Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 777 : Lễ tình nhân (Hạ). (P2)

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
Chương 777 : Lễ tình nhân (Hạ). (P2)

Nguồn sưu tầm dg1500 - 4vn.eu






Vừa rồi lúc xào bài, tuy rằng người chia bài đã lấy ra một lá bài thay thế cùng với hai lá Joker đỏ đen, nhưng mà hộp bài này có khả năng là do công nhân làm qua loa, cho nên để hai lá vào!

Mà Dương Minh trong lúc tuyệt cảnh đã nhìn thấy lá bài này, vì thế không chút ddo dự rút nó ra.

Mà nếu đã là bài thay thế, thì lá bài này có thể đại diện cho tất cả mọi lá bài, lá bài của người trẻ tuổi là ách bích, thì lá bài của Dương Minh cũng có thể là ách bích.

Theo quy tắc của cuộc chơi, nếu Dương Minh rút trúng lá bài này, thì đương nhiên sẽ bị hủy, và trò chơi vẫn sẽ phải tiếp tục.

“Niếp tổng, ngài cảm thấy trận này ai thắng?” Dương Minh nhìn Niếp tổng đang há mồm đã muốn rớt cái cằm.



“Cái này...” Niếp tổng cũng bắt đầu khó xử, điều này làm sao mà phân thắng bại? Lá bài của Dương Minh vốn không nên xuất hiện trong này, mà ván bài này quả thật là không thể phân thắng bại, lập tức quay sang nói với người chia bài : “Là thế nào?”

Người chia bài cũng khó xử, nói : “Niếp tổng, tôi đã bỏ ba lá bài ra theo quy định, ai biết vẫn còn một lá thay thế trong này?”

Niếp tổng nhìn thoáng qua ba lá bài trong tay của người chia bài, cũng đã biết xảy ra chuyện gì, cũng biết chuyện này không thể trách được người chia bài, muốn trách thì chỉ trách nhà sản xuất sơ ý.

Tùng Giang căn bản là không có nhà máy sản xuất và cũng không có khả năng làm ra những bộ bài tốt để cung cấp cho sòng bài, cho nên chỉ có thể mua từ những nhà máy sản xuất bài bình thường, cho nên cũng không lạ là xảy ra chuyện này.

“Haha” Nhìn thấy Niếp Đại Vũ khó xử, Dương Minh cũng cười nói : “Đây không phải là lỗi của người chia bài, mà là do bên sản xuất sơ ý, vậy ván bài này nên bỏ đi, chúng ta làm lại ván mới”

Người trẻ tuổi cũng bất đắc dĩ, vốn ván bài tất thắng lại xuất hiện một tình trạng từ thiên cổ khó gặp này, nhưng mà cũng không có cách nào, bây giờ cũng không thể nói mình thắng, vì người ta rút được bài thay thế, nói cái gì thì chính là cái đó. Hoàn toàn có thể sử dụng nó là con ách bích, cho nên ván bài này không thể định được.

Người trẻ tuổi cũng cười khổ gật đầu nói : “Được, vậy so thêm ván nữa, hy vọng là tình huống sẽ không như vậy...”

Người chia bài lần này cũng cẩn thận hơn rất nhiều, lúc kiểm tra bài cũng xem xét kỹ lưỡng, xác định là không có gì khác thường, mới bắt đầu xào bài, xào đi xào lại mấy lần, rồi mới đặt xuống bài cho hai người rút.

“Anh cũng rút trước đi...” Dương Minh mời, hắn cũng không tin tưởng rằng người này may mắn đến nổi có thể rút được lá ách bích hai lần liên tục, nếu thật sự là vậy, thì Dương Minh tình nguyện thua! Bởi vì hắn không thể không thừa nhận, người trẻ tuổi đối diện chính là thần bài...

Quả nhiên, vận khí của người trẻ tuổi đã không còn, rút ra lá bài, chính là lá nhỏ nhất trong bộ bài, con hai bích!

Đây quả thật là cực đoan, từ lớn nhất nhỏ thành nhỏ nhất, nhưng mà, lần này người trẻ tuổi cũng không nóng lòng mở bài, bởi vì lần trước rút bài xong không cần xem, liền lật lên, đắc ý quá mức, rồi cuối cùng không thắng được, làm cho mặt mũi mất hết, cho nên lần này không dám làm vậy nữa,cũng rút xong không xem mà chỉ đặt úp xuống thôi.

Dương Minh mỉm cười, cái tâm lý thích trêu đùa người khác lại nổi dậy, giơ tay sờ sờ lấy lá hai chuồn, sau đó trực tiếp lật lên.

“A....” Mọi người nhất thời lại ồn ào, lá bài của Dương Minh có thể nói là một trong hai lá bài nhỏ nhất của bộ bài, Điền Đông Hoa cũng lộ ra vẻ thất vọng, ván này cũng giống như ván trước, Dương Minh đã thua rồi. Hắn cũng không trông mong vào việc sẽ xảy ra kì tích một lần nữa!

Đúng vậy, kì tích không phải lúc nào cũng xuất hiện, huống chi lần này là Dương Minh lật bài trước, cho dù có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, thì cũng chỉ xuất hiện bên phía người trẻ tuổi thôi.

Nhưng mà, trong lúc mọi người nghĩ rằng không có khả năng, thì kì tích xuất hiện.

Thậm chí ngay cả trên mặt của người trẻ tuổi cũng lộ ra ý cười, nghĩ rằng mình đã thắng rồi, người trẻ tuổi nhàn nhã lật bài lên, trong mắt của mọi người nhất thời lộ ra vẻ kì quái, còn người trẻ tuổi thì cả kinh, vội vàng cúi đầu xuống nhìn, kết quả là thiếu chút nữa lọt cặp mắt ra ngoài!

Cái này... sao có thể??? Mình lại rút trúng lá hai bích, chính là lá bài nhỏ nhất trong bộ bài! Người trẻ tuổi thiếu chút nữa đã điên luôn rồi, tuy rằng lá bài mà Dương Minh rút rất nhỏ, nhưng mà, bài của mình còn nhỏ hơn cả hắn!

“Các vị, không cần ngạc nhiên, vừa rồi tôi đã nói rồi, thân phận thật của tôi chính là đồ đệ của thần bài!” Dương Minh dõng dạc nói.

Mọi người đương nhiên là không tin, nhưng mà, bởi vì hai ván liên tục, làm cho trong lòng mọi người thầm than Dương Minh có vận *** chó, như vậy mà cũng có thể thắng!

Trong chuyện này, người bất đắc dĩ nhất phải kể đến người trẻ tuổi, nếu lá bài của Dương Minh lớn hơn một chút, hắn thua không oan uổng, nhưng Dương Minh cố tình rút một lá chỉ lớn hơn hắn một chút, làm cho hắn ức chế đến mức muốn cắn lưỡi.

“Cậu thắng, tôi thua...” Nhưng mà, người trẻ tuổi vẫn khống chế bản thân rất tốt, không quên lời mình đã nói trước đó, bất luận là thắng hay thua, đều giao tất cả thẻ trên bài ra cho Dương Minh, nói : “Cậu là một người rất thú vị, nếu không ngại thì chúng ta kết bạn, thế nào? Đồ đệ của thần bài, Dương tử?”

“Haha...” Dương Minh cũng có ấn tượng rất tốt với người trẻ tuổi, nếu không phải do mình ăn gian, thì ván bài kia đã thua rồi, cho nên trong lòng Dương Minh cũng có chút áy náy, đứng lên vươn tay nói với người trẻ tuổi : “Thần bài cái gì, tôi chỉ thuận miệng nói linh tinh thôi, tôi là Dương Minh, rất vui được biết anh”

“Hoàng Vinh Tiến, đến từ Sin ga po” Người trẻ tuổi mỉm cười, nắm lấy tay của Dương Minh, nói : “Quen biết cậu làm tôi rất vui, mặc kệ là thế nào, thì kỹ thuật của cậu cũng làm tôi mở mắt”

Thấy thắng bại đã định, hai người cũng đang nói nói cười cười, Niếp Đại Vũ nhất thời cũng thở phào nhẹ nhõm, hai người đấu bài với nhau đến toét lửa thì nhìn mãi cũng quen mắt, nhưng kiểu thân thiện như vậy quả thật rất ít.
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Vận khí tốt thôi” Dương Minh khoát tay : “Không biết Hoàn tiên sinh đến đây làm gì? Đến du lịch?”

“Haha, tôi có một người bạn rất hâm mộ Thư Nhã, lôi kéo tôi đến xem buổi trình diễn của nàng, nhưng tôi lại thiếu mất tế bào âm nhạc, cho nên chỉ có thể ở trên câu lạc bộ trên biển này để giết thời gian” Hoàng Viên Tiếng cười nói.

“Thì ra là thế, nhưng mà bây giờ tôi và bạn bè phải đi, chỉ sợ không có thời gian trò chuyện với Hoàng tiên sinh...” Dương Minh nói.

“Không sao, đây là danh thiếp của tôi, nếu có thời gian đến Sin ga po, tôi sẽ làm khách” Hoàng Vinh Tiến nói xong, liền móc danh thiếp của mình ra đưa.

Dương Minh cầm lấy danh thiếp, liếc nhìn một cái, chức danh trong danh thiếp là cố vấn của một tập đoàn, thấy Hoàng Vinh Tiến lại hào phóng như vậy, chắc hẳn là tập đoàn gia tộc, mà Hoàng Vinh Tiến chỉ là đến ngồi chơi thôi.

“Tôi chỉ là một sinh viên thôi, cũng không có danh thiếp gì, nhưng mà ở Tùng Giang có quen biết vài người, nếu Hoàng tiên sinh có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi” Nói xong, Dương Minh đưa số điện thoại di động của mình cho Hoàng Vinh Tiến.

“Tốt, nhất định” Hoàng Vinh Tiến lưu số của Dương Minh lại, cũng không có ý nghi ngờ lời nói của Dương Minh, nếu Dương Minh đã có thể đặt chân lên câu lạc bộ trên biển này, vậy chứng minh rằng Dương Minh cũng không phải là một sinh viên bình thường, như vậy ,ở Tùng Giang hắn hoặc gia đình của hắn cũng có thế lực : “Nhưng mà cậu cũng không cần phải gọi tôi là Hoàng tiên sinh, như vậy không được tự nhiên, nếu cậu còn đang đến trướng, vậy tôi khẳng định là lớn hơn cậu vài tuổi, gọi cậu là Dương lão đệ đi, cậu cũng có thể gọi tôi là Hoàng huynh hoặc là trực tiếp gọi tên Vinh Tiến cũng được”

“Hoành huynh nghe nói quê quá, tôi gọi là Hoàng ca đi” Dương Minh gật đầu cười nói.

Hoàng Vinh Tiến sở dĩ nói nhiều với Dương Minh như vậy, cũng bởi vì hắn có hảo cảm với Dương Minh, Dương Minh không giống như Điền Đông Hoa trước đó, tuy rằng hành vi hơi bị quái đản, nhưng mà thật sự không xem chuyện thắng bại của một ván bài là chuyện lớn, điểm này Hoàng Vinh Tiến có thể nhận ra được, tính cách của Dương Minh rất tốt.

Hoàng Vinh Tiến vốn là người như vậy, nếu không cũng không thể bỏ mặc công việc làm ăn của gia đình, mà đi khắp nơi đi mua cổ vật hoặc những thứ quý báu.

[Về phần nhân vật Hoàng Vinh Tiến, mọi người có thể xem lại chương 255 : Hội đấu giá (hạ) để biết thêm chi tiết]

Sau khi nói chuyện vài câu, liền chào tạm biệt, đối với đối thẻ bài này, Niếp Đại Vũ hỏi Dương Minh có muốn đổi thành tiền rồi chuyển vào ngân hàng hay không, Dương Minh cười nói : “Thôi được rồi, tiền này vốn là của Niếp tổng, tiền lời cứ giữ lại đi” Nói xong câu đó, Dương Minh mới nhớ ra rằng, hắn đánh giùm cho Điền Đông Hoa, vì thế quay đầu lại hỏi : “Lão Điền, mày không trách tao tự tiện chủ trương chứ?”

“Sao có thể?” Điền Đông Hoa lắc đầu, Dương Minh thắng ván cuối cùng, làm cho Điền Đông Hoa cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không để mất mặt mũi, thì với hắn thế là đủ rồi.

Lúc này, Niếp Đại Vũ cũng không còn dám khinh thường Dương Minh nữa, tuy rằng ba triệu này đối với ông chẳng tính là gì, nhưng đối với một gia đình bình thường mà nói, chính là một con số khổng lồ, mà Dương Minh thì không thèm liếc nhìn một cái, nhớ lại cái vẻ bình tĩnh của hắn trong ván bài khi nãy, Niếp Đại Vũ cho rằng, gia thế của Dương Minh khẳng định là không tầm thường!

Vừa rồi nghe hắn nói chuyện với Hoàng Vinh Tiến, biết hắn là người Tùng Giang, hơn nữa có chút thế lực, Niếp Đại Vũ lập tức nổi bản tính thương nhân lên, suy nghĩ xem có thể tạo quan hệ với Dương Minh hay không.

Tuy rằng Dương Minh đã nói khỏi, nhưng Niếp Đại Vũ làm sao mà cho qua được? Nháy mắt với nhân viên một cái, lập tức có người chạy đi lo liệu mọi việc, không lâu sau, liền xuất hiện một tờ chi phiếu trong tay Niếp Đại Vũ.

“Dương tiên sinh, đây là ngài vừa thắng kia nãy, đồng thời cũng có thẻ hội viên và thẻ vip của câu lạc bộ chúng tôi, có thẻ này sẽ được hưởng ưu đãi của khách vip” Niếp Đại Vũ đưa thẻ cho Dương Minh, và cũng đưa cho Điền Đông Hoa một thẻ tương tự, chỉ là trong thẻ của Điền Đông Hoa không có tiền mà thôi.

Dương Minh thấy người ta đã như vậy, cũng không thể không nể mặt, cầm lấy cái thẻ, bỏ vào trong bóp da.






Các bạn thank là nguồn động lực lớn cho người post vì sao không thank:0 (104):

Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-777-7Hhaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận