Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 507: Huynh đệ tề tụ

Cuối cùng...

Thanh âm càng lúc càng gần.

"Ta cảm nhận được ánh sáng rồi... Ta fuk, nhắm mắt rồi mà vẫn cảm thấy đau." Đây là thanh âm La Khắc Địch: "Cứ như là bị kim châm vậy...."

"Bên ngoài hình như có rất nhiều người.... La Khắc Địch, ngươi sờ sờ xem quần ta còn không... Nhất là phía trước, còn đằng sau thì kệ nó, lộ thì lộ...." Đây là Kỷ Mặc.

"Ta sờ cái đại gia ngươi!" La Khắc Địch nổi giận gầm lên một tiếng.

"Câm miệng!" Cố Độc Hành lạnh lùng hạ lệnh.

"Đừng có trợn mắt lên, mau, nhắm mắt lại, sau đó chuyển động tròng mắt." Đây là thanh âm Mạc Thiên Cơ: "Trước tiên chuyển động thật chậm, sau đó nhanh dần lên...."

Tiếp đó, không thấy thanh âm nào nữa. Hiển nhiên mọi người đang nhắm mắt, đảo con ngươi rồi.

"Ha ha ha...." Kỷ Mặc cười lớn, : "Ta cảm thấy bên trong mắt tựa như có hai viên bi lớn ấy..."

"Ngươi không thể im lặng một chút sao?" Ngạo Tà Vân không thể nhịn được nữa, bạo phát: "Có tin ta đem tròng mắt của ngươi nhét vào đũng quần không?"

"Ngươi ngàn vạn lần không nên làm như vậy. Như vậy sẽ khiến hắn có thêm hai viên bi mất." Tạ Đan Quỳnh trịnh trọng cảnh báo.

Một trận cười lớn vang lên.

"Yên tĩnh mọt chút. Tròng mắt vẫn đang đảo hả? Đừng có mở mắt ra, nhất định phải chờ đến khi ra khỏi cái động này, xác định ánh sáng bên ngoài xong, đợi một thời gian ngắn, chờ đến khi mắt không còn đau đớn thì mới chậm rãi mở ra, chỉ mở một khe hẹp..." Mạc Thiên Cơ vẫn trầm ổn chỉ huy như cũ.

"Oa ha ha... Nếu như Mạc Thiên Cơ chỉ ti hí mắt, vậy biểu tình nhất định rất dâm đãng... Giống như nhìn thấy nữ nhân cởi sạch đồ... Đáng tiếc lão tử nhìn không thấy." Kỷ Mặc không biết sống chết nói.

"Câm miệng! Ha ha ha...." Cố Độc Hành lạnh lùng mắng một tiếng, nhưng chính mình cũng không nhịn được nở một nụ cười. Không chỉ bọn họ, ngay cả Sở Dương nghe được câu này cũng xém cười thành tiếng.

Hai mắt Mạc Thiên Cơ có chút ti hí, có đôi khi không tự chủ được nheo mắt trầm tư, biểu tình đó quả thực là có chút... dâm đãng. Tuy khi đó, Mạc Thiên Cơ tuyệt đối không nghĩ tới thứ gì dâm tiện, nhưng người khác nhìn thấy biểu tình của hắn, lại cảm thấy đây chính là biểu tình sắc lang không hơn không kém... Không thể tưởng được, Kỷ Mặc lại quan sát kỹ lưỡng như vậy.

"Cố lão nhị cười thật dâm đãng...." La Khắc Địch.

"Đúng đúng!" Tất cả mọi người đều gật đầu như gà mổ thóc.

....

Đám người ở phía ngoài cùng nhau nghẹn họng. Nín cười đến khổ. Mấy tên gia hỏa này, thật sự cứ như mấy tên hề đỉnh cấp! Thật không biết phải hình dung bọn họ như thế nào mới tốt.

Mọi người cũng chỉ có thể ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: Trời xanh ơi... Rốt cuộc ngài nghĩ thế nào mà để cho mấy người bọn hắn tề tựu lại một chỗ?

Trước mặt bao người, một hàng sáu người rốt cuộc cũng bước ra.

Khi đi ra khỏi động, bị ánh nắng chiếu thẳng vào mặt, sáu người không hẹn mà cùng đứng lại.

Không hề nhúc nhích!

Cho dù đã sớm nhắm mắt, lại chuẩn bị kỹ càng.Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY Nhưng giờ khắc này, uy lực của ánh sáng vẫn khiến sáu người bọn họ cảm thấy thật đáng sợ.

Hai mắt trắng lóa, khó chịu giống như sắp mù vậy!

Phải biết rằng, bọn họ không chỉ ở trong sơn động một ngày hai ngày, mà là ở bên trong quanh năm suốt tháng!

Đổi lại là người bình thường, chỉ sợ cho dù đã nhắm mắt lại, thị lực hai mắt cũngphải hao tổn rất nhiều.

Sáu người. Xếp hàng theo thứ tự!

Đầu tiên là Cố Độc Hành. Ở giữa là Mạc Thiên Cơ. Kỷ Mặc và La Khắc Địch phân phải trái. Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh một đứng tréo bên cánh, một đi ở sau đuôi.

Sở Dương vui mừng gật đầu.

Sáu người này đã ăn ý hợp tác tới tận xương tủy, tuy bất ngờ đứng lại, nhưng đầu đuôi hô ứng, đã là đội hình chiến đấu tốt nhất!

Cố Độc Hành sắc bén không thể đỡ, đi ở đầu tiên. Ngạo Tà Vân ổn trọng, đi ở phía sau. Mạc Thiên Cơ chủ trì toàn cục, ở giữa. Kỷ Mặc và La Khắc Địch tả hữu hộ vệ. Đan Quỳnh ở bên cạnh, là là vì đặc tính của độc môn ám khí. Ở vị trí này phóng ra, bất kể là công kích vị trí nào cũng cực kỳ bất ngờ, dễ dàng thành công!

Chẳng qua hình tượng sáu người này, thật đúng là không thể nhìn nổi!

Hình tượng Mạc Thiên Cơ là tốt nhất, tóc tai miễn cưỡng coi như chỉnh tề, chẳng qua cũng không nhìn ra cái dạng gì, rối tung cả lên, trên mặt lại chỗ đen chỗ xám giống như một diễn viên hí khúc vậy.

Một thân y phục, nơi này môt cái lỗ, nơi kia một cái động. Nhưng miễn cưỡng che được thân thể của mình.

Sau đó, tất nhiên là tới Cố Độc Hành rồi. Cố nhị gia vẫn lãnh khốc, đứng thẳng tắp như một cây tiêu thương.

Bất quá, một hắc bào, trên người thiếu nửa ống tay áo, lộ ra một bên bả vai, trên ngực sau lưng lỗ chỗ vết rách. Dưới hạ thân thân thì lộ ra nửa cái đùi.

Ngạo Tà Vân thông minh nhất, dứt khoát cởi sạch ra, dùng tất cả y phục rách rưới quấn dưới hông, chỉ che bộ phận yếu hại.

Tạ Đan Quỳnh cùng Ngạo Tà Vân cũng không khác biệt lắm, nhưng ở trong đũng quần, còn có thêm một tấm vãi rủ xuống.

Hình tượng Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch là trâu bò nhất.

Áo bào trên người hai kẻ này đã rách thành từng từng dải từng tua, đứng ở trước cửa động, gió lớn thổi qua, áo bào hóa thành một đám tua dua bay tán loạn, toàn thân trên dưới, tất cả bộ phận yếu hại đều lộ hết không còn xót lại chút nào.

Vậy mà hai tên gia hỏa này còn vênh mặt nhắm mắt, quay chỗ này, xoay chỗ kia, bộ dáng thối tha không chịu nổi.

Thật sự là không thể nhìn nổi, ngay cả mông cũng bị đất chát kín cả rồi....

Sáu người cứ thế dùng loại hình tượng này, loại tư thế này, đứng trong thời gian một hơi thở!

Nhìn bọn họ...

Sở Dương rốt cuộc cũng nở một nụ cười, thanh âm có chút run rẩy: "Sáu tên hỗn đản, ta thật vất vả mới gặp được các ngươi, vậy mà cả đám lại đều mặc quần rách áo manh...."

Thanh âm này vừa truyền ra, thân thể sáu người lập tức đều run rẩy kịch liệt.

Tiếp đó.

"Lão đại!"

"Lão đại... ta fuk!"

Sưu sưu sưu sưu sưu sưu....

Sáu người cứ thế nhắm mắt nhảy tới, lợi dụng thanh âm xác định vị trí tinh chuẩn, cả đám nhào tới giống như thái sơn áp đỉnh.

Sở Dương cười ha ha, không tránh không né.

Cố Độc Hành nhanh nhất, lao tới giống như một mũi tên, một đầu húc luôn vào người Sở Dương, tiếp lại ôm chầm lấy hắn, muốn nói gì đó, nhưng chỉ há miệng thở dốc, không thể nói ra điều gì cả.

Tiếp đó, đám người La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc cũng lao tới như điên, trực tiếp xô ngã Sở Dương xuống đất.

Ngạo Tà Vân cùng Tạ Đan Quỳnh cũng oa ha ha kêu gào như điên rồi, thả người bay tới. Đè Sở Dương bên dưới.

Mạc Thiên Cơ rớt lại phía sau cùng, trên mặt nở một nụ cười kích động giống như trút được gánh nặng, tựa hồ muốn xông lên ôm chầm lấy Sở Dương, nhưng cuối cùng vẫn khắc chế được, chỉ cười mắng: "Thật sự là mất mặt! Đều lớn như vậy cả rồi, còn chơi cái trò trẻ con này."

Thanh âm lại có chút run rẩy.

Đám người La Khắc Địch Kỷ Mặc vừa cười vừa nhảy nhót, bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì nữa.

Hiện giờ Sở Dương xuất hiện, đối với mọi người mà nói, kích động có khác gì chết rồi lại phục sinh.

Tuy Mạc Thiên Cơ từng nói Sở Dương là Cửu Kiếp kiếm chủ, hơn nữa Sở Dương còn sốn, nhưng dù sao cũng không tận mắt nhìn thấy! Trong lòng mọi người một mực vẫn lo lắng.

Tất cả mọi người đều rõ ràng. Cái đoàn thể này bởi vì Sở Dương mà dựng nên!

Nhưng nếu Sở Dương thật sự chết rồi, cái đoàn thể này, cũng sớm vì Sở Dương mà giải tán thôi!

Lý do chỉ có một: Tất cả mọi người đều thiên kiêu chi tử!Bạn đang đọc truyện tại Truyện Y Y Trừ Sở Dương, không ai có thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục! Cho dù là Cố Độc Hành, Mạc Thiên Cơ cũng không được!

Cho dù có cảm tình, thì cũng phải có một hạch tâm!

Mà bây giờ, Sở Dương đã xuất hiện!

Vừa cười vừa nhảy nhót thật lâu. Tất cả mọi người đều đang cười, đều đang nhảy múa, lại không ngừng có người vừa cười, vừa lặng lẽ quay đầu đi, nhanh chóng lau lệ trong mắt, sau đó lại quay đầu lại cười đùa tiếp.

Cuối cùng...

"Ta có thể nhìn thấy rồi. Oa ha ha...." Kỷ Mặc là người mở mắt đầu tiên. Lập tức kêu lớn.

"Ta cũng nhìn thấy...."

"Các huynh đệ! Ta có một chuyện muốn nói!" Mạc Thiên Cơ giơ tay hô lớn.

"Nói!" Tất cả mọi người đều trừng mắt nhìn hắn.

"Lão đại khién chúng ta lo lắng lâu như vậy. Có phải nên giáo huấn hắn hay không?" Mạc Thiên Cơ vung tay hỏi.

"Đương nhiên!"

"Liên thủ đánh hắn thế nào!"

"Cái ý kiến này hay nha!"

Tất cả mọi người cùng nhau hưng phấn hô lớn.

"Ta fuk!" Sở Dương thấy tình thế không ổn liền bỏ dậy, muốn bỏ trốn.

Nhưng dưới chân không biết đã bị ai tóm lại, phốc một tiếng đã ngã chổng vó, kêu lớn: "Các ngươi dám đánh lão đại? Vô pháp vô thiên...."

"Đánh hắn!"

"Tàn bạo hắn!"

Sau đó, năm sáu người đồng loạt xuất thủ, vừa đánh vừa cười ha ha!

Sở Dương đương nhiên không cam lòng yếu thế, liều mạng đánh trả!

Cuối cùng.

Bảy huynh đệ đánh nhau đủ rồi, ầm ĩ đủ rồi, cả đám mặt mũi bầm dập, chẳng khác nào một đầu heo, nhìn nhau, đều cười ha ha, thỏa mãn vô cùng.

Sở Dương mang theo hai mắt thâm quầng và mặt mày xanh tím bò dậy, hừ một tiếng nói: "Tuy ta bị các ngươi đánh một trận, bất quá quần áo trên người ta vẫn rất chỉnh tề. Nhìn lại các ngươi xem, cả đám đều trần truồng như nhộng, không cảm thấy cổ quái sao?"

Sáu người cúi đầu nhìn xuống, đều kinh hô một tiếng.

Chỉ thấy trừ Mạc Thiên Cơ cùng Cố Độc Hành là bảo vệ được bộ vị trọng yếu, coi như miễn cưỡng che chắn, những người còn lại đều trần như nhộng!

Lập tức thất kinh kêu lên, bốn người đều ôm bộ vị trọng yếu ngồi xụp xuống, len lén quay đầu nhìn lại, miệng thầm cầu nguyện: "Bên cạnh không người... bên cạnh không người... A!!!"

Tiếng rú cao vút từ miệng bốn tên gia hỏa này cùng vang lên!

Sắc mặt bốn vị thiếu gia đều đỏ như cái đít khỉ!

Bên cạnh không người?

Không!

Không chỉ có người! Mà còn có rất nhiều người, quá nhiều người! Quả thực có thể nói là người người tấp nập!

Chỉ thấy cách đó mười trượng, khoảng chừng mấy trăm người đã đứng thành một vòng tròn, cả đám đều bình tức tĩnh khí, tròng mắt mở lớn, ánh mắt sáng quắc nhìn nhìn đám người mình, biểu hiện trên mặt, tràn đầy vẻ ý vị...

"A... Lão đại ngươi quá tàn độc... Nhiều người như vậy nhìn ta... Cẩu đại di...." Kỷ Mặc rú lên một tiếng sợ hãi, giống như con chim cút giữa mùa đông khắc nghiệt, co rúm lại một đống: "Ngạo Tà Vân, đây là nhà ngươi, quần áo ở chỗ nào?"

Trong tiếng cười ha ha của mọi người, Ngạo Thiên Hành vung tay lên, mấy tên võ sĩ lập tức đi lấy mấy bộ y phục, để mấy huynh đệ vội vàng đoạt lấy, mặc vào.

Ngạo Thiên Hành gia chủ đại nhân rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao Sở Dương bảo các nữ quyến lưu lại, thật sự là quá có đạo lý rồi.

Hiển nhiên, Sở Dương vô cùng hiểu bản tính đám huynh đệ của mình. Biết mấy tên gia hỏa này, bế quan chung với nhau lâu như vậy, quần áp tuyệt đối không thể nguyên lành được.

Giống như tình huống vừa rồi, cả đám quần áo te tua... Nếu bị đám nương tử quân nhìn thấy... Ngạo gia chủ nghĩ một chút mà đầu cũng toát mồ hôi...

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-1259/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận