Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 1744 : An bài hậu sự

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 1744 : An bài hậu sự


Dịch giả: thanhco79
Biên tập:tantana5
Nguồn: 4vn + Lương Sơn Bạc


“ Làm phiền anh, thật ngại quá” Dương Minh nghe Phác Đại Ngưu nói, trong lòng không nhin được có chút cảm kích, không ngờ Phác Đại Ngưu lại ra sức làm việc cho mình, mặc du trong này cũng không nguyên cớ là mình giúp hắn diệt trừ mối họa bên mình, Hắc Ưng bang. Bất quá mình với hắn cũng không có quan hệ trực thuộc gì, hắn cũng không cần tận tâm tận lực như vậy, ngay cả đêm hôm cũng vì mình mà làm việc.

“ Ha ha, ngài nói đi đâu rồi, chuyện của Lệ tiên sinh, cũng là chuyện của Phác Đại Ngưu tôi mà” Phác Đại Ngưu hào sảng cười:”Lệ tiên sinh, người thủ hạ của tôi trí nhớ cũng không tồi, hai người chúng tôi đã cẩn thận mà nhớ lại hình dáng và đặc điểm của người đó, tuy rằng không được rõ rang lắm, nhưng hình dáng về cơ bản cũng mơ hồ mà nhớ được ra, chúng tôi đã tìm một họa sĩ nhờ ông ta vẽ ra rồi”


“ Hả? Đã vẽ ra rồi, vậy thì quá tốt rồi” Dương Minh cũng không ngờ ngay cả bức vẽ mà cũng đã vẽ ra được rồi vậy không phải là tận tâm tận lực thì là gì nữa.

“ Lệ tiên sinh, tôi gửi chuyển phát nhanh cho anh, hay là gửi Fax tới” Phác Đại Ngưu hỏi.
“ Fax đi cho tiện, tôi đọc số Fax cho anh” Dương Minh nói, sau đó đọc cho Phác Đại Ngưu số Fax của công ty Bảo an Danh Dương, Phác Đại Ngưu nhanh chóng ghi lại rồi đáp ứng sẽ lạp tức gửi đi.
Bây giờ tuy mới chỉ 6 giờ sáng, nhưng Dương Minh cũng không sợ là không nhận được Fax, vì máy Fax ở công ty đã cài đặt chế độ nhận Fax tự động, chờ đến lúc đó thong báo cho Kinh Tiểu Lộ là được.

Nghĩ đến Kinh Tiểu Lộ Dương Minh không nén nổi có chút đau đầu, giữa mình và Kinh Tiểu Lộ cuối cùng là loại quan hệ gì? Lúc đầu là chán ghét, đến bây giờ lại có chút hảo cảm, trong quá trình chuyển biến, lúc này tự nhiên hiện lên trong đầu Dương Minh từng tí một.

Dương Minh cũng không phải là kẻ mù, dưới sự thay đổi và nỗ lực của Kinh Tiểu Lộ, tự nhiên là lọt vào trong mắt của Dương Minh , nàng một dạ muốn làm tốt chuyện của công ty là vì cái gì, Dương Minh đương nhiên hiểu rõ.

Nếu nói, mình không phải đi Vân Nam thì thuận theo tự nhiên mà phát triển tiếp, có lẽ hai người sẽ ở bên nhau, nhưng bây giờ …Cũng giống như Triệu Oánh, tình cảm của Dương Minh với Kinh Tiểu Lộ cũng chưa sâu đậm(chưa cùng nhau lên giường đây), cho đến bây giờ cũng chỉ có thể tính là rất có hảo cảm mà thôi. chưa đạt đến mức là yêu nhau thắm thiết. Vì vậy để giải quyết vấn đề với hai người này làm Dương Minh rất đau đầu.

Mình đi chuyến này, rất có thể là không trở về được, nói cho Kinh Tiểu Lộ biết cũng như lời cáo biệt cuối cùng với nàng, hay là không nói cho nàng biết? Dương Minh cũng không khẳng định là sau khi mình mất tích, Kinh Tiểu Lộ có ngơ ngẩn mà chờ đợi mình hay không. Nhưng, Dương Minh có thể khẳng định Trần Mộng Nghiên , Lâm Chỉ Vận , Chu Giai Giai , Vương Tiếu Yên , Tiếu Tình còn có Tôn Khiết nhất định sẽ chờ mình đến chết. (thằng này tự tin quá), cho dù mình có khuyên bảo các nàng thê nào đi nữa thì cũng vô dụng, vì vậy Dương Minh mới sảng khoái mà không phí nước bọt làm gì.

Với Kinh Tiểu Lộ, giữa mình và nàng ta có chút mập mờ, nếu Kinh Tiểu Lộ cũng đợi chờ như vậy, vậy không phải là làm nàng bị nhỡ nhàng sao? Bất quá. Dương Minh lại sợ sau khi mình nói cho nàng biết, nha đầu lắm mồm này lại đem chuyện của mình ra nói cho Trần Mộng Nghiên các nàng vậy thì không ổn rồi. Dương Minh thở dài, bỏ đi, cứ để cho nó thuận theo tự nhiên, mình cứ nghĩ nhiều thì chỉ thêm mệt đầu.

Đứng ở cửa phòng ngủ, Dương Minh dùng dị năng nhìn vào trong thấy Trần Mộng Nghiên các nàng vẫn ngủ ngon lành, nên cũng không làm phiền các nàng mà đi ra ngoài biệt thự lái xe thẳng đến Công ty bảo an Danh Dương.

Trên đường đến công ty, Dương Minh gọi điện cho Kinh Tiểu Lộ. Mấy ngày nay, Dương Minh vẫn thường gửi tin nhắn cho Kinh Tiểu Lộ, Dương Minh cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, rõ rang là không muốn làm người ta nhỡ nhàng, nhưng cũng không nỡ buông tay.
Không biết từ lúc nào mình liền trở thành một kẻ tham lam như vậy? Dương Minh cười khổ. Có lẽ bắt đầu từ lúc Trần Mộng Nghiên hết lần này đến lần khác dung túng và tha thứ cho mình, mình liền trở nên không cố kị gì nữa…
“ Dương Minh sao gọi điện cho em sớm vậy” Kinh Tiểu Lộ vừa dậy không lâu đang bả ma tít thì nhân được điện thoại của Dương Minh.

“ Anh có tin tức của Lưu Tiểu Lôi. lát nữa em đến tổng bộ của Công ty bảo an Danh Dương, xem xem có phát hiện gì không” Dương Minh nói.

“ Được rồi, em qua luôn” Kinh Tiểu Lộ nhanh chòng đáp ứng, trên mặt làm như rất quan tâm đến chuyện của Lưu Tiểu Lôi, nhưng thực ra là muốn gặp mặt Dương Minh.

Mấy ngày nay tuy là vẫn gửi tin nhắn, nhưng con người thì thường có voi lại đòi Hai Bà Trưng, lúc trước thì Kinh Tiểu Lộ chỉ mong Dương Minh thỉnh thoảng liên lạc với mình một chút, chỉ là trên phương diện cũng được. Vậy mà bây giờ Dương Minh lại gửi tin nhắn dạng như:”Đang làm gì vậy? Ở công ty hay là đi học” Làm cho Kinh Tiểu Lộ thấy được yêu mà sợ, càng muốn gặp Dương Minh. Thực ra dạng tin nhắn như vậy, Dương Minh không chỉ gửi cho Kinh Tiểu Lộ mà cũng gửi cho Trầm Vũ Tích, Trương Tân, Điền Đông Hoa, Lí Đại Cương mấy người bạn của mình, Dương Minh sợ mình đi chuyến này sẽ không còn cơ hội gặp lại những người bạn này nữa nên rảnh rỗi thì cũng gửi tin nhắn hỏi thăm họ.

Nhưng Kinh Tiểu Lộ lại hiểu nhầm ý của Dương Minh, còn tưởng Dương Minh có hứng thú với mình, chuẩn bị bắt đầu bước vào ranh giới của tình yêu. Cái này làm cho Kinh Tiểu Lộ cao hứng đến nỗi mất ngủ mấy ngày liền.

Dương Minh tự nhiên ý nghĩ của Kinh Tiểu Lộ sau khi gọi điện xong tâm trí liền bay đi đến tận nơi nào.

Những người bạn gái ở Tùng Giang, Dương Minh lúc nào cũng có thể ở bên cạnh bồi tiếp được, nhưng bây giờ Dương Minh nhớ nhất là hai người Tô Nhã và Hoàng Nhạc Nhạc, một người là Đại minh tinh lưu diễn khắp thế giới, một người là nữ tiếp viên hang không bay khắp thế giới.

Tô Nhã vẫn bận rộn như trước, tuy rằng đã đáp ứng với Dương Minh sẽ từng bước rút khỏi làng giải trí, bất quá bây giờ vẫn chưa phải là lúc thích hợp. Gửi tin nhắn cho Tô Nhã có lúc phải chờ đến mấy tiếng sau mới có trả lời nhưng Dương Minh cũng không để ý, tính chất công việc của Tô Nhã không thể lúc nào cũng mang điện thoại trên người, có ai thấy ca sĩ nào lúc biểu diễn lại mang theo điện thoại không?

Mấy ngày này nội dung tin nhắn của Dương Minh gửi cho Tô Nhã từ việc bảo cô nhanh chóng rút lui khỏi làng giải trí trở về bên cạnh mình đã trở thành ũng hộ cô tiếp tục sự nghiệp. Cái này làm cho Tô Nhã ngạc nhiên nhưng cũng không đoán ra được dụng ý của Dương Minh, còn nghĩ rằng Dương Minh đã nghĩ thông rồi. Bất quá vẫn bảo đảm với Dương Minh, chậm nhất là ba năm nữa nàng sẽ từ bỏ sự nghiệp và thân phận hiện tại.

Với hồi âm của Tô Nhã Dương Minh chỉ có thể cười khổ. Nguyên nhân lớn nhất mà Dương Minh chuyển sang ủng hộ Tô Nhã là hắn không biết chuyến đi này còn có thể trở về hay không, nếu như thật sự không trở về được thì còn bắt Tô Nhã kết thúc sự nghiệp làm gì? Còn chưa đủ loạn hay sao? truyện copy từ tunghoanh.com
Đương nhiên những lời này Dương Minh không thể nói với Tô Nhã, bởi vì chưa tới thời điểm, chưa đến trước lúc đi có nhiều chuyện không thể nói hết ra.

Với Hoàng Nhạc Nhạc Dương Minh buổi sáng gửi tin nhắn đi đến chiều mới nhận được hồi âm. Trên máy bay không được mở điện thoai, Hoàng Nhạc Nhạc là tiếp viên hang không nàng tự nhiên không thể làm sai qui định, không thể lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa được.

Bất quá Hoàng Nhạc Nhạc là người sơ ý, nên cũng không phát hiện ra Dương Minh có gì không ổn chỉ là thấy thấy Dương Minh gưi tin nhắn có gì đó hơi kì lạ, hay là hai người đã lâu không gặp có cần nàng sắp xếp bay đến Đông Hải gặp mặt một chuyến không?

Kiến nghị này của Hoàng Nhạc Nhạc Dương Minh cũng tiếp nhận rồi, bất quá với suy đoán của Hoàng Nhạc Nhạc cũng không thể phủ nhận.

Nháy mắt cái đã đến Công ty bảo an Danh Dương rồi, Dương Minh đỗ xe ở bãi đỗ xe dưới lầu, vừa xuống xe liền thấy một chiếc xe BMW X5 màu xanh giống hệt của mình dừng lại, thì ra là xe của Kinh Tiểu Lộ.

“ Sao anh chạy nhanh vậy!Em vượt hai cái đèn đỏ mà cũng không đuổi kịp” Kinh Tiểu Lộ vừa dừng xe liền oán trách nói:”Em bấm còi, anh cũng không thèm để ý đến em”
“ “ A? Em ở sau anh hả” Dương Minh thấy Kinh Tiểu Lộ oán trách hơi xin lỗi nhìn nàng một cái:”Lúc nãy không để ý, ngại quá”

Dương Minh lúc trước thật sự là không chú ý, tâm hồn của hắn đều để hết lên người Tô Nhã và Hoàng Nhạc Nhạc rồi, mắt nhìn phía trước cũng là để quan sát xe và cự li mà thôi, thực không để ý đến Kinh Tiểu Lộ ở phía sau.

“ Bỏ đi, thực ra cũng không sao” Kinh Tiểu Lộ nghe Dương Minh xin lỗi, ngược lại mình lại cảm thấy ngại ngùng. Thực ra, mình đuổi theo Dương Minh cũng không có việc gì gấp mà chỉ là vui đùa thôi, Dương Minh không mắng mình, ngược lại còn xin lỗi làm cho Kinh Tiểu Lộ cảm thấy không thoải mái.

“ Hôm nay bả ma tít cũng không tồi a” Dương Minh nhìn mặt Kinh Tiểu Lộ nói.

Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-1744-zGjaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận