Phía sau thiếu niên áo trắng có hai vị hắc y lão nhân đi theo, cưỡi thanh mã, chạy lại đây, dừng ngựa ở giữa hai đại doanh!
Ba người, một trắng hai đen. Đứng ở đó, đưa mắt nhìn xung quanh, nhìn trận doanh hai bên, tỏ vẻ không coi ai ra gì! Tựa như những người này không tồn tại.
Nhìn thấy chữ Dạ kia, trong lòng Sở Dương cùng Đàm Đàm đồng thời chấn động: chẳng lẽ là...Thượng Tam Thiên, người nhà họ Dạ? Hai người đồng dạng mẫn cảm với chữ ‘ Dạ ’ này, bởi vì...Bởi vì người mà sư phụ yêu hết lòng, cũng có họ Dạ, Dạ Sơ Thần.
Ba người hiên ngang đứng một lúc, tiếp theo, lại lập tức xảy ra một việc làm cho mọi người bó tay không biết nên làm gì.
Chỉ thấy thiếu niên áo trắng đột nhiên đứng thẳng ở trên lưng ngựa, giống như ngọn thụ lâm phong, áo trắng tung bay, hắn đứng ở trên lưng ngựa như vậy, dáng người thẳng tắp, ngạo thị tứ phương!
Mọi người bất kể thuộc phe nào, đều âm thầm ủng hộ trong lòng: đúng là một thiếu niên đẹp trai tuấn tú!
Nhưng! Thiếu niên áo trắng vừa mới khiến cho mọi người tán thưởng lại...Đột nhiên cười cười rất là ‘ quyến rũ ’, ở trên ngựa giơ ra một bàn tay, sau đó giương ngón tay lên khẽ cong, vòng eo uốn éo như rắn nước, ở trong ánh mắt khiếp sợ, không thể tin của mọi người nói một cách điệu đà:" Nảy lửa thật, thật sự người ta chưa tới muộn, trận này náo nhiệt, đúng là đã nghiền, em là Dạ Thí Vũ của Dạ gia Thượng Tam Thiên, xin gởi lời chào đến các anh đẹp trai nhá..." .
Nói xong, lại cười một cách thẹn thùng. Ánh mắt lưu chuyển, thân là nam nhân, lại tỏ ra phong tình vạn chủng!
Mọi người đứng như trời trồng.
Một ánh mắt nhìn xung quanh!
Hic, đã thoải mái đã nghiền, lại còn xưng là em….
Ta xỉu mất thôi!
Hic...Không ngờ hắn là một tên bê đê.
Nhất là khi một câu nghe được cuối cùng ‘xin gởi lời chào đến các anh đẹp trai nhá’...Nhất thời tất cả nam nhân ở đây đều cảm thấy buồn nôn, vẻ mặt khó coi.
Tuy rằng bọn ta rất đẹp, nhưng không cần ngươi chào hỏi như vậy...Huống chi còn xưng ‘em ’...
Tự nhiên, bất cứ tên nam nhân nào, cũng không thừa nhận mình xấu. Điểm này, thật ra là giống với phụ nữ.
Lập tức mọi người nhớ đến một chuyện lớn!
Dạ!
Dạ gia!
Thượng Tam Thiên, người của gia tộc họ Dạ. Dạ Thí Vũ!
Quyết chiến còn chưa bắt đầu, người xem cuộc chiến của Thượng Tam Thiên, đã tới nhà mạnh nhất!
Người nhà họ Dạ!
Cao thấp chín trọng thiên, đệ nhất gia tộc!
Ánh mắt Mạc Thiên Cơ chợt lóe, mỉm cười tao nhã nói:"Thì ra là Dạ công. Nhưng không biết Dạ công lần này tiến đến, có chuyện quan trọng gì? Nếu cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng, tại hạ là Mạc Thiên Cơ." .
Dạ Thí Vũ nghe vậy lập tức ném về phía bên này một cái mị nhãn, vô cùng nũng nịu:"Ai da, ngươi chính là Mạc Thiên Cơ sao? Bộ dạng thật đẹp trai quá đi mà..." .
Cả người Mạc Thiên Cơ nổi lên một tầng da gà, run run một chút, khuôn mặt trắng bệch.
Cái này...Quá khủng bố rồi!
"Đáng tiếc người ta lại không cần hỗ trợ gì cả. Thật là chán ghét quá đi mà..." Dạ Thí Vũ lắc mông, nói một câu, mông lắc qua bên trái, nói câu tiếp theo, liền lắc qua bên phải. Cả người vặn vẹo như rắn, nếu là phụ nữ, chỉ sợ hơn một ngàn nam nhân ở đây đều nhìn không chớp mắt.
Nhưng hiện tại mọi người thầm nghĩ cúi đầu nôn mửa.
Ngay cả dũng khí nhìn hắn cũng không có.
"Người ta đến xem cuộc chiến thôi mà..." Dạ Thí Vũ một cái mị nhãn tiếp theo một cái mị nhãn ném về phía Mạc Thiên Cơ, sau đó lại che miệng cười cười ‘ thẹn thùng ’. Vô hạn nhu tình nói:"Ta thích nhất nhìn đến có người đổ máu nhaaaaa..." .
Mạc Thiên Cơ đột nhiên có cảm giác ‘ sống không bằng chết ’.
Một mình phải thừa nhận mị nhãn có lực sát thương thật lớn, áp lực này không phải bình thường.
May mắn Dạ Thí Vũ chỉ nói nói mấy câu, đã đi xuống ngựa, ‘thướt tha ’ lắc lắc mông đi ở trung gian, sau đó đi đến chỗ xa xa, tay áo hai vị hắc y lão giả phía sau hắn giương lên, tuyết đọng khối băng trên mặt đất tụ lại đứng lên. Trong phút chốc biến thành một cái đài cao vài chục trượng.
Sau đó ba người liền người nhẹ nhàng bay lên, tới rồi trên đài cao.
Dạ Thí Vũ nhìn liếc mắt Mạc Thiên Cơ một cách đầy tình ý, hé miệng ‘ thản nhiên ’ cười, ngồi xuống vô cùng mềm mại, nũng nịu nói:"Các ngươi đánh được rồi đó. Ta nhìn thấy thì tốt rồi..." .
Trừng mắt nhìn:"Không cần khách khí nha..." Cuối cùng, hì hì hì hì cười’...
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên cả người Mạc Thiên Cơ, xoa xoa cái trán, chật vật lui trở về.
Sở Dương thấy buồn cười, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Thiên Cơ chật vật như thế...
Nhưng hắn nhưng không có cười ra tiếng, bởi vì rốt cục hắn cũng nghĩ tới lai lịch ba chữ ‘ Dạ Thí Vũ ’.
Cốt cách mềm mại, sinh ra là thân nam nhân; khí khái ngang tàng, tâm tính nữ nhi; uyển chuyển lả lướt, bộ dạng phục tùng không trầm ngâm; có thể nói là dễ mềm lòng, cũng có thể hô mưa gọi gió.
Một trong tam đại công gia tộc Dạ thị, Nhu Tràng Công Dạ Thí Vũ!
Tam đại công Dạ gia, xếp hạng thứ ba.
Người nầy nhìn giống như bê đê, nhưng vô luận là tâm cơ hay thủ đoạn, đều cực kỳ đáng sợ!
Giống như gia tộc khác nếu có một cái quái thai như vậy, làm sao có thể để người khác thấy được? Nhưng gia tộc Dạ thị không những để hắn đi ra bên ngoài, hơn nữa còn ủy thác trách nhiệm nặng nề, tựu có thể nhìn ra Dạ Thí Vũ trâu bò cỡ nào.
Từng có một vị khác ở Thượng Tam Thiên là Diệp gia công Diệp Mộng Sắc đánh giá Dạ Thí Vũ như thế này: người nầy chính là dạng người 'Trong miệng ngọt ngào kêu ca ca, nhưng lại âm thầm đâm sau lưng ngươi' . . .
Đây là một nhân vật cực kì nguy hiểm.
Kiếp trước Sở Dương ở Thượng Tam Thiên cũng không có mấy ngày, cũng không biết nhiều người cho lắm. Nhưng cái tên Dạ Thí Vũ, cũng là một trong những người nổi tiếng nhất Thượng Tam Thiên, lừng lẫy 'Yêu' tên, như sấm bên tai, nghĩ không nghe nói, thật sự rất khó khăn.
Chuyện thế gian, chính là tà, vừa nói con rùa lại tới con ba ba.
Đang ở thời điểm Sở Dương nói thầm trong lòng, lại một tiếng vang dài từ giữa sườn núi truyền đến, vang tận chín tầng trời.
"Ngày thu qua một mảnh lá rơi, phiêu linh nhân gian khi nào rơi; hồng nhan như hoa ta thương tiếc, ta là Diệp gia Diệp Mộng Sắc!"
Hộ Hoa Công Diệp Mộng Sắc.
Thượng Tam Thiên chín đại chúa tể trong gia tộc Diệp gia chín công, nổi danh bằng việc thương tiếc mỹ nhân, đối với nam nhân lại là lòng dạ độc ác, ra tay vô tình.
Hắn thường xuyên nói là: nhân gian tuyệt sắc vốn ít. Chúng ta phải yêu quý; ngắm hoa nhìn hoa, không để hoa gãy, yên tĩnh đợi tiên hoa nở đầy cành, không thể dùng hái một đóa hoa nào.
Người này bảo vệ người đẹp, đã đã đến mức tột đỉnh mọi người đều biết.
Nhưng hắn chẳng qua là thưởng thức, còn không chiếm làm của riêng mình. Hành vi như thế, cũng xem như là một tên quân tử.
Theo âm thanh ngân nga, một con lừa kỳ dị chạy nhanh vào. Con lừa này… Nếu nhìn lỗ tai thì giống như là con lừa, nhưng thật ra so sánh với một con chó thì cũng không lớn hơn được bao nhiêu.
Một cái thiếu niên mặc y phuc màu xanh, cưỡi ở trên lưng lừa, trong tay cầm ống sáo màu xanh, lông mày dài xâm nhập mép tóc. Một đôi mắt đẹp, con ngươi hơi xếch lên rồi khẽ buông xuống, có vẻ điềm tĩnh thoải mái.
Ở phía sau hắn, hai lão giả áo xanh, tay áo bồng bềnh, chân không chạm đất, không có thú cưỡi, chẳng qua là đi bộ, cũng giống như nước chảy mây trôi, nhanh chóng và tiêu sái.
"Xin chào các vị." Diệp Mộng Sắc ôm ống sáo dịu dàng thi lễ một cái. Nói: "Mộng Sắc bị gia tộc ủy thác, đặc biệt tới xem cuộc chiến, cùng song phương, đều không cừu không oán, chúng ta lẫn nhau hòa bình là tốt nhất, để cho Mộng Sắc làm một người xem. Cảm ơn các vị rộng lòng tha thứ."
Hắn nói rất hay, giống như rất khiêm nhường, rất cung kính.
Cũng giống như trưng cầu ý kiến của mọi người, nhưng không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người. Đáp ứng hay không đáp ứng, thuận miệng nói xong, tựu thản nhiên đi vào trong sân, đi tới bên cạnh đài cao của Dạ Thí Vũ, cũng biện pháp đó, lại một ngọn tháp do tuyết trắng tạo thành đột ngột mọc lên, Diệp Mộng Sắc nhẹ nhàng xoay người. Quay tròn bay lên, vung lên ống sáo ở trên không trung, phát ra một tiếng kêu to bén nhọn to rõ.
"Diệp Mộng Sắc ca ca, ngươi đã đến rồi nha. Mấy ngày qua ta rất nhớ ngươi." Dạ Thí Vũ nghiêng đầu, hồn nhiên ngây thơ, tỏ vẻ đáng yêu nhìn Diệp Mộng Sắc ở trên đài cao bên cạnh.
Sắc mặt Diệp Mộng Sắc biến đổi: "Trước công chúng. Ngươi đùa giỡn trò quỷ quái gì thế?"
Nghiêng đầu sang chỗ khác, nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, thậm chí không nhúc nhích.
Dạ Thí Vũ kêu một tiếng, nghiêng đầu: "Hừ! Đức tính!" Tức giận vung tóc, quay mặt đi, ra dáng vẻ tức giận.
Bốn vị lão giả ngồi xếp bằng bên cạnh hai người, nhắm mắt ngồi yên, không nói một lời.
Nhưng bất luận kẻ nào ở phía dưới cũng biết, bốn lão giả này, mỗi một vị, đều không phải là chuyện đùa! Tùy tiện một cái đứng ra, cũng là nhân vật có thể xưng vương xưng bá ở Trung Tam Thiên!
"Người của Dạ gia, cùng người của Diệp gia đã tới!" Sắc mặt Mạc Thiên Cơ trầm trọng, nói: "Xem ra lần này, chín đại gia tộc của Thượng Tam Thiên, đều muốn đến đông đủ."
"Hai người kia, cũng phi thường nguy hiểm." Sở Dương cúi đầu nói: "Chẳng qua bọn hắn tới xem cuộc chiến mà thôi, có thể không cần để ý tới bọn họ."
"Xem cuộc chiến…" Mạc Thiên Cơ cau mày nhìn Sở Dương một chút, sau đó nhìn Cố Độc Hành một chút.
Sở Dương biết rõ ý tứ của Mạc Thiên Cơ: Đừng để cho bọn họ phát hiện thân phận Cửu Kiếp Kiếm Chủ của ngươi.
"Trong lòng ta biết rõ." Sở Dương đưa qua một ánh mắt tỏ vẻ an tâm.
Mạc Thiên Cơ cúi đầu than thở một tiếng, tâm sự nặng nề.
Trung Tam Thiên quyết chiến, gia tộc chúa tể của Thượng Tam Thiên phái người tới xem cuộc chiến, trong chuyện này có ý nghĩa sâu xa.
Nếu không phải vì Cửu Kiếp Kiếm Chủ, chính là vì người thức tỉnh của Tam Tinh Thánh Tộc!
Nhưng hai người kia, đều ở trong trận doanh của mình. Chỉ sợ bị đối phương phát hiện một người, hậu quả đều không chịu nổi! Hơn nữa, lý tưởng cùng tiền đồ của các huynh đệ, cũng triệt để hóa thành nước chảy.
Mạc Thiên Cơ không lo sao được?
Kế tiếp, lại đợi một hồi, tiếng vó ngựa giống như cuồng phong rốt cuộc vang lên, càng ngày càng gần. Điền Bất Hối dẫn đầu, phóng đi vào, nhưng ngay sau đó, một cái thân ảnh khôi ngô ngồi trên lưng ngựa, giống như một ngọn núi di động, mang theo hơi thở dữ dằn hùng tráng, theo sau mà đến.
Người này, tất cả mọi người đều nhận ra, chính là gia tộc Lệ thị trong Trung Tam Thiên, đệ nhất đại công, Lệ Hùng Đồ!
Chủ lực quyết chiến của đối phương, rốt cục cũng sáng rõ!
Giống như là hai khối nam châm đột nhiên gặp nhau.
Ở giờ khắc Lệ Hùng Đồ xuất hiện, ánh mắt Đổng Vô Thương đột nhiên sáng lên, nhìn lại.
Sau đó Lệ Hùng Đồ còn chưa dừng ngựa, cũng đã chống lại ánh mắt của Đổng Vô Thương!
Hai người này dù là khí chất vóc người hay là công pháp, phong cách chiến đấu, cũng giống nhau phi thường… 'Song cuồng' trong mười hai vị nhân vật phong vân ở kiếp trước, rốt cuộc là đối địch như số mệnh đã an bài!