Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 413 : Cái gì gọi là chim hết cất cung


"Vũ Cuồng Vân! Ngươi...". Long Ngạo bi phẫn vươn tay ra chỉ vào Vũ Cuồng Vân, thổn thức kêu lại vừa hay nhìn thấy nụ cười nhạo ác ý trong mắt Vũ Cuồng Vân.

Thì ra hắn một mực không có ý định chiêu hàng ta, thì ra hắn vẫn đang đùa bỡn ta! Suy nghĩ này vừa dâng lên trong đầu, Long Ngạo cơ hồ muốn sụp đổ! Mình tự phụ thông minh cả đời, không ngờ lại bị người ta chơi cho thảm như vậy!

Quân địch phía trước và quân mình phía sau, đồng thời bạo phát ra tiếng thở chấn thiên, khiến Long Ngạo có một loại ý muốn rút kiếm tự vẫn để tạ thiên hạ.

Nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!

Long Ngạo luôn luôn tâm cao khí ngạo, hơn nữa bách chiến bách thắng, chưa từng chịu nhục nhã như vậy.

Hơn nữa cũng là đả kích trầm trọng! Nhánh bộ đội này của mình đã đến lúc sơn cùng thủy tận, hiện tại duy nhất có thể ngăn chận đầu trận tuyến, chỉ sợ chính là vị chủ tướng đã dựng lên được uy vọng qua năm nay tháng nọ là mình đây! Nhưng hiện tại, uy vọng mà mình khổ công gây dựng mấy chục năm, dưới sự sự khuyên hàng dễ dàng của đối phương mà mất hết rồi.


Xong rồi!

Long Ngạo tức đến nỗi lảo đảo cơ hồ ngã khỏi lưng ngựa, trước mặt tối sầm, trong lòng đã vô cùng chán chường. Hắn cơ hồ vô thức quay đầu ngựa, chạy về phía quân trận của mình.

Thì ra, những tướng lĩnh bị mình đánh bại, trong lòng bọn họ có những suy nghĩ như vậy. Vào lúc này, Long Ngạo đột nhiên dâng lên ý nhiệm này.

Vũ Cuồng Vân sẽ không đuổi theo, hắn chỉ giục ngựa đứng tại chỗ, đầy vẻ trào phúng nhìn Long Ngạo đi xa, trong lòng thầm nghĩ: "Xem ra cách mà Sở Diêm Vương dạy làm đúng là có tác dụng, nhìn tên gia hỏa này, trực tiếp tức đến chết đi sống lại, sướng thật!".

Long Ngạo quay về bản trận, nhìn thấy những ánh mắt hoài nghi và khinh bỉ. Tam quân không ai nói gì, cứ vậy nhìn hắn. Hắn vừa rồi trước trận, cố ý hạ thấp giọng để nói chuyện, rõ ràng là đang cầu xin! Nhưng đối phương lại không hạ giọng như hắn.

Đối phương nói Long Ngạo gọi người ta là cha, mà vị Long đại tướng quân này không ngờ lại không phản bác. Đối phương buộc hắn phải thề, hắn cũng chỉ là ói ra một búng máu chứ không thể.

Điều này chứng tỏ cái gì?

Chứng tỏ Long đại tướng quân đang cầu xin người ta khoan dung, cầu đãi ngộ tốt sau khi đầu hàng, thậm chí khúm núm gọi người ta là cha, nhưng lại bị người ta vũ nhục!

Đây... đây thật sự là Long đại soái của chúng ta ư?

Nhìn những ánh mắt hoài nghi này, ngực Long Ngạo giống như bị đánh mạnh một chùy, tim như bị dao cắt, đang định nói gì thì lại thấy trước mặt toàn sao, lại há miệng phun ra một búng máu. Đột nhiên nản lòng thoái chí, một loại suy nghĩ một tự tử dâng lên trong đầu.

Hắn quay đầu ngựa, đột nhiên hét lớn: "Vũ Cuồng Vân! Trên trời dưới đất, Long Ngạo ta và ngươi tuyệt không đội trời chung!".

Vừa hét to hắn vừa phun máu.

Đột nhiên duỗi tay ra rút trường kiếm, phẫn nộ quát: "Vũ Cuồng Vân, ngươi chờ ta, buổi đêm ta làm quỷ cũng sẽ tới tìm ngươi!". Trường kiếm kéo một cái, không ngờ lại tự vẫn ngay trên lưng ngựa, giọng nói của hắn rất thê lương, tựa hồ như lệ quỷ ở địa ngục xông lên, mang theo tiếng gào điên cuồng đầy oán độc, khiến tất cả người nghe thấy đều dựng tóc gáy.

Người mặc dù chết, máu phun điên cuồng, nhưng thân không ngã, hai mắt vẫn nhìn Vũ Cuồng Vân đầy căm tức và nghẹn uất, mắt thì như mắt cá, cực kỳ sâu thẳm, tựa hồ trực tiếp thông tới cõi U Minh, vị danh tướng này cuối cùng cũng lựa chọn tự sát!

"Đại soái!". Thân binh khóc lớn.

"Đại soái!". Mấy nghìn người cùng nhau rống to, đồng thời quỳ xuống.

Vũ Cuồng Vân ở đối diện rùng mình một cái, đột nhiên cười ha ha: "Mẹ nó, lão tử bình sinh giết người đâu chỉ ngàn vạn! Muốn tìm lão tử tính sổ đâu phải chỉ có mình người. Buổi tối làm ma tìm lão tử ư? Vậy thì ngươi cũng phải xếp hàng đã! Mẹ nó, chết rồi mà không ngờ còn dọa người ta như vậy".

Nói xong vung tay hô to: "Long Ngạo đã chết! Các ngươi còn không mau đầu hàng thì còn định đợi tới khi nào?".

Trên tường thành, hắc y đón gió phiêu động, phía sau tấm mặt nạ là một ánh mắt lãnh duệ vô tình. Chính là Sở Diêm Vương!

"Sở Ngự Tọa, những người này, chúng ta chiêu hàng hay là...". Ánh mắt của Thiết Bổ Thiên chớp động hỏi.

"Chủ tướng đã chết, tất nhiên phải chiêu hàng!". Sở Dương thản nhiên nói: "Sau khi chiêu hàng thì xử tử thân binh của Long Ngạo, xử tử mấy đại tướng lãnh binh, còn những tướng quân còn lại thì giam cầm, tách đội ngũ ra rồi chỉnh biên lại, sẽ thành một cỗ lực lượng mới?".

Thiết Bổ Thiên nhíu mày: "Giết tù binh như vậy, chỉ sợ...".

"Chúng ta hiện tại không phải là lúc nghĩ tới nhân từ, mà là suy nghĩ làm thế nào để sống sót. Sau khi sống sót mới là thiên hạ bá nghiệp!". Sở. Dương lạnh lùng thốt: "Bệ hạ sở dĩ không hiểu, chính là bởi vì bệ hạ căn bản không biết cái gì là thân binh! Thân binh, hai chữ này không phải là đặt cho một cách vô ích".

Thiết Bổ Thiên cười ngượng ngùng, một viên đại tương bên cạnh nói: "Bệ hạ không nắm quân đội, không rõ cũng là chuyện bình thường. Có điều, những thân binh này chúng ta có thể tự tay giết chết, cũng không phải là quá nhiều. Bởi vì là thân binh của Long Ngạo, Long Ngạo vừa chết, đại bộ phận bọn họ đều sẽ tự sát theo!".

Sắc mặt của hắn có chút trầm trọng: "Cho dù không chết theo thì cũng sẽ mang tâm niệm tự tử sau khi báo thù". Hắn thở dài nói: "Bệ hạ, đây là hàm nghĩa của thân binh mà Sở Ngự Tọa muốn nói!".

Hắn dừng một chút rồi nói: "Cái gọi là thân binh, chính là người đáng tin thật sự! Cũng chính là trung nghĩa! Thường thường, ở trên chiến trường có một quy củ bất thành văn, đó chính là, điều kiện cơ bản để trở thành một vị danh tướng, chính là phải xem xem thân binh của hắn liệu có chết vì hắn hay không, và người chịu chết vì hắn liệu có được bao nhiêu".

Thiết Bổ Thiên ngây ra.

Quả nhiên, sau khi Long Ngạo chết, trong thân binh của hắn có một bộ phận gào khóc rồi hoành kiếm tự vẫn.

Sau khi sự chiêu hàng của Thiết Vân bắt đầu, nhìn đại thế đã mất, binh lính đều buông vũ khí, đội ngũ thân binh còn sót lại sau khi phẫn nộ trảm sát không ít đồng nghiệp thì bị chiến hữu của mình phản kích, chém thành thịt vụn.

Thiết Vân quân đội không nhúc nhích, hoàn toàn là binh lính bình thường của Đại Triệu và các thân binh điên cuồng chém giết nhau, một đám thân binh mặt đẫm nước mắt, vừa điên cuồng chém người vừa điên cuồng hô to: "Đại soái không phải loại người như vậy! Đại soái tuyệt đối không phải loại người như vậy! Các ngươi tiết độc đại soái! Các ngươi!".

Tiếng hô thảm thiết như vậy, cho tới tận lúc đội ngũ thân binh ba ngàn người hoàn toàn không còn một ai mới dứt. Truyện Tiên Hiệp - TruyệnYY.com

Thậm chí, khi chỉ còn lại có một người cuối cùng, người nọ khi ra sức chém ra một đao cuối cùng vẫn hô to: "Đại soái không phải...".

Thanh âm này tựa hồ là hét lên để cho đại soái đang nằm dưới đất nghe, để làm trong sạch cho đại soái, để duy hộ thân thanh danh của đại soái. Tất cả đều bắt nguồn từ sự tín nhiệm vô điều kiện lúc sinh tiền! Khi tất cả mọi người đều hiểu lầm, các thân binh dùng sinh mạng của mình để hiến một khúc tán ca cuối cùng cho người mà mình trung thành!

Đại soái đáng để chúng ta làm như vậy!

Nhưng thanh âm của hắn lại dừng ở đây! Người của hắn đã bị bao phủ trong đao quang kiếm ảnh huyết khí ngút trời, giống như sự trung thành của họ.

Thiết Bổ Thiên nhìn thấy cảnh huyết nhục bay tứ tung thì thở dài: "Đáng tiếc! Danh tướng như vậy lại phải chết trong uất hận! Thật là đáng tiếc".

Sở Dương thản nhiên: "Bệ hạ đây là lòng đồng tình bộc phát thôi! Có một chút cũng nên!".

Lời nói của hắn không khách khí chút nào, nhưng Thiết Bổ Thiên lại tuyệt không tức giận, hỏi: "Vì sao?".

"Người được gọi là danh tướng, đều là bách chiến dư sinh, tất nhiên mỗi một vị tướng quân đều có người trung thành với mình, khi mỗi một vị tướng quân chết đều có không ít người tuẫn táng! Những người này đều là cam tâm tình nguyện! Đây cũng chính là mị lực của bản thân vị tướng quân đó". Hắn thản nhiên: "Nếu không thì hắn căn bản không xứng trở thành một tướng quân! Trên chiến trường, chuyện như vậy là rất thường. Thậm chí, có tướng quân sẽ thu nạp một số lưu lãng hán, cô nhi, tử tù làm đích hệ của mình. Bởi vì hắn biết những người này chỉ có hai bàn tay trắng, cho dù chỉ một nụ cười cũng có thể khiến cho bọn họ chịu chết vì hắn! Huống chi còn là ơn tái tạo?".

"Vả lại đây là lưỡng quốc chi chiến, chứ không phải là nội chiến, đúng không?". Thiết Bổ Thiên mỉm cười hỏi.

"Không sai! Trẫm đã hiểu rồi, trẫm cũng sẽ không nhân từ, càng không thả hổ về rừng. Nhưng chỉ cần là nhìn thấy cảnh này, vẫn không nhịn được mà có cảm xúc". Thiết Bổ Thiên cười nói: "Đơn giản là thiên hạ anh hùng nhiều như vậy, nhưng lại không để cho ta sử dụng hết!".

Sở Dương trầm mặc một hồi rồi nói: "Khi anh hùng thiên hạ đều do người sử dụng, thượng vị giả lại chỉ có thể biến anh hùng thiên hạ thành hạng tầm thường. Chim hết thì cất cung, tuy rằng tàn khốc nhưng lại là một sự tất nhiên sau khi thống nhất!".

Thiết Bổ Thiên trầm mặc, hồi lâu sau mới thở dài một hơi nói: "Không sai".

Mấy câu nói đó rõ ràng là có nghĩa xấu, nhưng Thiết Bổ Thiên và Sở Dương đều biết, đây mới là trị quốc chi đạo! Khi chim hết rồi, không cất cung thì biết bắn ai? Thỏ hết rồi, nếu không giết chó săn thì chỉ có thể di hại cho thế nhân. Ít nhất thì cũng là một nhân tố không an định.

Người làm tướng đều biết chiến tranh là vì hòa bình. Nhưng khi hòa bình rồi thì cũng chính là lúc tướng quân giải giáp quy điền. Quân nhân, giá trị lớn nhất cũng chỉ có thể được thể hiện ở trong chiến tranh tàn khốc, chỉ vậy mà thôi!

Chiến tranh thì phải nâng cao sĩ khí, hòa bình thì phải ổn định hài hòa!

Thiết Bổ Thiên quay đầu lại, nhìn Sở Dương nói: "Sở Ngự Tọa, không ngờ ngươi đối với trị quốc chi đạo lại thấu triệt như vậy! Từ xưa đến nay, thế nhân đều chửi người cầm quyền là chim hết cất cung, nhưng hôm nay từ miệng ngươi nói ra, trẫm mới phát hiện, chim hết cất cung tuy rằng khó nghe nhưng không ngờ là một chân lý trị quốc!".

"Chỉ cần không phải là chim hết thì bẻ cung đã là đế vương khoan dung độ lượng rồi". Sở Dương trầm mặc nói.

Thiết Bổ Thiên hít sâu một hơi, gằn từng chữ: "Tuyệt đối sẽ không!". Những lời này gần như là minh thệ.

Đề tài giữa hai người có chút ngưng trọng, nói xong câu này thì hai người không nói gì nữa.

Thật lâu sau, Sở Dương nhướn mày nói: "Có thể mở thành tiếp nhận đầu hàng rồi đó".

Thiết Bổ Thiên thở hắt ra một hơi, cười nói: "Chiến sự bên này cuối cùng cũng kết thúc rồi". Mặt hắn tuy cười nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, sắp tới chiến trường chủ rồi, Ô Thiến Thiến đang ở đó, không biết...
Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-413/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận