"Đúng vậy. Kỳ thật vừa rồi lão phu từng đề cập một phần, chẳng qua Sở kiếm chủ không lưu ý thôi!" Lăng Mộ Dương hít một hơi thật sâu, nói: "Lão phu hành tẩu giang hồ, tuy từng trải qua mấy vạn trận chiến, giết người vô tình, nhưng bất kể là chuyện gì, lão phu đều... không thẹn với lương tâm!"
"Chỉ nói về điểm này, không phải lão phu kiêu ngạo khoe khoang, phóng mắt nhìn khắp Cửu Trọng Thiên, ít người có thể sánh kịp. Cho dù là Ninh Thiên Nhai, Bố Lưu Tình, hai người Phong Nguyệt, nói về điểm này, cũng chưa chắc đã bằng được lão phu." Lăng Mộ Dương mỉm cười, trầm giọng nói.
"Thì ra là thế, Lăng lão trí tuệ như hải, độ lượng rộng rãi." Sở Dương thở ra một hơi thật dài, trịnh trọng nói: "Bội phục, cảm tạ từ đáy lòng!"
"Không cần cảm tạ." Sở Dương nói thật trịnh trọng, Lăng Mộ Dương trả lời cũng rất nghiêm túc.
Bởi vì hắn hiểu, Sở Dương đã biết được cái gì, hay là nói, từ trong một câu mình vừa nói, tìm hiểu được điều gì.
"Lăng lão lần này tới đây, có phải là vì Thiên ma?" Sở Dương trầm ngâm một chút, dứt khoát trực tiếp đi vào vấn đề.
Lần này Lăng Mộ Dương tới đây, đương nhiên là để tìm kiếm hợp tác.
Nhưng một câu này song phương đều không tiện mở miệng. Bên nào mở miệng trước là khí thế sẽ rơi xuống hạ phong, mất đi chủ động. Hơn nữa cái đề tài này cũng quá trầm trọng rồi, ai nói ra trước cũng cảm thấy không thích hợp.
Nhìn ra khó xử của Lăng Mộ Dương, Sở Dương dứt khoát nói thẳng ra luôn. Sớm muộn gì cũng phải nói, còn không bằng nói sớm ra, bị động không bằng hành động.
Quả nhiên, lời vừa nói ra, thân thể Lăng Mộ Dương đột nhiên cứng lại một chút.
Lăng Hàn Tuyết cùng bảy vị cao thủ Lăng gia bên cạnh, hô hấp cũng đột nhiên trở nên trầm trọng.
"Thiên ma..." Sắc mặt vốn bình tĩnh của Lăng Mộ Dương trở nên trầm trọng dị thường, thở dài một hơi.
Trong lúc nhất thời, tựa hồ ngay cả không khí cũng đều ngưng kết lại.
"Vùng thiên địa này... đã thay đổi rồi." Sau một hồi lâu Lăng Mộ Dương mới thở dài một tiếng: "Đã không phân rõ cái gì đúng, cái gì sai nữa…"
Sở Dương nói: "Ồ? Lăng lão nói như vậy thật vượt ra ngoài dự liệu của vãn bối. Xin tiền bối giải thích một chút."
"Haiz, đêm qua lão phu động thân, xuôi theo phía bắc Trung Đô mà đi, trên đường gặp hai vị cao thủ chấp pháp giả...." Lăng Mộ Dương trầm trọng nói: "Hai người này vốn quen biết lão phu, hơn nữa giao tình còn tương đối tốt, là người của chấp pháp đường..."
Sở Dương không nói gì, nhưng trong lòng thầm nghĩ: Gặp trên đường? Chỉ sợ là đặc biệt đi tìm thì đúng hơn. Nếu không làm sao có thể trùng hợp như vậy, một lúc gặp được hai vị cao thủ chấp pháp giả, hơn nữa còn là quen biết từ lâu, giao tình không tệ...
"Mọi người rảnh rỗi nói chuyện phiếm vài câu, sau đó hai người kia liền khuyên ta rời bỏ cửu đại gia tộc, cùng chấp pháp giả thống ngự thiên hạ. Bọn họ nguyện ý đảm bảo cho ta, thậm chí là toàn bộ Lăng gia." Lăng Mộ Dương cười khổ lắc đầu: "Lão phu chỉ nói một câu: "Pháp Tôn, có phải Thiên ma hay không?"
Lăng Mộ Dương nói tới đây, âm điệu đột nhiên trở nên rất kỳ quái, tựa hồ rất đau xót, rất bất đắc dĩ, cũng rất... thất vọng.
Sở Dương hít sâu một hơi, nói: "Bọn họ nói như thế nào?"
Lăng Mộ Dương dừng lại một chút, cười khổ: "Còn nói thế nào? không bằng hỏi làm thế nào, hai người kia lập tức nổi giận, mắng thẳng vào mặt ta, cửu đại gia tộc các ngươi mới là Thiên ma! Cứ như vậy ngang nhiên xuất thủ... muốn lưu lão phu lại đó..."
"Nói tới thực lực hai người kia, so với ta còn kém một khoảng, sau một phen khổ chiến, bọn họ đã xuất động toàn lực rồi nhưng vẫn không làm gì được lão phu. Lão phu vốn nghĩ rằng bọn họ chỉ bị Pháp Tôn đầu độc, chứ không phải hạng người tà ác chân chính, chỉ tính toán thoát thân rời đi, nhưng vừa muốn đi nào nghĩ tới, hai người kia đột nhiên thay đổi thủ pháp, trên người bốc lên hắc khí nồng đậm. Đúng là một cỗ lực lượng tà ác tới cực điểm. Lão phu có thể khẳng định đó chính là Thiên ma khí! Cỗ khí tức đó tuy ko phải quá mạnh, nhưng rất giống với khí tức khiến trời quang biến thành hắc ám hôm đó, thậm chí là giống cả vết thương Thiên ma lưu lại trên người Thạch Bào Hao."
Lăng Mộ Dương nói xong câu này, tức giận không kìm được lớn miệng chửi thề mấy câu. Có thể thấy được chấn động trong lòng hắn.
"Ta nghĩ Lăng lão thập phần chấn động đúng không ... Nguyên bản chỉ có hai người Pháp Tôn và Thiên ma, nhưng hiện tại, ngay cả người Cửu Trọng Thiên bình thường, cũng có thể nhiều kẻ đã ma hóa?" Sở Dương ngưng thần suy tư, trầm giọng nói.
"Không sai! Hơn nữa tốc độ và phạm vi ma hóa cũng cực nhanh!" Lăng Mộ Dương trầm trọng nói: "Từ khi Pháp Tôn phát lệnh triệu tập tới nay, tổng cộng mới bao nhiêu ngày thời gian? Tu vi hai người kia chẳng qua chỉ là chí tôn lục phẩm mà thôi... Ngay cả bọn họ cũng đã ma hóa rồi, vậy chấp pháp giả bị ma hóa hiện tại, sẽ có bao nhiêu đây?"
"Trận chiến đó thế nào?" Sở Dương noi.
"Lão phu vạn bất đắc dĩ, đành phải giết chết bọn họ!" Cảm xúc Lăng Mộ Dương rõ ràng rất trầm trọng. Bị buộc phải giết chết hảo hữu chí giao của mình, loại tư vị này thật không dễ chịu chút nào.
Nhưng hai người kia đã trở thành sồ ma, không giết không được...
Sở Dương thở dài thật sâu: "Cửu đại gia tộc, không thử truyền tin tức Pháp Tôn là Thiên ma ra ngoài sao?"
Lăng Mộ Dương cười khổ: "Ngươi nói thử xem? Dám sao?"
Sở Dương nói: "Các ngươi sợ hãi, một khi nói ra, sẽ trở thành địch nhân của chấp pháp giả khắp thiên hạ?"
"Đúng vậy!" Lăng Mộ Dương nói: "chấp pháp giả đã đi theo Pháp Tôn hơn vạn năm. Bọn họ sẽ tin tưởng Pháp Tôn, hay là tin tưởng chúng ta? Kết quả bất luận kẻ nào cũng dự đoán được!"
Sở Dương cười lạnh: "Nhưng các ngươi nói xem... Kết quả cuối cùng không phải đều là địch nhân của chấp pháp giả toàn thiên hạ sao?"
Lăng Mộ Dương nghe vậy liền sửng sốt.
"Các ngươi nói xem, Pháp Tôn muốn đả kích cửu đại gia tộc: nói các ngươi cấu kết Thiên ma, đã trở thành khôi lỗi của Thiên ma..... đây là nhất định. Nhưng các ngươi không nói gì, chẳng lẽ Pháp Tôn cũng không tuyên cáo ra ngoài? Các ngươi bất động, người ta có thể lý giải thành, các ngươi chột dạ, các ngươi thừa nhân?"
Sở Dương vừa nói, Lăng Mộ Dương đã hoàn toàn ngây ngẩn.
Đúng vậy, bất kể bọn họ có làm hay không, hay là làm như thế nào, Pháp Tôn đều sẽ toàn lực thực hiện chuyện này.
Trong chuyện này, các đại gia tộc, không ngờ đã đi lầm bước đầu tiên...
Sửng sốt một hồi, Lăng lão gia tử mới cười khổ nói: "Đám người lão phu nghĩ rằng... trở thành Thiên ma, dù sao cũng là chuyện khó mở miệng nói ra... Pháp Tôn thế nào cũng phải che che giấu giấu. Chỉ cần hắn không lập tức khuếch đại tình thế, chúng ta ngược lại có thể lợi dụng cơ hội như vậy... Dù sao việc này can hệ quá lớn.."
"Luận điệu vớ vẩn...." Sở Dương không biết nói gì tới cực điểm: "Pháp Tôn hiện tại đã là truyền nhân Thiên ma, thế nào lại sợ kiếm chuyện phiền phức? Cái khác không nói, đây đã là trận chiến cuối cùng, thắng làm vua thua làm giặc rồi. Hắn đã lựa chọn nhập ma, xác định không đội trời chung với các ngươi, còn có thể cố kỵ gì chứ?"
Sắc mặt Lăng Mộ Dương đỏ bừng: "Vậy bây giờ phải làm như thế nào mới phải?"
Sở Dương lắc đầu: "Chờ đợi thôi... Các huynh đệ của ta đã đi xử lý chuyện này. Nhất định phải cho tất cả mọi người biết, Pháp Tôn chính là Thiên ma. Như vậy có lẽ còn có thể khiến một ít chấp pháp giả đề cao cảnh giác, không bị mê hoặc ma hóa, trở thành lực lượng phe chúng ta... Nếu cứ làm theo cách của các ngươi, hết thảy đều giữ kín không nói ra, vậy Pháp Tôn có thể thong dong biến tất cả chấp pháp giả thành sồ ma, thậm chí cuối cùng còn không chỉ giới hạn trong chấp pháp giả, mà là võ giả khắp thiên hạ, dân chúng khắp thiên hạ."
"Như vậy mới thực sự là xong đời rồi."
"Cửu kiếp bên các ngươi đã bắt đầu hành động rồi sao? Tốt quá... tốt quá...." Từng giọt mồ hôi lớn nhỏ trên trán Lăng Mộ Dương rơi xuống, quay đầu nhìn xung quanh, thật sự chẳng còn phong phạm của một vị chí tôn nữa rồi.
Giống như người dân Cửu Trọng Thiên, cửu đại gia tộc tuy vẫn là địch thủ của Cửu Kiếp kiếm chủ, chỉ hận không thể giết sạch tất cả cửu kiếp huynh đệ và Cửu Kiếp kiếm chủ, nhưng nếu như bởi vì một sự tình mà đứng cùng trận doanh với cửu kiếp, vậy niềm tinh đối với cửu kiếp, lại càng tràn đầy, không chút nghi ngờ.
Bởi vì bản thân cửu kiếp đã tượng trưng cho vô địch, tượng trưng cho thiên ý, tượng trưng cho bất khả chiến bại!
Cho dù niên kỷ cửu kiếp nhỏ hơn bọn hắn rất nhiều cũng vậy.
"Ngàn vạn lần đừng quá lạc quan. Cho dù hiện tại có bổ cứu... Nhưng căn cứ vào tin tức của ngươi vừa nói, ta phỏng chừng, lực lượng cao tầng của chấp pháp giả, hiện tại đã hoàn toàn rơi vào tay giặc rồi. Pháp Tôn làm sao có thể bỏ mặc đám trợ thủ cường đại như bọn hắn?" Sở Dương trầm trọng thở dài một tiếng: "Lần này sau đại chiến, cao giai chí tôn Cửu Trọng Thiên, chỉ sợ... trăm người còn một!"
"Nguyên khí toàn bộ Cửu Trọng Thiên, nhất định sẽ tiêu tán gần như không còn!"
"Ý ngươi là... trận chiến này, sẽ là cuộc tử chiến giữa võ giả toàn thiên hạ và chấp pháp giả?" Lăng Mộ Dương mang theo hi vọng vạn nhất nói: "Cái này... cũng không đến mức như vậy chứ... Trong chấp pháp giả tuy cũng có bại hoại, thậm chí là không ít, nhưng trên tổng thể, người chính nghĩa vẫn chiếm đa số..."
"Người bị ma hóa, còn có thể nói tới chính nghĩa sao..." Sở Dương cười nhạt.
Lăng Mộ Dương trầm mặc hồi lâu, biểu tình trên mặt càng lúc càng khổ sở, bi thương nói: "Chỉ tiếc cho những hảo hán tử này... Trong bọn họ có rất nhiều người vì Cửu Trọng Thiên mà cống hiến cả đời, chính nghĩa cả đời, thiết diện vô tư, tạo phúc nhân gian, che chở chúng sinh... Chẳng lẽ kết cục cuối cùng của bọn họ, lại nhục nhã làm khôi lỗi của Thiên ma, mang theo tiếng nhơ chó săn xuống mồ sao? Như vậy thật quá đáng buồn rồi!"
Sở Dương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng trầm giọng nói: "Lăng lão nói không sai. Trên thực tế, hiện tại cố kỵ lớn nhất của ta cũng chính là điểm này... Chúng ta ko sợ giết người, nhưng nếu giết những người này, trong lòng thật sự rất khổ sở. Giống như Lăng lão vừa nói, vấn tâm có quỷ, làm sao có thể phát huy thực lực tối cường của mình."
"Những người này, trên ý nghĩa truyền thống mà nói... dù sao vẫn là người tốt!"
"Nhưng nếu như không giết, bọn họ hiện tại đã sa vào ma chủng, nhất định sẽ khiến cho thiên hạ này long trời lở đất, gieo hại nhân gian... thậm chí chúng ta không giết bọn hắn, thì cũng sẽ chết trong tay bọn hắn. Chuyện này, quả là trái phải đều khó."
Lăng Mộ Dương ảm đạm thờ dài, cúi đầu, đột nhiên cầm lấy chén rượu, uống một hơi cạn sạch, tiếp đó rót đầy, uống cạn, lại rót đầy.
Hắn gục đầu xuống, tóc trắng bạc phơ giống như đột nhiên như ảm đạm đi, tựa hồ vào giờ khắc này, đã già đi mấy trăm tuổi.
"Phanh!"
Lăng Mộ Dương một chưởng vỗ lên bàn, cả bàn rượu ầm một tiếng, hoàn toàn vỡ nát.