Bạch y nhân tóc đen, diện mạo anh tuấn, không ngờ là một tuyệt thế mỹ nam tử. Chỉ là vẻ mặt hắn ngay cả biểu hiện ra vẻ đứng đắn, hiên ngang lẫm liệt như thế nào thì thủy chung vẫn xen lẫn một cỗ vị đạo tà tà khó có thể che giấu.
Vị đạo tà tà này không chỉ không khiến người ta phản cảm, ngược lại còn làm cho cảm thấy hắn có một loại ý nhị độc đáo, cỗ ý nhị này khó tả được, dù sao cũng không thể ghét, thậm chí là rất thích.
Mà Hắc y nhân đối diện thì một thân tối đen, diện mạo cũng hết sức anh tuấn, chỉ có hai mắt giống như chim ưng, nhiếp tâm phách người ta. Toàn thân đầy sát khí, cuồng ngạo.
Một cỗ ý vị nhìn thiên địa như đồ chơi, coi chúng sinh là cỏ rác, không thể che giấu.
Hai người Như vậy, trực tiếp khiến cho người ta cảm thấy không hợp nhau, hoàn toàn là hai loại người tương phản, cho dù miễn cưỡng ở cùng một chỗ thì chỉ sợ cũng phải đánh nhau long trời lỡ đất, hiện giờ lại ngồi cùng bàn uống rượu.
Hắc y nhân vươn tay ra chỉ, trông như tùy ý vẽ một cái, rồi tóm một cái, không gian lập tức bị phá ra, sau đó, tình huống trong không gian cửu kiếp cách xa cả mấy ngàn vạn dặm liền xuất hiện trước mắt hắn.
Nhìn nhìn một lát rồi nói: "Ừ, theo ta đoán, cuối cùng vẫn phải quỳ thôi."
" Vẫn phải quỳ ư? Dùng cái gì để thấy được?" Bạch y nhân liếc xéo.
" Mấy năm nay, những người được gọi là anh hùng mà chúng ta thấy, có được bao nhiêu? Người nào không phải là thấy chết không sờn? Nhưng, đến cuối cùng vẫn không phải là từng kẻ quỳ xuống ư ?Chưa từng có ngoại lệ, nhân vật xuất sắc đến mấy cũng vậy thôi!"
Hắc y nhân đùa cợt: "ngạo cốt ngạo khí thì sao? Chỉ cần để hắn nếm thử thủ đoạn của ngươi, hắn sẽ biết ngạo cốt ngạo khí kỳ thật ra là một loại gánh nặng, cái giá để ngạo cốt ngạo khí hắn chịu không nổi."
"Ừ, vạn nhất hắn cuối cùng vẫn không quỳ thì sao?" Bạch y nhân nghiêng đầu.
" Tuyệt đối không thể!" Hắc y nhân lắc đầu.
" Thế sự không có gì là tuyệt đối, có lẽ sẽ có chuyện khiến cho người ta bất ngờ phát sinh? Lão hắc à, muốn đánh cuộc hay không?" Thanh niên Áo trắng khóe miệng lộ ra một nụ cười đầy vẻ âm mưu.
" Đánh cuộc ư?" Thanh niên Áo đen nhướn mày: "Không chơi, ít nhất thì cũng không chơi với ngươi. Tên hỗn đản ngươi cho tới bây giờ đều nghĩ hết mọi âm mưu quỷ kế để gạt người. Ta không cắn câu của ngươi đâu, không chơi!"
Thanh niên Áo trắng khinh bỉ: "Là sợ âm mưu quỷ kế của ta hay là sợ thua?"
"nực cười." Thanh niên Áo đen nhướn mày: "Ta đường đường là..."
" Đừng đường đường. Ngươi rốt cuộc có dám cá hay không? Ngươi đừng nói âm mưu quỷ kế gì, hôm nay dứt khoát một chút đi, cá hắn quỳ hay không quỳ!" Thanh niên Áo trắng nói : " Ta cá là hắn không quỳ!"
" Nếu như vậy ta cá là hắn có quỳ!" Thanh niên Áo đen vỗ bàn.
" Chậm đã, canh bạc đã bắt đầu rồi, cách cá cũng định rồi. Nhưng còn chưa nói tới tiền đặt cược, nếu hắn thật sự không quỳ, ta muốn Cửu U Hoàng Tuyền quả của ngươi, mười quả!"
Thanh niên Áo trắng cười hắc hắc: "Mặt khác, chúng ta lấy tiểu tử này này ra làm vật cược, ngươi coi thường hắn, nếu ngươi cuối cùng thua thì phải đưa một tia U Minh hàn khí của ngươi vào trong cơ thể tên tiểu tử này làm bồi thường, như thế nào?"
Thanh niên Áo đen nghe vậy thì cả giận nói: "Đây là kiểu gì vậy, chỉ có mỗi một con kiến nhỏ không quỳ, không ngờ muốn cược mười hai quả Cửu U Hoàng Tuyền quả của ta? Còn nữa, hắn thì tính là gì chứ, không ngờ còn muốn một tia U Minh hàn khí của ta làm bồi thường? Ngươi đúng là sư tử há miệng! Ta nhổ vào!"
Thanh niên Áo trắng thản nhiên nói: "Ngươi nếu không dám tiếp ván cược này thì cũng không sao, chỉ là ngươi nếu chịu bỏ ra Cửu U Hoàng Tuyền làm tiền cược, ta sẽ dùng mười quả Thiên Địa Huyền Hoàng quả để cược với ngươi, công thêm một thanh Ngũ Phương Thế Giới kiếm!"
Thanh niên Áo đen sửng sốt: "Hả, ngươi nỡ ư, ngươi thật sự nắm chắc hắn sẽ không quỳ như vậy ư?"
Thanh niên Áo trắng ngửa đầu lên trời, làm như khinh thường không thèm trả lời.
"Được! Cá! Có điều ta có hai điều kiện có khác."
" Nói!"
"Thứ nhất, ta muốn ngươi dùng hết mọi thủ đoạn để bắt hắn quỳ, không thể thủ hạ lưu tình, đây là yêu cầu cơ bản."
" Tất nhiên rồi! Cho dù ngươi không nói thì ta cũng sẽ không phá bỏ quy củ mà ta định ra."
" Tiếp theo, ta muốn bốn trăm bảy mươi lăm quả Thiên Địa Huyền Hoàng quả, Ngũ Phương Thế Giới kiếm kia thì ta không cần." Thanh niên Áo đen sư tử há miệng lại.
"Con mẹ nó!" Ở cái chỗ thần thánh này, thanh niên áo trắng là chúa tể cao nhất không ngờ nhảy dựng lên, chửi đổng: "Con mẹ nó! Ngươi không ngờ còn thâm nho hơn. Bên ngươi mười quả không ngờ đòi của bên ta bốn trăm bảy mươi lăm quả! Ngươi còn có lương tâm không! Có biết cái gì gọi là công bình công chính hay không?"
"Ta làm người rất, công đạo ngươi nếu nguyện ý bỏ thì ta tất nhiên cũng sẽ bỏ thêm, tổng cộng hai mươi quả Cửu U Hoàng Tuyền quả! Như thế nào?"
Thanh niên Áo đen trợn mắt: "Ngươi cũng chỉ có chín lão bà, muốn hơn cũng vô dụng."
" Hơn nữa, ngươi biết ta biết, quả này của ta Thiên Địa Huyền Hoàng quả của ngươi không thể sánh bằng. Ngươi đã thèm muốn đã bao nhiêu năm rồi, lần này ta ngoại lệ miễn cưỡng cá với ngươi. Ngươi nếu không cá thì thôi, bỏ qua cơ hội lần này, ta cam đoan ngươi khó có lần sau."
Thanh niên Áo trắng hừ một tiếng, trợn mắt không nsoi gì, tựa hồ đang suy nghĩ.
" Tiểu tử, ta lần này nể mặt ngươi nói như vậy nói như vậy." Thanh niên Áo trắng trở mặt: "Ngươi cũng biết lão bà của ta rất nhiều, bốn trăm bảy mươi lăm lão bà dù sao cũng phải mỗi người một quả? Cái thứ này không cho ai cũng là đòi mạng mà!"
" Thiên Địa Huyền Hoàng quả của ngươi ba trăm năm có thể chín, vừa chín là một quả đáng giá ngàn vàng; Nhưng Cửu U Hoàng Tuyền quả của ta vạn năm mới nở hoa, vạn năm mới kết quả, ba vạn năm mới chín một lần, một lần cũng chỉ có một trăm quả... Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi chịu thiệt ư?"
" Hơn nữa, Thiên Địa Huyền Hoàng quả đó của ngươi cho dù là không thua, đám chị dâu của ngươi tìm ngươi đòi ngươi chẳng lẽ vẫn có thể không cho? Cho dù là tính thế nào thì cũng đều là ngươi chiếm tiện nghi, ngươi còn già mồm gì nữa?"
Thanh niên Áo đen không chút lưu tình vạch trần bộ mặt dối trá của đối phương.
"Được rồi, được rồi." Thanh niên Áo trắng nói một cách miễn cưỡng: "Để cho tên hỗn đản ngươi chiếm tiện nghi đi. Có điều ta nói cho ngươi hay, canh bạc đã đánh rồi, không được nuốt lời! Ngôn xuất như phong, thiên địa chứng kiến!"
"Sặc! ta bựa vậy ư? Ta đường đường là..."
"Dừng, mau dừng cho ta." Thanh niên áo trắng vẻ mặt đau khổ: "Từ ba ngàn năm trước sau khi ngươi nghe thấy mấy chữ đường đường thì cứ luôn miệng Đường đường, ba ngàn năm. Bà nội nó, bốn trăm bảy mươi lăm lão bà, sao mà ngươi không bị mệt chết đi nhỉ?" Bạn đang xem tại TruyệnYY - www.truyenyy_com
"Nói vậy là đã quyết định?"
"Ừm, đã quyết định?"
" Quân tử nhất ngôn?"
"Tứ mã nam truy! Phì, ngươi thực sự cho mình là quân tử ư?"
"Hè hè!"
Bên kia.
Bên trong không gian Cửu kiếp.
Bóng trắng cười tà, nói: "Thật sự không chịu quỳ ư? Nếu ta nhất định bắt ngươi phải quỳ?"
Sở Dương cười hắc hắc: "Các hạ cứ thử xem?"
Bóng trắng bật cười: "Thử xem? Đề nghị Rất thú vị!"
Sở Dương cười ha ha: "Ngươi nếu có chút năng lực khiến ta cam tâm quỳ, ông đây sau này mỗi ngày sẽ quỳ cho ngươi xem!"
Bóng trắng bật cười: "Hảo tiểu tử, không ngờ xưng ông ta với ta? Bao nhiêu năm rồi không nghe thấy người khác ở trước mặt ta tự xưng như vậy. Loại cảm giác này thật đúng là mới mẻ."
Nụ cười của Sở Dương rất đáng ghét: "Có thể giúp ngài tìm vể cảm giác đã lâu chưa có thật là thích, ta rất vinh hạnh."
Hai người đều bật cười, cười đến rất sáng lạn.
Nhưng trong lòng hai người đều là ngạo khí ngút trời.
Sở Dương thầm nghĩ trong lòng, tu vi của ta tất nhiên là không bằng ngươi, nói là thiên soa địa viễn cũng không đủ. Nhưng, ta tự tin phần ngạo khí này sẽ không thua ngươi! Quỳ ư? Tan xương nát thịt cũng không quỳ!
Bóng trắng cười lạnh, đột nhiên khẽ quát một tiếng: "Quỳ xuống!"
Theo một tiếng quát khẽ, một cỗ uy áp lớn vô cùng đột nhiên ập tới.
Tựa hồ bóng trắng trước mắt chính là viễn cổ ma thần, mà Sở Dương thì là con kiến hèn mọn nhất, thực sự kìm lòng không đậu dâng lên ý niệm muốn quỳ lạy.
Sở Dương hừ lạnh một tiếng, trong nháy mắt loại ý niệm này xộc lên, lại đột nhiên ngẩng đầu quát to: "Ta chính là Sở Dương! Một mình tay không tung hoành thiên hạ! một mình đối với vạn kỵ, chết cũng không cúi đầu! Trong lòng ta ta là lớn nhất! Ta là độc nhất! Ta không quỳ!"
Thanh âm Sở Dương rất lăng lệ.
Theo tiếng hét lớn này, một cỗ hào khí đột nhiên từ đáy lòng dâng lên, khiến hắn chết đứng thẳng lưng, thẳng gối.
" Thật sự không quỳ ư?" Bóng trắng cười cười, đột nhiên một đạo bạch quang bắn ra, đột nhiên ấn trên đỉnh đầu Sở Dương.
Sở Dương ở trong không gian này, thực sự mà nói là một loại tồn tại hình thái thần hồn, hiện giờ, đạo bạch quang đó đè lên Sở Dương, đột nhiên phun ra khí lực.
Một đoàn khí tức cổ quái huyền ảo dị thường trong nháy mắt đã bọc lấy thần hồn của Sở Dương, không ngờ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, thần hồn của Sở Dương chậm rãi ngưng thành thực chất, lấy tay sờ, không ngờ gì người sống.
Trình độ linh hồn Như vậy, Sở Dương cho dù là không ngừng nghỉ tu luyện, cũng phải ít nhất mất mấy trăm năm vừa mới mới có cơ hội đạt tới, hơn nữa còn là cũng chỉ có Cơ hội mà thôi, nếu cơ duyên không đủ, cuối cùng tâm lực cả đời cũng không nhất định có thể thành.
Nhưng mà đạo bạch quang này chỉ mới lóe ra, trong nháy mắt khiến Sở Dương đạt tới trình độ đố, hơn nữa, còn không bởi vì không thể thừa nhận được lực lượng như vậy mà nổ tan xác, khí mạch tổn thương.
Đạo thân ảnh này rất rõ ràng cũng chỉ là một dòng phân thần hình chiếu của vị siêu cấp đại năng mà thôi; rất có thể ngay cả một phần vạn lực lượng của bản thể cũng không nhất định có thể có. Nhưng chính là lực lượng không tới một phần vạn này lại tạo thành kết quả như vậy.
Tu vi thực sự của Người đó quả thực đáng sợ, đạt tới mức khiến cho người ta căn bản không thể tưởng tượng được, nếu đối địch thì chỉ có một đường tuyệt vọng mà thôi!
Sở Dương thử hoạt động thân thể một chút, giơ tay nhấc chân, không ngờ lại rất tự nhiên, cảm giác của thân thể lúc này không khác gì thân thể bên ngoài, đúng là thực chất thần hồn triệt để ngưng tụ thành, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc nghi hoặc, thế này là sao, chẳng lẽ là dùng uy vũ không thành công, chuyển sang dụ dỗ ta ư? Tiện nghi này không nhỏ! Có điều bắt ta quỳ thì không có cửa thương lượng!
Nhưng mà sự thật hình như không phải là như vậy, tiện nghi nào có dễ chiếm như vậy, nhất là tiện nghi của người tính tà như thế này!
Đúng vào lúc này, bóng trắng thản nhiên nói: "Ta cũng muốn xem ngươi có quỳ hay không?"