Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 255 : Hội đấu giá (hạ).

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 255: Hội đấu giá (hạ).

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm

Bom nè! Nhớ Thak nha các bạn :22:!

“ Đây là một khối, xuất từ khối phỉ thúy do chính tay Lưu Duy Sơn đại sư làm ra mọi người đều biết, những năm gần đây, Lưu Duy Sơn tiên sinh có rất ít tác phẩm lưu truyền ra, nhất là trong dân gian ngày càng ít. Cho nên, tác phẩm của Lưu lão đều đã trở nên vô giá, biểu hiện cho nghệ thuật kỹ xảo cực cao cùng với nghệ thuật tu dưỡng, đạt đến đỉnh cao của nghệ thuật điêu khắc trong nước, tiếp nối truyền thống của đời trước, mở lối đi cho người sau. Trong ba mươi năm, ông đã sáng tạo ra những phong cách điêu khắc mới mẻ và độc đáo, các tác phẩm đã được người nước ngoài thu thập rất nhiệt liệt” Chủ hội giới thiệu.



Chủ hội đấu giá nói liên tiếp làm cho người ở dưới xôn xao! Rất nhiều người nước ngoài đến đây để thu thập tác phẩm của Lưu Duy Sơn, nếu hàng đấu giá là chính phẩm, bọn họ sẽ không chút do dự ném tiền ra, lấy về thứ mình yêu thích! Nhưng vấn đề là, mọi người cũng biết, tác phẩm của Lưu Duy Sơn rất ít xuất hiện trên thị trường, nhất là trong những năm gần đây càng lúc càng ít! Nhưng hội đấu giá lần này lại tự nhiên lấy ra sáu kiện tác phẩm của Lưu Duy Sơn, trong lịch sử đấu giá từ trước đến giờ chưa từng có.

Hơn nữa, còn có một nghiên mực! Phải biết rằng, mấy khối ngọc bội lưu truyền ra thị trường đều là giá trên trời, vậy cái nghiên mực này vô giá chăng?

Nhưng vấn đề là, tác phẩm này ai có thể bảo đảm là thật? Chẳng qua, khi bọn họ còn đang lo lắng, chủ hội đấu giá đã tung một cục đá mang tên “ an tâm” thật lớn cho họ, đánh mất hoàn toàn lòng nghi ngờ của mọi người.

“Đương nhiên, mọi người không cần lo lắng tác phẩm của Lưu lão là giả. Bởi vì Lưu lão chính là giám định sư lần này, mỗi một kiện vật phẩm đều được Lưu lão đánh giác, những kiện hàng ở đây đều do Lưu lão tự mình lấy ra trao quyền đắu giá, trên mỗi kiện đều có chữ do Lưu lão tự mình đề lên, sẽ khiến cho ngọc khí tăng lên giá trị!” Chủ hội đấu giá từ từ nói.

‘ồn ào xôn xao..’ Trong hội trường vang lên những tiếng than sợ hãi! Tự tay viết chữ, cái này đại biểu cho cái gì? Chẳng những nói rằng ngọc khí đó là thật, mà còn tăng thêm giá trị nữa!

Bỏ sự nghi ngờ, mọi người trong hội trường bắt đầu nóng lòng muốn thử.

“Giá khởi điểm của khối ngọc bội này là 500 ngàn đô la” Bởi vì là món đầu tiên, cho nên giá cả không thể ra cao được, cho dù như vậy, cái giá này cũng làm cho Dương Minh cắn lưỡi!

Trời ơi, một khối ngọc bội đã vượt qua tổng giá trị của khối phỉ thúy? Hơn nữa chỉ mới là giá khởi điểm, còn giá thật, tuyệt đối không thấp hơn 500 ngàn đô la, phỏng chừng còn cao hơn gấp đôi.

Nhưng Dương Minh vấn đánh giá thấp lực ảnh hưởng của Lưu Duy Sơn, người đầu tiên đứng dậy hô giá đã trực tiếp hét : “một triệu” truyện copy từ tunghoanh.com

Vốn Dương Minh còn đang sợ hãi, thì phát hiện ra ra người đó rất bình thản, căn bản là không có ai cảm thấy không bình thường, ngược lại còn tiếp tục hét giá.
Giá của ngọc bội tăng theo đường thẳng, đạt đến mức ba triệu hai trăm ngàn đô la! Dương Minh không ngờ những người này lại có nhiều tiền như vậy, hơn nữa còn có vẻ rất điên cuồng.

Lại nhìn qua Lưu Duy Sơn bên cạnh, tựa hồ ông có vẻ không có hứng thú với việc ra giá, còn nói là buồn ngủ, Sở Tuệ Phương nhìn Dương Minh, ngượng ngùng nói : “ Lão Lưu đã lớn tuổi rồi, thình lình đến đây, không quen với khí hậu, tối qua ngủ không ngon!”

Dương Minh nhẹ nhàng gật đầu, rồi cởi áo khoác ra trùm lên người của Lưu Duy Sơn, chỉ không ngờ là hành động bình thường như vậy lại làm cho Sở Tuệ Phương cảm động vô cùng, nhìn Dương Minh gật đầu, mỉm cười, cảm thấy đứa con nuôi này rất hiếu thảo.

“Tác phẩm của cha đáng giá như vậy sao?” Cái giá này làm cho Tiếu Tình cũng phải sợ đến ngây người.

Dương Minh cười khổ, lắc đầu nói : “ Em cũng thật không ngờ, xem ra bây giờ kẻ có tiền thật là nhiều!”


Giá cuối cùng của ngọc bội dừng lại ở mức ba triệu ba trăm ba mươi sáu ngàn đô la, chủ hội bán dứt khoát, Dương Minh thầm than, nếu cứ như vậy thì lát nữa mình cũng sẽ thành triệu phú thôi.

Ngay sau đó hội đấu giá đem ra một bình hoa lớn, giá khởi điểm cũng là mấy trăm ngàn đô la, rồi sau đó là một bức tranh của họa sĩ nổi tiếng, giá tuy không cao bằng ngọc bội của Lưu lão, nhưng cũng đủ làm cho người ta cắn lưỡi.

Nhất là món món châu báo của vương thất châu Âu, đều được ra giá đến gần trăm triệu đô la!

Đương nhiên, bởi vì thân phận của mọi người đều được giữ bí mật, cho nên Dương Minh cũ ngkhông biết ai đã ra giá, tóm lại đều là những người có tiền.

Vài tác phẩm của Lưu lão, không có cái nào thấp hơn cái nghiên mực ba triệu đô, vừa vào đã kê giá sáu triệu tám!

Bởi vì trong những món hàng đấu giá kia, chỉ có cái nghiên mực là được Lưu lão tự tay khắc tên lên, cái này càng làm thương gia giàu có này điên cuồng! Ai cũng biết, có tên và không có tên khác biệt nhau cỡ nào! Bây giờ đã lên đến giá sáu triệu đô, giá trị cuối cùng không biết bao nhiêu!

Dương Minh đã hóa đá, chính mình dễ dàng trở thành triệu phú như vậy sao? Đổi qua nhân dân tệ, không biết có thành tỷ phú không? Lưu Duy Sơn cho mình phần đại lễ này, quả thật quá lớn!

Cho đến trưa, buổi đấu giá đã xong, buổi chiều là lúc hội đấu giá thần bí, nhưng những ông chủ thật sự sẽ không tham gia vào hội đấu giá buổi chiều này, bởi vì mục đích của họ đã đạt được, hơn nữa theo kinh nghiệm có được, thì phần lớn hàng đấu giá buổi chiều toàn thứ vớ vẫn, ví dụ như đồ lót của một tiểu minh tinh ... cho nên buổi chiều đã có một nhóm người rời khỏi.

Nhưng cũng không thiếu người có sở thích quái lạ chuyên đến những buổi đấu giá như vậy, đều là những con người kỳ là, những thứ đồ bình thường không lọt được vào mắt của họ, chỉ có những cái tuyệt hảo, tuyệt đối là trân bảo thì mới có thể làm cho bọn họ hứng thú.

Những người này thường thường là tù trưởng của một bộ lạc, thủ lĩnh hay là một thành viên hoàng gia, hoặc là một đại diện của một cái gì đó rất lớn, dù sao cũng không cần phải làm gì, chỉ lấy niềm vui là cuộc sống, bọn họ thường xuyên đi đến các hội đấu giá thần bí trên thế giới, tuy rằng phần lớn là không thu hoạch được gì nhiều, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể tìm tòi được vài bảo vật vô giá có một không hai.

Những người đi vào phòng đấu giá buổi đều, có rất nhiều người như vậy, bọn họ đều đi vào phòng VIP, vì thân phận của những người này, không muốn bị giới truyền thông chú ý, chẳng qua ở nơi đây, người của giới truyền thông như phóng viên hay paparazi cũng không có khả năng trà trộn vào, Chung tiên sinh đã an bài bảo an nghiêm mật, những người vào đều phải có giấy thông hành đặc biệt!

Hoàng Vinh Tiến là một người như vậy, hắn sinh ra trong gia đình một phú thương người Hoa ở Singapo, là con thứ hai, từ nhỏ đã không quan tâm đến chuyện kinh doanh của gia đình, chỉ cảm thấy hứng thứ với đồ cổ, cha và anh của hắn cũng mặc kệ, dù sao trong nhà cũng có tiền, không sợ hắn phá sản.

Bởi vì Hoàng Vinh Tiến không tranh quyền đoạt vị ở công ty, nên anh của hắn coi như cũng rất hòa hợp, Hoàng Vinh Tiến đã nhiều lần tỏ ý với anh rằng, sau này cho mình một cổ phần ở công ty là được rồi, không cần làm chủ tịch hay tổng giám đốc gì gì đó cả, đây là điều mà anh của hắn hy vọng nhất.

Em trai không biết gì về kinh doanh, nếu cho vào công ty, sẽ làm cho nơi đó thành hỗn loạn, nên hắn cũng không muốn chuyện này, Hoàng Vinh Thiên cũng cảm thấy đây là chuyện tốt.

Quan hệ giữa hắn với em trai không giống như những gia đình thương gia giàu có khác, bởi vì tranh quyền mà làm cho quan hệ anh em trở nên khẩn trương, cho nên đối với sở thích đồ cổ của em trai, hắn vô cùng ủng hộ.

Hoàng Vinh Tiến tùy tay mở quyển danh sách hàng đấu giá ra, vừa nhìn thấy không khỏi kinh hãi! Lần đấu giá trưa nay có đến sáu tác phẩm của Lưu lão!

Điều này làm cho Hoàng Vinh Tiến kinh ngạc, đồng thời hối hận vì đã không đến. Vì bình thường hắn đi đến các hội đấu giá thần bí trên thế giới cũng chỉ tìm kiếm tác phẩm của Lưu lão!

Hỏi thăm giá cả một chút, lại làm cho hắn buồn hơn nữa, vì có tác phẩm chỉ có giá ba triệu đô la, nếu biết trước thì sáng nay đã đến, gom hết sáu tác phẩm này vào túi!

Nhưng bây giờ có hối hận cũng vô ích! Hoàng Vinh Tiến là người rất ham ngọc khí, ở nhà một người bạn nhìn thấy tác phẩm của Lưu lão đã yêu thích ngay, hắn đã đồng ý ra giá năm triệu đô, nhưng người bạn đó vẫn không chịu bán.

Cái cảm giác này, làm cho Hoàng Vinh Tiến thật sự hối tiếc. Chẳng qua, Hoàng Vinh Tiến cũng không phải người ngu, buối sáng bình thường mà bán ra sáu tác phẩm của Lưu lão, vậy chứng minh rằng, trong hội đấu giá thần bí buổi chiều này, tác phẩm đó còn có giá trị hơn!

Đi khắp các hội đấu giá trên thế giới, Hoàng Vinh Tiến hiểu rõ đạo lý này, không có hội đấu giá nào ngốc đến nổi đem ngón hàng xịn nhất bán ra buổi sáng!

Nghĩ đến đây, hai mắt Hoàng Vinh Tiến không khỏi phát sáng! Đúng vậy, hắn rất kỳ vọng vào hội đấu giá buổi chiều này!!!

Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-255-XIeaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận