Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 504: Lệnh viện là ai?

"Đây là... Linh tửu!" Úy công tử chấn động, vội vàng vận công, dẫn dắt lực lượng cường đại quy nạp vào kinh mạch. Sau một lát, Úy công tử phất tay áo đứng dậy.

Nhìn cả người dơ bẩn, dở khóc dở cười.

Quả nhiên là đồ tốt, vừa mới uống ba ngụm, không ngờ đã khiến mình gia tăng ba trăm năm tu vi! Chỉ trong nháy mắt, tu vi mình không ngờ đã tới điểm đột phá chí tôn tứ phẩm rồi!

Đây quả thực là chuyện khó tin...

Rượu trong một bình đã thần kỳ như thế, vậy, bên trong cái bình còn lại là gì?

Úy công tử đột nhiên tò mò cực độ.

Thử cầm lên, mở ra, ngửi ngửi.

Úy công tử ngồi phệt luôn xuống đất, hai mắt đột nhiên trợn trừng lên, hai tay ôm chặt lấy bình tử tinh, nói gần như là rên rỉ: "Sinh Mệnh chi tuyền! Không đúng... Là Sinh Linh chi tuyền hậu kỳ chỉ kém một chút là có thể tiến hóa thành Sinh Mệnh chi tuyền... Trời đất ơi...."

Hắn thất hồn lạc phác ngồi, thần sắc trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, không thể tin tưởng nổi.

Thật lâu sau, mới hoàn hồn lại, lập tức lao đi như điên, bất chấp người mình bốc mùi tứ phía, đuổi theo phương hướng Sở Dương vừa mới biến mất.

"Sở Dương, ngươi đứng lại đó cho ta! Ngươi ngươi ngươi... ngươi làm sao... ngươi tìm được ở nơi nào...."

Tiếng Úy công tử hét lớn vang vọng cả Trung Tam Thiên.

Điên cuồng....

Sở Dương một đường lao đi như cuồng phong, trên đường thay đổi phương hướng đi về phía Ngạo gia.

Úy công tử một đường cuồng hô, nhưng lại đi chệch hướng.

Khoảng cách song phương càng lúc càng xa.

Đây chính là tâm nhãn của Sở Dương. Ca bây giờ phải nhanh chóng đaonf tụ với các huynh đệ, ngươi không được tới quấy rối. Hơn nữa tưởng tượng tới sắc mặt khiếp sợ của ngươi, ta lại cảm thấy thực đã nghiền...

Chỉ là hiện tại, ngươi có gấp cũng không gấp bằng ta.

Thời gian của ta thật tình không còn nhiều lắm.

Về phần vì sao cho Úy công tử Sinh Linh chi tuyền, đó là bởi vì... hắc hắc hắc...

Con hàng này tăng nhiều tu vi như vậy, không đem làm kim bài đả thủ thì thật sự là đáng tiếc... ha ha ha... ( Kim bài đả thủ - chân tay đắc lực hàng đầu )

Khi Sở Dương chạy tới, chỉ thấy bên trong Ngạo thị gia tộc đang rất náo nhiệt.

Tất cả mọi người đều đi lại vội vã, Ngạo thị gia tộc tựa hồ có rất nhiều khách khứa tới.

Sở Dương nghi hoặc giữ một người lại hỏi: "Làm sao vậy? Thế nào lại náo nhiệt như thế?"

Tên gia hỏa này thực không kiên nhẫn: "Ngươi có phải là người của Trung Tam thiên không vậy? Chuyện lớn như vậy mà cũng không biết."

"Chuyện lớn như vậy?" Sở Dương vui vẻ: "Chẳng lẽ bọn Ngạo Tà Vân xuất quan rồi?"

"Không phải!" Vị võ sĩ của Ngạo gia này rất bất mãn: "Chẳng lẽ ngươi không biết Ngạo gia chủ tổ chức đại thọ? Các đại gia tộc đều tới chúc thọ!"

"Thì ra là thế." Khóe miệng Sở Dương khẽ giật giật, thầm nghĩ xem ra mình chạy tới thật đúng lúc, xem ra không tránh khỏi bị chém một đao rồi.

Đúng lúc này, phương xa, một đoàn xe đẹp đẽ, rầm rộ tiến tới. Đại kỳ đón gió tung bay trên không có một chữ : "Cố!"

Cố gia!

"Thấy không, Cố gia thiếu nãi nãi kiêm đại tiểu thư đích thân tới đó!" Võ sĩ Ngạo gia rất kiêu ngạo, rất vinh quang nói.

"Cố gia thiếu nãi nãi kiêm đại tiểu thư?" Sở Dương bị cách xưng hô này khiến cho ngây ngẩn một hồi. Một lúc lâu sau mới kịp phản ứng lại, đây chính là vị Cố Diệu Linh trong truyền thuyết kia rồi.

Người trong lòng Cố Độc Hành.

Sở Dương nghe tiếng đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt, không khỏi cực kỳ tò mò.

Chỉ thấy đại môn Ngạo thị gia tộc mở rộng, bên trong có người vội bước ra đón.

Là mấy phụ nhân, ai nấy đều dung dung hoa quý. Vị võ sĩ kia giật mình: "Gia chủ phu nhân tự mình ra nghênh đón rồi. Thật sự là.... nể mặt mũi!"

Sở Dương ho khan một tiếng, hiểu ra. Nữ quyến Cố gia tới, Ngạo Thiên Hành thân là gia chủ, lại là nam nhân, ra nghênh đón không thích hợp, cho nên mới cho lão bà của mình ra tiếp đón.

Quả nhiên, rèn che trên xe ngựa cửa Cố gia vén lên, một thân ảnh thướt tha xuất hiện, chỉ thấy các nàng bước nhanh tới hành lễ, sau đó các nữ nhân liên quan liền cười nói vui vẻ, thân thiết cùng nhau tiến vào.

Tiếp đó, trên đường lớn lại có xa đội tiến tới. La gia, Đổng gia, Tạ gia, Mạc gia, Kỷ gia, lần lượt kéo tới.

Người của Tạ gia thì có phu nhân cùng bốn vị tiểu thiếp của Tạ Đan Quỳnh. Người của La gia thì có La Khắc Vũ. Người của Đổng gia thì có Đổng Vô Lệ. Kỷ gia đương nhiên là Kỷ Chú. về phần Mạc gia thì chính là gia chủ tiền nhiệm, mang theo hai tiểu thiếp của Mạc Thiên Cơ tới.

Sở Dương lập tức minh bạch.

Các huynh đệ bế quan ở nơi này, nữ nhân trong nhà há lại không có nỗi nhớ tương tư? Người yêu một đi không trở lại, thời gian dài như vậy không gặp mặt, ai không vướng bận được chứ? Hơn nữa mấy nhà hiện tại có quan hệ thân thiết như vậy, đi lại nhiều hơn cũng là chuyện tốt mà.

Những nữ nhân này đợi đến khi Ngạo Thiên Hành đại thọ mới hò nhau kéo tới, đã là khắc chế nỗi khổ tương tư lắm rồi.

Sở Dương có chút than thở.

Đúng là tất cả đồng lòng đồng y.

Mình hàng năm đều ở bên ngoài, Mạc Khinh Vũ, Thiết Bổ Thiên các nàng chẳng phải còn muốn đáng thương hơn sao?

Vào giờ khắc này, Sở Dương đã hạ một quyết định. Sau này nếu có nắm chắc thì tận lực mang các nàng theo. Nếu như không nắm chắc thì mình quyết không thể rời nhà quá lâu!

Trong các huynh đệ, trên cơ bản đều có nữ nhân tới, về phần không có nữ nhân thì chỉ có thể cử đám nam nhân tới mà thôi.

Sở Dương khó hiểu nhìn tên võ sĩ trước mặt: "Ta cũng không tính là chúc thọ, còn bắt ngươi lại hỏi lung tung này nọ, vì sao ngươi lại yên tâm nói với ta như vậy?"

Vị võ sĩ kia khinh thường nhìn hắn một cái, lỗ mũi hếch lên trời: "Bình thường, kẻ ngốc như ngươi đều có không ít. Hơn nữa, ở Trung Tam Thiên hiện tại, ai dám chọc vào Ngạo thị gia tộc chúng ta? Bằng ngươi... cũng muốn quấy rối?"

Sở Dương mặt nổi gân xanh.

Lúc này, đôi ngũ của Mạc thị gia tộc cũng tới rồi.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY Trước cửa Ngạo thị gia tộc, Ngạo Thiên Hành đã sớm đứng chờ. Mạc Tinh Thần tuy đã lui về sau màn, nhưng quả thật chính là nhân vật cùng bối phận với mình, chút thể diện này không thể không cho nha.

Nhiệt tình nghênh đón Mạc Tinh Thần, Ngạo Thiên Hành quay đầu cùng Mạc Tinh Thần nắm tay cùng đi. Hai lão hồ ly cả đời đối phó nhau, nhưng giờ phút này, nhi tử bọn hắn đều là sinh tử chi giao rồi, cho nên quan hệ lại trở nên thân thiết hẳn lên.

Hai người đi được vài bước, Ngạo Thiên Hành đột nhiên ồ lên một tiếng.

Quay đầu lại đã thấy Sở Dương đứng đằng xa.

Không khỏi mừng rỡ.

Vội vàng bước tới.

Vị võ sĩ kia thấy gia chủ sải bước đi tới, sợ tới mức bắp chân gần như muốn nhũn ra: "Đều tại ngươi đều tại ngươi... Kéo ta nói chuyện phiếm, hiện giờ thì tốt rồi, bị gia chủ nhìn thấy... Xem ra ta đây không thiếu được chút gậy gộc rồi...."

Sở Dương dở khóc dở cười.

"Sở Dương, làm sao ngươi lại ở đây?" Ngạo Thiên Hành cực kỳ mừng rỡ, hai mắt trừng lên: "Nếu tới đây làm sao lại không nói trước một tiếng? Lão phu thế nào cũng phải đích thân nghênh đón ngươi."

Sở Dương cười cười, chắp tay nói: "Không biết là đại thọ bá phụ đại nhân, mạo muội tới đây... Quả thực là xấu hổ."

"Cái này có gì mà xấu hổ?" Ngạo Thiên Hành giữ chặt tay hắn, kéo đi: "Đến đây mà còn không vào nhà, quả thực coi là lão phu là ngoại nhân sao... Thật sự là tức chết ta."

Nói tức chết ta nhưng khẩu khí lại hưng phấn vui vẻ thân thiết muốn chết.

Tên võ sĩ kia trợn mắt há hốc miệng nhìn Sở Dương bị gia chủ đại nhân kéo người bên cạnh đi. Sở Dương? Cái tên này thế nào lại quen quen?

Đúng rồi, lão đại Thiên Binh các không phải có tên là Sở Dương sao? Chẳng lẽ người thanh niên vừa hàn huyên với mình cả nửa ngày, lại chính là Thiên Binh các các chủ đại nhân, đại thế lực ngang hàng với Ám Trúc hiện giờ tại Trung Tam Thiên?

Lão đại của thiếu chủ nhà mình cùng đám thiếu chủ mấy nhà kia : Sở Dương?

Vừa nghĩ như vậy, hai chân hắn cứ như muốn quỳ xuống: Ôi ôi lão đại của ta... Ngài nói một tôn đại thần như ngày lại nói chuyện với ta cả nửa ngày, ta làm sao chịu nổi, sợ chỉ muốn tiểu ra quần rồi...

Đã thấy Ngạo Thiên Hành quay đầu lại, hung hăng nhìn mình: "Ngươi là đầu chó hả. Sở thế huynh tới đây không ngờ không thông báo, cứ như vậy bắt khách quý đứng ngoài! Phải tội gì? Trở về tự mình lĩnh tám trăm côn!"

Tám trăm côn?

Hai chân vị nhân huynh này mềm nhũn ra. Đám người ở gia tộc hình đường đó, tám gậy đã có thể đánh nát một vị vương tọa. Tám trăm côn...thật sự là có thể đánh thành mì vằn thắn rồi...

"Thôi bỏ đi. hắn cũng không biết, còn may là hắn giới thiệu cho ta đó." Sở Dương mỉm cười: "Người này có công nha."

"Có công?! Được!" Ngạo Thiên Hành cười lớn: "Đứng lên đi, Sở thế huynh nói ngươi có công, một khi đã vậy, lát nữa đi trướng phòng lĩnh tám trăm lượng bạc! Coi như thưởng cho ngươi!"

Vị nhân huynh này nhất thời choáng váng tới mơ hồ đầu óc...

Một khắc trước tám trăm côn sắp giáng lên người, sau một khắc, đã biến thành thưởng tám trăm lượng bạc... Cái loại cảm xúc từ địa ngục vọt thẳng lên thiên đường, khiến cho vị võ sĩ này choáng hết cả não, nửa ngày vẫn không bình thường được.

Bên kia, Ngạo thiên Hành đã thân thiết kéo Sở Dương đi rồi.

Đây là lần đầu tiên Mạc Tinh Thần nhìn thấy Sở Dương.

Khi Sở Dương tới Mạc gia, tâm tình Mạc Tinh Thần đúng là ảo não cực độ, bế quan ai cũng không gặp, tất cả mọi chuyện đều giao cho Mạc Thiên Cơ. Đương nhiên là không gặp được Sở Dương.

"Mạc bá phụ." Sở Dương thân thiết cười nói, chủ động chào hỏi. Bất kể trước kia thế nào, hàng này dù sao cũng là phụ thân thân sinh của Mạc Khinh Vũ, lão trượng nhân tương lai của mình.

Bây giờ lưu lại một ấn tượng tốt thì hơn.

Quả nhiên Mạc Tinh Thần lập tức có chút chột dạ, được sủng mà kinh, cười ha hả: "Ngươi chính là Sở Dương? Ha ha...quả nhiên là nhất biểu nhân tài! Quả nhiên là thiếu niên anh hùng! Danh bất hư truyền, danh bất hư truyền nha."

Sở Dương khiêm tốn cười: "Ngài quá khen rồi."

Mạc Tinh Thần thân thiết quan sát, hắn đương nhiên biết, Sở Dương chính là người là nữ nhi Mạc Khinh Vũ của mình vướng bận trong lòng. Nhớ tới chuyện trước kia, có chút xấu hổ, không biết nói gì, ma xui quỷ khiến thế nào lại hỏi: "Ừm, Sở thế huynh... trong nhà ngươi có thê thất chưa?"

Sở Dương ngạc nhiên: "Ngài hỏi vậy ý là ...."

"Nếu ngươi còn chưa có thê thất, lão phu còn có một đứa con gái... Chưa từng xuất các." Mạc Tinh Thần cười ha ha: "Đến lúc đó, các ngươi có thể tiếp xúc nhiều hơn. ha ha...."

Ngạo Thiên Hành một bên bĩu môi.

Lão hàng này, nghĩ thật tinh ăn. Không biết lần trước khi Sở Dương tới, lão phu đã nói qua vấn đề này rồi, chỉ là bị vô tình cự tuyệt. Hiện giờ lại tới lão hàng nhà ngươi cúp đít ra về thôi.

Chỉ thấy hai mắt Sở Dương sáng lên: "Phương danh lệnh viện là?"

Mạc Tinh Thần cười ha ha: "Tiểu nữ ... ngươi cũng biết. Tên nàng chính là Khinh Vũ. Nếu như Sở thế huynh có ý. Tiểu nữ hiện tại niên kỷ mười bốn, dụng mạo xinh đẹp đáng yêu... Đang theo sư phụ học nghệ..."

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-1256/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận