Ngận Thuần Ngận Ái Muội Chương 883 : Giám định đồ cổ. (2)

Quyển 2: Truy Mỹ Thời Đại
Chương 883 : Giám định đồ cổ. (2)


Ngóm dịch: Ngạo Thiên Môn
Nguồn: Sưu Tầm


“Hoàng lão đệ, sao lại quên lão ca này thế? Có tiệc rượu mà cũng không báo cho anh biết mộ tiếng?” Trương Khẳng Đào đỉnh đạc bước vào trong biệt thự, phía sau còn có hai người hầu, một trong hai người còn cầm một cái bao lớn.

Sắc mặt của Hoàng Vinh Tiến khẽ biến, lập tức cười cười nói : “Khẳng Đào ca, sao anh lại nói như vậy, em thấy anh bình thường rất bận, vả lại tiệc rượu này là tiệc gia đình, nên không đưa thiệp mời cho anh. Nhưng mà, với quan hệ hai nhà của chúng ta, cũng không cần đưa thiệp mời đúng không, anh muốn đến thì cứ trực tiếp đến thôi”

Lời nói của Hoàng Vinh Tiến tuy rằng rất khách khí, nhưng mà cũng không hề tỏ vẻ yếu kém.



Trương Khẳng Đào sao có thể khôngnghe hiểu? Nhưng mà hai người tranh phong với nhau cũng đã quen rồi ,huống chi Trương Khẳng Đào cũng đã có chuẩn bị, cho nên không để ý, nói : “Cũng đúng, giữa anh em chúng ta thì cần gì để ý mấy cái này! Anh vừa nghe nói Hoàng lão đệ tổ chức tiệc rượu, liền vội vã chạy đến đây giúp vui cho em”

“Thật không?” Hoàng Vinh Tiến nhìn Trương Khẳng Đào, nếu hắn đã đến, cũng không thể đuổi ra ngoài được, ít nhất là ngoài mặt hai người cũng chưa đến mức như vậy ; “Vậy thì mời ngồi, tiệc rượu lập tức bắt đầu rồi”

“Trước khi tiệc rượu bắt đầu, anh có một trân bảo muốn nhờ Hoàng lão đệ giám định một chút!” Nói xong, liền vung tay lên, để cho người hầu mang cái bao lớn phia sau đi tới.

“Ồ, vậy em đây sẽ thưởng thức tôt!” Tuy rằng ngoài mặt Hoàng Vinh Tiến cười nói như không có gì, nhưng hai người trong giới đồ cổ đều rất có thanh danh, chỉ là danh tiếng của Hoàng Vinh Tiến lớn hơn mà thôi, vì thế Trương Khẳng Đào thường xuyên đem mấy món đồ tào lao ở đâu về đánh đố Hoàng Vinh Tiến, mục đích là muốn làm cho Hoàng Vinh Tiến mất mặt.

Ví dụ như lần trước Trương Khẳng Đào đem tới cái bộ tách trà, nhờ Hoàng Vinh Tiến coi giùm là chế tạo từ đời nào, cũng may là lúc ấy bên cạnh Hoàng Vinh Tiến có cao nhân trợ giúp, mới làm cho Trương Khẳng Đào phẫn nộ rời đi.

Lần này không biết Trương Khẳng Đào lại mang thứ gì đến, nhưng mà có thể khẳng định một điều là người này không có lòng tốt, trước mặt nhiều người như vậy, nhất định là muốn làm cho mình xấu mặt.

Đương nhiên, tuy trong lòng biết rõ, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ tươi cười, Hoàng Vinh Tiến làm bộ kinh ngạc, bước đến trước mặt Trương Khẳng Đào.

Ở đây, phần lớn mọi người đều biết ân oán của Trương Khẳng Đào và Hoàng Vinh Tiến, nhưng mà con người luôn muốn xem náo nhiệt, biết rõ hai người đang đấu với nhau, nhưng mà vẫn muốn đi xem, xem thử coi lần này Trương Khẳng Đào giở trò gì.

“Lần này, anh mua một bình hoa thời Minh từ anh trở về, anh muốn nhờ Hoàng lão đệ phân biệt thật giả giùm!” Nói xong, liền lấy cái bao ra, sau đó lấy một cái hộp, cẩn thận lấy bình hoa từ bên trong cái hộp ra.

Đây là một bình hoa sứ men xanh được làm vô cùng tinh xảo, tạo hình và điêu khắc vô cùng cẩn thận, ở đây cũng có người am hiểu về đồ cổ, cho nên khi nhìn thấy bình hoa xinh đẹp như vậy, đều không tự kìm chế sợ hãi than thành tiếng.

Trương Khẳng Đào đắc ý đặt bình hoa lên bàn, sau đó nói với Hoàng Vinh Tiến : “Hoàng lão đệ, nghe nói em có nghiên cứu về đồ cổ, hôm nay xin mời cao thủ ra tay phân biệt giúp anh bình hoa này là thật hay giả!”

Hoàng Vinh Tiến lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương Khẳng Đào, muốn phân biệt đồ cổ thật hay giả, cũng cần tốn rất nhiều học vấn. Tuy rằng Hoàng Vinh Tiến cũng có hiểu biết trong lãnh vực này, nhưng đồ cổ gì sao cũng là đồ cổ, không giống như vậy khác, muốn phân biệt thật giả phải tốn nhiều công phu, vả lại trong thời gian ngắn như vậy, mà chỉ dùng ánh mắt để phân biệt, thì ngay cả chuyên gia cũng phải mượn sự hỗ trợ của công cụ rồi.

Nhưng mà, cho dù là vậy, nếu Hoàng Vinh Tiến hôm nay không nói được, thì Trương Khẳng Đào khẳng định là chuẩn bị nói móc nói xỏ nói ngang hắn, cái này không cần hoài nghi.

“Thế nào, Hoàng lão đệ, bình hoa này đẹp chứ?” Trương Khẳng Đào thấy ánh mắt thưởng thức của Hoàng Vinh Tiến, không khỏi đắc ý nói.

“Ừ, quả thật rất đẹp” Hoàng Vinh Tiến gật đầu, bắt đầu ngắm nghía bình hoa.
Vô luận là ở gốc độ nào, hoa văn trên mặt hay là độ ngả màu của men, đều có thể chứng minh đây là bình hoa từ thời Minh, nhưng mà trong lòng Hoàng Vinh Tiến lại không cho rằng như vậy!

Trương Khẳng Đào mang bình hoa đến đây nhờ mình giám định, khẳng định là có chuẩn bị trước, nhưng mà, hắn rốt cục là đã làm gì? Hoàng Vinh Tiến không đoán được, cho nên không dám mở miệng nói loạn.

Chỉ cẩn thận nhìn bình hoa, xem xét từng chi tiết nhỏ của bình hoa.

Mâu thuẫn của Dương Minh và thằng mập khi nãy cũng bị vụ án này làm cho dập tắt, thằng mập biết rằng đây không phải thời điểm thích hợp, cho nên đành từ bỏ, cùng mọi người nhìn về bình hoa trên bàn.

Thằng mập thì không nhìn ra cái gì, chỉ cảm thấy đâu là một bình hoa bình thường, nhưng Dương Minh thì đã thấy được biểu tình gay gắt trên khuôn mặt của Hoàng Vinh Tiến, liền phát hiện ra cái gì đó.


“Nhạc Nhạc, Trương Khẳng Đào là loại người nào?” Dương Minh đi đến chổ hnn, nhỏ giọng hỏi.

“Là một người bạn của anh hai, nhưng mà luôn thích nói móc anh hai, lần này hắn đến đây, nếu anh hai không nói được bình hoa này thật hay giả, khẳng định là sẽ nói ra những lời khó nghe” hnn vô cùng chán ghét Trương Khẳng Đào, nhưng cũng hiểu được quan hệ hai nhà, ngay cả anh hai cũng không có biện pháp, thì hnn càng không có biện pháp.

Dương Minh nghe xong, gật đầu, đại khái đã hiểu được quan hệ của hai người, xem ra Trương Khẳng Đào đến đây là không tốt.

Vì không hiểu được mục đích của Trương Khẳng Đào, nên Hoàng Vinh Tiến đương nhiên không dễ dàng mở miệng, nhưng mà Trương Khẳng Đào đã không kiên nhẫn : “Thế nào, Hoàng lão đệ, em là chuyên gia trong phương diện này mà, vậy bình hoa này rốt cục là thật hay giả?”

Vô luận là nhìn từ góc độ nào thì cũng thấy bình hoa này rất giống thật! Nhưng bởi vì quá giống, cho nên Hoàng Vinh Tiến mới không dám dễ dàng kết luận! Bởi vì, trình độ khoa học kỹ thuật rất cao rồi, kỹ thuật làm giả rất tốt, cho thể làm giả ra thứ gì đó cũng chẳng phải chuyện lạ.

Trương Khẳng Đào sao có thể tốt lành đến nổi cầm bình hoa thật đến thử mình? Nếu bình hoa này là giả, mà mình nói là thật, khẳng định là Trương Khẳng Đào sẽ mượn cơ hội này giễu cợt mình.

Không biết Trương Khẳng Đào này đang muốn gì? Nếu hắn lấy một món đồ giả đến được làm tinh xảo y như thật để cho mình đoán, vậy thì mình thật đúng là khó đoán rồi! Nhưng mà, nếu thật sự là vậy, thì mình sao không nghi ngờ cho được?

Vả lại, đổi một góc độ khác, đổi luôn suy nghĩ khác, nếu đây là đồ thật, mà mình lại phán là đồ giả, vậy thì chắc chắn cũng xảy ra chuyện!

Bởi vậy, trong đầu của Hoàng Vinh Tiến đang rất rối loạn.

Giống như là đã biết đượ tâm tư của Hoàng Vinh Tiến, cho nên Trương Khẳng Đào rung đùi đắc ý nói : “Chuyên gia này, sao em lại chậm chạp quá vậy? Cho dù không thể nhìn ra, ít nhất cũng cho ý kiến chứ?”

Hoàng Vinh Tiến tức giận, thầm nghĩ, tôi mà nói ra, khẳng định là anh sẽ nả pháo ngay! Nhưng mà, không nói không được, nhiều người đang nhìn như vậy, Hoàng Vinh Tiến thật đúng là phải nói ra kết quả.

Được rồi, cho dù mình nói đây là giả, nhưng nếu Trương Khẳng Đào khẳng định đây là thật, vậy thì mình không còn cái gì để nói, không bằng nói là thật, còn có thể cầu may được một chút.

Bởi vì, nếu bình hoa này là giả, chắc chắn sẽ bị hỏi tại sao biết là giả? Ít nhất là phải chỉ ra một sơ hở, nhưng mà, Hoàng Vinh Tiến lại không thể thấy được cái sơ hở đó.

Vì thế, Hoàng Vinh Tiến gật đầu, hít sâu một hơi nói : “Trải qua bước đầu phán đoán, thoạt nhìn bình hoa này là thậ...”

Hoàng Vinh Tiến còn chưa nói xong, thì đã bị Dương Minh chặn lời, hắn bước lại vỗ vai Hoàng Vinh Tiến, nói tiếp : “Thoạt nhìn bình hoa này làm rất giống thật! Nhưng mà lại là giả, Hoàng đại ca hẳn là đang nói ý này?”

Nghe Dương Minh nói vậy, Hoàng Vinh Tiến cũng sửng sốt, tuy rằng không rõ vì sao Dương Minh lại nói đó là giả, nhưng Hoàng Vinh Tiến biết, Dương Minh có chổ hơn người, hắn nói như vậy, khẳng định là có đạo lý của hắn!

Đặt cược với vận may của mình, bằng cứ tin tưởng Dương Minh, đánh bạc một phen, dù sao cũng là chuyện mình không nắm chắn, cùng lắm thì bị Trương Khẳng Đào nói móc một phen, cũng không tổn thất gì.

“Rốt cục là thật hay giả?” Trương Khẳng Đào bất mãn nhìn Dương Minh, thầm nghĩ, ai vậy? Nói linh tinh cái gì thế?

“Haha, lời của Dương Minh chính là ý của em!” Hoàng Vinh Tiến gật đầu khẳng định.

Sắc mặt của Trương Khẳng Đào lập tức biến đổi, nhưng trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhìn ra. Nhưng mà, có thể giấu được ánh mắt người khác, nhưng không thể giấu được ánh mắt của Dương Minh.

“Hừ” Trương Khẳng Đào khôi phục lại vẻ đắc ý trước kia, nói : “Hoàng lão đệ, chỉ sợ lần này em đã đoán sai rồi, bình hoa này sao có thể là giả được? Anh đã bỏ ra ba triệu bảng anh để mua nó trong hội đấu giả ở Anh!”

Hoàng Vinh Tiến ngạc nhiên, không biết nên trả lời thế nào, nhưng mà, xuất phát từ sự tin tưởng của Dương Minh, quay đầu nhìn về hướng Dương Minh, quả nhiên là Dương Minh không để cho hắn thất vọng.

“Thật không?” Dương Minh cười như không cười nhìn Trương Khẳng Đào : “Anh xác định đây là đồ thật?”
đọc truyện mới nhất tại tung hoanh . com
“Tôi... tôi đương nhiên là xác định! Bình hoa của tôi, hơn nữa còn tìm chuyên gia đến chức thực, khẳng định là thật!” Trương Khẳng Đào xác định gật đầu, nhưng mà trong lòng bắt đầu khó chịu người trước mặt, hắn có chuyện gì?

“Vậy nếu tôi nói nó là giả?” Dương Minh nhìn bình hoa, sau đó lại hỏi Trương Khẳng Đào.

Nguồn: tunghoanh.com/ngan-thuan-ngan-ai-muoi/quyen-2-chuong-883-LJhaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận