Trong tháp Vũ Thần, vị tu sĩ trung niên nhỏ gầy tự xưng “Thạch Thiên” đang bước lên tầng thứ sáu bỗng nhiên thấy chấn động, đi tới bên cạnh cửa sổ thủy tinh phía nam của tháp, hướng về tẩm điện hoàng đế Vũ quốc.
Cung điện to lớn san sát nhau, nhìn như yên ổn bình lặng, nhưng Thạch Thiên lại có thể cảm giác được hai hơi thở vô cùng mạnh mẽ đang va chạm kịch liệt. Một luồng rét lạnh thấu xương, một luồng nóng rực dữ dằn. Nhìn lên bầu trời bao la xanh thẳm loáng thoáng có thể thấy được sắc xanh mông lung.
Vũ quốc hoàng đế lấy công pháp hệ Băng xưng hùng Vũ quốc – Đại trưởng lão Chiêu Thái tông, cũng chỉ có lão ta mới có đủ khả năng tạo ra khí thế lạnh lẽo mạnh mẽ như thế, vậy luồng hơi thở còn lại là của kẻ nào đây?
Cuồng bạo hung mãnh, lại có uy năng khổng lồ có thể hủy thiên diệt địa, nếu như hắn không có nhận lầm, vậy hẳn là Thiên Hỏa rồi!
Hỏa tính như này. . . . . . có lẽ là Trường Sinh Tiên hỏa?!
Trên mặt Thạch Thiên lộ ra vẻ hưng phấn mà quỷ quái. Không ngờ trong hoàng cung Vũ quốc lại tồn tại Thiên Hỏa! Thật rất có ý tứ!
Chẳng qua nếu như thật là Trường Sinh Tiên hỏa… tạm thời hắn chưa cần dùng đến, hay là trước cứ giải quyết cho xong việc trong tháp Vũ Thần rồi hãy nói sau! Vừa nghĩ đến hôm nay bên trong tháp này còn có hàng trăm tinh anh của Vũ quốc, Thạch Thiên đã cảm thấy vô cùng hào hứng.
Hắn phảng phất đã có thể thấy cảnh tượng thảm thiết của toàn bộ những thiên tài này khi bị hắn thiêu sống thành tro bụi. Biểu tượng của Vũ quốc bị thiêu hủy ngay trước mắt, toàn bộ tinh anh chết oan chết uổng, để xem tam đại tông môn Vũ quốc còn có thể lấy cái gì chống lại hắn đây? !
Thạch Thiên không để ý tới động tĩnh trong hoàng cung Vũ quốc nữa, không chút do dự xoay người tiếp tục đi tới tầng thứ bảy.
Trong tẩm điện hoàng đế Vũ quốc, Chu Chu cố gắng ra vẻ bất khuất trấn định, trợn mắt với Đại trưởng lão.
Thật ra trong lòng nàng vô cùng bất an. Không phải là nàng sợ tên trưởng lão trước mặt này, nàng đoán chừng lão quái vật này dù tức giận như thế nào đi chăng nữa cũng không hạ sát thủ với nàng, cái nàng sợ chính là hơi thở kinh khủng mà quen thuộc vừa rồi cảm ứng được bên quảng trường tháp Vũ Thần kia….
Nàng cảm thấy đây không phải là ảo giác. “Ma quỷ” có thể đang ở gần đây. . . . . .
Nàng tình nguyện bại lộ lá bài tẩy, lựa chọn sử dụng Trường Sinh Tiên hỏa đối kháng cùng Đại trưởng lão, chính là sợ khi mình dùng Húc Dương Minh Hỏa cũng là lúc bị chủ nhân của hơi thở kinh khủng kia nhìn thấu thân phận.
Trường Sinh Tiên hỏa do chính nàng hấp thu từ bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương. Trừ sư phụ, sư nương cùng mấy sư huynh sư tỷ, không còn người nào biết nàng có loại thiên hỏa này. Nó và “Đan Hoàng” không có chút quan hệ nào, chỉ là một lợi khí của chính “Chu Chu” nàng mà thôi.
“Ngươi cho rằng có hai loại Thiên Hỏa trong tay, Bổn Hoàng sẽ không thể làm gì được ngươi ư? Nếu như không phải Bổn Hoàng hạ thủ lưu tình, ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này?!” Đại trưởng lão ổn định tâm thần lại, hờ hững đe dọa. Thật ra thì cũng không phải là hoàn toàn đe dọa. Nếu như ông thật sự muốn giết Chu Chu, thật sự nàng không cách nào kháng cự.
Chu Chu ngẩng đầu, một chút cũng không đồng ý: “Ta vừa rồi còn chưa dùng toàn lực.” Hai loại Thiên Hỏa dung hợp, cũng không chỉ đơn giản như kiểu một cộng một bằng hai đâu.
Đại trưởng lão bực bội. Ông nhớ tới lúc trước Đạo Quân Cố Vãn còn nói tiểu nha đầu này tính tình ôn hòa biết điều, rất tôn trọng trưởng bối, sao một chút ông cũng không nhìn ra? !
Tính tình vừa cứng rắn lại bướng bỉnh, ông nói một câu nàng đáp một câu, có kiểu tôn trọng trưởng bối như vậy sao?
Đại trưởng lão cảm thấy nhức đầu vô cùng. Vốn là chỉ cần Chu Chu chịu nói một hai câu dễ nghe, ông sẽ không làm khó nàng, lại nhân thể xuống đài. Nhưng dưới tình huống như thế, nàng rõ ràng đã thủ sẵn tư thế, chuẩn bị trở mặt.
Lại từ thái độ Chu Chu liên tưởng đến Doãn Tử Chương. . . . . . Tiểu nha đầu này sẽ không vô duyên vô cớ liều lĩnh khiêu khích một tu sĩ Đại Thừa kỳ như ông. Thái đ của nàng đã đại biểu đầy đủ cho thái độ của Doãn Tử Chương rồi.
Nghĩ đến chuyện này, Đại trưởng lão càng nhức đầu hơn. Đột nhiên cảm thấy ánh mắt Doãn Tử Chương tốt quá mức cho phép, tùy tùy tiện tiện vớ được một tiểu quái vật thực lực mạnh vô cùng, tiểu quái vật này còn một mực chống đối ông, cứng mềm đều không ăn.
Đại trưởng lão phân vân không biết nên thu xếp Chu Chu ra sao, ra hiệu cho nàng đứng ở một bên, phất tay cho mấy đạo dẫn âm phù bên ngoài điện vào. Vừa rồi ông toàn tâm ứng phó thiên hỏa của Chu Chu, lại không muốn động tĩnh nơi này kinh động người xung quanh, luôn lấy pháp lực phong tỏa toàn bộ tiếng động trong đại điện.
Vì vậy, động tĩnh bên ngoài cũng không cách nào truyền vào, mấy dẫn âm phù bay phía trước báo nguy mấy nơi có mấy tên lai lịch bất minh giả mạo tán tu Trúc Cơ kỳ tiến vào tháp Vũ Thần, một đạo dẫn âm phù cuối cùng chính là do Lâm Chấn Kim vừa tung ra, thông báo tu sĩ thần bí kia đã đi tới tầng sáu.
Dự cảm không tốt trong lòng Đại trưởng lão càng mạnh hơn. Ông không quan tâm đối phó Chu Chu nữa, lạnh giọng vứt lại một câu “Ngươi cứ ở lại đây” rồi biến mất trên điện.
Chu Chu thở phào nhẹ nhỏm đi tới bên cạnh cửa, nhìn về hướng tháp Vũ Thần. Nàng cảm ứng được Đại trưởng lão đã đi hướng này. Chẳng lẽ bên ấy đã xảy ra chuyện gì?
Ngàn vạn không nên! Mấy sư huynh sư tỷ cũng đang ở trong tháp. . . . . . Nếu như tháp Vũ Thần xảy ra chuyện gì, hậu quả khó có thể tưởng tượng.
Khi Chu Chu đang lo lắng sợ hãi, bên trong tháp Vũ Thần bỗng nhiên phát ra một tiếng vang thật lớn, cả tòa thạch tháp khổng lồ cao vút trong mây cũng bị chấn động, khẽ lung lay.
“Diễm Thí Thiên, ngươi đường đường là thái tử Đan quốc lại giả mạo tán tu lẩn vào tháp Vũ Thần. Bổn Hoàng không thể tiếp đón từ xa, thật thất lễ.” giọng nói ẩn ẩn tức giận từ trong không trung truyền đến, vang dội cả Vũ thành.
Diễm Thí Thiên? !
Cả người Chu Chu chấn động. Quả nhiên là ma quỷ kia tới!
“Vũ Hoàng quá khách khí, thần khí như thế đặt ở Vũ quốc hơi có chút lãng phí, để cho Bổn cung mang về hợp làm một thể với địa cung trong Đan thần điện thì hợp lý hơn.” trong gọng nói thoáng lộ vẻ mạn bất kinh tâm (thờ ơ).
Chẳng qua Chu Chu dù gì cũng đã từng tiếp xúc với hắn hơn hai năm, có thể dễ dàng nhận ra sự tức giận dưới giọng nói bình thản kia. Nghĩ cho cùng hắn vốn đánh chủ ý lên tháp Vũ Thần, kết quả lại bị Đại trưởng lão kịp thời chạy tới phá hư kế hoạch.
Đại trưởng lão là tu sĩ Đại Thừa kỳ, đối phó tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ bình thường tuyệt không vấn đề. Nhưng là Diễm Thí Thiên chính là một tên bất bình thường! Trên người hắn dung hợp ba loại Thiên Hỏa, nếu nổi giận lên thì cho dù là Đại trưởng lão cũng tuyệt không lấy được phần thắng.
Hơn nữa bết bát nhất chính là bọn họ bây giờ đang ở trong tháp Vũ Thần. Một khi xảy ra chiến đấu kịch liệt, Doãn Tử Chương cùng với sư huynh sư tỷ nhất định sẽ chịu ảnh hưởng, vạn nhất bị vạ lây. . . . . . tu sĩ Kết Đan kỳ dưới tình huống chiến đấu bậc cao này, chỉ đủ tư cách làm bia đỡ đạn.
Chu Chu biết mình ở nguyên tại chỗ, một mực chờ đợi là lựa chọn an toàn nhất. Bất kể tình hình chiến đấu như thế nào, Đại trưởng lão của hai đại tông môn khác trong thành Sùng Vũ rất nhanh sẽ chạy tới. Đến lúc đó ba tu sĩ Đại Thừa kỳ PK Diễm Thí Thiên, nhất định hắn chỉ có thể rút đi.
Nhưng sư huynh sư tỷ của nàng làm sao bây giờ?! Chu Chu hít một hơi thật sâu. Nàng quả thật rất sợ Diễm Thí Thiên, nhưng nếu như hắn muốn thương tổn A Chương và các sư huynh sư tỷ khác, nàng sẽ liều mạng với hắn!
Từ trong dây lưng trữ vật, Chu Chu lấy ra một bộ hắc bào rộng thùng thình rồi mặc vào, đeo lên mặt nạ huyễn hình của yêu hồ, sải bước ra khỏi bậc cửa cao cao của đại điện. Đồng thời, Tiểu Trư trong ngực cũng lặng lẽ hợp làm một thể với nàng.
Chu Chu khẽ nhún chân, thu liễm uy áp trên người, vội vã chạy về quảng trường Vũ Thần điện.