Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 19 09: Nhiệm vụ khẩn cấp

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
Chương 1909: Nhiệm vụ khẩn cấp

Dịch: Kiên Chinh
Biên: Phong Lăng
Nhóm dịch: TCC
Nguồn: TuChanGioi




Mình thuộc "tổ đặc công"?, Đau đầu thật ... Vào cục điều tra thần bí lâu thế mà vẫn không biết rốt cuộc mình thuộc ngành nào ...

"Ngươi không biết? " Hạ Băng Bạc cũng sững sờ. Hiển nhiên đối với việc Dương Minh không biết hắn thuộc ngành này rất chi là buồn bực.

"Ngươi không nói với ta a... " Dương Minh cười khổ.

"Được rồi, coi như là ta chưa nói. Thật là ... ta cũng không biết nên nói cái gì với ngươi cho tốt nữa ... " Hạ Băng Bạc càng cười khổ không dứt.

"Sao vậy? ", Dương Minh cảm thấy kỳ quái liền hỏi.

"Thật sự đúng là ta chưa từng nói qua.", Hạ Băng Bạc nói: "Nhưng ta cũng khâm phục ngươi thật, trên giấy chứng nhận có ghi rõ ràng ngươi thuộc về ngành nào mà. Ngươi thật sự chưa xem?"



"Không nhìn kỹ ... " Dương Minh sờ sờ cằm, nhất thời có chút ngượng ngùng.

"Xem như ngươi lợi hại !!! " Hạ Băng Bạc có chút khóc cười không xong: "Tốt rồi, vốn muốn khen ngươi hai ba câu, hiện tại cũng chẳng còn tâm tình, ngươi làm ta thất vọng quá."

"Hắc, được ngươi khen cũng chẳng có chỗ tốt nào. Trước tiên, ngươi cứ khen hay vài câu cái đã, sau lại bảo ta làm việc, ta không mắc mưu đâu. " Dương Minh cười nhẹ một tiếng.

"A... " Hạ Băng Bạc bị Dương Minh nói trúng tim đen, cười cười: "Ngươi đoán không lầm, lần này gọi điện cho ngươi, đúng là có nhiệm vụ cho ngươi làm."

"Ngươi xem... ta nói cái gì thì cái đó liền xảy ra mà. " Dương Minh thở dài: "Ta nói này lão Hạ, chẳng lẽ lão quên vụ thỏa thuận của chúng ta sao? Đã nói là trước khi đi Vân Nam, ta không cần làm nhiệm vụ, sao ngươi thay đổi chủ ý rồi? Không còn ý định để ta đi Vân Nam nữa à? Ngươi muốn giở trò a... "

"Khụ khụ... không phải là không để ngươi đi Vân Nam... ", Hạ Băng Bạc ho khan hai tiếng.

"Đấy không phải thì là gì? " Dương Minh nói.

"..." Hạ Băng Bạc không phản bác được gì, ngắc ngứ một lúc mới cười gượng nói tiếp: "Dương Minh, chuyện lần này là quyết định tạm thời, trùng hợp ngươi lại đang ở Macao. Thứ nhất là ngươi đã tham gia vào chuyện này, nếu phái người khác qua thì không kịp. Thứ hai, quả thật nhiệm vụ này không có ai thích hợp hơn ngươi!"

"Ách... Nói đi nói lại ta cũng phải tiếp nhận nhiệm vụ này? " Dương Minh cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra mình không thể lập tức về nước được rồi.

"Theo lý thuyết đúng là vậy. " Hạ Băng Bạc gật đầu: "Nhưng mà điều này cũng tốt cho ngươi, ngươi hợp tác cùng Lưu Diệp, cọ xát cho quen ..."

"Hợp tác? Ta cùng hắn? Lão Hạ, ta không có khuynh hướng "Brokeback" ... Mặc dù hắn cũng có chút bộ dáng đàn bà a." Dương Minh sợ hết hồn. (B: Phỏng theo một truyện ngắn của tác giả E. Annie Proulx , Brokeback Mountain nói đến mối tình giữa hai chàng cao bồi ở miền Tây Hoa Kỳ vào những thập niên 60, 70, 80. Bộ phim được dàn dựng cùng với nền nhạc của phim là tiếng đàn ghi-ta có âm hưởng lúc thì sâu lắng, lúc thì phóng khoáng và lãng mạn. Nguồn đây. << ta bựa)

"Dương Minh, ngươi nghĩ cái quái gì thế? " Hạ Băng Bạc dở khóc dở cười: "Ý của ta là, ngươi cùng Lưu Diệp giao lưu trước một chút đi. Hắn đồng hành trong hành trình đi Vân Nam với ngươi, cũng chính là cao thủ mà ta nói đấy."

"Là hắn? " Dương Minh sửng sốt. Lúc trước nghe ý tứ Hạ Băng Bạc, hắn nghĩ cao thủ phối hợp với mình tựa hồ cũng ngưuB, không cần gặp mặt trước cũng được, ai mà ngờ là Lưu Diệp. Chẳng lẽ người này khó chịu lắm hay sao ta? xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

"Chính là hắn. " Hạ Băng Bạc khẳng định: " Công việc lần này thuộc cấp S, nên mới phải để vương bài (B:lá bài chủ chốt) như hắn thi hành. Lần này ngươi phối hợp với hắn, lần sau hắn phối hợp cùng ngươi..."

"Ta kháo. Như vậy thì ta chỉ có thể tiếp nhận thôi. ", Dương Minh nghe thế liền quyết định đáp ứng Hạ Băng Bạc thi hành nhiệm vụ lần này. Dù sao thì cũng là đồng bạn cùng đi Vân Nam, tiếp xúc nhiều nhiều một chút mới tốt.

"Cái này là tất nhiên. Ngươi đừng để tổ chúng ta mất thể diện a !!! " Hạ Băng Bạc thấy Dương Minh đáp ứng, cao hứng nói.

"Được rồi. ", Dương Minh hỏi: "Nhiệm vụ lần này là gì? không phải là Lý Lôi Trì đã bị bắt rồi sao? Còn vấn đề gì nữa? "

"Cái này... Nhiệm vụ cụ thể, hay là ngươi gặp mặt Lưu Diệp, hắn nói cho nghe. Dù sao nhiêm vụ này cũng là của tổ công tác bên ngoài, ta cũng không tiện nói ra. " Hạ Băng Bạc nói.

"Cũng đúng. Nếu như vậy ta sẽ liên lạc với Lưu Diệp. " Dương Minh đồng ý.

"Ta đem phương thức liên lạc với Lưu Diệp cho ngươi, ngươi cứ trực tiếp liên lạc với hắn. Ta cũng đã báo cho cấp trên biết việc ngươi phối hợp cùng hắn rồi. " Hạ Băng Bạc nói: " Số điện thoại của hắn là 0167-XX..." (DG: không biết ra sao nên cứ fang xxx. B:Ta cho thành viettel)

"Nhớ rồi. " Dương Minh ghi số điện thoại xong: "Ta cúp máy trước. "

"Có tình huống nào ngoài ý muốn, báo với ta. " Hạ Băng Bạc dặn dò.

"Hiểu rồi. " Dương Minh nói rồi cúp điện thoại.

Giờ phút này, Dương Minh ngồi ở phía sau cùng trên xe, tiếng nói tương đối nhỏ nên gia đình Trương Tân không nghe gì.

"Trương Tân, một lát đến sân bay, ngươi cùng Trương thúc, Vương Mi lên máy bay về nước trước đi. Ta còn có chút chuyện, không thể cùng mọi người về được. " Dương Minh cúp điện thoại, liền lưu số Lưu Diệp vào điện thoại, sau đó nói với Trương Tân.

"A? Lão đại, anh không về cùng chúng tôi sao? " Trương Tân nghe xong liền kinh ngạc. Hắn thấy sắp đến phi trường rồi, mà Dương Minh chỉ nhận một cú điện thoại đã không về nữa...

"Ha ha, ta đây còn có chút chuyện. Yên tâm đi, tiền mua xe của ngươi, khi trở về ta chuyển khoản cho ngươi. Không làm trễ việc mua xe của ngươi đâu. " Dương Minh cười nói.

"Lão đại... Ta không có cái ý kia! ", Trương Tân liên tục khoát tay: "Lão đại, ta là người như vậy bao giờ? Chỉ là, ta có chút lo lắng ... chuyện bên này không phải là đã xử lý xong rồi sao? Sao phải ở lại chỗ này nữa?"

Lời Trương Tân nói khiến Dương Minh có chút cảm động, cười cười, nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì. Không phải là chuyện gia tộc South City, mà là chuyện khác, không liên quan tới mục đích lần này tới Macao của ta."

"Như vậy à... Vậy cũng được, lão đại ngươi cẩn thận một chút, ta về trước chờ ngươi. " Trương Tân nói rất thâm tình.

"Tên khốn ngươi! ", Dương Minh cười, mắng một câu.

Sau khi đưa nhà Trương Tân đến phi trường, nhìn thấy bọn họ tiến vào lối đi, Dương Minh mới lên xe.

"Dương tiên sinh, bây giờ đi đâu đây? " Kim Ngưu hỏi.

"Ta gọi điện thoại, hỏi một chút rồi hãy đi. " Giờ phút này Dương Minh cũng không cần kiêng kỵ gì với Kim Ngưu. Cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của Lưu Diệp mà Hạ Băng Bạc cho lúc trước.

Điện thoại bấm xong, vang lên hai tiếng, rất nhanh bên kia đã có người nghe: "Uy, xin chào."

"Lưu Diệp? " Dương Minh hỏi một câu.

"Ta đây, xin hỏi ... ngươi là? " Lưu Diệp sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó đã nghĩ ra: "Dương Minh phải không, Dương tiên sinh? "

"Là ta. " Dương Minh thấy Lưu Diệp nghe ra giọng nói của mình cũng là không nói dông dài: "Ta nhận được điện thoại của cấp trên, ngươi ở chỗ nào, ta qua đấy ngay. "

"Ta ở... Từ từ, ngươi ở chỗ nào? Hay là để ta qua tìm ngươi đi, ta ở chỗ này đã mấy ngày, cũng sợ người khác trông thấy, vừa lúc phải thay đổi khách sạn. " Lưu Diệp do dự một chút nói.

Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-1909-Kbkaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận