Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 2 074 (1954):Danh tự trên Tam Sinh Thạch

Ngận Thuần Ngận Ái Muội
Tác giả: Ngư Nhân Nhị Đại

_-íÍÌì-_

Chương 2074 (1954):Danh tự trên Tam Sinh Thạch

Converter:iloveyou
Dịch: phongdoan
Biên phongdoan
Nguồn: 4vn.eu


Mà Dương Minh cũng không nói gì cầm quần áo choàng lên người cho Tô nhã: "Ha ha, thân thể của anh rất khỏe, không có vấn đề gì đâu."

Tô Nhã suy nghĩ một chút, cũng không có cự tuyệt, cầm quần áo choàng lên người: "Chúng ta đi tìm chỗ trước kia khắc chữ trên Tam Sinh Thạch đi. Không biết nó có còn ở nơi này hay không ?"

"Còn, liền ở phía trước cách nơi này không xa!" Dương Minh gật gật đầu, chỉ phía trước nói.

"Được, hiện tại anh có thể nói cho em một chút, anh muốn đi Vân Nam thật sao ? Thực sự là chuyện gì xảy ra ?" Tô Nhã hỏi.


"Em không biết ?" Dương Minh thật là hơi sửng sờ: "Trần Mộng Nghiên các nàng không có nói cho em biết sao?"

"Không có, các nàng cũng không nói gì kỹ càng , em hi vọng chính miêng anh nói cho em biết." Tô Nhã nói: "Em cũng không có kỹ càng hỏi các nàng, các nàng nói, anh muốn đi chấp hành một cái nhiệm vụ một thời gian dàu ?"

"A. . . Đúng vậy " Dương Minh nhún vai.

"Đối với em, anh còn dùng câu chuyện giả dối đó ?" Tô Nhã cũng hỏi.

Dương Minh nhìn về phía Tô Nhã, có chút kinh ngạc: "Em nói cái gì ?"

"Em hiểu rõ anh nhất." Tô Nhã cười cười: "Kỳ thật, các nàng đều không hiểu rõ anh bằng em."

"Ý của em là ?" Dương Minh trong lòng cả kinh.

"Kỳ thật, Trần Mộng Nghiên cùng em nói anh muốn chấp hành nhiệm vụ, cũng đem chuyện anh nói thuật lại cho em, nhưng mà em cảm thấy được, nhiệm vụ của anh căn bản không phải tương đối phức tạp, mà là tương đối nguy hiểm! anh cái gì gọi là mười năm hai mươi năm, là vì ngươi sẽ không về, ta đoán sai sao?" Tô Nhã đột nhiên quay đầu nhìn về phía Dương Minh.

"Em . . làm sao mà biết được ?" Dương Minh lén nhìn lên Tô Nhã.

"em biết rõ tính cách của anh, anh nói một là một nói hai là hai, trước kia chính là như vậy, bất quá anh lúc này đây, lại lấy lý do để thoái thác. . . Bất quá đa phần là đến từ trực giác của em!" Tô Nhã nhún vai, nói : "Em lần này trở về, cũng là bởi vì đoán được một ít nguyên nhân đại khái."

"Được rồi, " Dương Minh cười khổ: "Em đã đoán đúng, trực giác của em rất nhạy cảm đó."

Dương Minh cũng không muốn ở trước mặt Tô Nhã nói dối, nếu Tô Nhã đã đoán được, Dương Minh cũng không dấu diếm nữa, mà nói: "Chính xác, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm!"

"Có phải rất là nguy hiểm không ?" Tô Nhã hỏi: "Có phải lần trước anh cứu em cũng rất nguy hiểm ?"

"Gặp nguy hiểm ?" Dương Minh gãi gãi da đầu cười khan một tiếng, đó là lần đầu tiên Dương Minh chấp hành nhiệm vụ, lúc ấy nhìn thì rất nguy hiểm, bất quá nếu so với nhiệm vụ lần này, căn bản không có nguy hiểm cả. . .

"Xem ra, vậy lần này chẳng phải là rất nguy hiểm sao?" Tô Nhã thở dài một hơi, từ vẻ mặt Dương Minh lúc này cô biết rằng, sự tình lúc trước căn bản chưa tính là nguy hiểm cả, lúc này đây có lẽ rất là nguy hiểm, Tô Nhã có thể nhìn thấy điều đó.

"Đúng vậy, anh cũng không có gì nắm chắc, bất quá em yên tâm đi, anh chắc chắn sẽ không ngu đến mức chưa biết rõ sự viêc mà lao vào, thấy nguy hiểm mà không chạy?" Dương Minh cười an ủi.


"Em cũng không muốn sau này làm quả phụ, anh phải nhớ kỹ những điều anh vừa nói đấy!" Tô Nhã gật gật đầu, nhìn Dương Minh nhấn mạnh nói.

"Được, anh đương nhiên nhớ rõ!" Dương Minh gật gật đầu: "Không riêng gì em, trên người của anh còn có quá nhiều người kỳ vọng, anh đã hứa không thể để cho bọn họ thất vọng!"

"Đúng nha, nữ nhân của anh rất nhiều!" Tô Nhã cười cười: "A ? Vậy chúng ta có đi xem Tam Sinh Thạch hay không ?"

Dương Minh có chút kinh ngạc phản ứng Tô Nhã giờ phút này, nàng chỉ là tùy tiện hỏi vài câu, liền không hỏi nữa mà đem đề tài nói tới chuyện khác.

Không biết là Tô Nhã xem mọi chuyện dễ dàng như vậy hay là cố ý làm bộ dạng này?

Bất quá mặc kệ nguyên nhân thực sự là cái gì, Tô Nhã lúc nào cũng làm Dương Minh vui, nói cách khác, Tô Nhã thật sự muốn giữ lại hắn trong hăn những kỉ niệm đẹp về cô, Dương Minh còn thật không biết làm thế nào mới tốt!

Trên thực tế, Tô Nhã biết, nàng biết vô luận nói cái gì, đều không cải biến được sự thật này, người trước mặt muốn đi Vân Nam, nàng vô lực thay đổi, cũng vô pháp thay đổi! Cho nên, cùng với làm một ít khẩn cầu vô nghĩa, không bằng làm cho mình vui vẻ một ít là tốt nhất.

Tô Nhã bước nhanh chạy tới một tảng đá lớn bên cạnh, sau đó cẩn thận ở trên mặt đá tìm kiếm.

Nay trên bia đá, đã có vô số tên, tất cả lớn nhỏ rậm rạp, Tô Nhã nương vô cùng ấn tượng, ở trước mặt tìm kiếm lấy tên mình và Dương Minh.

Bất quá, cái tên khắc làn trước đã quá lâu rồi , thế cho nên Tô Nhã căn bản nghĩ không ra khắc ở địa phương nào.

Muốn chấp nhận tất cả về hắn không phải sao ? Chính là quá khứ của hắn cùng mình trước kia.

Dương Minh cũng theo Tô Nhã đi tới tấm bia đá trước mặt, bất quá Dương Minh mắt tinh, lập tức liền từ trong vô số tên tìm được tên của hắn và Tô Nhã. Tuy rằng vết khắc đã bị mòn, nhưng nhìn kỹ có thể thấy rõ ràng.

"Ở chỗ này!" Dương Minh chỉ vào trên tấm bia đá có khắc tên nói.

"Quả nhiên ở chỗ này!" Tô Nhã kinh hỉ kêu lên: "A ? Còn có tên Mộng Nghiên nữa?"

"À. . . lần trước anh cùng Mộng Nghiên đã tới một lần nơi này, sau đó liền khắc thêm tên của nàng!" Dương Minh giải thích nói.

"Ừ, coi như Mộng Nghiên hiểu chuyện, biết thứ tự trước sau, không có đem tên của em vạch đi, mà là viếti phía dưới tên của em!" Tô Nhã cười nói.

"Nàng nào có xấu tính như vậy ?" Dương Minh cười khổ một cái, lúc trước, Trần Mộng Nghiên quả thật có chút ghen tuông, muốn đem tên Tô Nhã vạch đi, viết lại tên của nàng ?

Nhưng mà lại không có làm như vậy, cũng là cho thấy nàng hào phóng.

"A ? Nơi này còn có tên của Giai Giai cùng Lâm muội muội ?" Tô Nhã cũng đột nhiên phát hiện, ở Trần Mộng Nghiên tên phía dưới, còn có tên của Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận! Tuy rằng tên của hai người bởi vì không gian không đủ, viết có chút điểm nhỏ, nhưng là nhìn kỹ còn là có thể thấy được.

Dương Minh nhìn kỹ, quả thật là Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, không khỏi có chút kinh ngạc, hai người kia khi nào đến đem tên của các nàng khắc lên đây? nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Dương Minh đột nhiên nhớ, lúc trước vào thời điểm Trần Mộng Nghiên ở trên bia đá khắc lên tên của nàng, mình và tên Tô Nhã đã bị mờ, Trần Mộng Nghiên có ý đặc biệt dùng tảng đá tô một chút lên tên Dương Minh, nhưng lại không có tô tên Tô Nhã.

Lúc ấy Dương Minh cũng chỉ có thể cười khổ, bất quá vẫn là không nói gì thêm, nhưng là bây giờ nhìn thấy tên Tô Nhã, cũng thập phần rõ ràng!

Vừa nghĩ đến tên Lâm Chỉ Vận cùng Chu Giai Giai, nghĩ đến là Trần Mộng Nghiên len lén mang theo Chu Giai Giai cùng Lâm Chỉ Vận lại tới nơi này một lần nữa, đem tên hai người bọn họ khắc thêm vào , hơn nữa còn ý đem tên Tô Nhã tô lại!

Nghĩ đến đây, Dương Minh không khỏi có chút vui mừng, lúc trước Trần Mộng Nghiên với Tô Nhã còn có một chút khúc mắc, nhưng là sau này nàng cùng Tô Nhã thường xuyên tiếp xúc, mối quan hệ của hai người cũng là tốt hơn, Trần Mộng Nghiên có thể tô lại tên của Tô Nhã, cũng là đại biểu nàng tâm ý khoan dung!

Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-2074-5WSaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận