Đạo Quân Cố Vãn nhận được tin tức gấp rút chạy tới,Tiển Minh Xương đang toàn lực với Doãn Tử Chương băng hỏa chống đỡ lâm vào giằng co.
Nhưng nhìn qua, trạng thái của Doãn Tử Chương tốt hơn Tiển Minh Xương rất nhiều, hai mắt Tiển Minh Xương đỏ bừng vẻ mặt dữ tợn, râu từ trên mép kéo dài xuống ngực đều dính đầy bọt máu của hắn, trên cánh tay và chân đếu có nhiều vết thương lớn, loại thương thế này đối với hắn mà nói không coi vào đâu, chỉ một chút là đã cầm máu, nhưng là lấy thực lực tu vi của hắn bị hành hạ thành bộ dạng này , cũng là chuyện hết sức hiếm thấy .
Quần áo và đầu tóc của Doãn Tử Chương chỉ có chút xốc xếch hơi bẩn mà thôi, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc bình tĩnh, cộng thêm tướng mạo hắn vốn rất tốt, đem hai người so sánh, càng làm nổi bật sự tuấn mỹ bất phàm của hắn. Cả người nhìn qua giống như tuyết phong băng sơn sáng chói dưới ánh mắt trời, chẳng những không có làm cho người ta cảm thấy chật vật, ngược còn có một loại cảm thụ thanh bần cao ngạo, vẻ đẹp ưu nhã kiên định khác .
Một đám tu sĩ trẻ tuổi vùng phụ cận nghe thấy đều chạy tới bên ngoài pháp trận phòng hộ của ở Cơ U Cốc xem đến hoa mắt, rất nhiều người thậm chí quên mất lập trường của mình, âm thầm hy vọng Doãn Tử Chương có thể chiến thắng .
Nam tu trẻ tuổi sĩ mong muốn mình có thể giống Doãn Tử Chương, còn nữ tu sĩ trẻ tuổi hai mắt sáng lên, chỉ cảm thấy người trước mắt chính là tình lang siêu cấp vô địch trong mộng.
Uống qua linh dược của Chu Chu thì thương thế dần dần hồi phục, Trúc Thủy Nhu khi tỉnh dậy cũng nhìn thấy một màn này, nàng làm sao cũng không nghĩ đến thời gian cũng chỉ hơn mười năm, tiểu nam hài nối khố với nàng hay bị ăn hiếp lúc trước nay đã biến thành một nam tử đỉnh thiên lập địa, tu sĩ cao cấp thực lực xuất chúng. Hắn và mình cùng tuổi, vậy mà đã nổi danh không chỉ thành Sùng Vũ mà còn cả đại lục Tấn Tiềm là một tu sĩ thiên tài.
Trái lại chính mình, vẫn vô dụng như vậy, ngay cả vật hắn tặng cũng giữ không được. . . . . .
“Ngươi đã khoẻ hơn chưa. Có thể nói chuyện được không ?” giọng nói của Chu Chu truyền đến từ bên cạnh.
Trúc Thủy Nhu thu tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Khá tốt, cũng là do ta gây phiền toái. Còn làm liên lụy tới A Chương.”
Chu Chu im lặng, trong mắt Nhu nhu này cũng chỉ có một mình đại ác nhân thôi sao? Nàng và Nhị sư huynh cũng vì nàng ta đặc biệt đi một chuyến, nếu như người Chiêu Thái Tông muốn làm khó dễ, Hai người bọn họ cũng sẽ cùng gặp xui xẻo đó!
Hơn nữa nàng dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Doãn Tử Chương nhất định sẽ không cảm thấy phiền toái khi bị liên lụy. Hắn vốn là thích đánh nhau, nếu như đánh người của Lâm thị mà hắn ghét nhất thì hắn càng thêm sảng khoái.
Trước kia Doãn Tử Chương cùng người khác đối chiến, nàng còn có thể lo lắng, hiện tại nàng cũng đại khái hiểu được thực lực cùng với sự lợi hại của Doãn Tử Chương, tu sĩ đồng cấp không ai có thể làm gì được huynh ấy.
Nếu như chạy tới một tu sĩ Nguyên Anh gây rối, nàng sẽ thả Tiểu Trư, hừ hừ!
Trúc tiểu đệ cũng rất có lương tâm: “May là chu Chu cô nương đem theo dược thượng đẳng. Nếu không tỷ tỷ có thể phải nằm ở trên giường hơn nửa năm đây!”
“Đa tạ!” Trúc Thủy Nhu chân thành cảm kích, Chu Chu gật đầu hào phóng nhận lấy.
“Trúc cô nương có thể kể rõ chi tiết chuyện phát sinh lúc trước được không ?” Cơ U Cốc vừa quan tâm động tĩnh bên trong sân đấu, vừa nói.
Trúc Thủy Nhu không hề giấu diếm đem chuyện phát sinh hôm nay nói lại một lần.
Sáng sớm hôm nay, Thất thiếu gia Lâm thị đã phái người tới quấy rầy Trúc Thủy Nhu, cưỡng ép lưu lại vài món pháp khí nói là lễ vật Thất thiếu gia đưa đến, vừa lúc Hoa sư tỷ đi qua nhìn thấy, nàng ta thích một món pháp khí mà Thất thiếu gia mang đến tặng liền bức nàng phải giao ra . Trúc Thủy Nhu đang phiền não như thế nào để đem những đồ vật này trả lại cho nên không thể đáp ứng. Thế là hai người tranh chấp
Hoa sư tỷ ỷ vào tu vi so với Trúc Thuỷ Nhu cao hơn, không nói không rằng lập tức ra tay. Xuý t chút còn làm bị thương mẫu thân của Trúc Thuỷ Nhu , Trúc Thủy Nhu không thể nhịn được nữa liền dùng tới bộ Tiểu phi kiếm mà Doãn Tử Chương cho nàng khiến cho cánh tay của Hoa sư tỷ bị thương ngay tại chỗ.
Trúc Thủy Nhu không muốn gây chuyện, không hề mạnh tay . Vậy mà Hoa sư tỷ lại chạy đến nơi này tố cáo với Triệu sư thúc, Triệu sư thúc lúc này công bố nàng trộm một bộ bảo khí hạ phẩm của hắn tiếp đó ngang ngược đả thương đồng môn, không phân rõ phải trái đã giải nàng đến Hình đường tra tấn.
Cơ U Cốc nghe xong được cũng không hoàn toàn tin: ” Thất thiếu gia Lâm thị tặng đồ cho ngươi, Hoa sư tỷ của ngươi là một đệ tử Luyện Khí kỳ ngoại môn, làm sao lại dám động thủ cướp đoạt? Vị Triệu sư thúc kia không sợ nếu đả thương ngươi thì Thất thiếu gia sẽ tìm hắn tính sổ sao? Còn nữa, vì sao ngay từ đầu ngươi không nói rõ bộ pháp bảo kia là do sư đệ của ta tặng ?”
Vài vấn đề bén nhọn này làm cho sắc mặt Trúc Thủy Nhu tái lại trắng thêm vài phần, cắn răng không nói, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Cơ U Cốc nhìn qua tao nhã lịch sự rất dễ nói chuyện, nhưng thực tế tâm địa so với mấy đồng môn lại cứng rắn hơn rất nhiều, trừ những đối tượng đặc biệt, căn bản không biết mềm lòng là gì.
Những vấn đề này không hỏi rõ ràng, hắn cũng không yên tâm để Doãn Tử Chương và Chu Chu đối nghịch với người của Chiêu Thái tông .
Trúc tiểu đệ thấy bộ dáng kia của tỷ tỷ, không nhịn được nói: “Hoa sư tỷ và Triệu sư thúc chính là người của Nhị thiếu gia, Nhị thiếu gia là Lâm gia Đại công tử, Thất thiếu gia là Lâm Gia Tam công tử, Thất thiếu gia vẫn muốn đánh chú ý với tỷ tỷ của ta, rất nhiều người cũng biết, Hoa sư tỷ bọn họ cảm thấy sớm muộn gì tỷ tỷ cũng sẽ là người của là Thất thiếu gia, cho nên tìm được cơ hội sẽ làm khó chúng ta.
Thân phận của Doãn tiền bối như vậy, nếu như tỷ tỷ nói ra lai lịch của bộ pháp bảo này, sợ là cũng không kịp chờ các ngươi đến……
Cơ U Cốc gật đầu, bên trong Lâm thị biết rõ thân phận của Doãn Tử Chương hơn phân nửa là những người cấp cao, mà hai tỷ đệ lại quen biết Doãn Tử Chương từ sớm , cho nên cũng biết thân thế của hắn. Lâm Đại gia, Lâm Tam gia năm đó hại phụ thân của Doãn Tử Chương, đối với này đứa cháu này cũng hận thấu xương. Trúc Thủy Nhu thừa nhận quen biết hắn, đoán chừng lập tức cũng sẽ bị bọn họ giết chết.
Trong lúc nói chuyện, Đạo Quân Cố Vãn đúng lúc chạy tới, vừa ra tay lập tức tách hai con gà chọi ra khỏi sàn đấu, Doãn Tử chương lạnh lùng thu tay lại,Tiển Minh Xương một bộ dáng tức giận không phục, trong lòng cũng đang âm thầm may mắn —— Đạo Quân Cố Vãn tới chậm một chút, hắn có thể sẽ bị mất mặt.
Đạo Quân Cố Vãn nhìn hai bên , cảm thấy một trận nhức đầu, những hậu sinh của phái Thánh Trí, hỏa khí một so với một càng lớn, nếu để cho bọn họ ầm ĩ đến cùng, mặt mũi của Chiêu Thái tông thật sự sẽ bị ném xuống đất chà đạp.
Những người này cũng thật là, làm lão Đại làm đã lâu, liền cho rằng mình đệ nhất thiên hạ, hết lần này tới lần khác còn rất không có khí thế, mới vừa rồi đã là tranh đấu cao thấp ông chỉ cần tới trễ một bước thì tấm mặt mo này của Tiển Minh Xương cũng không còn.
Thời điểm ông do dự làm như thế nào hoá giải chuyện này thì một đệ tử Trúc Cơ kỳ trẻ tuổi chân đạp phi kiếm tới, hướng Đạo Quân Cố Vãn thi lễ nói: “Hoàng thượng phân phó, xin Đạo Quân Cố Vãn và Tiển trưởng lão cùng với mấy vị khách quý tiến cung một chuyến.”
Đạo Quân Cố Vãn nhìn một cái liền nhận ra người đệ tử này là người bên cạnh Đạo Quân Giáp Hỏa, lại càng rầu rĩ: ” Đạo Quân nhà ngươi đã ở trong cung?” Tốc độ tố cáo này không khỏi quá nhanh đi .
Đệ tử kia nhe răng cười một tiếng: “Ở , Đạo Quân đang phát giận, nói Doãn tiền bối và Chấn Kim sư thúc cùng một loại đức hạnh, tính tình vừa bướng bỉnh vừa thối. . . . .”
“A! Xem trí nhớ của ta này . . . . . . đã quên mất Chấn Kim chất nhi chính là đệ tử quan môn của Đạo Quân Giáp Hỏa.” Đạo Quân Cố Vãn nhớ tới chuyện này, nhất thời thả lỏng một ngụm khí, ánh mắt không tự chủ được liền hướng đến bên Doãn Tử Chương .
Chấn Kim chất nhi này dĩ nhiên là chỉ cha đẻ của Doãn Tử Chương, Lâm Chấn Kim.