Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 1581 - 1582

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1581 - 1582

Dịch: Tiểu Hổ
Biên: Thương!
Nguồn: 4vn.eu

Buuuummmmm :83:
32 post! 64 chương :99:





Đám người có mặt ở đây, ngoại trừ Phương Thiên ra, những người khác căn bản không cách nào tưởng tượng, tại thời khắc này Lão Buffon vứt bỏ gia chủ Vương Tung Sơn của gia tộc Hồ Điệp để chạy thẳng tới trước mặt Dương Minh!

Giờ khắc này lão hoàn toàn mất đi phong độ của tộc trưởng Gia tộc Buffon, nhìn bộ dáng vội vã của lão, trái lại giống như một đứa trẻ vừa gây ra tai họa nóng lòng muốn đi nhận lỗi vậy.

Nếu không phải giờ phút này Vương Tung Sơn đã xác định người này chính là Lão Buffon, Vương Tung Sơn thậm chí còn hoài nghi người trước mắt không phải là vị gia chủ đỉnh đỉnh đại danh Lão Buffon a.



Bởi vì động tác cử chỉ biểu hiện của Lão Buffon cũng tốt, phong độ cũng tốt, đều khác xa so với vị gia chủ của một gia tộc lớn nhất trong giới thượng lưu, nhất là một câu cuối cùng của Lão Buffon kia, càng làm cho đám người mở rộng tầm mắt!

"Sư phụ, sư nương" Lão Buffon còn chưa kịp thở nói tiếp: "Để hai người tới nghênh đó, chúng tôi lại ngồi trên xe, thật sự là vạn lần đáng chết, lúc trước không biết, lão nhân gia ngài ngàn vạn lần đừng trách tội nhé!"

Trên đầu Dương Minh chảy ra ba dòng mồ hôi, Vương Tiếu Yên ở một bên cũng có cảm giác dở khóc dở cười! Lão gia hỏa này chạy bộ từ giữa sường núi lên, là bởi vì chính mình tự thân đi nghênh tiếp bọn họ sao? Mà bản thân còn đang ù ù cạc cạc suy đoán vì sao lão lại dừng xe, thậm chí nghĩ rằng xe bị hư, lại không nghĩ rằng nguyên nhân là như vậy.

"Xe của lão không có hỏng sao?" Vương Tiếu Yên duỗi tay nhẹ nhàng vuốt trán, có loại cảm giác mê muội: "Đây không phải là càng làm trễ thời gian sao?"

"Cái kia... Sư nương, ngài cùng sư phụ đứng ở chỗ này, nhưng chúng tôi lại ngồi như vậy có phần!" Lão Buffon vội mở miệng giải thích nói, nhìn vẻ mặt này của sư nương, tựa hồ không quá cao hứng, chẳng lẽ mình dừng xe lại cũng là sai sao?

Sư phụ? Sư nương? Ngoại trừ Phương Thiên ra, Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy còn có Mộc quản gia đều tối sầm mắt lại! Đường đường là tộc trưởng của Gia tộc Buffon, không ngờ lại là đồ đệ của Dương Minh? Hơn nữa...Lão còn gọi đại tiểu thư là sư nương, nhìn bộ dáng này cũng không phải là xa lạ gì với đại tiểu thư... Thế giới này thật quá điên cuồng đi?

Khi nào mà Gia tộc Hồ Điệp lại có thể ù ù cạc cạc có được bối cảnh cường đại như vậy? Có được một vị tộc trưởng có bối cảnh lớn như vậy làm hậu thuẫn, mà cư nhiên người này lại là đồ đệ của cô gia cùng đại tiểu thư a!

Trong lòng Vương Tung Sơn triệt để rung động, lúc trước chỉ cảm thấy Dương Minh cũng cường đại, cảm giác gả con gái cho hắn, cũng có lời, nhưng mà không nghĩ ra lại có lời lớn như vậy! Sau này, Gia tộc Hồ Điệp có lẽ sẽ có danh tiếng, danh vọng cực đại trước nay chưa từng có!

Vương Tung Sơn sở dĩ liều mạng muốn phát triển Gia tộc Hồ Điệp trở thành gia tộc sát thủ đệ nhất, cũng là vì muốn thâm nhập vào trong xã hội thượng lưu, Gia tộc Hồ Điệp có uy vọng nhất định, chỉ là bởi vì chỉ là bởi vì Gia tộc Hồ Điệp mang cái danh đặc thù, mọi người vẫn còn mang tâm lý sợ hãi một gia tộc thần bí, thường thường chỉ nói được vài câu, bọn họ đã tránh xa.

Cho nên Gia tộc Hồ Điệp thủy chung không cách nào chính thức dung nhập vào xã hội thượng lưu. Vương Tung Sơn muốn gia tộc phát triển, cũng chỉ có thể nhờ vào một con đường làm sát thủ mà phấn đấu, không còn phương pháp nào khác! Bởi vì gia tộc khác căn bản chỉ có thái độ tôn kính với ngươi, nhưng lại không có liên hệ gì, ngươi muốn tìm người hợp tác, người ta cũng không thèm để ý tới ngươi!

Thế nhưng nếu như có Lão Buffon của Gia tộc Buffon ủng hộ, sau này gia tộc Hồ Điệp sẽ thuận lợi dung nhập vào xã hội thượng lưu, một bước lên trời, có thể đem gia tộc không ngừng thăng lên một cấp bậc.

Nghĩ đến đây, Vương Tung Sơn lập tức kích động, hiện tại lão nghĩ muốn nắm chặt tay Lão Buffon, hảo hảo hàn huyên một phen, hy vọng sau này lão có thể nể mặt mũi của Dương Minh mà chiếu cố nhiều hơn cho gia tộc mình, sau này Gia tộc Hồ Điệp sẽ hưởng thụ không hết a!

Phải biết rằng gia tộc của Lão Buffon kinh doanh đủ mọi loại mặt hàng, trong bất kỳ một ngành sản xuất nào, chỉ cần cho Gia tộc Hồ Điệp một chút canh, cũng đủ để bọn họ kiếm được rất nhiều tài phú rồi.

Mà ngay cả Phương Thiên trong lòng cũng thập phần khiếp sợ, lúc trước sớm biết Dương Minh thu người của Gia tộc Buffon làm đồ đệm nhưng lại không ngờ người này lại chính là tộc trưởng!

Tuy Phương Thiên không quá ấn tượng với Gia tộc Buffon này, bởi vì dù sao lão cũng sống ở Trung Quốc, không thường qua lại bên Châu Âu, thế nhưng giờ phút này chứng kiến sắc mặt của lão bằng hữu, chỉ biết là Lão Buffon rất trọng yếu với Gia tộc Hồ Điệp!

Ngẫm lại cũng khó trách, lúc trước mọi người còn đang đau đầu giải quyết vấn đề cung ứng súng ống đạn dược, Gia tộc Buffon chỉ cần nhẹ nhàng dàn xếp đã giải quyết xong, gia tộc như vậy, tự nhiên là rất cường đại.

Nhất là khi thấy tuổi của đối phương, lại có thể làm đệ tử của một kẻ nhỏ tuổi như Dương Minh gọi hắn là lão nhân gia, Phương Thiên rất không thoải mái! Mình mới là lão nhân gia mà, ngươi chỉ là một tên tiểu hài tử xấu xa, còn giả bộ lão làng?

Hơn nữa bản thân mình còn là sự phụ hắn, cho dù là đồ đệ của ngươi, cũng là đồ tôn của ta, ngươi sẽ không gạt ta sang một bên chứ? Nghĩ tới đây Phương Thiên lập tức ho khan hai tiếng.

Dương Minh có chút kinh ngạc, lập tức biết Phương Thiên lão gia hỏa này đang nghĩ cái gì, dù sao mình cũng quá quen thuộc với vị sư phụ hèn mọn bỉ ổi này, Dương Minh tương đối hiểu tâm tư của lão.

"Lão Buffon, tôi giới thiệu cho lão một chút, vị này chính là sư phụ tôi, cũng là sư tổ lão!" Dương Minh chỉ vào Phương Thiên, nói.

"A!" Lão Buffon cả kinh sau đó lập tức mừng rỡ! Dương Minh đã lợi hại như vậy, sư phụ của Dương Minh chẳng phải càng thêm lợi hại sao? Chẳng lẽ là nhân vật ẩn sĩ trong truyền thuyết? Có thể phi cáp tẩu bích?

"Sư tổ ở trên, xin nhận của đồ tôn một bái!" Lão Buffon cũng không chớp mắt nhìn Phương Thiên, cũng không có chút ý tứ khinh thị nào, càng nhìn lại càng không muốn chớp mắt, càng giống người thân mang tuyệt kỹ, cho nên Lão Buffon không chút do dự, phu nhân Buffon ở một bên cũng kinh sợ theo Lão Buffon bái Phương Thiên.

Nguyên bản không cũng chỉ tùy tiện tức giận mà thôi, nghĩ thầm Dương Minh này thu đồ đệ cũng không tới hỏi thăm chính mình, nhưng lại không ngờ Lão Buffon nói bái là bái, không chút do dự, khiến Phương Thiên giật mình nảy người có phần lúng túng nói: "Được rồi, mau mau đứng lên đi..."

"Tạ sư tổ!" Lão Buffon nghe Phương Thiên mở miệng, trong lòng rất vui sướng, bởi vì nhìn bộ dáng này, chứng tỏ Phương Thiên đã thừa nhận hai người bọn họ là đồ tôn, lúc trước Lão Buffon còn sợ Phương Thiên sẽ không nhận bọn họ, vậy không biết làm thế nào mới tốt, cũng không nghĩ rằng vị sư tổ này lại tốt như vậy!

"Vị này là sư nương..." Dương Minh lại tiếp tục chỉ vào Vương Nhược Thủy giới thiệu.

"Đệ tử bái kiến phu nhân sư tổ!" Lão Buffon mừng rỡ, xem ra hôm nay chính mình thật sự tới đúng lúc nha, tất cả người trong sư môn đều giới thiệu cho mình, lại còn dùng thái độ tán thành nữa! Không lầm chứ, nếu dạy cho mình một vài môn công phu lại càng hoàn hảo hơn a!

Phu nhân Buffon mặc dù không hiểu nhiều về văn hóa Trung Quốc, nhưng mà thấy Lão Buffon làm cái gì, nàng liền học theo, trái lại trông cũng rất giống. "Còn vị... vị này chính là phụ thân của sư nương lão!" Cuối cùng Dương Minh giới thiệu đến Vương Tung Sơn, nghĩ một lát cũng không biết xưng hô thế nào cho phải.

"A!" Lão Buffon lập tức cả kinh, thì ra gia chủ của Gia tộc Hồ Điệp này lại là phụ thân của sư nương? Ân, ngẫm lại sư nương gọi là Vương Tiếu Yên, mà gia chủ của Gia tộc Hồ Điệp gọi là Vương Tung Sơn, thì ra là thế, trái lại lúc trước chính mình lại xem nhẹ người ta! Nghĩ đến mồ hôi lạnh trên trán Lão Buffon tuôn ra! Lúc trước lão tới, thái độ hơi lạnh nhạt với Vương Tung Sơn, cũng không có nói chuyện nhiều, lại không nghĩ rằng thân phận lão lại lợi hại như vậy!

Lão Buffon không dám chậm trễ, vội mang theo phu nhân tiếp tục quỳ xuống lạy, giọng nói mang theo vẻ cả kinh: "Đệ tử bái kiến... Bái kiến..."
truyện copy từ tunghoanh.com

Lão Buffon này cũng trợn tròng mắt, phụ thân của sư nương vậy xưng hô thế nào đây? Dù hắn có tinh thông Hoa ngữ, cũng không biết miêu tả quan hệ này ra sao, cho nên nhất thời không biết nói gì!

"Cái này... Nếu không cũng gọi là tổ sư đi!" Dương Minh do dự một chút rồi nói: "Tuy Yên Yên là sư nương của lão, nhưng mà công phu của phu nhân lão cũng là lấy từ Gia tộc Hồ Điệp, cho nên một tiếng sư tổ này, cũng không tính là sai!"

"Vậy là được rồi!" Lão Buffon nghe xong vội vàng nghiêm mặt nói: "Đệ tử bái kiến Vương sư tổ!"

Vương Tung Sơn cũng trợn tròn mắt, thân phận của mình lại đột nhiên nâng cao lên rất nhiều, biến thành sư tổ? Đây cũng quá khoa trương đi? Lúc trước còn muốn tiến thêm một tầng quan hệ với Gia tộc Buffon, bây giờ tốt rồi, cũng không cần suy nghĩ nữa!

Thấy vẻ mặt âm tình bất định của Vương Tung Sơn, cũng không nói chuyện, Lão Buffon lại run run. Mình lúc trước chậm trễ với lão, không phải là đắc tội với người ta rồi chứ? Lão lập tức kinh hãi, vội vàng xin lỗi nói: "Vương sư tổ, lúc trước đệ tử có nhiều chỗ đắc tội, không biết ngài chính là sư tổ, cho nên, mong rằng sư tổ bao dung, tha thứ. “

Chỉ chốc lát thất thần khiến Vương Tung Sơn muốn tự tát cho mình một cái, lúc này mình có phải đang nằm mơ không? Nếu không Lão Buffon thân là gia chủ Gia tộc Buffon sao lại có hành động này?

Nhìn bộ dáng không thể tin của Vương Tung Sơn, Dương Minh nhún vai thầm nghĩ, ta không phải cố ý giả vờ, tuy ta được một số người xưng là B ca, thế nhưng thạt không phải bổn ý của ta!

Ta nào biết đâu rằng Lão Buffon lại làm lớn chuyện như vậy? Tiến lên là liên tục bái lạy? Không phải ta muốn giấu, mà thật sự quá nhiều người phối hợp giả trang với ta...

"Cái này... Không có vấn đề gì, tộc trưởng Buffon, ngài thật sự quá khách khí rồi, mau mau đứng lên, cái lễ này quá lớn, không thể đùa được!" Một lát sau Vương Tung Sơn mới tỉnh táo lại, rốt cuộc lão vẫn là chủ của một nhà, trời sinh khí phách, lập tức duỗi tay đỡ Lão Buffon lên.

Trong nháy mắt, một đống người so với Lão Buffon còn nhỏ tuổi hơn, lại biến thành trưởng bối của Lão Buffon! Nhưng mà Lão Buffon lại không có chút cảm giác khó chịu nào, ngược lại là người dễ thích ứng nhất trong số mọi người, đối với người nào lão cũng dùng nụ cười để đáp lại.

Nguyên lai Gia tộc Hồ Điệp này lại có nhiều lộc như vậy, vốn cho rằng bọn họ chỉ là một gia tộc sát thủ bình thường, chẳng qua chỉ am hiểu ám sát bằng súng ống, không nghĩ rằng còn có cả công phu nữa!

Thời gian lâu như vậy mà mình không có phát hiện ra, nếu sớm biết như vậy, chính mình đã tới đây bái sư, cũng không phải đợi tới lúc lớn tuổi như vậy mới nhập môn a.

Lần này, từ khách quý của gia tộc biến thành đệ tử của gia tộc, nguyên vốn chuẩn bị nhiệt liệt hoan nghênh, thật là hơi có chút phí công!

Mấy thứ đồ dùng để tiếp đón quả thực không dùng được, Lão Buffon hòa hợp giống như một phần tử trong gia tộc vậy, đối với người nào lão cũng dùng thái độ hòa hợp khách khí, căn bản không có gióng trống khua chiêng gì.

Điều này làm cho Vương Tung Sơn rất buồn bực, chính mình không phải mất rất nhiều công sức để chuẩn bị sao? Dương Minh này cũng không nhắc nhở mình trước, làm cho mình toi công một hồi, sớm biết như vậy, còn vội vàng chuẩn bị làm gì? Căn bản dều chẳng cần thiết, và kết quả ngay cả bữa ăn sáng cũng bỏ.

Thật ra lúc trước Dương Minh đã nhắc qua, mà Vương Tung Sơn lại không tin, thậm chí không thèm để trong lòng, kết quả mới tạo thành hậu quả như bây giờ!

Lúc trước Dương Minh cùng Vương Tiếu Yên có thái độ thản nhiên như vậy, khiến Vương Tung Sơn cùng Vương Nhược Thủy còn cho là hai đứa chưa tỉnh ngủ, điều này đúng thật là nghi oan cho hai người rồi.

Ai? Ai có thể nói rõ, có đôi khi nói thật lại khiến người khác không tin. Thái độ hòa hợp của Lão Buffon căn bản không coi mình là ngoại nhân, vốn đã chuẩn bị phòng khác rất hoành tráng cũng không có chỗ dùng, bởi vì Lão Buffon muốn ở cùng với Dương Minh và Phương Thiên, mà căn bản hai chỗ đó lại cách rất xa phòng khách.

Bởi vì lúc này Vương Tung Sơn nghĩ chính là, Lão Buffon là khách nhân tôn quý, tự nhiên muốn phải ở một nơi yên tĩnh không có người quấy rầy, dù sao Hồ Điệp bảo cũng rất rộng lớn, Vương Tung Sơn để người đi dọn dẹp một căn phòng thập phần yên tĩnh cách xa tất cả mấy căn phòng của mọi người.

Nhưng lại không ngờ Lão Buffon có quan hệ như vậy với Dương Minh, nhưng mà Lão Buffon căn bản cũng không có để ý gian phòng có được bố trí đặc biệt hay không! Sư phụ và sư tổ đều có thể ở, lão há lại không thể?

Nếu cứ kén cá chọn canh, không phải là muốn bị đánh sao? Cho nên Lão Buffon sảng khoái cùng lại cao hứng tùy ý, điều này làm cho đám người Gia tộc Hồ Điệp vốn rất khẩn trương cũng bình tâm lại!

Thì ra tộc trưởng của Gia tộc Buffon lại dễ gần như vậy? Nhưng mà Vương Tung Sơn bọn người rất rõ ràng, hết thảy điều này đều là vì Dương Minh, nếu không có quan hệ với Dương Minh, Lão Buffon há có thể đối xử với Gia tộc Hồ Điệp như thế? Vì sao trước đây lại chưa từng nghe qua Lão Buffon có tính cách dễ dãi như vậy?

Thành phố Giang Duyên, trong phòng họp của tập đoàn Giang Duyên. Ban giám đốc đang tập hợp đầy đủ tại đây, Liễu gia lão gia tử Liễu Giang Duyên đang ngồi ở vị trí chủ tọa, chậm rãi phẩm trà, ánh mắt nhìn đám con cháu của mình.

Có thể dự hội nghị, cơ bản đều là đám đệ tử trực hệ của Liễu gia, quy tắc này không thể thay đổi. Liễu lão gia tử là người khôn khéo, cũng không thể tránh được khi tuổi xế chiều, công ty là công ty cổ phần được vài đứa con trai, cháu nội, cháu gái nắm giữ, tập đoàn Giang Duyên trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.

Nhìn mấy đứa con cháu đều vì lợi ích mà đấu đá ngươi chết ta sống, đáy lòng Liễu Giang Duyên dâng lên cảm giác thê lương. Chẳng lẽ đây chính là bi kịch của đại gia tộc sao? Chẳng lẽ những người này không thể một lòng đoàn kết sao? Bọn họ cũng không biết, nếu như tập đoàn thật sự phân liệt, sẽ không có bất kỳ chỗ tốt nào đối với bọn họ sao?

Nhưng mà sức hấp dẫn của quyền lực đã làm ý nghĩ của bọn họ trầm mê, mỗi người đều không muốn làm hạ nhân, kết quả cuối cùng chính là tập đoàn bị phân liệt!

Mà hậu quả của sự phân liệt chính là tập đoàn Giang Duyên trong nháy mắt biến thành vài tập đoàn hạng trung, vừa mới phân ra rất có khả năng sẽ chịu ảnh hưởng nhỏ một chút, thế nhưng thời gian dài qua đi, không còn thế lực của công ty mẹ duy trì, mấy tập đoàn cỡ trung này há có thể chống lại sự đả kích của đối thủ cạnh tranh?

Đã không có tập đoàn Giang Duyên làm lá chắn, ai còn sợ ngươi? Ai còn có thể bán mặt mũi cho ngươi? Đừng xem mấy ngành sản xuất này tại tập đoàn Giang Duyên kinh doanh mà thuận gió thuận mưa, thế nhưng một khi phân liệt, chắc chắn sẽ xuống dốc!

Nhưng những người này thật sự không nhìn ra sao? Đề cử một người có thể dẫn đầu gia tộc, dẫn đầu tập đoàn hướng tập đoàn tới chỗ huy hoàng, mọi người đều được chia chia hoa hồng không tốt sao?

Nếu như Liễu Họa Mi có thể ngồi vào vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của công ty, coi như mình về hưu, tập đoàn Giang Duyên chắc chắn sẽ tiếp tục phát triển huy hoàng, mỗi người đều hưởng lợi, sẽ không ai hơn ai.

Liễu Giang Duyên lắc đầu, người con thứ 3 của mình là Liễu Hoa này, cùng với đứa con thứ hai của Liễu Hoa cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nếu để cho Liễu Họa Mi làm chủ tịch, chỉ sợ bọn chúng sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối.

Nghe qua số liệu báo cáo của mỗi người, nhìn như tập đoàn rất đoàn kết, thật ra đang đứng trước nguy cơ rất lớn, tâm tư của Liễu Giang Duyên thật ra căn bản không có để trên đám số liệu báo cáo, nếu như không có vấn đề gì lớn, hiện tại tập đoàn đang thu nhập rất ổn đinh, những số liệu này có nghe hay không cũng không có ý nghĩa.

"Ông nội, cháu có một chuyện muốn nói." Sau khi Liễu Chiết Nam báo cáo số liệu, hắn đột nhiên mở miệng.

"Hả?" Liễu Giang Duyên từ trong trầm tư khôi phục lại, nhìn đứa cháu này, trong lòng rất rõ ràng, chỉ sợ hắn lại muốn bố trí tâm phúc của mình trong tập đoàn! Nhưng mà làm ông nội hắn, mình còn có thể nói gì? Thôi nghe hắn nói đi: "Là ai mà khiến cháu coi trọng vậy? Nói nghe một chút đi!"

"Ông nội, lúc trước hợp tác với công ty bảo vệ Danh Dương Tùng Giang, chuyện này ông biết rồi chứ ạ!" Liễu Chiết Nam thấy ông nội đã đồng ý, trong lòng hắn rất vui vẻ, vội vàng nói: "Hạng mục này bọn cháu phái Liễu Ky Phi là người đại biểu đi làm, cũng là thân thích của Liễu gia."

"Ân..." Liễu Giang Duyên hừ một tiếng, ý bảo Liễu Chiết Nam tiếp tục nói.

"Khi Liễu Ky Phi đàm phán, hắn biểu hiện rất xuất chúng, rất gọn ghẽ làm xong hợp đồng này, vì công ty ta tranh thủ lợi ích rất lớn!" Liễu Chiết Nam nói xong, liền lấy bản hợp đồng copy ra, đưa cho Liễu Giang Duyên, nói: "Mời ông nội nhìn, phần hiệp ước này, rất có lợi với công ty ta, cho nên cháu muốn đề bạt một người tài như hắn! Trong tập đoàn không phải vừa vặn thiếu một vị trí phó tổng giám đốc tài vụ sao? Cháu cảm thấy hắn có thể đảm nhiệm!"

Liễu Chiết Nam cũng không biết, Hứa Tiểu Bân đã mang theo Bạo Tam Lập bọn người đi tìm Liễu Họa Mi, trong lòng hắn xem ra, trước tiên buông lỏng Hứa Tiểu Bân ở bên kia cũng không sao, trước tiên ở bên này nên đề bạt Liễu Ky Phi lên đã. Đến lúc đó đều đem hết trách nhiệm đổ lên đầu Hứa Tiểu Bân, để hắn nhận tội thay, cho dù hợp đồng không được thực thi, công ty bảo an Danh Dương phản bội, cũng có thể mượn cớ này khai trừ Hứa Tiểu Bân.

Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-1581-1-aFjaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận