Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 339 : Quan hệ vi diệu

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại

Chương 339: Quan hệ vi diệu

Nhóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm



“Trên bàn có menu, hai người có thể chọn” Chủ quán giới thiệu.

“Được, chúng tôi xem chút” Dương Minh và Triệu Oánh nhìn thấy menu dưới tấm kính dày, nhì.

“Tôi muốn một cốc trà chanh nóng” Triệu Oánh nói.

“Tôi muốn một chén hồng trà” Dương Minh thì thế nào cũng được, chỉ là muốn tìm một chỗ tâm sự với Triệu Oánh mà thôi: “Thêm một đĩa hoa quả.

“Được, xin chờ chút” Chủ quán nhớ kỹ đồ mà hai người gọi, rời đi.

“Bây giờ có thể nói chưa? Em và Trần Mộng Nghiên có phải là đang xảy ra chuyện không?” Triệu Oánh đưa hai bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh buốt lên miệng thổi, xoa xoa.



“Chị Oánh, chị rất lạnh sao?” Dương Minh hỏi: “Hay là để em xoa tay giúp chị?”

“Không cần đâu...” Triệu Oánh có chút ngượng ngùng nói: “Chị không sao, đừng đánh trống lảng, đang hỏi em đó”

“Chị Oánh, chị nếu đã biết giữa em và Trần Mộng Nghiên có chuyện, như vậy chị cũng đã biết được nguyên nhân rồi mà” Dương Minh ra vẻ đau khổ, nhún vai nói.

“Hừ, chị đương nhiên là biết. Em mới bao nhiêu tuổi? Vậy mà đã trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài?” Triệu Oánh có chút bất mãn hừ lạnh một tiếng. Chính nàng cũng không biết mình hừ như vậy là vì Trần Mộng Nghiên, hay là vì do chính bản thân mình bất mãn.

“Có một số việc đã xảy ra em cũng không có biện pháp” Dương Minh thở dài nói: “Chị Oánh, không giấu chị, đúng, em có quan hệ với cô gái khác, nhưng đây là chuyện không thể thay đổi. Em không thể vì Trần Mộng Nghiên mà không để ý đến hai cô ấy? Điều này không công bằng với hai cô ấy. Hơn nữa nếu em thực sự làm như vậy, ai có thể đảm bảo có một ngày em sẽ không vì nguyên nhân đó mà vứt bỏ Trần Mộng Nghiên?”

“Ai” Triệu Oánh thở dài nói: “Chị cũng đã biết. Chẳng qua bây giờ như vậy, em muốn làm thế nào?”

“Chị, bây giờ không phải là em muốn làm thế nào. Mà là Trần Mộng Nghiên không tha thứ cho em” Dương Minh bất đắc dĩ nói: “Em đã nói thẳng với Trần Mộng Nghiên. Cô ấy nói muốn một thời gian suy nghĩ, nhưng vẫn chưa có kết quả gì”

“Hai người bọn em.... cũng không biết nói thế nào cho tốt” Triệu Oánh lắc đầu nói: “Trần Mộng Nghiên đã nói với chị, cô ấy hình như đã chấp nhận chuyện này. Chỉ là ngoài miệng không thừa nhận mà thôi.

“Thật sao chị Oánh?” Dương Minh nghe xong không khỏi vui vẻ trong lòng, kích động nói.

“Đúng thế, em nghĩ xem. Nếu Trần Mộng Nghiên không tha thứ cho em, muốn chia tay với em, vậy có cần kéo dài như vậy không? Đã sớm nói lời chia tay với em rồi” Triệu Oánh nói: “Điều này cho thấy Trần Mộng Nghiên không nỡ, không nỡ từ bỏ tình cảm đó. Trần Mộng Nghiên đang do dự”

“A” Dương Minh mặc dù không ngu, nhưng không hiểu rõ suy nghĩ của con gái. Bây giờ nghe Triệu Oánh nói như vậy, cũng hiểu được. “Ha ha, chính em nghĩ xem có đúng thế không. Trần Mộng Nghiên bây giờ mặc dù ngoài miệng không nói, bởi vì cô ấy khá mạnh mẽ và quật cường. Cô ấy không muốn chia xẻ tình yêu của em cho bất cứ ai. Nhưng cô ấy biết không có cách nào độc chiếm em. Cho nên chỉ biết do dự, không thể đưa ra quyết định” Triệu Oánh vừa cười vừa nói.

“Vậy em bây giờ nên làm gì?” Dương Minh vội vàng hỏi.

“Em, là con trai, hiển nhiên phải chủ động một chút” Triệu Oánh oánh trách nói: “Chẳng lẽ em còn muốn người ta là con gái chủ động mở miệng trước”

“Dát. Em biết, cảm ơn chị” Dương Phụ thở phào nhẹ nhõm, chuyện vốn vướng bận trong lòng rốt cuộc đã được giải quyết. Hắc, Triệu Oánh đúng là ngôi sao chiếu mệnh, nàng vừa xuất hiện, một đêm đã giải quyết hai chuyện buồn bực trong lòng mình bấy lâu nay.

“Không có gì, ai bảo chị là chị em” Triệu Oánh cười gượng, nhưng tim nàng đang ứa máu. Thành toàn cho Dương Minh và Trần Mộng Nghiên, mà chuyện của mình lại rơi vào vũng bùn.

Im lặng, im lặng đến đáng sợ, lời hai người muốn nói vẫn không thể nói. Dương Minh vốn định đề cập đến chuyện giữa mình và Triệu Oánh, nhưng hắn thấy Triệu Oánh hình như không có suy nghĩ này trong đầu nên muốn nói lại thôi.

“Hai vị, làm phiền một chút” Ngoài cửa truyền đến giọng của chủ quán. Một lát sau rèm cửa mới được vén lên, chủ quán cười đặt đồ uống mà hai người gọi lên bàn, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thái độ phục vụ này là một trong những nguyên nhân làm quán làm ăn phát đạt. Vừa nãy chủ quán cố ý mở miệng nhắc nhở đôi tình nhân bên trong, một lúc sau mới đi vào. Như vậy đôi tình nhân có thời gian chuẩn bị. Chẳng may người ta đang hôn nhau hay gì đó, nếu bị người khác nhìn đúng là không tốt?


“Uống chút gì đi” Dương Minh chỉ vào bàn nói: “Đúng, chị Oánh, chị thi nghiên cứu sinh ngành gì vậy?”

“Tài chính quốc tế?” Triệu Oánh cầm cốc chà tranh của mình, nói.

“Tài chính quốc tế? Chị Oánh, chị không phải học toán sao, sao lại đổi nhiều như vậy?” Dương Minh có chút cổ quái nhìn Triệu Oánh.

“Ha ha, toán... không có cách nào. Lúc trước trong nhà bắt chị học. Thực ra có ai là không có giấc mộng của mình? Chị mơ mình có một ngày lăn lộn thương trường. Chẳng qua bây giờ xem ra lý tưởng đó không đúng sự thật” Triệu Oánh cười nói.

“Tại sao lại nói như vậy?” Dương Minh trong lòng vừa động hỏi.

“Chị tốt nghiệp thì cũng chỉ là một nghiên cứu sinh mà thôi, cũng chỉ nhận được lời mời làm cho các công ty tài chính, nhưng bọn họ không thể nào giao trách nhiệm gì cho chị” Triệu Oánh cười nói: “Nghiên cứu sinh bây giờ đầy ra, cho nên nói lý tưởng và thực tế luôn chênh lệch”

“Em sau này sẽ mở công ty, chị Oánh đến công ty em làm là được” Dương Minh cười nói.

“Tốt quá, chẳng qua đến lúc đó em không được đổi ý đấy” Triệu Oánh không hề suy nghĩ đã đáp ứng, một phần bởi vì nghĩ Dương Minh nói đùa. Chẳng qua dù không phải nói đùa, tận sâu trong đáy lòng nàng vẫn đồng ý.

“Chỉ sợ chị đổi ý thôi” Dương Minh thầm nghĩ. Triệu Oánh nhất định nghĩ mình đang nói đùa, chẳng qua nếu đã đồng ý, đến lúc đó sẽ không cho chị đổi ý.

Nói chuyện một lát, quan hệ giữa hai người được kéo gần lại hơn nhiều. Hai người vốn không có mâu thuẫn gì, chỉ bởi vì chuyện Trần Mộng Nghiên mà có chút ngăn cách. Chẳng qua bây giờ Dương Minh và Triệu Oánh không đề cập đến vấn đề này, hào khí cũng trở nên hòa hợp.

“Đúng rồi, chị Oánh, Kim Cương kia có đến làm phiền chị nữa không?” Dương Minh hỏi.

“Không biết tại sao hắn lại sợ em như vậy. Hắn vừa đến làm phiền, chị chỉ cần nhắc đến em, người này lập tức không nói gì nữa. Không ngờ em còn có thể chấn nhiếp hắn” Triệu Oánh nhớ đến chuyện này không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Hắc, có lẽ bị em chơi cho một vố nên sợ” Dương Minh cười nói: “Bữa cơm lần trước đủ để người này tán gia bại sản”

“Còn nói nữa, có ai xấu như em không. Kim Cương người ta cũng không dễ dàng gì, tiền kiếm được cũng không đủ mời khách” Triệu Oánh ngoài miệng thì nói vậy, chẳng qua trong lòng không nhịn được mà cười.

Thực ra Dương Minh đúng là đã đoán được, Dương Minh đã thành bóng ma trong lòng Kim Cương. Chẳng những bị Dương Minh chơi xỏ mấy lần. Hơn nữa mình mỗi lần đi trả thù Dương Minh đều không thành công. Mặc kệ tìm thằng tàn nhẫn đến đâu, Dương Minh đều dễ dàng xử lý. Người như vậy, Kim Cương sao còn dám đến làm phiền? Cho nên Triệu Oánh vừa nhắc đến Dương Minh, bóng ma trong lòng Kim Cương lại làm loạn, hắn không dám làm càn nữa.

“Ai bảo hắn có ý đồ bất chính với chị Oánh” Dương Minh nói: “Nếu còn có người như Kim Cương quấn lấy chị, em cũng sẽ làm như vậy”

“Hì hì, Dương Minh, lời này của em sao có chút ghen tị vậy?” Triệu Oánh chu miệng cười, nhìn Dương Minh: “Theo lời em nói, sau này chị sao có thể tìm bạn trai chứ?”

“Cái này...” Dương Minh không biết tại sao Triệu Oánh hỏi như vậy. Nhưng Triệu Oánh có bạn trai, đây là điều Dương Minh không thể chấp nhận.

“Yên tâm đi, chị bây giờ còn chưa nghĩ đến chuyện tìm bạn trai” Triệu Oánh thấy Dương Minh lúng túng, trong lòng không khỏi đắc ý. Nàng thích cảm giác này. Dương Minh quan tâm đến cảm giác của nàng, cho nên mới cố ý nói như vậy để thỏa mãn hư vinh nhỏ bé của nàng.

Mặc dù không thể ở bên Dương Minh, nhưng lúc nào cũng cảm nhận được sự quan tâm và khẩn trương của hắn dành cho mình, cũng là một chuyện rất hưởng thụ, không phải sao?

Dương Minh thở dài một tiếng, cảm thấy rất nhẹ nhàng. Quan hệ giữa mình và Triệu Oánh quá quỷ dị phải không?

“Muộn lắm rồi, chúng ta về chứ?” Triệu Oánh nhìn đồng hồ rồi nói: “Ngày mai em phải lên lớp chứ?”

“Được rồi” Dương Minh gật đầu. Hắn mặc dù có chút không muốn nhưng không thể ngồi trong quán cafe cả đêm được.

Ra quầy tính tiền, Dương Minh lái xe đưa Triệu Oánh về trường.




Thanks đê :00 (93):

truyện copy từ tunghoanh.com
Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-339-tKeaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận