Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên Chương 97: Địch nhân chưa từng có thân sơ?

Hàn Tiêu Nhiên tuy nói như vậy, nhưng trong lòng hắn biết, nhân tình hắn thiếu Sở Dương, thật sự là quá lớn.

Nhưng nếu Sở Dương không kể công, mình lại đi cảm tạ liên tục thì lại có vẻ câu nệ. Bằng hữu chi giao, chỉ nhìn sau này, còn trước mắt, nói ngoài miệng không bằng không nói.

Cho nên hắn chỉ ghi tạc trong lòng, cái gì cũng không nói.

Nhưng đã đem xưng hô, đổi thành lão ca ca cùng tiểu huynh đệ, bỏ qua khoảng cách giữa hai người.

Đám người Sa Tâm Lượng càng hiểu rõ một câu "lão ca ca cùng tiểu huynh đệ" của Hàn Tiêu Nhiên ẩn chứa phân lượng gì, ánh mắt nhìn Sở Dương hết sức vui mừng.

Sở Dương trong lòng vừa động, nhìn thấy ánh mắt ba người, đột nhiên trong lòng cảm giác một trận ấm áp. Loại cảm giác này, từ khi tách khỏi đám Cố Độc Hành, cũng chưa thấy qua.

"Tổng chấp pháp đại nhân cái chức tiểu huynh đệ này, tại hạ cũng quá được vinh sủng." Sở Dương cười nói.

Hàn Tiêu Nhiên trầm mặc, nói: "Bao nhiêu năm rồi, từ khi các huynh đệ năm đó tan thành mây khói, trở thành giấc mộng đêm khuya, Hàn Tiêu Nhiên ta chưa bao giờ xưng hô là huynh đệ đối với người nào."

"Chấp pháp giả trách nhiệm trọng đại, cũng không nạp bang kết phái. Nhưng..."

Hàn Tiêu Nhiên chua xót cười cười: "Lòng người, thì phải có tình cảm. Ngay cả trái tim sắt đá thì cũng sẽ có thời khắc cần mềm mại. Đây là nhu cầu cảu con người, không phải là là ích lợi lui tới."

Hàn Tiêu Nhiên có chút trầm thấp nói: "Như tiểu huynh đệ ngay từ đầu cũng không muốn vì ta áp chế, bởi vì tiểu huynh đệ cũng biết, dính vào chuyện này ngươi sẽ gặp phải nhiều phiền toái. Nhưng về sau lại dứt khoát ra tay, không phải là Hàn Tiêu Nhiên ta đối với ngươi tình thâm ý trọng, cũng không phải Hàn Tiêu Nhiên ta hứa cho ngươi vinh hoa phú quý, chính là vì ngươi tán thành với một ngàn hai trăm năm công chính của chấp pháp giảHàn Tiêu ta mà thôi."

"Loại tán thành này, là lương tâm!" Hàn Tiêu Nhiên nói rất mạnh mẽ. Đặc biệt là hai chữ "Lương tâm" cuối cùng.

"Hàn Tiêu Nhiên ta, cả đời trong xem trọng nhất, chính là lương tâm!"

"Cho nên, vì hai chữ này, Hàn Tiêu Nhiên ta nguyện ý cùng tiểu huynh đệ kết giao!"

Hàn Tiêu Nhiên cười nhu hòa: "Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn thấy địa phương trong lòng ta mà người ngoài không thể nhìn thấy. Hơn nữa ta cũng thấyđược lương tâm tinh khiết của ngươi."

"Ngươi cứu ta không phải vì ta có quyền thế, ta kết giao ngươi, cũng không phải vì y thuật của ngươi!"

"Cho nên ngươi không đề cập tới đại giới, ta lại càng không."

Hàn Tiêu Nhiên nói: "Bằng hữu chi giao, thứ nhất thuận mắt, thứ hai là do tâm, nhiều lời vô ích, uống rượu là tốt nhất."

"Được!" Lời nói này làm cho Sở Dương mặt tươi như hoa: "Lão ca, đêm nay, nhất định phải cùng ngươi không say không ngừng!"

Hàn Tiêu Nhiên vuốt cằm mỉm cười.

"Không biết là ai, lại dám đối với phó tiểu huynh đệ?" Sa Tâm Lượng cấp lao lao hỏi.

"Nói ra thật xấu hổ." Sở Dương đem mọi chuyện giải thích một lần, bao gồm thân thế, âm mưu năm đó, tình cảnh hiện tại, Dạ gia... Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

Hàn Tiêu Nhiên trong mắt hàn quang chợt lóe, nói: "Dạ Vô Ba? Đạ Thập Tam?"

Sở Dương cười nói: "Lão ca biết người này?"

Hàn Tiêu Nhiên trầm mặc một lát, nói: "Dạ Vô Ba chính là đệ đệ thứ mười ba của đương kim gia chủ Dạ gia, hắn là người âm trầm, túc trí đa mưu, trước giờ đều trốn ở chỗ tối, không thể tưởng được việc này, lại là hắn làm chủ ở phía sau màn."

Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Xem ra Dạ gia... ý đồ không nhỏ."

Sở Dương cười nhẹ, nói: "Dạ gia thế thế nào cũng được, mưu đồ làm sao cũng được, nhưng liên lụy đến bản thân ta, ta cũng không để ý tới bọn hắn như thế nào!"

Hàn Tiêu Nhiên nói: "Tiểu huynh đệ quyết đoán rất tốt."

Hắn trầm ngâm một chút, nói: "Việc này, lão ca ca chống cho ngươi. Bất quá... ngươi phải có chuẩn bị trong lòng, trước mắt lão ca ca có thể chống đỡ Dạ cho ngươi. Nhưng nếu thật sự việc này liên lụy đến đại cục Dạ gia, thậm chí có cái gì sâu xa... Cuối cùng chọc tới Chí tôn xuất động... Lão ca ca cũng không làm được gì. Cho nên, chúng ta làm việc, phải tính toán chu toàn."

Hàn Tiêu Nhiên lời này nói thẳng thắn thành khẩn. Sở Dương cũng hiểu rõ ý của hắn. Phàm là dưới Chí tôn ra tay, Hàn Tiêu Nhiên đều có thể đỡ cho mình, nhưng nếu đích thân Chí tôn, Hàn Tiêu Nhiên cho dù xuất đầu cũng chỉ thêm vào một cái mạng mà thôi.

Lời hắn nói tuy có lý, nhưng trên thức tế cũng là vạn vô nhất thất. Cửu trùng thiên tuy lớn, nhưng Chí tôn có mấy người?

Dạ gia chắc chắn là có Chí tôn, hơn nữa Dạ gia vạn năm nội tình, hẳn là không chỉ một vị. Nhưng, không đến đại sự sinh tử tồn vong, Chí tôn nào có dễ dàng ra tay như vậy?

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng."

Sở Dương cười ha ha: "Trước khi mọi chuyện phát sinh, nghĩ nhiều vô ích, hay là làm cho thân thể mình tốt lên rồi hãy nói. Lão ca ca, ngươi tán đi huyền công hộ thân, tiểu đệ Vô ảnh Chi Độc cho ngươi."

"Tốt!" Hàn Tiêu Nhiên xúc động nói.

...

Hoa đăng rực rỡ, bên trong Lăng Vân các là một mảng xa hoa.

Hai thiếu niên, ở cửa Lăng Vân Các kiễng chân nhìn xung quanh, tựa như đang chờ đợi cái gì đó.

Lăng Vân Các có bảy tầng, tầng trên cùng có ba gian. Mang ý "tam tinh hội tụ", người có thể đến nơi này không chỉ đại biểu cho tài phú, mà còn có thân phận cao quý.

Một gian trong đó, là nơi Sở Phi Long và Dạ Vô Ba gặp nhau. Hiện tại, hai người bọn hắn cũng đang ngồi bên trong. Ở trước người là hai hộ vệ ca thủ cảu Dạ Vô Ba.

Dạ Vô Ba có bốn vị hộ vệ, nhưng hai vị kia lại không thấy bóng dáng.

Sở Phi Long vẻ mặt khẩn trương, không được ngừng lau mồ hôi, trong lòng không ngừng nói thầm: "Tại sao còn chưa tới? Tại sao còn chưa tới?"

Ngồi ở chủ vị, Dạ Vô Ba sắc mặt âm lãnh, thản nhiên nói: "Tại sao còn chưa tới? Sở Phi Long, thời hạn ta cho người đã qua rồi."

Sở Phi Long cuống quít nói: "Thập tam gia bớt giận, thật sự là chấp pháp đường đi mời Sở Dương, cho nên mới làm hắn tới chậm, nhưng nếu hắ nđãđáp ứng, hẳn là sẽ đến."

Dạ Vô Ba hừ một tiếng, sắc mặt lạnh lùng: "Đã bao nhiêu năm qua, bổn tọa chưa từng chờ đợi người nào. Không ngờ đi tới Bình Sa Lĩnh nho nhỏ này lại được nhấm nháp tư vị này."

Sở Phi Long trên mặt mồ hôi càng nhiều, không dám nói lời nào.

Lúc này có tiếng người vang lên, từ một gian khác mơ hồ có thanh âm kéo bàn ghế ra.

Lão giả râu sơn dương đi vào, thấp giọng nói: "Thập tam gia, đám người chấp pháp đường Sa Tâm Lượng, đi vào gian giữa. Trong đó có Sa Tâm Lượng và chấp pháp bán đấu giá đường Tần Bảo Thiện, cùng một vị lão nhân khác."

"Ừm? Người nọ ngươi có nhận ra không?" Dạ Vô Ba hỏi.

"Chưa từng gặp qua." Sơn dương râu nói: "Chắc là cao thủ chấp pháp đường bản địa."

Dạ Vô Ba khóe miệng lộ ra một tia tươi cười quỷ dị, nói: "Xem ra Sở Dương kia sẽ đến đây."

Hắn trầm mặc một chút, khen: "Sở Phi Long, cháu ngươi cũng thật không đơn giản. Có thể dự đoán đến đây sẽ có hung hiểm, liền đưa cứu binh lại, chuẩn bị chống đỡ từ trước."

Sở Phi Long cười khổ một tiếng, nói: "Ta với hắn trước giờ không hòa thuận, hắn cố kỵ cũng là tất nhiên. Dù sao, ở đây cũng chỉ có đám người Sa Tâm Lượng có thể bảo hộ hắn. Có hành động này, cũng không kì quái."

Dạ Vô Ba cười hắc hắc.

Lão giả râu dê nói: "Thập tam gia, ngài có muốn qua gọi bọn hắn sang không?"

Dạ Vô Ba hừ một tiếng, nói: "Không cần."

Lông mày hắn chợt dựng lên, âm lãnh nói: "Dạ Vô Ba ta nếu muốn giết người, Sa Tâm Lượng còn không dám ngăn trở. Cho dù giết trước mặt hắn, thì như thế nào? Bây giờ nếu ta Sa Tâm Lượng biết ta ở trong này, ngược lại không tốt. Mọi chuyện làm xong, thông báo cho hắn một tiếng là được."

Trên mặt chút hiện rõ sự đắc ý.

Lấy thanh thế Thập Tam Gia Dạ gia, há có thể e ngại chính là một cái Bình Sa Lĩnh chấp pháp đường?

Lúc này, tiếng tay áo phần phật vang lên, một thân ảnh từ cửa sổ tiến vào: "Thập Tam gia, Sở Dương đang trên đường tới đây, chỉ cách khoảng mấy trăm trượng."

Vô Ba nói: "Hắn đi một mình sao?"

"Vâng! Hắn mặc bạch y, chậm rãi đi tới, dáng vẻ rất thoải mái."

"Đường đến hoàng tuyền, có thể thoải mái đi, cũng là là một mĩ sự." Dạ Vô Ba con ngươi lóe lên, khóe miệng xuất hiện một nụ cười tàn nhẫn.

Sở Dương một đường hành tẩu, nhìn đêm tối Bình Sa Lĩnh, không khỏi có cảm giác khác lạ.

Một đường đi tới, thời điểm nhìn thấy sở đằng hổ cùng Sở Đằng Giao, hai người sớm đã chờ dài cổ. Nhìn thấy Sở Dương tiến đến, nhất thời có cảm giác từ trên trời rơi xuống một cái đỉnh vàng lớn: "Ngươi đã tới!"

Ngay cả đại ca cũng không kêu.

"Hai vị huynh đệ mời, ta tự nhiên tới." Sở Dương mỉm cười.

"Đi đi lên đi." Hai người một trái một phải, đem Sở Dương kẹp ở giữa kéo lên trên. .

"Gấp như vậy?" Sở Dương cười nói: "Hai vị đệ đệ thật đúng là nhiệt tình..."

Sở Đằng Hổ âm ngoan cười cười, nói: "Đệ đệ? Hắc hắc hắc... Sở Dương, kiếp này của ngươi có thể kêu lão tử một tiếng đệ đệ, đã xem như ngươi có phúc tám đời, ngày sau bước vào hoàng tuyền, chớ quên vinh sủng lúc này."

Sở Dương ngạc nhiên nói: "Đằng Hổ đệ đệ, lời này của ngươi có ý gì? Chúng ta là huynh đệ, máu mủ tình thâm."

"Con mẹ ngươi!"

Sở Đằng Hổ cùng Sở Đằng Giao đồng thời mắng: "Ai là đệ đệ ngươi? Ngươi cái tên tạp chủng lai lịch không rõ này, sắp chết không toàn thây rồi còn nằm mơ."

Sở Dương ánh mắt phát lạnh, mơ hồ có sát khí lưu động: "Hả? Nói gì vậy? Hai vị đệ đệ chẳng lẽ là nhận sai người?"

Sở Đằng Hổ hai người biết Sở Dương hôm nay hẳn phải chết, không kiềm chế được, một đường mắng to, lại nghĩ đến cảnh Sở Dương tu vi mất hết, chống không được hai người, nên không kiêng nể gì, những câu ô uế phun ra không dứt.

Hai người bọn họ mỗi lần mắng một câu, sắc mặt Sở Dương liền rét lạnh thêm một phần.

Sở Đằng Hổ cùng Sở Đằng Giao hai người liên tục phát tiết, muốn vũ nhục Sở Dương trước khi chết. Nhưng Sở Dương sở dĩ ẩn nhẫn đến nay, cũng là vì tích góp lý do giết người!

Tuy rằng không cười, tuy rằng không hợp, nhưng dù sao cũng là máu mủ tình thâm.

Giết hơn vạn người Sở Dương cũng không cảm thấy gì, nhưng giết người quan hệ huyết thống, Sở Dương cũng có điều cố kỵ. Nhưng chuyện tới nay, cố kỵ trong lòng hắn, theo thanh âm chửi rủa của hai người Sở Đằng Hổ, lại từng chút, từng chút một tan biến.

Thời điểm đi vào trong Lăng Vân Các, khóe mắt Sở Dương hiện lên một đạo huyết sắc, hắn rốt cuộc nghĩ thông một chuyện.

Kẻ địch, là không phân biệt được thân sơ. (người thân – người ngoài)

Ngay cả là đồng nguyên máu mủ tình thâm, nhưng hắn chỉ cần muốn mình chết, như vậy chính là kẻ địch! Mình có điều cố kỵ, chẳng khác nào là tựtìm tử lộ.

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/ngao-the-cuu-trong-thien/chuong-856/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận