Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 1577 - 1578

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1577 - 1578

Dịch: Tiểu Hổ
Biên: Thương!
Nguồn: 4vn.eu

Buuuummmmm :83:
30 post! 60 chương :99:




Đáp ứng

Trong tất cả mấy trang báo cáo đều có vân tay của Kinh Tiểu Lộ, Bạo Tam Lập, Lưu Lộ Do, Hứa Tiểu Bân, cùng với vài nhân viên công tác, chỉ duy có trên mặt một tờ lại thiếu mất vân tay của Hứa Tiểu Bân cùng vài tên nhân viên công tác, điều này nói lên cái gì?

Tất nhiên là mấy tờ hợp đồng trước không có vấn đề, chỉ có một tờ xảy ra vấn đề, tờ giấy này chưa từng qua tay Hứa Tiểu Bân, trên lý thuyết mà nói, Hứa Tiểu Bân không có khả năng bỏ qua tờ này không đọc, mà trực tiếp đọc tới mấy tờ khác.

"Nội dung trên tờ giấy đó là gì?" Liễu Họa Mi chỉ vào bản báo cáo hỏi, nhưng mà tiếp đó nàng lại lắc đầu cười nói: "Tôi biết rồi, nhất định là tờ có ghi mấy điều khoản trọng yếu nhất, là về những con số cụ thể cùng với mấy điều khoản đầu từ đúng không?"



"Không sai." Kinh Tiểu Lộ nhẹ gật đầu, nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên vì câu nói của Liễu Họa Mi, dù sao nếu không phải một tờ giấy này, báo cáo xét nghiệm vân tay cũng không dùng được. [Truyện dịch bởi 4vn.eu].

Liễu Họa Mi cũng không hoài nghi tính thật giả của bản xét nghiệm dấu vân tay này, không nói con dấu đầy quyền uy ở dưới, vấn đề mấu chốt chính là nếu không phải treo đầu dê bán thịt chó, vậy chẳng lẽ đầu Kinh Tiểu Lộ cùng Bạo Tam Lập đều bị ngâm nước? Có thể tiếp nhận một cái hợp đồng bất lợi với mình như vậy?

Cho nên khả năng duy nhất chính là hợp đồng này đã bị Liễu Ky Phi đổi đi, về phần tại sao phải đổi, có phải là dùng Huân Hương, cái này chỉ có thể suy đoán, cũng không có chứng cớ, mà phần báo cáo vân tay này, đúng là có thể làm căn cứ xác thật nhất.

Đương nhiên từ dấu vân tay trong bản báo cáo này mà xem, chỉ có một tờ bị động tay, cũng không có khả năng một mình Hứa Tiểu Bân lau đi dấu vân tay, chẳng qua chỉ sợ đến lúc đó Liễu Ky Phi cực lực phủ nhận, hơn nữa công bố tờ báo cáo này được động tay động chân.

Liễu Họa Mi khẽ thở dài sau đó mở miệng nói: "Tôi có thể tin tính xác thực của tờ báo cáo này, nhưng mà, lại không đủ mười phần chính xác để đi đối mặt với Liễu Chiết Nam, dù sao, các người cũng biết, công ty bảo an Danh Dương là công ty cấp dưới của cục cảnh sát cục cảnh sát, báo cáo này, là do cơ quan tư pháp của Tùng Giang, cho nên nếu như Liễu Chiết Nam bắt lấy điểm sơ hở này... Dù sao thủ đoạn làm giả bây giờ cũng rất cao minh."

Lời nói của Liễu Họa Mi còn có hàm ý khác, mặc dù không nói rõ ra, nhưng thật ra đang nhắc nhở Kinh Tiểu Lộ, phần báo cáo này, nếu như đổi lại để Giang Duyên thị làm, có lẽ với nhân lực mạnh mẽ của Liễu Chiết Nam can thiệp, nói không chừng cũng có thể giả mạo được.

"Ha ha." Kinh Tiểu Lộ thở gấp không thèm để ý chút nào, ngón tay nhẹ nhàng lật qua lật lại tờ báo cáo: "Một tờ trên tập hợp đồng này của chúng tôi không có dấu vân tay của Hứa Tiểu Bân Hứa tổng, mà phần hợp đồng trên tay Liễu Ky Phi đồng dạng không có vân tay của Hứa tổng, hơn nữa, quan trọng nhất chính là một điểm, chẳng những mấy bản hợp đồng đó không có dấu vân tay của Hứa tổng, mà ngay cả vân tay của Bạo tổng cũng không có!"

Hàng lông mày của Liễu Họa Mi nhướng lên, đôi mắt xing đẹp xẹt qua một tia dị sắc, điểm này chính mình cũng chưa nghĩ tới! Không sai, giờ phút này Hứa Tiểu Bân ở một bên với công ty bảo vệ Danh Dương, điều này nói lên chuyện hắn không biết việc này, hơn nữa cũng là người bị hại, như vậy hắn khẳng định cũng chưa có tiếp xúc qua tay Liễu Ky Phi, một ít trang hợp đồng có vấn đề! Về phần Bạo Tam Lập có sờ qua hay không, Liễu Họa Mi ngược lại cũng không rõ lắm.

Nghĩ tới đây trong mắt Liễu Họa Mi mang theo một chút tán dương nói: "Kinh phó tổng suy nghĩ rất chu đáo, tôi cũng không ngờ tới điểm này."

Thông qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủn, Liễu Họa Mi đã hiểu một cách đơn giản hai người này. Tư liệu về Bạo Tam Lập, lúc trước Liễu Họa Mi đã xem qua sau khi ở công ty truyền tới tin tập đoàn hợp tác với công ty bảo vệ Danh Dương. Bạo Tam Lập xuất thân là tên côn đồ, trình độ văn hóa rất thấp, mà hôm nay tiếp xúc, xác thực hắn là loại người thô kệch.

Mà Kinh Tiểu Lộ kia, từ đầu tới giờ một mực đều là nàng nói chuyện, có thể nhìn ra được, giữa hai người, nàng chính là nắm địa vị chủ đạo. Cho nên vấn đề dấu vân tay này, chính là do Kinh Tiểu Lộ nghĩ ra, mà không phải là Bạo Tam Lập.

"Hổ thẹn rồi, tuy nghĩ tới nhưng cũng chưa được chu toàn cho lắm." Sắc mặt Kinh Tiểu Lộ phớt hồng nói: "Chuyện lần này, làm phiền Liễu tổng rồi."

Liễu Họa Mi nhẹ gật đầu, chuyện này vô luận là về công hay về tư, nàng đều phải quan tâm. Loại hợp đồng như thế này, đều trông cậy vào việc song phương có thể hợp tác quả thực là nói giỡn, vì sự phát triển của công ty trong tương lai, loại hợp đồng này nhất định phải đổi thành phương thức song phương cùng có lợi mới được.

Mà về tư, Liễu Họa Mi cũng muốn dựa vào chuyện này để răn đe Liễu Chiết Nam một chút, chuyện này nếu như không có kẻ đứng sau Liễu Chiết Nam súi bẩy, Liễu Họa Mi thật sự không thể tin. Liễu Ky Phi dám làm ra chuyện lớn mật như thế, nếu nói Liễu Chiết Nam không biết, thật sự không có khả năng.

"Chuyện này, tại cuộc họp ngày mai tôi sẽ đề cập tới, Bạo tổng, Kinh phó tổng các người cứ chờ tin tức của tôi là được rồi!" Liễu Họa Mi cũng không có đảm bảo gì, tuy nàng có mười phần nắm chắc có thể hỏi được sự thật từ gia hỏa kia, thế nhưng trước khi chưa có kết quả, Liễu Họa Mi không hứa hẹn trước.

"Vậy phiền toái ngài rồi, Liễu tổng." Kinh Tiểu Lộ cũng biết đã có Liễu Họa Mi lo liệu, như vậy nàng sẽ hết sức đi làm, có nói lời hứa hẹn hay không cũng không phải quá quan trọng.

"Liễu tổng, làm phiền ngài rồi!" Bạo Tam Lập cũng đứng lên, sau đó khách sáo một câu: "Sau này đến Tùng Giang làm khách, tôi nhất định sẽ tận lực tiếp đãi!"

Liễu Họa Mi mỉm cười, Bạo Tam Lập này quả nhiên là người thô hào, xem ra Kinh Tiểu Lộ này ở bên cạnh hắn quả thực là người nhiều mưu lắm kế.

Chẳng qua là không biết Bạo Tam Lập có quan hệ gì với Kinh Tiểu Lộ không?

Nhìn cử chỉ lời nói của hai người, cũng không phải là quan hệ tình nhân, thậm chí Bạo Tam Lập còn có phần tôn kính đối với Kinh Tiểu Lộ. Điều này làm cho Liễu Họa Mi có chút khó hiểu, điều này quả thật không phải là thái độ của một tổng tài đối với phó tổng tài.

Cho dù vị phó tổng này có phần mưu trí, cũng chỉ nên đối xử tốt hơn mà thôi, nhưng loại tôn kính này, lại có điểm không hợp lý.

Nhưng mà đây là chuyện của nhà người ta, Liễu Họa Mi chỉ có chút hiếu kỳ mà thôi, cũng không hỏi nhiều, dù sao song phương còn chưa tới mức thân thuộc, có một số việc sau khi quen thuộc, không cần hỏi cũng biết.

Ra khỏi tòa nhà Giang Duyên, sau khi lên xe, Bạo Tam Lập mới mở miệng hỏi: "Hứa tổng, anh nói Liễu tổng này có tận lực hỗ trợ chúng ta không?"

"Tôi nghĩ, hẳn là như thế, nàng xưa nay không ưa gì Liễu Chiết Nam, Liễu Chiết Nam một lòng muốn loại nàng ta ra khỏi bộ máy quyền lực của tập đoàn, chuyện tình lúc này rõ ràng có quan hệ với Liễu Chiết Nam, tôi nghĩ Liễu Họa Mi không dễ dàng bỏ qua đâu!" Hứa Tiểu Bân nghĩ một lát rồi nói.

"Đúng vậy!” Kinh Tiểu Lộ đồng ý nói: "Nhưng mà Hứa tổng chỉ nói đúng một điều."

"Còn có điều thứ hai sao?" Bạo Tam Lập cùng Hứa Tiểu Bân đồng thời tò mò hỏi.

"Thứ hai, chính là lúc trước tôi có xem qua tư liệu, Liễu Họa Mi một lòng lo lắng cho công ty, danh tiếng của nàng rất cao trong giới lãnh đạo tập đoàn, đây không phải là bí mật gì, cái này có thể nhìn ra trong diễn đàn của tập đoàn Giang Duyên." Kinh Tiểu Lộ nói: "Hôm nay vừa thấy, tin đồn hẳn là sự thật!"

"Vì sao lại khẳng định như vậy?" Hứa Tiểu Bân ở bên cạnh có chút tò mò hỏi: "Tôi cũng là người trong công ty, trái lại cũng nghe được một chút chuyện liên quan tới Liễu tổng, mỗi một việc nàng làm đều là có lợi cho công ty, không thẹn với lương tâm. Không giống như Liễu Chiết Nam chỉ nghĩ muốn tranh quyền đoạt lợi."

"Hứa tổng, tôi nói ra lời này, anh cũng đừng giận nhé!" Kinh Tiểu Lộ do dự một chút. [Truyện dịch by 4vn.eu. Mong nơi nào đó ghi rõ nguồn gốc khi lấy về :0 (14):]

"Tôi? Tức giận? Sao có thể chứ? Kinh phó tổng, có chuyện gì cô cứ nói thẳng ra là được." Hứa Tiểu Bân có phần khó hiểu, thầm nghĩ, bình luận tới Liễu Họa Mi thì có liên quan gì tới tôi chứ?

"Lúc trước khi anh buông đoạn đối thoại ghi âm, tuy Liễu Ky Phi dùng kế vũ nhục Vương Lệ Hà, Liễu Họa Mi nghe xong, trong mắt nàng ta chỉ có chán ghét mà thôi, cũng không thấy tức giận." Kinh Tiểu Lộ nói tiếp: "Điều này nói rõ, con người Liễu Họa Mi này, chẳng qua chỉ khinh thường hành vi tự tung tự tác của Liễu Ky Phi mà thôi, thế nhưng còn xa mới tới trình độ phẫn nộ, bởi vì chuyện này nói trắng ra là quan hệ không lớn với nàng! Bởi vì cũng không có ảnh hưởng gì tới lợi ích của công ty, cho nên Liễu Họa Mi mới có vẻ mặt như thế."

"Thế nhưng, nhưng mà, cái này đâu có nói rõ được gì?" Hứa Tiểu Bân cũng đã quen, hắn đã chấp nhận Vương Lệ Hà, như vậy, rốt cuộc cũng sớm giải khai, hắn đương nhiên sẽ không tiếp tục lảng tránh việc này.

"Đương nhiên có liên quan rồi! Nếu như nàng muốn tranh quyền đoạt lợi, hoàn toàn có thể dùng chuyện này để đánh bại Liễu Ky Phi, mà Liễu Ky Phi là người của Liễu Chiết Nam, cho nên nếu như dùng chuyện này làm đòn đả kích, cũng có thể đả kích rụng Liễu Chiết Nam." Kinh Tiểu Lộ nói tiếp: "Nhưng mà Liễu Họa Mi cũng không có nghĩ như vậy, bởi vì trong ánh mắt nàng, cũng không có loại hưng phấn khi đả kích Liễu Chiết Nam!"

Lão Buffon muốn tới

Lời của Kinh Tiểu Lộ, khiến Hứa Tiểu Bân cùng Bạo Tam Lập không thể không gật đầu đồng ý, quả thực nếu như Liễu Họa Mi muốn dùng chuyện này để đả kích Liễu Chiết Nam mà nói, trái lại đó là cơ hôi ngàn năm có một.

Thế nhưng, chuyện này cũng không quan hệ nhiều tới công ty, Liễu Họa Mi căn bản chẳng muốn quản, mặc kệ. Nếu không phải có chứng cớ là đoạn ghi âm phụ trợ, chỉ sợ Liễu Họa Mi sẽ không kiên nhẫn nghe tiếp.

"Mà sau khi tôi đưa ra bản xét nghiệm dấu vân tay, Liễu Họa Mi xác định bản hợp đồng là loại treo đầu dê bán thịt chó, lúc này trong mắt nàng ta mới có oán khí!" Kinh Tiểu Lộ nói: "Là loại oán khí rất nồng đậm, bởi vì phần hợp đồng bị sửa đổi đã triệt để chọc giận nàng, một khi phần hợp đồng này được thực thi, đối với công ty chỉ có trăm hại không có một lợi! Nàng rất rõ ràng, loại hợp đồng bất bình đẳng này, căn bản không cách nào tiếp tục, cho nên mới rất phẫn nộ. Chỉ có ảnh hưởng tới lợi ích của công ty, mới khiến Liễu Họa Mi quan tâm, Kinh Tiểu Lộ đánh giá không có sai, cho dù là đối nghịch với Liễu Chiết Nam, cũng đều là bởi vì lợi ích của công ty, cũng không phải là ân oán cá nhân."

Hứa Tiểu Bân cùng Bạo Tam Lập cũng không khỏi động dung, nếu Liễu Họa Mi quả thật là người như vậy, quả thực thật đáng được kính nể! Tập đoàn Giang Duyên có người cầm lái như vậy, lo gì không thể phát triển thêm? Thế nhưng chỉ sợ ai cũng biết, Liễu Họa Mi muốn nắm hạch tâm quyền lực của tập đoàn Giang Duyên, căn bản là chuyện rất khó khăn.

"Đây cũng là điều tôi muốn xác định, là nguyên nhân mà Liễu Họa Mi có thể trợ giúp chúng ta." Kinh Tiểu Lộ thở phào nhẹ nhõm nói: "Đến hiện tại, xem như tôi mới bình tĩnh được a."

"Nếu không có cô giải thích, tôi còn đang lo lắng đấy." Bạo Tam Lập cũng cười nói: "Tiểu Lộ thật lợi hại!"
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
Kinh Tiểu Lộ cười khổ một chút, đối với lời tán dương của Bạo Tam Lập, nàng ngược lại không có bao nhiêu cảm giác hưng phấn: "Chỉ cần sau khi Dương ca trở về, biết được chuyện này, không có mắng chúng ta là tốt rồi."

"Đúng vậy, cô trái lại thì dễ nói rồi, Dương ca rất thương hương tiếc ngọc, nhưng còn tôi thì..." Bạo Tam Lập cũng cười khổ.

Dương ca? Đây là lần đầu tiên Hứa Tiểu Bân nghe thấy cái tên này, thoạt nhìn ngay cả Bạo Tam Lập cũng thập phần kính sợ? Chẳng lẽ là Dương Minh trong miệng Liễu Ky Phi? Có lẽ là thế, nhưng mà đều là chuyện công ty nhà người ta, hiện tại Hứa Tiểu Bân cũng không phải là người của bọn họ, cho nên không tiện để hỏi.

"Hứa tổng, anh quen thuộc với thổ địa ở đây, giờ tìm một khách sạn, chúng ta nghỉ tạm, tuy ở đây cũng cách không xa Tùng Giang, thế nhưng cũng không gần, đi qua đi lại sẽ rất phiền toái." Kinh Tiểu Lộ nói với hai người ngồi sau.

"Kinh phó tổng, tôi xem chừng hiện tại cái chức giám đốc quản lý cũng hết rồi." Hứa Tiểu Bân ung dung nói, lại có chút tự diễu: "Gọi tôi là Tiểu Hứa hoặc là Tiểu Bân đều được, đừng gọi tôi là Hứa tổng nữa."

"Được, vậy tôi gọi anh là Tiểu Bân nhé, cái này có vẻ thân cận một chút." Kinh Tiểu Lộ nói: "Vậy anh cũng gọi tôi là Tiểu Lộ là được, nói ra cũng đều là bạn bè, cũng không nên có nhiều quy củ như vậy."

"Vậy cứ theo lời cô đi." Hứa Tiểu Bân cũng không có cự tuyệt, trong lòng hắn, Kinh Tiểu Lộ là người rất chân thành, người như vậy, đáng để làm bạn.

Dưới sự chỉ dẫn của Hứa Tiểu Bân, đoàn người đi tới một cái khách sạn không tệ tại thành phố Giang Duyên, lẳng lặng chờ đợi tin tức bên kia của Liễu Họa Mi.

Trấn Gaara, Hồ Điệp bảo.

Sáng sớm hôm nay, Dương Minh nhận được điện thoại của Lão Buffon gọi tới, nói hắn đã tới trấn Gaara, đang trên đường đi tới Hồ Điệp bảo, phỏng chừng một tiếng nữa sẽ tới nơi.

Lúc này Dương Minh mới nhớ ra, Lão Buffon muốn tới thăm mình, đêm qua nói chuyện cực kỳ hợp ý với Vương Tung Sơn, cũng uống qua mấy chén, tuy tửu lượng của Dương Minh không tầm thường, nhưng mà trải qua một chuyện đen đủi, rốt cuộc cũng được ở một chỗ với Vương Tiếu Yên, cho nên hắn rất vui vẻ, càng về sau lại càng rôm rả.

Đây cũng là Dương Minh muốn mở rộng lòng, biết Vương Tung Sơn không có khả năng gây bất lợi với mình, cho nên hắn cũng không phòng bị gì.

Say rượu Vương Tung Sơn lại mập mờ để Vương Tiếu Yên dìu Dương Minh đi nghỉ, về phần về phòng của ai và khi nghỉ ngơi sẽ có chuyện gì, Vương Tung Sơn không có hỏi qua.

Dù sao tin tức hai người đã từng ở chung, cũng không phải là bí mật gì, đã sớm thông qua Mộ Bia cùng Vương Khắc truyền về, mà Vương Tung Sơn cũng không phải là lão già cổ hủ, còn mong sớm có cháu bồng nữa là, tự nhiên sẽ không đi quản chuyện này.

"Yên Yên." Dương Minh đẩy đẩy Vương Tiếu Yên đang ngủ say bên người.

Vương Tiếu Yên "ừm, a" vài tiếng, con mắt cũng không chịu mở ra, tiếp tục ngủ. Dương Minh có phần bất đắc dĩ nói: "Không có tính cảnh giác gì cả, còn làm sát thủ, người ta tới giết cũng không biết."

"Hô." Vương Tiếu Yên rốt cục cũng mở mắt nhìn Dương Minh nói: "Ở đây không phải còn có anh sao? Anh ở đây nếu không ứng phó được, em có dậy cũng vô dụng, còn không bằng ngủ tiếp!" [Truyện dịch by 4vn.eu. Mong nơi nào đó ghi rõ nguồn gốc khi lấy về]

"..."
Dương Minh thật không biết nói gì, đây là lý luận chó má gì vậy? Hai đánh một chung quy cũng có thêm phần thắng a?

"Vừa rồi là ai gọi điện thoại tới vậy? Nói to chết đi được, em còn đang muốn ngủ thêm một chút nữa a!" Vương Tiếu Yên bị Dương Minh đánh thức, bây giờ có muốn ngủ nữa cũng không thể, nàng duỗi lưng, chậm rãi đứng lên tìm quần áo, có chút phàn nàn nói: "Về nhà được vài ngày, mà không có ngày nào an tâm ngủ cả, suốt ngày suy nghĩ làm sao để mau chóng từ hôn, thật vất vả mới ngủ an giấc, lại bị anh đánh thức."

"Lão Buffon đến đấy!" Dương Minh bất đắc dĩ nói: "Em tưởng anh không muốn ngủ thêm sao? Lúc này còn sớm mà, nhưng mà lão gia hỏa này đã tới trấn Gaara, xem chừng một tiếng nữa sẽ tới Hồ Điệp bảo."

"A, lão ấy đến đây!" Vương Tiếu Yên kinh ngạc, tiếp đó vội vàng mặc quần áo. Lão Buffon đã gọi mình là sư nương, Vương Tiếu Yên làm sao có thể không vội rời giường? Bằng không bị bắt quả tang đang ở trên giường, lại là chuyện rất dọa người a: "Cha có biết hắn muốn tới không?"

"Chú Vương chỉ biết có người của gia tộc Buffon muốn tới, thế nhưng lại không biết người này là Lão Buffon." Dương Minh nói: "Lúc đó anh mà cho chú biết, chỉ sợ sẽ hù chết chú ấy nha."

"A, thật không cần nói cho cha, để cha kinh ngạc một trận, ai bảo cha bày mưu hại chúng ta." Vương Tiếu Yên lại không cho là đúng, có phần giảo hoạt nói.

"Ha ha." Dương Minh nghe xong Vương Tiếu Yên nói, sau đó không khỏi cười to nói: "Phỏng chừng thật muốn cho lão một điều kinh ngạc!"

Rất nhanh Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên rửa mặt trang điểm, sau đó rời phòng đi xuống lầu, Vương Tung Sơn cùng Phương Thiên còn có Vương Nhược Thủy đã sớm rời giường, giờ phút này ba người đang ngồi quanh bàn ăn.

Nhưng mà sắc mặt của Vương Nhược Thủy lại hơi hồng, nhìn thoáng qua một cái liền biết, hôm qua nhất định xảy ra chuyện. Mà cụ thể xảy ra chuyện gì, cũng không phải là khó tưởng tượng, Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên liếc nhìn nhau một cái, đều thấy được đáp án trong mắt đối phương, không khỏi ăn ý cười cười, mà vẻ mặt của Vương Tiếu Yên cũng không nhịn được mà đỏ lên.

Thật ra nàng cùng Vương Nhược Thủy bất quá cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông mà thôi, tối hôm qua mình làm cái gì, cũng chỉ mình với Dương Minh là biết.

"Dương Minh, Yên Yên đã dậy rồi à?" Vương Tung Sơn nhìn Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên đi vào, cách xưng hô với Dương Minh cũng chuyển từ Dương Minh tiểu hữu biến thành kỳ danh luôn.

"Ừm, chú Vương, chào buổi sáng." Dương Minh mỉm cười bắt chuyện với lão, sau đó quay đầu nói với Phương Thiên cùng Vương Nhược Thủy: "Sư phụ, sư nương, chào buổi sáng a! Xem khí thế của hai người không tệ, tối hôm qua nhất định là ngủ rất ngon đây?"

"Hắc hắc!" Phương Thiên lão quỷ hèn mọn bỉ ổi cười, lão sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của Dương Minh? Nhưng mà lão thật cũng có chút đắc ý, đừng xem mình nhiều tuổi, thế nhưng hùng phong năm đó cũng không hề giảm nha!

Thế cho nên lão liền đánh mắt nhìn sang Vương Nhược Thủy, lớn tuổi như vậy mà còn rất mãnh liệt nha? Đừng xem Vương Nhược Thủy lớn tuổi, nhưng mà vẫn là hoa cúc khuê nữ đó, làm cho nàng rất buồn bực, đồng thời cũng mừng thầm, xem ra thân thể của Phương Thiên vẫn còn tốt lắm.

Vương Nhược Thủy bị Dương Minh trêu chọc như vậy, khuôn mặt lại càng thêm đỏ lự, hung hăng trợn mắt nhìn Dương Minh, sau đó ho khan nói: "Dương Minh, Yên Yên ngồi xuống ăn điểm tâm đi!"

Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-1577-1-YEjaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận