Dưới núi Ứng Bàng vang lên một trận tiếng ủng hộ như sấm, Trịnh Quyền phủi phủi vạt áo thản nhiên đứng lên, thu ba viên Dưỡng Thần đan vào trong bình ngọc. Mây ngũ sắc cầu vồng trên bầu trời cuối cùng mới từng chút từng chút một từ từ tản đi.
Vẻ mặt vốn dương dương đắc ý của Trì Tha Diệu chớp mắt đã đông thành băng, hắn tàn bạo trừng mắt nhìn Trịnh Quyền, dường như hận không thể xé xác ông ra!
Sao có thể? ! Sao có thể chứ? !
Trịnh Quyền chỉ là một Luyện Đan Sư lục phẩm, luyện đan vẫn còn dựa vào Kim Đan chân hỏa, làm sao có thể vượt qua cả Nguyên Anh chân hỏa của hắn? ! Một Luyện Đan Sư lục phẩm luyện chế Dưỡng Thần đan thất phẩm lại có thể luyện ra thiên tượng cầu vồng sáu màu, cho dù ở Đan Quốc thì cũng là chuyện lạ nghe rợn người! Ngoại trừ sủng cơ đã mất tích kia của thái tử, hắn hoàn toàn không tưởng tượng ra còn có ai có tài hoa thiên phú nghịch thiên như vậy nữa.
Hắn đã thua, thua ở trên tay một Luyện Đan Sư lục phẩm! Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, Thái tử sẽ nhìn hắn thế nào? !
Trì Tha Diệu vừa nghĩ tới Thái tử Đan Quốc thì lập tức giống như vào ngày nắng thiêu đốt bị một thùng nước đá đổ lên đầu vậy, vì thế không chút nghĩ ngợi đột nhiên tàn bạo đánh về phía Trịnh Quyền.
Hắn muốn giết hắn ta, chỉ khi hắn ta chết đi mới có thể rửa sạch nhục nhã của hắn! Mới có thể loại trừ khả năng chính mình bị thay thế trở thành đồ bỏ đi.
Hắn lấy tu vi Nguyên Anh sơ kỳ bất chấp thân phận phá hỏng danh dự lâu nay tập kích Trịnh Quyền một tên tu sĩ Kết Đan kỳ này, khoảng cách giữa hai người tương đối gần, cho dù là Vưu Thiên Nhận cũng không tới cứu kịp.
Không ít người kinh hô quát mắng, mắt thấy lửa cháy mạnh phun ra từ lòng bàn tay Trì Tha Diệu sẽ phải nuốt lấy Trịnh Quyền, thì bỗng nhiên từ chỗ xa bay tới một thanh kiếm vàng lao thẳng về phía đầu Trì Thạch Diệu, kiếm vàng mạnh mẽ ác liệt, bên trên bí mật mang theo một chút pháp lực không kém Trì Tha Diệu, lại cũng phóng ra từ tay tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Nếu như Trì Tha Diệu kiên trì tiếp tục công kích thì đầu sẽ bị chém thành hai nửa tại chỗ. Cuối cùng cũng là tính mạng của mình quan trọng, Trì Tha Diệu phải thu chưởng xoay người né qua một kiếm đòi mạng này.
Vưu Thiên Nhận phản ứng chỉ phản ứng hơi kém so với chủ nhân của kiếm vàng, thế công Trì Tha Diệu vừa ngừng thì người khác cũng đã chắn trước người Trịnh Quyền, che ông ở phía sau người.
Một kích nắm chắc của Trì Tha Diệu đột nhiên bị người ở giữa phá hỏng, giận dữ quát lên điên cuồng: “Bọn đạo chích ở chỗ nào tới đây!”
Một lão giả áo đen thân hình thon gầy từ từ đi ra từ sau một tảng đá lớn ở gần đó, ba Nguyên Anh tu sĩ ở đây thế nhưng không một ai phát hiện gần đó có người ẩn náu.
Hơn nữa người này lại là một Tu sĩ Nguyên Anh kỳ!
Loại vùng đất biên thùy Tây Nam này, đã không biết bao nhiêu năm chưa từng sôi nổi đồng thời xuất hiện bốn Nguyên Anh tu sĩ thế này. Bốn người giương cung bạt kiếm, uy áp phát ra từ trên người ngay cả mấy Kết Đan trưởng lão như Bào Pháp Hổ cũng cảm thấy có chút khó chịu đựng được, chứ đừng nói chi là các đệ tử Trúc Cơ kỳ như Đề Thiện Thượng.
Chu Chu thấy sắc mặt các sư huynh sư tỷ đều trắng bệch lung la lung lay khổ sở không thôi, chỉ có mình là không có chuyện gì, vội vàng trốn ra sau lưng Doãn Tử Chương để tránh khiến người khác nghi ngờ.
Đột nhiên xuất hiện lão giả áo đen thần bí hai mắt đục ngầu, giống như là chưa tỉnh ngủ. Động tác chậm chạp đi lên, nghiêng mắt nhìn Trì Tha Diệu nói: “Thua thì đánh lén ám toán, thật là vô sỉ!”
Tiếng nói của lão giống như âm thanh thép ma sát cọ vào kim loại phát ra, nghe thấy khiến người ta không nhịn được mà nổi da gà. Chuôi kiếm vàng trước đó cứu được một mạng của Trịnh Quyền kia nhanh nhẹn bay bổng trở về trên đầu lão, giống như tờ giấy không có sức nặng, nhìn không ra chút uy thế khủng bố lăng lệ ác liệt, nhanh chóng mạnh mẽ vừa rồi.
Trì Tha Diệu làm ra chuyện như vậy trước mặt mọi người, ngay cả Tư Biện Thái cũng cảm thấy xấu hổ một trận. Vốn hắn cho rằng Trì Thạch Diệu đấu với Trịnh Quy ền chắc chắn sẽ giành thắng lợi, cho nên mới khuyến khích hắn tỷ thí thuật luyện đan với Trịnh Quyền. Thứ nhất là có thể quang minh chính đại trừ khử Trịnh Quyền, thứ hai là có thể hoàn toàn chèn ép sự kiêu ngạp của phái Thánh Trí.
Đoạn thời gian mấy ngày nay, Trịnh Quyền biểu hiện ra đầy đủ một Luyện Đan Sư lục phẩm đỉnh có bao nhiêu lực ảnh hưởng —— tam đại tông môn trên đại lục Tấn Tiềm biết phái Thánh Trí có một vị Khách Tọa Trưởng Lão như vậy, hai tông môn trong đó lập tức khẩn cấp giao hảo với phái Thánh Trí, tận hết sức lực giúp đỡ ủng hộ bọn họ. mặc dù Phồn Kiếm tông muốn trèo lên nhất lưu tông môn, nhưng thực lực so với người ta cũng có chênh lệch tương đương, cho nên chuyện thu phục phái Thánh Trí bèn biến thành chướng ngại nặng nề.
Tư Biện Thái phụ trách việc này áp lực rất lớn, Môn chủ có ý muốn hắn trên cơ sở bảo tồn phần lớn thực lực của phái Thánh Trí mà thu về dưới cờ, việc này Tư Biện Thái nhận thấy căn bản là không thể nào làm được.
Cho nên hắn đã muốn mượn lực Trì Tha Diệu trừ khử Trịnh Quyền rồi nói, dù sao Phồn Kiếm tông đã đầu nhập vào Đan Quốc, phái Thánh Trí thiếu một Luyện Đan Sư lục phẩm ngược lại sẽ dễ khống chế hơn.
Hai năm trước Trì Thạch Diệu tự mình đến Tây Phương Ngũ Quốc định đối phó mấy người Chu Chu, kết quả là hành tung của bọn họ lại lập lờ, vì “Hành thiện” mà lúc nào cũng biến hóa thân phận, trơn trượt hơn cả các chạch. Thế lực Đan Quốc rất khó phát huy tác dụng ở Tây Phương Ngũ Quốc, Trì Tha Diệu hối hả ngược xuôi hai năm mà vẫn cứ không tìm ra tung tích bọn họ. Nên trong cơn tức giận đã đổi hướng tới phái Thánh Trí ở Tây Nam đối phó Trịnh Quyền trước.
Chỉ cần Trịnh Quyền và phái Thánh Trí xảy ra chuyện, thì không sợ bọn người Chu Chu xuất hiện.
Ở đây hắn gặp được Tư Biện Thái, hai người ăn nhịp với nhau, cùng lấy danh nghĩa trả thù tìm tới Trịnh Quyền.
Số lần Tư Biện Thái kinh ngạc quá nhiều, lòng hắn tràn đầy suy nghĩ mượn Trì Tha Diệu đè Trịnh Quyền một đầu. Kết quả ngược lại khiêng đá đập trúng chân mình, trong lòng rất có ý kiến với Trì Tha Diệu: cái gì mà Luyện Đan Sư thất phẩm kiệt xuất nhất Đan Quốc? Vậy mà đấu không lại một Luyện Đan Sư lục phẩm như Trịnh Quyền! Lúc đầu còn phách lối còn cao hơn cả Môn chủ nhà người ta, nhưng ngay cả đánh lén tu sĩ Kết Đan Kỳ cũng thất thủ.
Dù sao Trì Tha Diệu cũng đã quăng đi thể diện, cũng hoàn toàn không đếm xỉa đến rồi, hắn tàn bạo nhìn chòng chọc về hướng Trịnh Quyền nói: “Dù cho có thế nào, hôm nay ta không thể không giết ngươi!”
“Tư huynh, chỉ cần ngươi giúp ta chuyện này, ta lập tức tiến cử ngươi trở thành khách khanh (*) trưởng lão nhất đẳng Đan Quốc!” Trì Thạch Diệu nói với Tư Biện Thái.
(*)khách khanh: thời xưa dùng để chỉ những người ở các nước chư hầu làm quan ở bản quốc.
Khách khanh trưởng lão nhất đẳng Đan Quốc? ! Đây cũng không phải là đãi ngộ của một Tu sĩ Nguyên Anh kỳ quy phụ Đan Quốc tùy tiện có thể lấy, trong lòng Tư Biện Thái khẽ động.
Lão giả áo đen thần bí khặc khặc cười quái dị hai tiếng: “Bản lĩnh thật lớn, nếu như ngươi thực sự có quyền h nh như vậy, làm sao lại đơn thương độc mã đến đây?”
Trong lòng Tư Biện Thái đã chứa ý khinh thường Trì Tha Diệu, lại nghe thấy lời lão giả này nói, thì lập tức bắt đầu dao động, mình vì hắn ta mà làm trái với mệnh lệnh của Môn chủ, vạn nhất đến lúc hắn ta không có bản lĩnh thực hiện lời hứa, chẳng phải hắn trống rỗng cả hai đầu sao?
“Trì đại sư, nếu chúng ta đã giao ước với Trịnh Quyền trước đó, hôm nay không bằng như vậy coi như thôi đi. . . . . .” Tư Biện Thái khuyên nhủ.
Mọi người Tế Lập tông và Tấn Bảo tông ở đây, bọn họ đã đuối lý, theo suy nghĩ của Tư Biện Thái, nếu công khai không thành, thì không bằng âm thầm vậy, trở về lại tìm cơ hội ám sát Trịnh Quyền. Vừa có thể bàn giao với Môn chủ, cũng có thể thay Trì Tha Diệu trút giận báo thù. Ngoài mặt hắn khuyên nhủ Trì Tha Diệu, nhưng lại ngầm truyền âm thông báo ý nghĩ của hắn cho hắn ta biết.
Trì Thạch Diệu nhìn quanh mọi người trước mặt, vốn mình và Tư Biện Thái – hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ thừa sức đối phó với những người này, hết lần này tới lần khác tạm thời xuất hiện một Tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác, mặc dù tu vi xem ra chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng hai đấu hai thì bọn họ cho dù thắng cũng là thắng thảm, huống chi Tư Biện Thái rõ ràng không muốn hạ tử thủ với Vưu Thiên Nhận cùng với Chưởng môn và các trưởng lão phái Thánh Trí, sẽ càng không công khai xung đột với người Tế Lập tông, Tấn Bảo tông.
Hôm nay chuyện không thể làm, tìm cơ hội khác ám toán giết chết Trịnh Quyền đúng là phương pháp tốt nhất.
Trì Tha Diệu lạnh lùng nhìn Trịnh Quyền bên kia một cái, phất ống tay áo một cái xoay người rời đi.
Lực chú ý của Trịnh Quyền căn bản không đặt trên người hắn ta, thế giới của ông đã chỉ còn lại lão giả áo đen thần bí kia thôi.
Là “Nàng” tới rồi! Rốt cục cũng đã trở lại!