Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 355: Thần kỹ

Hương đã đốt được một nửa.

Sở Dương vẫn không hề động đậy, vẫn đứng im ở đó, ánh mắt đăm đăm nhìn đống dược liệu trước mặt, không hề có động tác, tựa hồ đau đầu, tựa hồ đang tự hỏi, tựa hồ đang...

Dù sao cũng là bất động.

Vị thiếu cốc chủ Dược cốc kia nhíu mày nhìn Sở Dương.

Sở Dương đem bao nhiêu dược liệu cho Dược cốc như vậy, bù lại toàn bộ khuyết điểm của hắn, cho nên thiếu cốc chủ Dược cốc vẫn rất có hảo cảm với Sở Dương. Giờ phút này nhìn Sở Dương không hề nhúc nhích, hắn cũng không khỏi vì Sở Dương mà lo lắng.

"Làm cái quỷ gì vậy?" Thiếu cốc chủ miệng thì thào tự hỏi: "Chẳng lẽ ngươi muốn bị đá khỏi nơi này sao?"

Đại cung phụng và nhị cung phụng cũng nhận ra người nắm trong tay vô số linh dược này, giờ phút này cũng đang cực kỳ kinh ngạc.

"Tên gia hỏa này bị làm sao vậy?"

"Không biết."

"Chẳng lẽ trước kia chưa từng gặp chuyện thế này bao giờ?"

"Có thể lắm."

"Thời gian sắp không đủ rồi...".

"Haiz... Có thể là choáng váng. Lần đầu tiên gặp phải trường hợp này, cũng khó tránh khỏi như vậy."

Hai người lẩm bẩm, mắt thấy hương đã đốt được một nửa, hai người lại cùng thở dài.

Giờ phút này, cho dù Sở Dương có lập tức bắt đầu, chỉ sợ thời gian cũng tuyệt đối không kịp nữa rồi. Trong từng thời gian nửa nén hương, hoàn thành chuyện khó khăn như vậy, chỉ sợ ngay cả hai người mình cũng tuyệt đối không làm được.

Đáng tiếc...

Phanh...

Đột nhiên, dược lô trước mặt một vị dược sư nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

Vị dược sư kia ảm đạm thở dài, nhìn thoáng qua dược vật đã cháy sém trước mặt, lặng lẽ lui ra ngoài.

Tiếng nổ này tựa hồ bắt đầu một lời nguyền rủa thần bí. Lập tức, trong sân đấu vang lên tiếng nổ mạnh ầm ầm không dứt.

Hết dược sư này lại đến dược sư kia nối đuôi nhau lui ra ngoài.

Bây giờ, toàn trường lại có vẻ thưa thớt hơn rất nhiều.

"Đã đốt được nửa già rồi...." Đại cung phụng tiếc hận nhìn Sở Dương một cái, nói: "Chỉ sợ hắn sẽ không diễn nữa đâu. Xem người khác thôi."

Nhị cung phụng ừ một tiếng, đang định quay đầu thì đột nhiên khẽ hô một tiếng, mở trừng mắt mà nhìn: "Hắn động, hắn động rồi. Không ngờ tới lúc này mà hắn mới động. Trời đất ơi...."

Nếu như chỉ là Sở Dương hành động, nhị cung phụng cũng không đến mức kinh ngạc như thế. Vấn đề là ở chỗ: Tại thời điểm mà đại cung phụng và nhị cung phụng có liên thủ cũng làm không kịp này, Sở Dương lại đột nhiên hành động.

Điều này há lại không khiến người ta kinh ngạc khó hiểu.

Chẳng lẽ hắn muống giãy giụa lần cuối?

Đại cung phụng không có hứng thú, nói: "Động? Động thì cũng nhất định phải thua...."

Theo bản năng quay đầu lại nhìn một cái, lập tức hít một hơi lạnh, thần tình như ngây như dại, nếp nhăn giãn hết cả ra, bộ râu bạc phơ vù một tiếng đã bay tứ tung, phun ra một câu mà ngay cả nhị cung phụng mấy trăm năm nay cũng chưa từng nghe được từ miệng hắn: "Con mẹ nó, quá nhanh."

Nhưng giờ phút này, nhị cung phụng cũng chẳng thèm quan tâm đại cung phụng nói tục nữa rồi.

Hắn chỉ nhìn chằm chằm vào động tác của Sở Dương.

Chỉ thấy Sở Dương không động thì thôi, một khi động là như lôi đình.

Cánh tay phất lên một cái, xoạt một tiếng, ba mươi loại dược vật lập tức chia thành mười lăm phần chỉnh tề. Vô cùng gọn gàng, dược tính cũng vô cùng đối lập.

Đều là hai loại dược liệu đối lập kịch liệt nhất.

Lập tức, tay phải vỗ một chưởng lên dược lô, một ngọn lửa thanh sắc lập tức từ dưới dược lô xông thẳng lên phía trên.

Tay trái tùy tiện quơ lấy hai loại dược liệu, quẳng vào trong dược lô.

"Hắn không xử lý, thu lấy tinh hoa....." Nhị cung phụng rên rỉ nói.

"Sai, khi dược vật của hắn bay vào dược lô, bộ phận bã đã tự động bay ra ngoài rồi." Ánh mắt đại cung phụng vẫn sắc bén hơn.

"Còn có thủ đoạn thần kỹ như vậy...." Nhị cung phụng lẩm bẩm, nói: "Cứ như vậy, hắn chẳng phải có thể lược bỏ thời gian rút lấy tinh hoa hay sao?"

"Không sai. Kế tiếp, để xem hắn có thể sáng tạo kỳ tích hay không. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, rõ ràng không thể luyện xong tất cả dược vật." Đại cung phụng trầm tư.

Giờ phút này, Sở Dương lại vỗ một chưởng lên dược lô trước mặt, ngọn lửa lại một lần tăng vọt. Ngọn lửa đã biến thành bạch sắc rồi...

"Đây... Đây là phá hủy toàn toàn dược vật mà...." Thiếu cốc chủ hiển nhiên đã chú ý tới Sở Dương, giờ phút này lại lẩm bẩm nói.

Nhưng lời hắn còn chưa dứt, chỉ thấy Sở Dương vỗ dược lô, hai viên đan dược xoay tròn bắn ra, rơi vào trong chiếc khay đựng dược liệu trống không.

Lập tức bàn tay lại khẽ lật, lại hai gốc dược liệu bay vào trong dược lô, bộ phận cặn bã của dược vật trong một khắc bay vào dược lô đã tự động ly thể bảy ra.

Ngọn lửa lại bùng lên.

"Hắn... Không ngờ hắn lại một lần luyện ra hai viên...". Nhị cung phụng giống như nằm mơ: "Năm đó ta tham dự Vạn Dược đại điển, ở cửa ải này, mỗi một đôi dược liệu, cũng chỉ luyện ra một viên...."

"Ta cũng vậy...." Hai mắt đại cung phụng trợn trừng lên.

"Thật lợi hại...." Nhị cung phụng lẩm bẩm nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

"Quả thực là lợi hại." Đại cung phụng cũng lẩm bẩm nói.

Gần như trong nháy mắt, ngọn lửa phía dưới dược lô của Sở Dương cứ như cầu vồng, biến đổi nhan sắc liên tục, một chưởng vỗ lên dược lô, lập tức lại là hai viên đan dược bị chấn bay ra ngoài, rơi vào trong khay.

Sau khi đan dược bay ra, hai gốc linh dược lại cùng lúc tiến vào trong dược lô.

Một thứ ra một thứ vào, liên tục như thiên y vô phùng.

"Lại hai viên...."

"Lại hai viên...."

"Lại hai viên...."

...

Liên tục hai mươi viên đan dược, dược liêu trong tay Sở Dương cũng chỉ còn lại bốn cặp.

"Đúng là thần kỹ. Nhưng... hắn lãng phí quá nhiều thời gian lúc đầu, giờ phút này, với tốc độ của hắn, nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện chế hai lò nữa. không thể nào luyện chế tất cả dược liệu rồi. Dựa theo quy tắc Vạn Dược đại điển, vẫn tính là thua... Đáng tiếc đáng tiếc."

Đại cung phụng nhìn nén hương đã cháy gần hết, thở dài thật sâu, nói: "Nhân tài như vậy, lại sơ suất như thế... Haiz, biết làm sao đây."

Nhị cung phụng cũng thất hồn lạc phách, thở dài: "Ta cũng muốn vì hắn mà sửa lại quy tắc...."

Đại cung phụng thở dài: "Quy tắc không thể sửa... Chỉ là tên hỗn đản này cũng quá đáng tiếc...."

Giờ phút này, dược sư của thất đại gia tộc trong cửu đại gia tộc cũng hoàn thành luyện dược. Đứng dậy, cả đám thở hồng hộc, mồ hôi ướt dẫm, đánh giá người khác.

Thời gian ngắn như vậy, nhiệm vụ nặng nề như vậy, thật sự là không thể phân ra nửa điểm tâm thần quan sát người khác. Bây giờ xong xuôi rồi mới có thể nhìn xem thành quả của đối phương.

Sau đó, gần như không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn về phía Sở Dương.

Sở Dương, mới là địch nhân trọng yếu nhất Vạn Dược đại điển lần này.

Lúc nhìn lại, tất cả mọi người đều cả kinh: Trong chiếc khay trước mặt Sở Dương, không ngờ đã có hai mươi viên đan dược.

Tất cả cùng hít một hơi lạnh.

Mọi người nhiều nhất bất quá cũng chỉ mười lăm viên. Vậy mà tên gia hỏa này lại luyện chế ra hai mươi viên?

Nhưng tiếp đó cũng lập tức yên lòng.

Trước mặt tên gia hỏa này không ngờ vẫn còn bốn cặp dược liệu chưa luyện. Mắt thấy nén hương đã sắp cháy hết, hắn còn phải lấy đan dược từ trong lò ra, sau đó lại luyện...

Thời gian không thể nào đủ được...

Tất cả mọi người cùng thở phào một hơi.

Ta fuk, ngươi kỹ thuật tốt thì có lợi ích gì? Dặa theo quy tắc, ngươi vẫn thua.

Nhiệm vụ gia tộc giao phó, rốt cuộc cũng hoàn thành tại cửa thứ hai.

"Phanh...." Vị dược sư của chính bắc chấp pháp giả vốn sắp hoàn thành, nhưng khi tất cả mọi người quay đầu nhìn Sở Dương, hắn cũng không tự chủ được mà đưa mắt nhìn thoáng qua. Nhưng chỉ một cái nhìn thôi cũng mang bi kịch tới cho hắn.

Vừa nhìn thấy động tác như thần kỹ của Sở Dương, lại nhìn xuống hai mươi viên đan dược bên dưới, hắn lập tức kinh hãi. Sau dó lại nhìn bốn cặp dược liệu trước mặt Sở Dương, hắn lại lập tức mừng rỡ.

Cả kinh rồi lại vui vẻ, cảm xúc kích động, ngọn lửa không được khống chế tốt, hai loại dược liệu trong lò đột nhiên đối đầu, lại được hỏa diễm kích thích, không ngờ bụp một tiếng, nổ tung dược lô.

Viên dan dược cuối cùng rồi, không ngờ lại nổ dược lô... Vị dược sư này khóc không ra nước mắt.

Trời ạ, làm sao lại phát sinh chuyện này?

Giờ khắc này, vị dược sư này gần như muốn tự sát...

Nhưng trong lòng cũng có chút an ủi: Dù sao tên Sở Dương này cũng xong đời rồi... Có hắn bị đá xuống với ta, cũng không mất mặt.

Cứ tưởng tượng như vậy, không ngờ lại thoải mái hơn nhiều.

Dưới ánh mắt chằm chằm như muốn phún lửa của mọi người, Sở Dương đưa tay vỗ một chưởng, lại hai viên đan dược trong suốt từ trong dược lô bay ra, rơi vào trong tay hắn.

Nén hương, đã chỉ còn lại một chút mà thôi.

Lập tức sẽ cháy hết.

Chút thời gian này, chỉ đủ luyện một lò. Nhưng Sở Dương còn có bốn cặp dược liệu chưa luyện. Giờ phút này, cho dù có thần tiên tới, cũng tuyệt đối không có hi vọng.

Ba người Đại cung phung đều tiếc hận, thở dài một hơi.

Kỳ tài ngút trời như thế, đúng là vô duyên đệ nhất thiên hạ.

Ngay sau đó, mọi người cùng nhau trợn tròn mắt lên.

Chỉ thấy khi hai viên đan dược trong suốt rơi vào tay Sở Dương, cánh tay còn lại của hắn đã vỗ một chưởng vào mặt bình thai. Ầm một tiếng, bốn cặp dược liệu lập tức bay lên.

Trong ánh mắt không dám tin tưởng của mọi người, chúng cùng rơi vào trong dược lô.

Lập tức, Sở Dương lại vỗ một chưởng vào dược lô, ngọn lửa bùng lên mãnh liệt, hừng hực thiêu đốt.

Biến thành thanh bạch sắc, thiêu đốt càng mãnh liệt.

Hắn, hắn lại muốn cùng luyện chế bốn loại dược liệu thuộc tính bất đồng, hơn nữa còn là dược liệu đối lập.

Đây... đây không phải là nằm mơ chứ?

Các vị dược sư, thậm chí là Dược cốc thiếu cốc chủ cùng hai vị cung phụng đức cao vọng trọng cũng há hốc miệng, lấy tay dụi dụi mắt.

Đây... quả thực là không thể tưởng tượng nổi.

Trong cửu đại gia tộc, mấy vị dược sư hừ một tiếng.

Chỉ lòe thiên hạ.

Biết rõ là không kịp, lại cố ý thực hiện một kỹ thuật độ khó siêu cấp. Muốn lưu lại cho mình một bậc thang sao? Nhưng bất kể ngươi làm trò gì, ngươi thua vẫn là thua.

Điểm này, không ai có thể thay đổi.

Ngay sau đó.

Phanh phanh phanh...

Tay phải Sở Dương liên tục vỗ bốn chưởng lên dược lô.

Chưởng thứ nhất, ngọn lửa biến thành hồng sắc, xông thẳng lên trên.

Chưởng thứ hai, ngọn lửa lập tức biến thành lam sắc, chiếu rọi khuôn mặt Sở Dương.

Chưởng thứ ba ngọn lửa biến đổi mãnh liệt, phát ra thanh âm phừng phừng, khôi phục thành bạch sắc.

Chưởng thứ tư, ngọn lửa xoạt một tiếng, lại biến thành màu sắc đêm tối, chậm rãi thiêu đốt.

Tay Sở Dương lại một lần nữa vỗ tới.

Trong phút chốc, thì thấy ngọn lửa giống như cầu vồng, liên tiếp không ngừng biến hóa, đỏ cam vàng lục lam chàm tím.. các loại nhan sắc, không ngừng biến đổi như đèn kéo quân. Ở trongchớp mắt, không ngờ biến hóa mấy trăm lần.

"Đến thời gian rồi." Thiếu cốc chủ thở dài, giơ chiếc búa lên, chuẩn bị gõ xuống. Nén hương đã đốt tới cuối, chỉ còn lại một chút ánh sáng, ngay lập tức sẽ tắt.

Phanh.

Phanh...

Thanh âm Bàn tay Sở Dương vỗ lên dược lô, cùng với thanh âm hết giờ vang lên khi thiếu cốc chủ hạ thiết chùy xuống, đồng bộ giống như đã thương lượng từ trước.

"Đã hết giờ." Trong một sát na khi thanh âm truyền ra khỏi cổ họng thiếu cốc chủ.

Tám viên đan dược trong suốt tỏa ra hương thơm, màu sắc bất đồng đã từ trong dược lô bắn ra, rơi vào trong tay Sở Dương.

Không thừa một viên, không thiếu một viên.

Thanh âm tuyên bố kết thúc của thiếu cốc chủ còn chưa hạ xuống, Sở Dương đã hoàn công

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-1112/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận