Nga Mỵ Văn Hương Thức Giai Nhân

Chu Chu hơi sửng sốt, sờ sờ khuôn mặt của mình, hình như là vậy nha…….lẽ ra khi con gái mười mấy tuổi là lúc dung nhan thay đổi nhiều nhất, mỗi năm một vẻ cũng không lạ, không phải có câu “nữ đại thập bát biến”* sao? *thành ngữ chỉ con gái tuổi dậy thì thay đổi nhiều.

Nàng đứng thẳng lưng, phát hiện đỉnh đầu mình chỉ cao tới ngực Doãn Tử Chương, lập tức buồn bực thêm, nàng nhớ khi vừa quen hắn, mình còn cao tới bả vai hắn mà, không phải mình càng ngày càng thấp, mà là Doãn Tử Chương càng ngày càng cao, mà chiều cao của mình lại đình trệ không tăng.

Quá tổn thương rồi! Nàng còn ảo tưởng một ngày kia mình sẽ biến thành đại mĩ nữ, như bây giờ có phải cho rằng cả đời này nàng sẽ vẫn bị cười là thôn cô xấu xí không?!

Mĩ nữ như tam sư tỷ là hồng nhan trẻ mãi không thay đổi là chuyện may mắn, cả đời này nàng mang dáng vẻ thôn cô vừa quê mùa vừa ngốc nghếch thì lại là bi kịch thảm thiết cỡ nào! Nàng bỗng nhiên hiểu sự thương tâm của đại sư huynh.

Thật ra nàng còn bi ai hơn hắn, đại sư huynh nhất định mãi xinh đẹp tuấn tú, chỉ cần không mở miệng, thì sẽ là tiểu tiên đồng người gặp người thích, nàng thì sao? Thôn cô người gặp người cười!

Doãn Tử Chương nhìn Chu Chu trợn mắt há hốc mồm biểu cảm khiếp sợ bi phẫn, thầm thở dài trong lòng, vỗ vỗ đầu nàng nói: “Thôi, muội vẫn như vậy ít nhất ta không phải lo muội biến thành đại thẩm trước khi ta kịp tiến vào Đại Thừa kỳ.”

Đây coi như là an ủi à? Chu Chu giận tới thiếu chút nữa khóc lên. Nhưng nghĩ lại, không khỏi khó hiểu: “Tại sao phải chờ đến khi tiến vào Đại Thừa kỳ?”

Doãn Tử Chương trợn mắt nhìn nàng một cái, khinh thường nói: “ Muội là đồ con heo, có nói thì cũng không hiểu. Ăn xong đi, nếu thời gian không gấp thì nghỉ ngơi một lúc rồi mới đi luyện đan tiếp.”

Chu Chu bẹt miệng, lấy lương khô thịt khô, trái cây bản thân đã chuẩn bị trước, hóa bi phẫn thành sức ăn, hung hăng ăn một bữa, sau đó trở lại sơn động tiếp tục luyện đan.

Ngày thứ hai vẫn như thế, mặt trời xuống núi, cuối cùng tiểu Trư cũng chiết xuất xong toàn bộ hơn ba trăm loại linh dược, hơn ba trăm quả cầu lửa nhỏ lơ lửng trong sơn động, tạo thành kỳ quan.

Nàng đứng dậy rời sơn động đi một vòng, ăn xong thì ngủ một chút, chuẩn bị nhất tác cổ khí* để tối nay luyện chế ra Trú Nhan đan.

*ý là nhân lúc đang hăng hái thì làm một mạch cho xong việc.

Doãn Tử Chương vẫn lẳng lặng tu luyện trong Thất tuần băng phách phong hồn trận ngoài động, Chu Chu vòng một vòng quanh hắn cũng không thấy hắn phản ứng gì, thở dài trở về trong động.

Nàng thấy từ khi quen biết Doãn Tử Chương đến nay, tu luyện chiếm của hắn tám phần thời gian trở lên, thật không hiểu có cái gì hay ho. Bên trong sơn động, sau khi Tiểu Trư nghỉ ngơi một lúc đã khôi phục dáng vẻ hoạt bát sôi nổi, nhìn hơn ba trăm quả cầu lửa lơ lửng trong không trung với vẻ nóng lòng muốn thử.

Chu Chu ngồi trong sơn động, ôm lấy Tiểu Trư, vuốt ve nó, “Tốt lắm, chúng ta bắt đầu đi!”

Tiểu Trư ngẩng đầu há to miệng, hơn ba trăm quả cầu lửa bay thẳng tắp hướng vào trong miệng nó, trong chớp mắt đã bị nó nuốt hết vào trong bụng.

Chu Chu nhắm mắt lại , linh hồn hoàn toàn trống rỗng. Từ từ cảm thấy được hơn ba trăm quả cầu trong bụng Tiểu Trư đồng thời vỡ ra như bong bóng, tất cả linh dược đã chiết xuất hòa vào nhau, một cột lửa trong cơ thể Tiểu Trư như một cây gậy nhanh chóng khuấy chúng lên cho đến khi tất cả hoàn toàn hòa làm một.

Cột lửa lóe lên rồi biến mất, một ngọn lửa cực nóng màu đỏ tía bao lấy dược dịch, không ngừng dồn nén nhào nặn.

Không biết qua bao lâu, dược dịch tocỡ đầu người dần dần bélại bằng hai nắm tay, một làn hương mùi thuốc nồng đậm chậm rãi tỏa ra, tiếng keng keng rất nhỏ vang lên không dứt. Miếng thuốc nho nhỏ phân chia thành mười mấy mảnh nhỏ, nhanh chóng quay cuồng chuyển động trong chiếc bao lửa lớn.

Theo ngọn lửa từ từ tiêu tan, lộ ra vô số viên đan dược màu trắng bạc, rất tròn, bóng loáng như hạt ngọc trai hoàn hảo. Chu Chu đếm, có tới 49 viên. Quá nửa là phẩm chất thượng đẳng! Tính cả lượng thuốc sử dụng, chỉ hao hụt khoảng hai viên, tỷ lệ thành công cao hơn dự tính, hao tổn như thế đã là rất ít.

Chu Chu mở mắt, phát hiện Tiểu Trư lộ vẻ mỏi mệt hiếm thấy. Nàng ôm lấy nó dùng sức hôn một cái, khen: “Ngươi thật sự rất lợi hại!”

Tiểu Trư “ừ” hai tiếng, sung sướng vặn vẹo uốn éo thân thể, há miệng ói 49 viên thuốc vào cái bình ngọc Chu Chu đã chuẩn bị trước đó.

Bỗng bên ngoài truyền vào một tiếng cười thoải mái, giọng một nam tử còn trẻ nói: “Thơm quá, thơm quá, không biết là vị cao nhân nào luyện đan trong động? Mùi hương này bay xa mười dặm, ít nhất cũng là đan dược ngũ phẩm!”

Tiếng Doãn Tử Chương truyền đến lạnh băng: “Nếu biết có người đang luyện đan, sao lại lên tiếng quấy rầy?”

“Là tại hạ đường đột mạo phạm, không nghĩ tới biên thùy tây nam lại có cao thủ luyện đan như vậy, đánh bạo tới đây bái kiến, không biết vị tiểu ca này có thể nhắn giùm một tiếng được không?” Giọng nam tử trẻ tuổi vô cùng thành khẩn.

“Ngươi là người phương nào?” thái độ Doãn Tử Chương vẫn lãnh đạm, hiển nhiên không để ý tới người này.

“Tại hạ Tấn Bảo tông Cừu Bảo Dương, vị này là sư đệ tại hạ tên Tiếu Sái Ca. Xin thỉnh cáo tiểu ca tôn tính đại danh?” Nam tử trẻ tuổi tự xưng Cừu Bảo Dương nói chuyện thật cung kính hữu lễ.*

*kính cẩn lễ độ.

Chu Chu không thấy hoàn cảnh ngoài động, nhưng nghe lời này, hẳn có hai người tới, chẳng qua một người vẫn không nói chuyện thôi.

Ngoài sơn động, Doãn Tử Chương không nghĩ lại đụng tới người của Tấn Bảo tông, họ vốn tính sáng sớm mai đi tham gia buổi đấu giá khai trương Tấn Bảo tông ở Phần thành, nếu có thể thì tạo quan hệ tốt với người của Tấn Bảo tông để dễ dò la tung tích của ba bảo vật kia.

Hắn nhớ Trịnh Quyền đã từng nói với hắn, dần dần lan truyền danh tiếng của Chu Chu ra cũng không sao, càng nổi danh càng nổi bật càng dễ khiến kẻ thù của nàng không chú ý………Doãn Tử Chương hơi trầm ngâm chốc lát, ngẩng đầu nói với hai người của Tấn Bảo tông: “Tại hạ Doãn Tử Chương, đệ tử phái Thánh Trí, luyện đan trong động cũng không phải tiền bối gì… mà là tiểu sư muội.”

Sư muội? Sư muội có thể luyện chế đan dược ngũ phẩm?

Cừu Bảo Dương và Tiếu Sái Ca là quản sự đệ tử được Tấn Bảo tông để lại đây, chịu trách nhiệm giúp đỡ sư thúc của bọn họ quản lí cửa hàng đấu giá mới mở ở Phần thành, hôm qua hai người ra ngoài thăm hỏi các đại thế gia môn phái, cũng đưa thiệp mời luôn, không ngờ trên đường trở về lại ngoài ý muốn đụng trúng Doãn Tử Chương và Chu Chu đang luyện đan ở phụ cận.

Bọn họ đều là người biết hàng, chỉ ngửi thấy mùi cũng biết đan dược này không thể coi thường, không nhịn được đến đây tìm hiểu kĩ càng.

Hai người bọn họ là Tu sĩ Trúc cơ hậu kì, nhìn một cái cũng nhận ra Doãn Tử Chương ít tuổi nhưng tu vi cũng gần Trúc cơ trung kì, này đã đủ khiến họ kinh ngạc rồi, lại nghe nói người luyện đan lại là sư muội hắn, càng thêm không tưởng tượng nổi.

Doãn Tử Chương biết bọn họ không tin. Tiện tay thu hồi trận kỳ và Thất tuần băng phách phong hồn đinh trên mặt đất, đi trước dẫn đường vào trong sơn động.

Chu Chu ôm tiểu Trư đứng lên, nhìn qua chỉ thấy hai Tu sĩ có vẻ trẻ tuổi vào theo Doãn Tử Chương.

Hai người vừa thấy Chu Chu liền ngây ngẩn cả người. Nha đầu nông thôn từ đâu chạy tới, còn ôm một con heo!

Chênh lệch này quá lớn đi! Ngọc thụ lâm phong lãnh ngạo như tuyết khôi ngô tuấn tú là sư huynh muội với một thôn cô mắt to vô thần dáng vẻ quê mùa lỗi thời?!

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nga-my/chuong-133/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận