Nga Mỵ Biến Thái Nghịch Thiên

Edit: Tiểu Ngân Ầm. Két.

Hai quyền chạm nhau, thiết quyền chấn động, thân hình của cự nhân huyền thiếc (người khổng lồ bằng sắt đen) khẽ lung lay, băng quyền đánh ra bị vô số vết nứt, các vụn băng bị vỡ rơi đầy trên đất, Doãn Tử Chương chợt rút lui hơn ba trượng, dừng lại trên mép lôi đài.

Những người ở dưới đài đều sợ hãi mà kêu lên, thoạt nhìn thì Doãn Tử Chương đang ở thế hạ phong, nhưng nghĩ đến sự khác biệt về cấp bậc của hai người, thì mọi người đều cảm thấy khiếp sợ.

Một người là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tùy tiện cũng có thể dễ dàng đánh bại được hơn mười người tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín, (truyện được post tại www.tamvunguyetlau.com) vậy mà Doãn Tử Chương chỉ dựa vào lực lượng của bản thân lại có thể ngăn cản được thế tấn công của Sa Càn Đạo.

Chuyện khiến người ta khiếp sợ vẫn chưa hết, Doãn Tử Chương phun ra một ngụm trọc khí (khí đục, khí bẩn), sau đó lại lần nữa cất bước về phía Sa Càn Đạo, nói: “Đấu lại.”

Sa Càn Đạo cũng giật mình nhưng mà rất nhanh đã nhe răng cười: “Quyền vừa rồi ta chỉ dùng có bảy phần công lực.”

“Ngươi không cần ngại, ngươi có thể dùng cả mười phần.” Vẻ mặt Doãn Tử Chương bình thản, thần thái hai mắt rực rỡ, không có chút sợ hãi hoặc chán nản nào, chỉ có ý chí chiến đấu hào hùng và sự hưng phấn tột cùng.

Hắn quả thật rất hưng phấn, mới vừa rồi khi dùng thất thất băng phách phong hồn trận để thu nạp linh khí nhằm ngăn cản Sa Càn Đạo, mặc dù không chiếm được lợi thế, nhưng khi sức mạnh to lớn của đối phương phóng tới đã gây chấn động mãnh liệt, kích thích linh khí trong cơ thể hắn, trái lại khiến cho hắn có cảm giác sức mạnh của mình sắp đạt đến mức độ viên mãn, có thể đột phá.

Nếu tiếp tục đón đỡ thêm vài quyền nữa, không chừng có thể phá vỡ bình cảnh để tiến vào cảnh giới mới.

Trên Luyện Khí Kỳ tầng chín là Trúc Cơ, Doãn Tử Chương không thể tin được mình lại ở trong tình thế như vậy mà đột phá Luyện Khí Kỳ, chẳng qua hắn vẫn thuận theo cảm giác của thân thể, quyết định tiếp tục cứng đối cứng với Sa Càn Đạo.

Sa Càn Đạo đương nhiên là không khách khí với hắn, trong nháy mắt một quyền với toàn lực đối phó đã tới trước mặt Doãn Tử Chương.

Lần này Doãn Tử Chương dứt khoát đem chùy Cửu Diệu Lưu Tinh Băng trực tiếp ngưng kết ở trên nắm tay hướng về phía cự nhân huyền thiết của Sa Càn Đạo mà đánh tới.

Bùm. Một tiếng vang thật lớn, chùy Cửu Diệu Lưu Tinh Băng bị đánh rách tả tơi, Doãn Tử Chương lui lại ba bước lớn, ngón tay nhanh chóng huy động một kết ấn, một Phù Chú ảo ảnh hình tròn màu trắng bạc hiện lên đón lấy quyền thứ hai tấn công đến của Sa Càn Đạo.

Lần này Doãn Tử Chương chỉ lui một bước, Phù Chú ảo ảnh chấn động một lúc rồi phai nhạt nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục nguyên dạng lần nữa, mà quyền phong của Sa Càn Đạo bị ảnh hưởng bởi phù chú đã bị lệch sang hướng bên ngoài, gào thét mà lao qua bên cạnh của Doãn Tử Chương.

Không ai có thể hình dung sự kinh ngạc cùng sợ hãi của Sa Càn Đạo lúc này, làm sao có thể như thế ? Mình đường đường là một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đã dốc toàn lực, vậy mà lại bị một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín cản trở chính diện.

Hắn có pháp trận hỗ trợ, mình cũng có bảo khí gia tăng, tại sao liên tiếp toàn lực ra quyền lại không làm gì được một tiểu tử Luyện Khí Kỳ?

Không thể nào. Không thể nào .

Hai mắt Sa Càn Đạo đỏ bừng, hai đấm huy động một lần nữa hướng về phía Doãn Tử Chương mà tấn công, một quyền, hai quyền, ba quyền. . . . . . Doãn Tử Chương vẫn như cũ, đối đầu với ba quyền liên tiếp kia của hắn.

Sa Càn Đạo cũng không đếm hết được đến tột cùng là mình tung ra bao nhiêu quyền rồi, kể cả trước mắt dù có một ngọn núi lớn cũng có thể bị hắn đánh sậphơn phân nửa rồi, tại sao Doãn Tử Chương vẫn cứ bình chân như vại như vậy ? Không chỉ có thể, lực phản kích của hắn còn càng lúc càng lớn hơn?.

Ở bên trong thì hai người đã tung ra vô số quyền chưởng và pháp lực đối chọi nhau, tình thế cũng lặng lẽ nghịch chuyển , vốn là Sa Càn Đạo tiến sát lên từng bước đã từ từ chuyển lại trở thành Doãn Tử Chương sải bước tiến tới, mà Sa Càn Đạo lại liên tiếp bại lui.

Ầm, lại là một quyền đụng nhau. Sa Càn Đạo phun ra một ngụm máu tươi, liên tiếp rút lui bảy, tám bước, lung la lung lay đứng ở trên đài, tưởng chừng như muốn rơi xuống đài vậy.

Tất cả các đệ tử vây xung quanh lôi đài cùng với các nhân vật lớn ở trung tâm xem trận chiến đều nhìn đến ngây người.

Một tu sĩ Luyện Khí Kỳ tầng chín tỉ thí chính diện với một tu sĩ Trúc Cơ Kỳ lại có thể đánh cho tu sĩ Trúc Cơ Kỳ liên tiếp thất bại còn dẫn đến nội thương?

Cái thế giới này đang phản ngược rồi sao ? .

Doãn Tử Chương cũng mặc kệ người khác thấy thế nào, linh khí toàn thân hắn cấp tốc lưu chuyển, hắn cảm thấy mọi thứ dường như thoát khỏi sự khống chế của hắn, hắn cảm thấy mình giống như một quả bóng da bị thổi phồng lên, nếu không tiếp tục ra quyền thì sẽ bị căng ra tới nổ tung.(truyện được post tại www.tamvunguyetlau.com)

Cho nên hắn không chút do dự giẫm chân một cái rồi lao lên, lại là một quyền đánh ra. . . . . .

Rầm. Trước mặt bao nhiêu người, Sa Càn Đạo gần như máy móc mà nỗ lực ra quyền để ngăn cản, sau đó thân thể khổng lồ cao ba trượng bị đánh bay lên không trung, bay thẳng tắp ra ngoài tới mấy trượng, bịch một tiếng thật lớn rồi rơi xuống, bụi bay mờ mịt.

Thân hình Huyền thiết Cự Nhân vặn vẹo một trận. màu đen ngưng tụ bên ngoài nhanh chóng biến đổi thành hư không, biến thành một làn khói đen tan biến sạch sẽ, trên mặt đất hiện ra bản thân Sa Càn Đạo đang bị thương nặng, hai mắt trợn tròn, thất khiếu chảy máu, hơi thở thoi thóp.

Phù Ngọc cả kinh, nói: “Nguy rồ, mau tới cứu hắn, nếu không tính mạng hắn khó giữ lại được.”

Pháp trận phòng hộ trên lôi đài vốn căn cứ vào sự đối chọi của song phương cùng với phản ứng của cường độ pháp lực , nếu cơ thể một bên gặp phải công kích không thể tiếp nhận được thì pháp trận sẽ tự động cách ly bắn hắn ra xa.

Sa Càn Đạo vô cùng xui xẻo vì Tô Kinh cho hắn bảo khí trung phẩm Huyền Dương Kim Cương Xử để có thể thi triển pháp thuật hợp thể, Huyền Dương Kim Cương Xử tự nhiên là có thể chịu được công kích của Doãn Tử Chương nên pháp trận phòng hộ cho tới cuối cùng đều không phát huy được chức năng bảo vệ.

Vấn đề là pháp lực Doãn Tử Chương thi triển cuối cùng đã vượt xa cực hạn mà bản thân Sa Càn Đạo có thể chấp nhận, đem hợp thể của hắn cùng Huyền Dương Kim Cương Xử đánh tan, bởi vậy nên tinh thần cùng thân thể của Sa Càn Đạo đã bị tổn thương to lớn, đủ để phế đi toàn bộ tu vi của hắn.

Hai gã đệ tử Trúc Cơ Kỳ rất nhanh đã lên cứu Sa Càn Đạo đem đi, Tô Kinh đờ đẫn đứng ở trên đài, không biết là quá kinh ngạc hay là quá thất vọng, đối với việc núi Ngẫu Nguyên hao tổn mất một tên đệ tử Trúc Cơ Kỳ, hắn không có một chút phản ứng nào .

Ánh mắt của mọi người chậm rãi rơi trên người Doãn Tử Chương đang đứng thẳng trên lôi đài, xoay quanh hắn là một luồng linh khí dao động khổng lồ đủ để tu sĩ Trúc Cơ Kỳ run sợ trong lòng, bản thân hắn thì hai mắt khép hờ, dường như không cảm giác được sự biến hóa bên cạnh, đang tiến vào trạng thái vật ngã lưỡng vong ( cả đối tượng và sự vật với ta đều quên)..

“Hắn ở. . . . . . Trúc, Trúc Cơ.” Tăng Phát Cố đột nhiên biến sắc , thất thanh kinh hô.

Trúc Cơ? trên dưới phái Thánh Trí hoàn toàn lâm vào trạng thái yên tĩnh. . . . . .

Không ăn Trúc Cơ Đan mà tấn nhập Trúc Cơ đã là lông phượng và sừng lân rồi ( ý chỉ vô cùng quý hiếm, hiếm hoi ) , đánh xong một trận dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người cũng có thể lên Trúc Cơ, chính là biến thái nghịch thiên, không thể có từ ngữ nào hình dung được.

Vưu Thiên Nhận vừa mừng vừa sợ, ông phản ứng trước tiên, lắc mình đến trên lôi đài tự mình thay Doãn Tử Chương hộ pháp, Phù Ngọc vội vàng tranh thủ thời gian phân phó cùng mấy trưởng lão đem đám đệ tử vây xung quanh đài lui ra phía sau, tránh quấy rầy đến Doãn Tử Chương .

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn như tiên đồng của Để Thiền Thượng hoàn toàn xơ cứng, miệng há to đến nỗi có thể nhét vừa được một quả đấm, trải qua một hồi mới hơi khôi phục được, lập tức lại bắt đầu đấm ngực dậm chân.

“Khỉ thật. Có cần biến thái như vậy hay không? Tình thế như vậy cũng có thể lên Trúc Cơ. Lão Tử ban đầu phải bế quan trọn vẹn một tháng a. Một tháng. . . . . .” Hắn còn không có gào thét xong, đã bị Trịnh Quyền làm phép ngăn lại cổ họng không cách nào lên tiếng, chẳng qua là vẻ mặt bi phẫn so với hắn khóc thét tuyệt đối có sức cuốn hút hơn.

Thật ra thì tất cả mọi người tại chỗ này đều từng trải qua quá trình trúc cơ, đều có cùng cảm thụ với hắn, mà những đệ tử còn đang chịu khổ ở Luyện Khí Kỳ , (truyện được post tại www.tamvunguyetlau.com) đa số cũng đều thấy được đủ loại gian khổ khi tiến trúc cơ , thành công đạt trúc cơ là bước đầu tiên thật sự bước vào đường lên cảnh giới thần tiên, đại đa số mọi người cực khổ hơn mười năm đều không thể bước tới một bước này, cuối cùng nuốt hận mà ra đi.

Chu Chu bình tĩnh nhìn Doãn Tử Chương một hồi, sau khi xác định hắn bình yên vô sự , ánh mắt mới chuyển tới trên người Sa Càn Đạo đang bị mọi người quên lãng.

Cho dù Trúc Cơ thì như thế nào, một bước sai tất cả cố gắng liền hóa thành hư ảo. . . . . . Đem tất cả thời gian được ăn cả ngã về không đặt lên sự theo đuổi trường sinh hư vô thật sự có đáng giá không?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nga-my/chuong-76/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận