thấy Sở Dương lẩm bẩm một câu gì đó, nhưng lại không nghe rõ ràng, đang muốn hỏi thì thấy Sở Dương đột nhiên quay đầu lại, trầm giọng, nghiêm túc nói: "Chuyện này, là ta sai rồi!"
Bảy chữ này, giống như Sở Dương cắt từ trong lòng mình ra. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Sau khi nói bảy chữ này, Sở Dương đột nhiên cảm thấy thoải mái! Đúng vậy, thoải mái!
Lịch đại cường giả, có thể phát hiện khuyết điểm và nhược điểm của địch nhân, cũng dựa vào đó để lợi dụng. Nhưng, có mấy người có thể nhìn thẳng vào sai lầm của mình?
Chính vì không nhìn ra sai lầm của mình, cho nên mới khiến cho vô số anh hùng phải gãy kích trầm sa, nuốt hận quy thiên!
Sở Dương nói ra mấy chữ này, có lẽ chính hắn cũng không biết, trong nháy mắt vừa rồi, hắn đã chinh phục được tâm ma lớn nhất thế gian mà mỗi một người đều có!
Nhìn thẳng vào nhược điểm của mình, nhìn thẳng vào chỗ thiếu hụt của mình, thừa nhận mình thất bại!
"Đại Triệu của Đệ Ngũ Khinh Nhu, người giang hồ rất nhiều. Hơn nữa, Đại Triệu luôn luôn chìm đắm trong cảnh tượng thái bình hoan múa, cho nên mâu thuẫn giữa quan phủ và giang hồ cũng rất lớn, không thể điều hòa nổi." Sở Dương mỉm cười, khe khẽ nói: "Cho nên, giang hồ của Đại Triệu, mới là chuyện khiến Đệ Ngũ Khinh Nhu đau đầu nhất."
"Ý của ngươi là... Bởi vì những năm gần đây, Thiết Vân luôn rơi vào thế yếu, cho nên ngược lại có chung một mối thì, cho dù có mâu thuẫn thì cũng điều tiết được? Còn Đại Triệu lại không?" Cố Độc Hành cũng là người thông minh tài trí, lập tức hiểu được hàm nghĩa ẩn sâu bên trong.
"Đúng."
"Cho nên, Vấn Thiên kiếm và Hoàng Tuyền đao lần này, chẳng khác nào hút hết lực lượng giang hồ của Đại Triệu về Trung Châu, cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một cơ hội, một lưới bắt hết?" Cố Độc Hành nhíu mày.
"Không sai." Sở Dương chậm rãi nói: "Nếu như ta là Đệ Ngũ Khinh Nhu, ta sẽ lợi dụng cơ hội này, để cho người giang hồ cướp đoạt lẫn nhau, giết chóc lẫn nhau, sau đó ta làm ngư ông đắc lợi. Có thể bắt thì bắt, có thể giam thì giam. Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, thì đó chính là lúc thu phục những người này. Cho dù ta chỉ nắm giữ được một phần, thì đó cũng là một cỗ sức mạnh khổng lồ."
"Hơn nữa, trải qua chuyện này, giang hồ Đại Triệu sẽ phải mất một đoạn thời gian tương đối dài, mới có thể gượng dậy được. Mặc dù hỗn loạn một lần, nhưng lại tiêu trừ được mối lo lâu dài."
"Hỗn loạn đã diễn ra được ba ngày." Sở Dương khẽ nói: "Trung Châu đương nhiên đau đớn trước mắt, nhưng số người Đệ Ngũ Khinh Nhu bắt được, cũng đã hơn sáu ngàn! Trung Châu thương tổn, bất quá chỉ cần dùng bạc và người thường là có thể giải quyết. Tu sửa một phen là xong. Nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu lại lợi dụng cơ hội này tích tụ lực lượng, lại có thể sử dụng lâu dàu, quay lại đâm cho chúng ta một kích!"
"Một khi Đệ Ngũ Khinh Nhu tích tụ được lực lượng vượt quá khả năng chúng ta có thể thừa nhận.... Thì từ nay về sau, Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ không còn bất cứ cố kỵ nào nữa."
Sở Dương khẽ cười: "Đệ Ngũ Khinh Nhu... lợi hại!"
Cố Độc Hành nghe xong mà đầu óc choáng váng, hỏi: "Một khi đã vậy, chúng ta phải làm thế nào, mới có thể hóa giải?"
"Phá giải...." Sở Dương đứng lên, chậm rãi suy tư, sau một hồi lâu , nói: "Chúng ta chỉ có thể tiếp tục làm tiếp, dừng không được... Cho nên tạm thời không thể phá giải, chỉ có thể tìm kiếm cơ hội phá giải trong thời gian kế tiếp."
"Đệ Ngũ Khinh Nhu tâm cư cẩn mật, ta không bằng! Hắn có thể trong bất tri bất giác biến một chuyện hoàn toàn xấu, thành chuyện tốt. Hơn nữa, còn dùng biện pháp rất đơn giản, đánh trúng luôn chỗ yếu hại, hơn nữa khiến cho ta không thể phản kích!"
Sở Dương thở dài: "Đối mặt với loại đối thủ này, thật sự là đại khiêu chiến trong đời!" Mặc dù hắn thở dài, nhưng Cố Độc Hành lại phát hiện, trong ánh mắt Sở Dương, quang mang chớp động, tất cả đều là ý chí chiến đấu!
Cố Độc Hành không khỏi thở dài một tiếng, hâm mộ nói: "Sở Dương, ngươi biết không? Vừa rồi, ngươi đã thay đổi." Cố Độc Hành nói thẳng. Sở Dương hiện giờ, và Sở Dương lúc trước, đã có thay đổi .
Mà loại thay đổi này, chỉ trong một cái nháy mắt.
Sở Dương dĩ vãng, luôn khiến cho người ta có một loại cảm giác, mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay hắn. Như vậy tuy rất có bá lực,bá khí. Nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy có chút tự phụ.
Nhưng Sở Dương hiện tại, lại rất khiêm tốn.
Loaọi chuyển biến này, chính là chuyển biến căn bản tâm tính. Chẳng khác nào một lần linh hồn thoát thai hoán cốt.
Hoặc cũng có thể nói: Sở Dương hiện giờ, mới chính thức tuyên bố trưởng thành! Dưới áp lực cường đại của Đệ Ngũ Khinh Nhu, Sở Dương đột phá chính tâm mình.
Cho nên Cố Độc Hành rất hâm mộ, bởi vì hắn biết, tâm chính là thành tựu thiên địa, muốn đột phá tâm tình của mình, nói dễ hơn làm? Đột phá tâm tính một lần, còn có tác dụng hơn đột phá mười giai vị trên võ học!
Bởi vì, đây căn bản là tiến bộ không thể đánh giá!
Tuy Sở Dương hiện giờ quả thật đã rơi xuống hạ phong, nhưng Cố Độc Hành lại có cảm giác, Sở Dương có lần đột phá này, cho dù bị Đệ Ngũ Khinh Nhu tạm thời dẫn trước thì cũng không sao cả.
"Có nên báo cho đám Kỷ Mặc dừng lại không?" Cố Độc Hành hỏi.
"Không! Kế hoạch vẫn cứu chấp hành theo kế hoạch đã định, không thay đổi!" Trong ánh mắt Sở Dương tràn đầy vẻ suy tư, nói: "Đệ Ngũ Khinh Nhu biến chuyện xấu thành chuyện tốt... Ta có thể biến chuyện tốt này lại biến thành chuyện xấu không?"
"Người thí luyện của thế gia Trung Tam Thiên đều đến rồi. Căn cứ tin tức, bọn họ dường như đều đã tới Tiếp Thiên lâu." Sở Dương trầm tư khẽ nói: "Đây là an bài của Đệ Ngũ Khinh Nhu... cũng là con bài chưa lật của Đệ Ngũ Khinh Nhu....."
Hắn đột nhiên xoay người, trong mắt lóe sáng, nói: "Độc Hành, chúng ta cũng tới Tiếp Thiên lâu!"
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-267/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận