Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 607: Hôm nay thắng bại không oán, ngày mai sinh tử không hối hận

Trận quần đấu này chân chính là rất hoàn toàn kỳ lạ!

Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn ngạo thị quần hùng với thực lực cường hãn đã vô cùng nhuần nhuyễn được phát huy, đối mặt với nhiều người vây công lại trực tiếp chính là chỉ đông đánh tây chỉ nam đánh bắc, không chút rơi vào thế hạ phong, thậm chí mơ hồ vân còn dư lực.

Theo Yêu Hậu cường thể gia nhập, trong đại sảnh trong nháy mắt chia làm hai phái, 1 nổi giận tiếp tục vây công Đông Hoàng, 1 nổi giận ứng phó Yêu Hậu, cục diện lâm vào trạng thái giằng co, ngay cả Đông Hoàng Yêu Hậu tuy thực lực vượt xa những người khác nhưng đối phương nhân số ưu thể, ngay cả vô năng chiến thắng nhưng cũng không lo bị thua. Lấy khí mạch của bọn người này nếu thật muốn giằng co như vậy, chớ nói một ngày hai ngày, một tháng hai tháng thậm chí một năm hai năm cũng không thành vấn đề.

May mắn chính là, không biết là người nào trong khi hỗn chiến vô tình hay cố ý đá vào mũi Ngô Dã Cuồng một cước... nói về, đây cũng là chuyên không có biện pháp, ai bảo ngươi quá thấp đây! Vừa nhấc chân, nếu là người khác cũng chính là nhắc tới bụng, nhưng đối với Ngô Dà Cuồng thì trực tiếp thành đến lỗ mũi...

Cũng không biết làm tại sao, giờ phút này Mặc Hồi Trần vừa lúc đến bên người Ngô Dã Cuồng cho nên Ngô Dã Cuồng nhận thức là do Mặc Hồi Trần ra tay nên chuyển hướng công kích hắn.

Bên kia Mộng Cảnh Hồi cũng gia nhập chiến cuộc, đến đây, hai đại trận doanh tùy thời công kích lẫn nhau mà chuyển thành tập thể đại hỗn chiến.

Vừa bắt đầu vốn là mọi người vây công Tuyết Lệ Hàn muốn bắt nạt hắn nhưng về sau đánh nhau quá cao hứng, trên căn bản mỗi người cũng là đồng thời đối mặt bảy tám địch nhân, dù sao trừ mình ra mọi người đều là địch nhân, mọi người căn bản cũng không có mục tiêu cụ thể: Người nào ở trước mặt ta ta liền công kích người đó, không còn phân chia trận doanh nữa.

Chẳng qua là quá trình này bất kể đánh nhau kịch liệt như thế nào thì thủy chung vẫn không có phát ra nửa điểm phong thanh; những người này thực lực chân thật mặc dù cũng có cao thấp có khác nhưng tổng thể mà nói mọi người cũng đều là cùng một tầng thứ, hơn nữa cũng là siêu cấp tầng thứ, mỗi người cũng có thể đem khí lực của mình từng tí không tiết ra ngoài.

Nếu thật sự đánh trúng, đó chính là lôi đình nhất quyền nặng như núi nhưng nếu là đánh không trúng, biến thành ngay cả con muỗi cũng phách không chết.

Bất quá, trong đó có hai người vẫn là chịu thiệt. Đó là Mộng Cảnh Hồi, Ngô Dã Cuồng.

Mộng Cảnh Hồi chính là người được công nhận là tiểu bạch kiểm nhất trong Cửu Đế Nhất Hậu. Trước khi Tạ Đan Quỳnh gia nhập Cửu Để Nhất Hậu, Mộng Cảnh Hồi có thể nói đệ nhất mỹ nam trong nhóm người này. Gương mặt anh tuấn dị thường cho nên hôm nay bị "Đánh" cũng là nhiều nhất: Người người cũng muốn đánh lên mặt siêu cấp tiểu bạch kiểm này một quyền.

về phần Ngô Dã Cuồng thỉ thuần túy là tai bay vạ gió, bản thân hắn vóc người thấp lùn, không tự chủ một chiêu đánh ra lại thường nhắm vào hạ bộ người khác nên đưa tới phản kích cũng là phá lệ mãnh liệt...

Bi kịch hơn chính là, bởi vỉ hắn vóc dáng thật sự quá thấp cho nên người khác tùy tiện vừa nhấc chân lên đá đà đến vị trí bả vai, quả thực chính là bị đánh cho vạn tím nghìn hồng, lấp lánh rực rỡ... nguồn t r u y ệ n y_y

Bất quá vẫn là câu nói kia, bởi vì... này những người này đắn đo lực đạo thật sự là đủ tinh chuẩn, hoàn toàn không có hư hao bất kỳ món đồ nào trong đại điện, mọi người trong lòng người đều ăn ý: Người nào làm hư hao thứ gì thỉ trận quần đấu này coi như là kết thúc.

Mà có đồ vật nào bị hư hao thì chính là lúc tràng ẩu này kết thúc.

Cuối cùng, là Túy Vô Tình đưa gót chân đá gẫy 1 cái thìa ngọc... Kết quả là trận này đến đây mà chung kết.

Nhưng Túy Vô Tình so sánh với những người khác tối thiểu vẫn còn là áo mũ chỉnh tề, về phần những người khác, trừ Đông Hoàng cùng Yêu Hậu ra, trên căn bản cũng là sưng mặt sưng mũi. Trong đó có Cuồng Kiếm Thiên Để Ngô Dã Cuồng thảm nhất, ở thời khắc tối hậu không cẩn thận một cước bay lên điểm rơi lại rất đúng dịp chính là bộ ngực Yêu Hậu, mặc dù không có đá lên nhưng cũng Yêu Hậu bị thẹn quá thành giận đánh cho một trận hung ác.

Sau đó mọi người hô to lưu manh đem Cuồng Kiếm Thiên Đế vật trên mặt đất đánh thất linh bát lạc, ô hô ai tai.

Nhưng tất cả tức giận lúc trước đều ở trong một cuộc quần đấu này được hóa giải hết. Có lẽ ở trên lập trường, mọi người vân còn có sự cố chấp riêng của mình nhưng nói đến ân oán cá nhân thì lúc này cũng đã gần như không còn.

Ai nghĩ kiểu đánh nhau như tiểu lưu manh này lại có thể xuất hiện trong đám người Đế Nhất Hậu?

Người nào trong lòng cũng có cảm giác, lần tụ hội nhân vật chỉ sợ là 1 lần tụ hội hòa bình nhất; từ nay về sau, gặp mặt lại, có lẽ đã là... cục diện ác liệt.

Cho nên, ở nơi này với trận quần đấu này đem tất cả ân oán cá nhân tất cả sự bất mãn phát tiết ra ở trong trận quần đấu này.

Sau này có lẽ ta và ngươi là địch nhân, nhưng, đó là vấn đề lập trường, nó không liên quan đến cá nhân.

Cửu Để Nhất Hậu là người kiêu ngạo bực nào? Bọn họ cố ý dùng một cuộc hỗn chiến như vậy để giải quyết khúc mắc, đó cũng là sự kiêu ngạo.

Hôm nay ta và ngươi hỗn chiến, thắng bại không hối hận; ngày mai sinh tử đánh giết, sinh tử không thẹn!

Phương thức như thể làm cho tâm lý tiêu cực của rất nhiều người tích lũy trong hàng chục vạn năm qua trong khoảnh khắc toàn bộ phát tiết được sạch sẽ. Cái này không thể không nói là rất kỳ quái.

Còn có hoàng cung thủ vệ cũng rất kỳ quái một chuyện.

Đám người Cửu Để Nhất Hậu này cao cao tại thượng lúc tiến vào, ai nấy cũng là đàm tiếu yến yến, phong độ nghiêm nhiên, phái đoàn mười phần, phô trương lại càng kinh sợ; nhưng lúc rời đi lại cực kỳ nhanh chóng, giống như một trận cuồng phong, dường như ngay cả mặt mũi cũng không được rõ ràng, thoáng cái đă hoàn toàn biến mất.

Chỉ có Đông Hoàng, Yêu Hậu, hai người này như cũ áo mũ chỉnh tề, khí độ nghiêm nhiên đi ra.

"vẫn chỉ có Đông Hoàng là có phong độ, vẫn là Yêu Hậu có khí chất nhất." Bọn thị vệ rối rít trong lòng thầm nghĩ nói: "Dáng Cuồng Kiếm Thiên Đế này lại là bụm mặt mà chạy, cũng không biết làm cái chuyện gì mất mặt mà..."

Mà một đêm này.

Phía ngoài hành động truy sát được tiến hành với khí thế hừng hực,

bốc lửa dị thường.

Mạc Thiên Cơ căn cứ Sở Nhạc Nhi cung cấp đầu mối, điều động hơn ba trăm vị Thánh Nhân cao thủ càn quét cả Quỳnh Hoa thành.

Không có một người lọt lưới.

Làm Sở Dương khi tham gia vào cũng cảm thấy kinh khủng. Đây cũng không phải là ba năm tên, ba mươi lăm mười, ba trăm năm trăm, nơi này cả thảy mấy vạn người, một cái nhìn đã thấy chi chít... Cứ như vậy bị một kiểm chém đầu, còn muốn là thần hồn câu diệt.

Ngay cả là chuyên phải làm nhưng Sở Dương trong lòng vẫn là rất không thoải mái, đối với kẻ chủ mưu tạo ra Vạn thánh chân linh lại càng thêm hận thấu xương.

Một đêm này, Đông Hoàng cùng Yêu Hậu sau khi quần đấu xong chia tay, khi trở về lại lần nữa ước hẹn, mật đàm một lần.

Đối với chuyên này người duy nhất biết được cũng chỉ có bạch y mỹ phụ đi theo Yêu Hậu kia, bất quá nàng cũng chỉ là lờ mờ nghe được Yêu Hậu hỏi một câu nói: "Xác định sao?"

Sau đó Đông Hoàng tựa hồ là gật đầu nhưng ngay sau đó, hai người cùng thở dài.

Kế tiếp lại thấp giọng thảo luận hồi lâu, nhưng lần này chính là ai cũng không biết, bọn họ rốt cuộc nói cái gì.

Mà Trung Cực Thiên Đại Đế Túy Vô Tình cùng Viêm Dương Thiên Để Long Ảnh Huyễn, sau khi trở về cũng là mật đàm một lần. Giống như trước không có ai biết bọn họ nói là cái gì.

Chẳng qua là hai người kia vẻ mặt lại nghiêm túc tới cực điểm.

Tựa hồ mật thám cũng có thể lây bệnh, trừ hai tốp này ra, Mặc Hồi Trần cùng Mộng Cảnh Hồi sau khi từ hoàng cung đi ra thì cũng không trở về đến Tinh thần cung mà sau khi tiêu trừ vết thương trên mặt liền thản nhiên đi vào dân gian.

Hai người tùy tiện tìm một cái tửu quán tiếp tục uống rượu, dĩ nhiên, dường như cũng đàm luận một những thứ gì... Hiển nhiên, càng thêm không có ai hay biết 2 Thiên Đế này lại tựa như hai tửu quỷ đi ra ngoài uống rượu...

Chẳng qua là, điểm giống nhau chính là: Đông Hoàng cùng Yêu Hậu khi nói tới cuối cùng cũng thở dài thật sâu một hơi. Túy Vô Tình cùng Long Ảnh Huyễn cũng là thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài này... Cũng không ai biết mọi người là vì cái gì mà thở dài.

Nhưng, nếu là bị người nghe được sẽ cảm giác được, mấy người này thở dài ai nấy cũng tràn đầy sự đồng cảm, vô lực, tức giận, còn có... Các loại suy nghĩ phức tạp.

Và nồng đậm buồn bã...

Tạ Đan Quỳnh trở lại tẩm cung với sắc mặt trầm trọng.

Hắn ý thức được, Cửu Đế Nhất Hậu kia với cấp độ như vậy; với tu vi hiện tại của mình thủy chung vĩnh viễn là kẻ đứng cuối cùng trong Cửu Đe Nhất Hậu.

Không nói những người khác có phải nhận đồng bản thân hay không nhưng ngay cả mình cũng khó có thể cho ràng mình đà sánh được với bọn họ.

Hôm nay mặc dù được Đông Hoàng khẳng khái tương trợ, thuận lợi vượt qua kiểm tra, nhưng Đông Hoàng hiển nhiên không thể nào vĩnh viên trợ giúp bản thân được.

Bản thân phải dựa vào chính mình mới được.

Tạ Đan Quỳnh trầm mặc một lúc lâu, thật lâu không nói. Bên cạnh Mai phu nhân lo lắng nhìn hắn, mãi cho đến một lúc lâu sau, nghe được Tạ Đan Quỳnh thấp giọng, cũng là kiên quyết nói: "Vô luận như thế nào, không thể xin lỗi bốn chữ Quỳnh Hoa Đại Đế này."

Trong lòng Mai phu nhân không khỏi dâng lên sầu lo.

Bởi vì nàng biết, Tạ Đan Quỳnh lúc này hiển nhiên đã hạ quyết tâm, muốn đem tự thân thực lực tăng lên mà quá trình này đối với Tạ Đan Quỳnh mà nói, không thể nghi ngờ đúng là quá trình không nghỉ ngơi và không dừng lại đầy tàn khốc...

Nhưng nàng mặc dù sầu lo nhưng đồng thời tràn đầy kiêu ngạo suy nghĩ: nam nhân này là của mình, vĩnh vĩnh viên viên, sẽ không cam lòng để bản thân tụt hậu so với người khác!

Có chí thì nên, muôn lần chết chớ từ chối!

Dưới mắt, Mặc Vân Thiên một lần nữa trở lại quỹ đạo, Mặc Vân Thiên Đế, mặc dù chức cao quyền chưa hẳn đã rất nặng, hoặc là nói là một cái tượng trưng về tinh thần thì đúng hơn, về sự vụ cụ thể, thứ cần để cho Tạ Đan Quỳnh quan tâm thật ra thỉ vẫn còn là rất ít...

Chín mươi phần trăm công việc cũng là do các văn võ đại thần chia sẻ, ở điểm này xử lý sự vụ cũng là quen việc dễ làm, lại có Mộc Thiên Lan toàn lực đốc trông nom, càng thêm sẽ không có bất kỳ sơ hở nào.

Cùng với suy nghĩ của Tạ Đan Quỳnh còn có đám người Sở Dương.

Chẳng qua là đợi đến khi bọn họ tụ cùng một chỗ nói đến chuyện này thì đã là xể chiều ngày thứ ba rồi.

Trước sau ba ngày thời gian, tổng cộng năm mươi vạn thành vệ quân toàn lực phối hợp, quân đội cùng với hoàng cung thị vệ hơn một trăm vị Thánh Nhân cao thủ liên thủ, rốt cục đem tất cả Vạn thánh chân linh toàn bộ tiêu diệt sạch.

Ân, nói tiêu diệt sạch sẽ chính là nói đến đám người lẻn vào Quỳnh Hoa thành kia.

Tuy nhiên chân chính ngoài dự liệu chính là, đến cuối cùng, sau khi tất cả Vạn thánh chân linh bị giết chết thì cái thần bí nhân phía sau màn chỉ huy kia cũng không có tái xuất hiện gây chuyên.

Tựa hồ hắn phái những người này ra cũng chỉ là đi tìm cái chết mà thôi.

Từ đầu tới cuối cùng, hoàn toàn không có nửa điểm phản ứng. Chuyên này lại cực kỳ khác thường!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-2358/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận