Cửu Kiếp kiếm lại hiển lộ hào quang, càng phát ra một tiếng kiếm minh vang dội, tràn đầy ý chấn nhiếp, phẫn nộ. Thần kiếm có linh, hoàn toàn có thể cảm nhận được ác niệm và tham lam của đám người này.
"Cửu Kiếp kiếm chủ! Vừa rồi đã lên tiếng, vì sao bây giờ c̣òn không chịu hiện thân?" Tiêu Thần Vũ đứng giữa không trung, nghiêm nghị hét lớn.
...
Bên kia, Đệ Ngũ Khinh Nhu gần như tức tới hôn mê bất tỉnh.
Thật là bị khiến cho tức chết rồi.
Hao hết thiên tân vạn khổ, trả giá bao nhiêu sinh mạng như thế, thật vất vả mới kiên trì được tới lúc đám heo đất cường đại các ngươi trở về! Chỉ cần các ngươi gia nhập chiến cuộc, trước sau giáp công, vừa vặn đồ diệt Lệ gia, kết thúc trận chiến này!
Không nghĩ tới các ngươi chạy trở về rồi, không ngờ chẳng thèm làm gì hết, cứ đứng cách đó không xa ta, làm hình làm dáng, chờ đợi Cửu Kiếp kiếm chủ căn bản chưa từng hiện thân!
Cái này.... cái này không phải là hãm hại người sao?
Thật sự không sợ đối thủ như thần, chỉ sợ đồng đội như heo. Phi, nói các ngươi là heo cũng là vũ nhục loài heo rồi!
Cửu Kiếp kiếm tái hiện quan trọng thế nào, Đệ Ngũ Khinh Nhu đương nhiên biết. Nhưng... Cửu Kiếp kiếm kia cho dù có lợi hại thế nào, cũng cần phải có người điều khiển chứ?
Cửu Kiếp kiếm chủ rõ ràng chính là cường viện của Lệ gia. Ngươi không đối phó hắn thì đối phó ai? Trước tiên diệt Lệ gia trước rồi lại đối phó Cửu Kiếp kiếm chủ, vẫn còn kịp mà!
Vì sao các ngươi còn không tới? Vì sao?
Đệ Ngũ Khinh Nhu thật muốn khóc rồi, điên cuồng gầm thét như muốn rách cả cổ họng, nhưng đám người Tiêu Thần Vũ Dạ Tiêu Diêu vẫn đứng đó không nhúc nhích.
Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài một hơi.
Hắn không thể không phục, Sở Dương lại xuất hiện trong thời khắc này. cho dù không hiện thân, cũng đã là kiềm chế cường đại! Cửu Kiếp kiếm, Cửu Kiếp kiếm chủ!
Đây vốn là thần thoại.
Đám người Tiêu Thần Vũ có phản ứng như vậy, có lẽ mới là chính xác nhất rồi?! Dù sao, nếu giết chết được Cửu Kiếp kiếm chủ rồi, bây giờ có mặc kệ Lệ gia đi nữa, vẫn là cửu đại gia tộc thắng.
Nhưng... đây cũng là chiến trường của Đệ Ngũ Khinh Nhu và Mạc Thiên Cơ đó!
Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy hiểu rõ, nhưng hắn làm sao có thể không muốn hộc máu!
Nhất Tự Trường Xà trận ban đầu cũng bị đã bị đánh tan, cao thủ trong trận chỉ bởi vì hi vọng đám người Tiêu Thần Vũ trở về mới nỗ lực tiếp tục chống đỡ. hiện tại vừa thấy những người này trở về rồi, nhưng lại không xuất thủ tham chiến...
Thế nào thế đéo nào? Ta x, chẳng lẽ mặc kệ chúng ta liều mạng sao?
Chúng ta có mấy cái mạng để liều chứ? Nơi này có tới hai vị chí tôn cửu phẩm đang hạ sát thủ đó....
Tuy mỗi người ở đây đều hiểu rõ tầm quan trọng của Cửu Kiếp kiếm, thậm chí còn rõ ràng, nếu đổi lại là mình, chỉ sợ mình cũng không bỏ qua... Nhưng hiểu là một chuyện, sự thật lại là một chuyện hoàn toàn khác, khó mà tiếp thụ được.
"Đi thôi... Tiêu lão bọn họ nhất định không tới đây đâu...." Một vị chí tôn lục phẩm rướn cổ gầm thét: "Rừng xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt. Các huynh đệ rời khỏi nơi này rồi nói sau..."
Oanh.... nguồn t r u y ệ n y_y
Phàm là chuyện gì, đều chỉ sợ không có người đầu lĩnh.
Sau một tiếng rống to này, vô số người cùng phóng lên, thối lui về phía sau như bay. Thi nhau bỏ chạy, cảnh tượng này quả thực không thể dùng ngôn ngữ hình dung rồi. Giống như có tử thần đang đuổi theo bọn hắn vậy, tuy rằng phía sau quả thực có mấy cái liêm đap tử thần đang huy vũ gặt hái tính mạng.
Trong phút chốc, trên đỉnh núi này, tất cả cao thủ liên quân đều tranh nhau nhảy xuống dưới núi...
Với tu vi những người này, nhảy xuống khẳng định không chết người được. Nhưng nếu còn lưu lại ở trên này, nhất định sẽ có người chết.
Xoạt xoạt xọat...
Với lực lượng nhường này, nếu thật sự cùng nhau liều mạng, vị tất đã không thể đánh bại đám người Lệ Xuân Ba. Nhưng... con người, đều có tâm tư riêng, chân chính vạn người một lòng, thật sự chưa bao giờ có.
Huống chi, còn xa mới tới mức cùng đường mạt lộ! Liều mạng... làm gì?
Đệ Ngũ Khinh Nhu cả người run rẩy, chân tay lạnh toát, nhìn địa phương phía dưới vốn là đại doanh của mình. Nó... nó đã đổi chủ? Biến thành đại doanh của kẻ địch.
Trừ tử thi, mảnh vụn thi thể rơi đầy đất ra, còn có thể đứng, tất cả đều là người của Lệ gia.
Đệ Ngũ Khinh Nhu rốt cuộc không nhịn được, phun ra một ngụm máu tươi.
"Người như vậy không ngờ có thể trở thành lực lượng trung kiên của cửu đại gia tộc. Gia tộc như vậy không ngờ có thể tồn tại vạn năm... Thật là một kỳ tích." Thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ vang lên, thở dài một tiếng: "Mạc Thiên Cơ, mưu kế của ngươi thành công. Mưu kế hoàn toàn không có cơ hội thành công không ngờ lại thành công. Lại thành công ngay trước mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu ta!? Người có thể thắng thiên nhưng lại không thể thắng chính mình! Biết làm sao! Biết làm sao!"
"Ta nhìn thấu hết thảy, nhưng lại không thể ngăn cản!" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười thảm một tiếng, cả người lảo đảo bay đi.
Dùng thiên tài địa bảo đã có thể dụ tất cả cao thủ đi. Vậy dùng Cửu Kiếp kiếm làm mồi dụ, còn không trực tiếp khiến nổi loạn sao?
Nếu như thanh kiếm đáng chết đó rơi vào trong tay một vị cao thủ liên quân, phe mình nhất định sẽ xuất hiện nội chiến, sau đó...
Đệ Ngũ Khinh Nhu không dám nghĩ tiếp nữa. Duy nhất có thể làm, cũng chỉ có cười khổ mà thôi.
"Bại này, không phải ta sai! Trận chiến này, thắng nên là ta!" Đệ Ngũ Khinh Nhu từ trước tới nay chưa từng đùn đẩy trách nhiệm, càng thêm không nói biện giải cái gì. Nhưng lần này, lại phá lệ nói một câu như vậy. Bại này, không phải ta sai.
Hắn hiểu được, Mạc Thiên Cơ cũng hiểu được, Chiến quả một trận này, mình chiếm quá nhiều tiện nghi. Thắng mà không có uy vũ!
Kỳ thật, chỉ cần tất cả mọi người nghe theo lời Đệ Ngũ Khinh Nhu, vậy lần này chiến đấu, Mạc Thiên Cơ tuyệt đối sẽ không chiếm được tiện nghi. Kết cục Lệ gia bị diệt, đương nhiên không thể nghịch chuyển, hơn nữa... Mạc Thiên Cơ thậm chí ngay cả một chút tiện nghi nho nhỏ cũng chẳng lấy được.
Có thể khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu thừa nhận một kết cục lưỡng bại câu thương, cũng đã là chiến quả phi thường huy hoàng rồi.
Nhưng hiện tại, liên quân toàn quân lui lại. Lệ gia cuối cùng cũng chiếm lĩnh được đỉnh núi, chẳng khác gì giúp Mạc Thiên Cơ nắm được đầu mối then chốt của kế hoạch trong lòng bàn tay. Chiến cuộc kế tiếp, Đệ Ngũ Khinh Nhu mới thật gặp nguy hiểm rồi.
Rốt cuộc cũng bức được địch nhân xuống núi rồi. Lệ Xuân Ba thở phào nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy toàn bộ tu vi của mình cũng gần như hư thoát sạch sẽ.
Thân hình lảo đảo, gắng gượng đứng vững, quát: "Kiểm điểm thương vong!"
"Lên núi chín trăm bảy mươi người, còn sống sót bốn trăm ba mươi người!" Lệ Tương Tư hít thật sâu một hơi, không nhịn được lại phun ra một ngụm máu tươi: "Bỏ mình, năm trăm bốn mươi người!"
Lệ Xuân Ba trầm mặc.
Chiến đấu vừa rồi, nói thì có vẻ rất lâu, nhưng trên thực tế, từ dầu tới cuối tổng cộng chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn mà thôi. Ngay cả nửa nén hương cũng chưa tới. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cao thủ thánh cấp ngũ phẩm trở lên, bỏ mình năm trăm bốn mươi người. Cái này còn chưa tính người bị thương!
"Thương nhẹ một người cũng không có. Trọng thương cũng chỉ có mười bảy người." Lệ Tương Tư sầu thảm nói.
Tất cả mọi người đều thở dài.
Con số này đã nói lên sự thảm liệt trong trận chiến vừa rồi. Trong dạng chiến đấu này, không ngờ đến một người thương nhẹ cũng không có! Chỉ có trọng thương và tử vong. Mà số lượng tử vong, lại cao hơn số lượng trọng thương mấy chục lần.
"Đều là liều mạng mà thôi." Lệ Xuân Ba ha ha cười thảm.
"Số lượng địch nhân bỏ mình, trên dưới một ngàn ba trăm người!" Lệ Tương Tư nói.
"Ta không quan tâm cái đó, nó không quan trọng." Lệ Xuân Ba thản nhiên nói: "Địch nhân chết bao nhiêu, ta cũng chẳng quan tâm... Hiện tại, lập tức thu nạp nhân thủ, tất cả tiến vào trạng thái ẩn nặc."
"Rõ!"
Ngọn núi này, trước khi đại chiến xảy ra đã được cải tạo qua rồi. Hơn nữa sơn động vốn có trên núi cũng bị người Lệ gia che giấu như thiên y vô phùng, tạo thành một tòa thành lũy thiên nhiên.
Hiện giờ được Tam Quang đại trận gia cố siêu cấp, đương nhiên cũng trở thành bí mật giúp Lệ gia xuất thần nhập quỷ.
Đó cũng là biến hóa liên quân không tưởng được. Cũng là con bài lớn nhất mà Mạc Thiên Cơ an bài trước đo.
Mạc Thiên Cơ phi thân mà ra, cùng Sở Nhạc Nhi đứng trên đỉnh núi, sắc mặt trầm trọng dị thường, hoàn toàn không có bao nhiêu niềm vui chiến thắng.
"Thế nào?" Lệ Xuân Ba hỏi.
"Đệ Ngũ Khinh Nhu rất khó đối phó. Thật sự rất khó đối phó. Ta đã tận lực đánh giá cao trí tuệ của người này, nhưng vẫn không nghĩ tới hắn có thể làm tới nước này." Mạc Thiên Cơ nói: "Nếu không phải hôm nay có biến cố liên tiếp xuất hiện, nếu không phải đầu lĩnh cửu đại gia tộc đều có tư tâm, đều có tính toán, không phục theo hiệu lệnh của hắn, đặc biệt Tiêu Thần Vũ bản tính ích kỷ... Chi sợ cho dù chúng ta trả giá nhiều hơn nữa, cũng không thể lấy được mục tiêu này. Lâm trận đấu trận, ta bại hoàn toàn."
Mạc Thiên Cơ thở dài một tiếng: "Là ta sơ suất rồi. Hắn thắng ta, thắng thiên, nhưng lại bại bởi bản thân mình."
Mạc Thiên Cơ đúng là sơ suất rồi. Bố trí đầu mối then chốt trên địa bàn của đối phương, đương nhiên là kế hay, nhưng hành động này không thể nghi ngờ là quá mạo hiểm, chỉ cần địch nhân bất động, hoặc là có thể thủ vững tới cuối cùng, vậy kết quả duy nhất chính là sắp thành lại bại.
Kế sách như vậy, chỉ có thể đối phó người thông minh tuyệt đỉnh . Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng vậy, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu còn cao hơn một đường, suýt chút nữa khiến cho Mạc Thiên Cơ sắp thành lại bại.
Hiện tại tuy thành công, đạt được mục đích mong muốn, nhưng Mạc Thiên Cơ vẫn còn đang sợ hãi. Bởi vì hắn biết rõ, cho dù mình đoạt được, nhưng trong trận chiến này, hắn vẫn còn kém hơn một chút.
Có thể lấy được cứ điểm chiến lược trọng yếu này, hơn phân nửa là vận khí.
"Khó trách cửu kiếp bất diệt." Mạc Thiên Cơ thở dài trong lòng, vận khí nhu vậy, bất luận kẻ nào cũng không thể có được.
"Bất quá, thắng chính là thắng, hết thảy đều hành sự theo kế hoạch định trước!" Mạc Thiên Cơ nói: "Các ngươi đi bố trí, ta muốn đi gặp đại ca ta. Thuận thiện cũng nói với hắn chuyện của Lệ tiền bối. Nếu như Cửu Kiếp kiếm chủ lộ diện rồi, vậy trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không có chuyện gì xảy ra. Lực chú ý của các thủ lĩnh liên quân chỉ sợ tạm thời không đến phiên các ngươi nữa rồi. Cho nên, tranh thủ thời gian khôi phục thương thế, có thể khôi phục bao nhiêu thì khôi phục bấy nhiêu."
"Trận chiến này, nhân thủ mai phục của ta không hề động. Nhân thủ mai phục của đối phương không ngờ cũng không động. Vậy vô cùng có khả năng, trận chiến tiếp theo chính là quyết chiến toàn diện, khuynh sào xuất động rồi. Thực lực bản thân vẫn là mấu chốt nhất." Mạc Thiên Cơ trịnh trọng nói.
"Được!"
Lệ Xuân Ba cũng không nhiều lời, xoay người mà đi, trải qua vạn năm tuế nguyệt, hắn còn gì mà không rõ.
Sở Nhạc Nhi và Mạc Thiên Cơ cùng nhau phi thân bay lên, hướng về phía không trung trên chiến trường mà bay đi.
Ở nơi đó, Cửu Kiếp kiếm to lớn không gì sánh được vẫn đang tỏa ra quang huy rực rỡ sáng ngời.
....
Cửu Kiếp kiếm chủ! Ngươi thật không dám ra đây sao?" Ánh mắt Tiêu Thần Vũ lướt đi xung quanh: "xuất hiện đi, để cho mọi người kiến thức một chút, Cửu Kiếp kiếm chủ thần bí trong truyền thuyết, đến rốt cuộc là nhân vật thế nào!"
"Ha ha...!" Một tiếng cười nhạt đột nhiên vang lên, đúng là thanh âm lên tiếng lúc trước.
Tinh thần mọi người chán động, Cửu Kiếp kiếm chủ thần bí khó lường, rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!