Cách một bước, có lẽ chính là lằn ranh giữa sự sống và cái chết!
Đám binh sĩ chết tiệt này, vốn là tới bắt đại ca của ta, ý định trước đó của ta là muốn trà trộn vào thành đi gặp đại ca rồi tính sau, không nghĩ tới vừa vào thành lại bị tra hỏi không ngừng như vậy...
Hay là trước giết rồi tính sau!
Nếu như đã giết người thứ nhất người thứ hai người thứ ba, vậy thì hoặc là không làm, còn nếu đã làm thì phải làm đến cùng! Dù sao đã nhất định đã không thể bỏ qua được rồi.
Xác định rõ ràng mọi chuyện, sát ý liền xuất hiện, không cần tiếp tục che dấu, suy nghĩ đến đó, ánh mắt của Sở Nhạc Nhi càng thêm lạnh như băng.
Phốc phốc phốc...
Tất cả binh lính Mặc Vân Thiên chạy tới, chỉ cần tiếp xúc đến không khí trong phạm vi mười trượng, liền ngã xuống đất, mà theo bọn hắn ngã xuống, thì phạm vi cấm kỵ này cũng nhanh chóng mở rộng ra!
Sở Nhạc Nhi đứng im lặng ngay tại vị trí trung tâm đám người, một thân tuyết trắng thanh lịch, sắc nước hương trời, tóc dài hơi tung bay ở trong gió, trên mặt còn mang theo sự thuần khiết non nớt mà chỉ cô gái mới có, giống như là một đóa sen trắng thánh khiết nhất.
Nhưng mà ở bên cạnh nàng, cũng đã biến thành khu vực tử vong quá sức khủng bố!
Những sinh mệnh tiếp xúc đến bên cạnh khu vực này, không tránh khỏi việc suy sụp ngã xuống!
Trước sau trong khoảng thời gian uống một chén trà mà thôi, thế nhưng đã có trăm mười người ngã xuống ngổn ngang lộn xộn! Người ở giữa nhất, giờ phút này đã dừng hô hấp vĩnh viễn, người ở phía ngoài, thì vẻ mặt cũng đều đen thùi, cách cái chết không xa, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bước xuống Hoàng Tuyền.
"Tích tích ~~~" rốt cuộc có người, ở thời điểm trước khi ngã xuống liền thổi lên còi trong tay.
Theo tiếng còi cảnh báo vang lên, một đám tiếng bước chân ồn ào dần dần tới gần, rõ ràng có một đám đông đang chạy hướng về phía bên này.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Sở Nhạc Nhi mang theo nụ cười lạnh, đứng lù lù bất động.
Nếu như là trước đó, nàng còn có chút kiêng dè; nhưng giờ phút này đã có hơn một trăm người chết ở chỗ này, tử khí tràn đầy đã tẩm bổ độc khí của bản thân, đã đến mức tương đương mạnh, Sở Nhạc Nhi chẳng khác gì đã lấy được một số tiền vốn lớn, hoàn toàn có thể triển khai một lần tàn sát, thậm chí là tàn sát liên tục không gián đoạn!
Nếu nói là tử khí đối với kiếp nạn thần hồn chính là bổ phẩm, thì đối với độc của Nhạc Nhi chính là chất xúc tác cực hạn nhất tốt nhất, thực lực của người chết khi còn sống càng mạnh, thì hiệu quả thúc giục cũng càng tốt!
Đám đông đang nhanh chóng tới gần.
Đột nhiên có một người nói cao giọng: "Chậm đã! Mọi người dừng bước, bất cứ kẻ nào cũng không được hành động thiếu suy nghĩ!"
Người tới ở phía trước, lập tức dừng lại, hiện thân ở trên nóc nhà cao cao. Nhưng, người ở hai bên trái phải lại hoàn toàn không có ý dừng bước, vẫn xông thẳng tới trước như cũ, kết quả là, một nhóm người đi đầu liền ngã xuống hoàn toàn không có dấu hiệu gì!
Người phía sau thấy thế mới kêu lên một tiếng, lui về phía sau nhanh như tia chớp, trong đó có mấy người xui xẻo, không biết thế nào liền đụng phải chiến hữu từ phía sau vọt tới, một bên vọt tới trước một bên lui về phía sau, đụng vào nhau một cái, làm người lui về phía sau bị đâm trúng, rơi thẳng vào trong phạm vi độc lực có hiệu quả, lập tức ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
Độc? Đây là độc gì mà bá đạo như thế?
Lần này Mặc Vân Thiên có hơn năm vạn đại quân tiến đến, không một ai là người xoàng xĩnh, cho dù là binh lính tầm thường, thì ít nhất cũng có thân thủ Địa cấp đỉnh phong trở lên, một tên đội phó tầm thường cũng sẽ có thực lực Thiên cấp, tuy rằng thực lực của một đám binh lính ngã xuống phía trước chưa hẳn đã được các cao thủ coi trọng, giống như ánh mắt của người trong giang hồ sẽ không giống như bình thường, thế nhưng một khi ngã xuống liền không có phản ứng, độc lực như vậy thật sự là quá đáng sợ!
Địa cấp, Thiên cấp hoàn toàn không có khả năng chống cự, như vậy cao thủ Thánh Vị, cao thủ Thiên Nhân cấp thì sao?!
Ở ngay phía trước nhất, một lão giả có vẻ mặt tái nhợt, đứng thẳng đứng, đúng là Mộng Vô Nhai. Ánh mắt ngưng trọng, nói nhẹ giọng: "Phía trước đã biến thành độc vực! Dưới Thiên Nhân cấp, cẩn thận đừng đi vào!"
Người bên cạnh đều biến sắc!
Mộng Vô Nhai chịu hình phạt xong, thì lấy lí do bản thân trọng thương, từ chối tham dự nhiệm vụ lần này. Chờ hắn dưỡng thương hai ngày, thì Vũ Trì Trì mới mạnh mẽ hạ lệnh, phải tham gia, nếu không lấy tội vi phạm quân lệnh xử lí!
Mộng Vô Nhai mới không tình nguyện chấp nhận, dẫn theo một ít đội.
Nhưng mà vì chủ soái gặp phải đãi ngộ không công bình, thế nên trong lòng mọi người cũng không tích cực cho lắm, cơ bản đều là xuất công không xuất lực, gặp được chuyện gì đều muốn lui về sau...
Nhưng hôm nay cũng vì nguyên nhân như vậy, nên may mắn không bị độc lực xâm nhập.
Ở bên trong ánh mắt hơi khiếp sợ của Sở Nhạc Nhi, Mộng Vô Nhai liền nhẹ nhàng tiến lên, lại nhẹ nhàng đi tới phạm vi cách thân thể nàng 3 trượng, vươn tay ra, hơi đụng một chút vào mặt của người nằm trên mặt đất, lập tức rút tay về, nói với vẻ khiếp sợ: "Độc này thật mạnh mẽ!"
Trong lòng Sở Nhạc Nhi lập tức vang lên cảnh báo!
Lão đầu này, lại có thể có thể xuyên qua độc trận, lại tới được đây.
Ở dưới sự ăn mòn của kịch độc nhưng vẫn không có việc gì. Hắn... có tu vi gì?
Bằng tu vi độc công hiện tại của Sở Nhạc Nhi, thì không chỉ cao thủ có thực lực Địa cấp, Thiên cấp, mà cho dù là Thánh Vị tiến vào "Độc trận" do nàng bày ra thì cũng sẽ chống đỡ không được mà ngã xuống đất, kéo dài hơi tàn, ngay cả cường giả Thiên Nhân sơ cấp, thì cũng sẽ bị ảnh hưởng tương đối lớn, phải vô cùng cẩn thận mới được!
Thế nhưng lão giả này, tiến vào "Độc trận" lại không bị gì, thậm chí còn dám tùy tiện đụng vào người mang độc đã xong đời, mà vẫn bình yên vô sự, tu vi như vậy, thật khó có được!
Mộng Vô Nhai nhìn Sở Nhạc Nhi, ánh mắt trở nên nghiêm túc lên: "Tiểu cô nương, ngươi là người của môn hạ phương nào? Vì sao phải một vốn ra tay với binh sĩ của chung ta?"
Sở Nhạc Nhi hừ một tiếng, nói: "Tại sao bổn cô nương lại ra tay hả, ngươi nên hỏi một chút thuộc hạ của ngươi coi!"
Mộng Vô Nhai nghe vậy thì chân mày cau lại, Tiểu cô nương trước mắt trả lời không hề tỏ ra nhát gan sợ hãi, mà ngược lại còn khí thế mười phần, có vẻ đúng lý hợp tình, chắc là không phải là bên sai.
Hắn nghi ngờ nhìn chung quan để tra hỏi, nhưng hiện tại người gây nên chuyện đã chết sạch rồi, hình như không kiếm ra được một người sống nào biết được sự thật câu chuyện. Thế nhưng việc đã đến nước này, phải biết rõ mọi chuyện mới được, thế nên hắn thản nhiên nói: "Xin cô nương hãy cho biết mọi việc từ đầu đến cuối."
Sở Nhạc Nhi nói: "Lão nhân, ngươi có tu vi gì? Lại có thể hoàn toàn không sợ độc của bổn cô nương? Hình như là rất cao!"
Trên mặt Mộng Vô Nhai cũng hơi co rút một chút.
Lão nhân!
Hình như đã rất nhiều năm không có ai xưng hô với hắn như vậy?
Mỉm cười một chút, nói: "Độc của tiểu cô nương, rất bá đạo không thể nghi ngờ; chẳng qua loại độc này, đối với người từ Thiên Nhân trung cấp trở lên, thì cũng đã vô dụng rồi! Thiên Nhân trung cấp, tự thành thiên địa bài xích hết thảy mọi thứ tà ma."
Trong mắt của hắn có vẻ thuơng hại, nói: "Độc, cuối cùng không phải là chính đạo!"
Sở Nhạc Nhi gật gật đầu, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Thì ra là thế."
Phải biết Tiên Thiên chi độc của Sở Nhạc Nhi, từ trước đến nay đều không bao giờ mất tác dụng, nhất là sau khi Sở Dương đưa nàng một khối Thiên Độc Ngọc Tinh, thì đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi.
Cho tới bây giờ, mới biết được loại độc này lại còn có cực hạn như vậy.
Đối với cao thủ Thiên Nhân trung cấp đã ngoài, không có hiệu lực.
Sở Nhạc Nhi nhớ kỹ điểm này, độc của chính mình vẫn chưa đạt đến mức cao nhất, còn có khả năng tiến bộ thật nhiều, sớm hay muộn sẽ có một lúc, cao thủ Thiên Nhân trung cấp đã ngoài, cũng bị độc của bổn cô nương làm cho nằm xuống.
"Ta đã trả lời câu hỏi của cô nương, xin hỏi nguyên nhân vì sao cô nương lại đại khai sát giới như thế?" Mộng Vô Nhai nói.
Thanh âm của hắn cũng không quá phẫn nộ; chỉ cảm thấy có chút lạ lùng. Bộ dạng Sở Nhạc Nhi đặc biệt ngoan ngoãn, vẻ mặt thuần khiết đáng yêu, hơn nữa lông mày mỏng mắt tròn, ánh mắt cũng trầm tĩnh.
Mộng Vô Nhai dựa theo kinh nghiệm vài vạn năm nhận xét được như thế này: Cô nương như vậy, thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ đại khai sát giới như vậy đấy. Truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cho nên Mộng Vô Nhai cũng không hề làm khó dễ ngay lập tức, ngược lại còn hỏi một câu.
Tuổi nhỏ như thế, lại có thể có độc công kinh người như thế, vậy sau lưng Tiểu cô nương này chắc sẽ có bối cảnh đặc biệt mạnh mẽ, không cần phải tự tạo ra kẻ địch không đáng có.
Vả lại người chết vẫn là người của Vũ Trì Trì...
Sở Nhạc Nhi nghe vậy tức giận nói: "Đám người này hỗn đản đê tiện vô sỉ, hạ lưu vô cùng, trên đường đến đây, lại có thể kiểm tra thân thể ta bảy tám lần! Vừa rồi bọn người kia lại muốn kiểm tra tiếp, lần này lại còn chẳng biết xấu hổ muốn ta cởi quần áo ra để cho hắn kiểm tra, nói là muốn xem ta có phải giả gái hay không! Thật sự là khinh người quá đáng! Ta vốn không muốn giết bọn hắn, nhưng..."
Mộng Vô Nhai lập tức cảm thấy khó xử vô cùng.
Vốn biết đám hỗn đản kia làm xằng làm bậy, nhưng vốn cũng không nghĩ tới bọn hắn lại có thể có thể làm xằng làm bậy tới mức như vậy!
Kiểm tra thân phận, nếu đã đánh lên thần thức, thì chỉ cần kiểm tra một lần là được rồi, trên người cô nương này rõ ràng đã để lại thần thức ấn ký để phân biệt, nói cách khác, người ta đã rất phối hợp chấp nhận kiểm tra rồi...
Mà đám hỗn đản kia lại có thể kiểm tra người ta nhiều lần như vậy?
Rõ ràng còn muốn người ta cỡi hết áo quần để xác nhận nam nữ? Bọn hắn ít nhất đều đã sống mấy trăm năm, càng già càng nhiều kinh nghiệm rồi, là nam hay là nữ ngươi nhìn không ra sao?
Việc này cần cỡi quần áo sao? Mục đích thật sự không cần nói thì ai cũng biết!
Cơn giận của Sở Nhạc Nhi vẫn chưa hết: "Lão nhân ngươi cũng là người của Mặc Vân Thiên sao!? Ngươi cũng muốn kiểm tra ta sao?"
Mộng Vô Nhai lập tức cảm thấy chật vật, không khỏi nghẹn lời, sau một lúc lâu mới nói: "Dù thế nào thì tiểu cô nương cũng đừng hiểu lầm, lão phu làm sao lại nhàm chán như thế được..."
Hắn nói vậy, nhưng cũng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lúc này đây, rõ ràng lại là bên mình không đúng.
Rốt cuộc phải làm thế nào đây? Tại sao tất cả chuyện ta đụng phải đều là loại chuyện chó má xấu xa này?
Thái Tử gia vốn đắc tội với Sở Dương, muốn giành lão bà của người ta, kết quả là bị giết rồi. Hắn biết mới tuân mệnh làm việc.
Mà bây giờ, rõ ràng lại là đám vô liêm sỉ này đùa giỡn con gái người ta nên bị giết rồi...
Chính mình lại gặp phải chuyện này rồi rồi hả?
Mộng Vô Nhai thở dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy vô lực.
Đối phương chỉ là một Tiểu cô nương có tu vi Thiên cấp đỉnh phong tiêu chuẩn, tuy rằng có độc công không tầm thường, nhưng cũng không làm được gì mình, chỉ cần mình khẽ vươn tay ra là có thể bắt được dễ dàng!
Nhưng, nếu bắt lại thì như thế nào? Một tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu như thế này, nếu giao cho những người đó, thì chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp? Phần tội nghiệt này, không chính là mình tạo ra hay sao?
Sau này phải đối mặt với lương tâm của mình như thế nào? Lúc trước Sở Dương còn có thể nói là quân mệnh khó vi phạm, không thể không làm; nhưng nếu hôm nay bắt lấy Sở Nhạc Nhi... Thì tính là cái gì?
Những người đó ở thời điểm Tiểu cô nương không làm gì đều có thể bắt người ta cởi sạch quần áo để kiểm tra, nếu như rơi vào trong tay bọn họ, thì bọn họ còn có thể làm ra chuyện gì nữa?
Nếu những người đó là bộ hạ của mình, cho dù Sở Nhạc Nhi không giết bọn hắn, thì chính mình cũng sẽ chấp hành quân kỷ, xử lí ngay tại chỗ!
Thế nhưng... Trên thực tế thì những binh sĩ kia chính là dưới trướng của Vũ Trì Trì, chính mình căn bản không thể làm gì được, giờ phút này nếu không bắt nàng, thì sau này phải đối mặt với quân lệnh của Vũ Trì Trì như thế nào đây? Lại phải đối mặt như thế nào với rất nhiều quân sĩ đã chết đi trên mặt đất?
Tại sao ta lại gặp phải chuyện khó xử như thế này, tiến thối không được như vậy cơ chứ?