Nghĩa Địa Ma Chương 2

Chương 2
Chap 2

Cô nên đi về đi, kẻo trời đang mưa rất to, cô sẽ cảm lạnh đó. Cô gái khóc, rồi đập đập chân xuống ngôi mộ, và bất chợt rú lên, biến mất. Ông Túc nhìn thấy ánh lân tinh lấp lánh ở gần đó, ông soi đèn pin, và thấy một con chó đen ngòm đang dáo dác nhìn. Ông rợn gáy, lẩm bẩm: – Linh cẩu! Chó ăn linh hồn. Lạ thật, linh cẩu chỉ xuất hiện khi có cọp, nay nó xuất hiện một mình là sao? Tại sao Huyền Thu thấy linh cẩu lại sợ quá vậy? Hay cô ta cũng là một hồn ma? Ông im lặng dõi theo, sau khi đã tắt đèn pin. Ông thấy con linh cẩu đến chỗ ngôi mộ mới chôn, dùng chân cào cào. Chân nó rất khoẻ, phút chốc đã lôi ra một bộ hài cốt hay nói đúng hơn là xác của một người mới chết… Ông Túc cầm cây gậy xông đến, đập một nhát vào lưng linh cẩu. Linh cẩu hoảng sợ, rú lên một tiếng ghê rợn, rồi biến mất vào đêm tối. Ông Túc đến bên xác chết, và thấy đó là thân thể của một người đàn ông bị dập nát, đầu óc bị vỡ toác, xác chết chôn vội vàng, không có quan tài gì cả. Ông thấy tội nghiệp, không kịp nghĩ gì cả, lấp đất chôn lại như cũ, và lẩm bẩm: – Thật là bí ẩn, khi không có một xác chết không quan tài, ai đã chôn người đàn ông đó? Rồi lại có tiếng đàn bà than khóc rầu rĩ trong mưa. Và linh cẩu xuất hiện. Chuyện xưa nay chưa từng có ở khu nghĩa địa này. Ta thật không hiểu nổi. Dù biết khu nghĩa địa là luôn bí ẩn, đầy ma quái, bản thân chôn cất cả trăm người ở đây, đã quen với mùi tử khí, ấy vậy mà đêm nay, trời mưa gió tầm tã, ông Túc vẫn rợn gáy khi thấy cảnh vừa rồi. Ông đứng đợi một lúc, không thấy gì nữa, mới loạng choạng bước về nhà. Bà Tảm vẫn còn thức đợi. Bà tò mò: – Anh Túc, tiếng khóc vừa rồi là của ai thế? Ông Túc thẩn thờ: – Một người đàn bà, em ạ. Cô ta khóc trên ngôi mộ mới chôn… Bà Sáu buồn rầu: – Em biết ngay mà. Em đã nghe rõ tiếng khóc ấy. Thế sao bà ta lại khóc đau đớn thế nhỉ? Ông Tức chậm rãi: – Cô ta khóc tìm chồng. Nhìn cô ta thật kỳ dị, khác hẳn với người thường. Bà Sáu sửng sốt: – Sao lạ vậy? Bà ta khác người thường ư? Mà sao bà ta lại tìm chồng trong khu nghĩa địa này? Ông Túc xa xăm: – Anh cũng không hiểu nổi nữa. Chỉ biết cô ta tên là Huyền Thu, theo lời cô ta nói, anh chưa kịp hỏi tiếp, thì thấy con linh cẩu xuất hiện, cô ta sợ quá biến mất. Bà Sáu rợn tóc gáy: – Linh cẩu à? Đã mười năm nay, em sống khu nghĩa địa này đâu có thấy linh cẩu xuất hiện? Nó là loại thú gì vậy anh? Ông Túc giải thích: – Đó là loại chó ăn xác chết. Nó đào bới ngôi mộ mới chôn, lòi ra một cái xác người đàn ông… Anh dùng gậy đập trúng lưng nó. Nó sợ quá, biến mất. Bà Sáu hỏi: – Thế còn người đàn bà thì sao? Ông Túc nói: – Cô ta biến mất khi thấy linh cẩu, anh đợi mãi không thấy gì lạ, nên quay về. Bà Sáu băn khoăn: – Lạ nhỉ, tự nhiên có xác chết vô danh, tiếng đàn bà khóc, linh cẩu xuất hiện… Chuyện xưa nay chưa từng có ở khu nghĩa địa này, em thật không hiểu nổi? Ông Túc gật đầu: – Chính anh cũng đang tự hỏi điêu ấy đấy! Mà trời thật lạ, cứ mưa suốt đêm. Thôi, có gì sáng mai, ta ra khu mộ mới xem sao. Đêm đó, hai vợ chồng thức suốt mà không nghe tiếng động gì lạ nữa… * * * Sáng hôm sau, vợ chồng Tám-Túc ra khu mộ mới. Xung quanh chi chít dấu chân chó, và dấu chân của ông Túc. Còn không thấy dấu chân của người đàn bà. Ông Túc tròn mắt: – Lạ thật! Rõ ràng anh thấy người đàn bà ngồi khóc trên ngôi mộ này? Vậy mà không thấy dấu chân, hoặc vết ngồi trên mộ… Sao lại thế nhỉ? Bà Sáu lẩm bẩm: – Lẽ nào người đàn bà đó là ma? Vì chỉ có ma mới không để lại dấu vết gì. Mà sao tiếng ma khóc y như tiếng người vậy nhỉ? Trời đêm qua mưa lớn, cô ta xuất hiện, không hề sợ hãi, ấy vậy thấy linh cẩu, cô ta mất vía… Hay cô ta là ma trành? Nếu là ma trành phải có mùi cọp chứ? Cọp hay vào khu nghĩa địa để phục người sống, cọp ít khi ăn xác chết. Hai vợ chồng cứ bộn bề suy nghĩ về chuyện cô gái đêm qua, và sự xuất hiện của linh cẩu… Họ tiếp tục đi làm cỏ, rửa bia mộ, vì đó là công việc của họ. Đến một ngôi mộ nhỏ, xây đơn giản, chỉ có hàng chữ nhỏ với bức ảnh, ông Túc sững sờ, mắt trợn trừng nhìn vào bia đá: – Lễ nào lại là cô gái này. Cô ta là Huyền Thu, chết chưa được bốn chín ngày. Bà Sáu lắp bắp: – Thật vậy ư? Anh nhớ rõ cô ta chứ? Ông Túc gật đầu: – Nhớ chứ, làm sao quên được, nét mặt cô ta như xác chết, giọng nói lạnh lẽo như từ âm phủ. Chính là cô ta rồi! Mà cô ta sao lại chết trẻ quá nhỉ? Mới có hai tám tuổi… Bà Sáu bùi ngùi: – Ừ tội nghiệp cô ta quá. Mà cô ta xinh quá! Đúng là hồng nhan bạc phận. Mà cô ta nói cô ta tìm chồng à? Ông Túc đăm chiêu: – Đúng thế! Cô ta nói cô ta tìm chồng… Anh chưa kịp hỏi kỹ chồng cô ta là ai thì linh cẩu xuất hiện, và cô ta biến mất. Bà Sáu thắc mắc: – Cô ta tìm chồng đêm nghĩa địa, có lẽ chồng cô ta cũng nằm đâu đây? Hay là ở cái ngôi mộ không tên tuổi kia? Ông Túc nói: – Nếu thế, thì cái mộ phải chôn sau cô ta chứ! Đây đa số đều chôn trước kia mà? Anh nghĩ: bí ẩn có lẽ là từ con linh cẩu. Bà Sáu băn khoăn: – Hay ta đến nhà Huyền Thu xem sao? Lạ nhỉ, sao các ngôi mộ ở đây, đều do anh đào, san 1ấp, mà mộ Huyền Thu thì anh không biết nhỉ? Hôm đó, anh đi đâu. Ông Túc tần ngần: – Chính anh cũng đang thắc mắc đây! Hay gia đình Huyền Thu chôn lén vào ban đêm, rồi lập bia đá vào ban đêm nên anh không biết… Bà Sáu gật gù: – Anh nói đúng, cải chết của Huyền Thu đầy bí ẩn, sự xuất hiện của cô ta cũng đầy bí ẩn. Em nghĩ, đêm nay cô ta sẽ xuất hiện! Họ đang trò chuyện, thì một thanh niên xuất hiện, anh ta đến bên mộ Huyền Thu, thắp nhang, đốt giấy tiền vàng bạc, đôi mắt anh ta buồn rười rượi. Ông Túc hỏi: – Này, cậu, cô gái đó là gì của cậu? Có phải vợ cậu không? Người thanh niên nấc nghẹn: – Vâng, cô ấy là vợ của cháu, chúng cháu lấy nhau mới được hai năm, chưa có con cái gì cả. Cháu tên là Chu Khải Rực… Bà Sáu tò mò: – Sao vợ cậu chết trẻ thế nhỉ? Cô ấy bị bạo bệnh ư? Chu Khải Rực oà khóc như mưa: – Không! Cô ấy chết vì bị cọp vồ. Cũng may, cháu phát hiện ra, nên mới còn được toàn thây đó. Bà Sáu rú lên kinh hãi: – Cọp vồ à? Khu vực này làm gì có cọp? Tôi ở đây đã mười năm có thấy con cọp nào đâu? Chu Khải Rực đau đớn: – Thì cháu cũng đâu có ngờ. Một con cọp lạ từ đâu đến, bất ngờ vồ cô ấy. Cô ấy đi sau lưng cháu. Lúc đó, trời về chiều, sương mù lảng đảng. Cháu nghe tiếng cô ấy rú lên kinh hoàng, cháu vội quay lại, thấy con cọp đang vần xác cô ấy, cháu vội cầm cung lắp tên bắn con cọp, con cọp bị thương, vùng chạy mất. Cháu ôm xác vợ, khóc nấc lên. Có ai ngờ cô ấy lại chết thảm như vậy… Ông Túc hỏi: – Và cậu đã bí mật chôn cô ấy ở khu nghĩa địa này? Chu Khải Rực gật đầu, buồn bã: – Vâng, vì cô ấy chết bất đắc kỳ tử, làng không cho chôn trong khu nghĩa địa của làng, nên cháu bí mật chôn cô ấy vào ban đêm ở đây. Bia mộ cô ấy cũng làm về ban đêm. Ông Túc gật đầu: – Thế là đã rõ rồi. Hèn chi tôi là dân chuyên đào huyệt ở đây, mà lại không hay biết gì cả… Chu Khải Rực nức nở: – Cháu xin hai bác, chỉ vì hoàn cảnh mà thôi. Mong hai bác chăm sóc mộ phần giúp cháu, cháu xin hậu tạ… Bà Sáu nói: – Được rồi, cậu cứ yên tâm. Nghĩa tử là nghĩa tận mà! Cậu không nói, chúng tôi cũng tìm hiểu, và coi sóc cho cô ấy. Thế cậu có biết chuyện gì không? Chu Khải Rực ngạc nhiên: – Không, mà chuyện gì hả bác? Bà Sáu thừ người: – Đêm qua, cô ấy xuất hiện, khóc lóc tìm chồng, tôi cứ ngỡ cô ta là người. Lúc chồng tôi đi ra tìm, thấy cô ta, chỉ hỏi được vài chuyện, thì linh cẩu xuất hiện, cô ta biến mất. Chu Khải Rực tròn mắt: – Có chuyện đó ư bác? Cháu đâu có biết, cháu chỉ biết trong bốn chín ngày, cô ấy luôn xuất hiện, nhìn cháu đau đớn… Cháu mở mắt ra thì cô ấy biến mất. Ngờ đâu, cô ấy lại xuất hiện trong đêm nghĩa địa! Bà Sáu trầm ngâm: – Cô ấy biết cậu còn sống mà vẫn đi tìm trong khu nghĩa địa này, rõ ràng có cái gì đó bí ẩn. Nhất là con linh cẩu xuất hiện nữa. Chu Khải Rực nghiến răng tức giận: – Thế là rõ rồi. Chuyện này là do ma cọp. Ông Túc xen vào: – Con cọp thì sao? Nó đâu có ở khu nghĩa địa? Chu Khải Rực sầu thảm: – Con cọp khi ăn thịt người sống, nó chỉ ăn một nửa, còn một nửa linh cẩu ăn, vì cọp ít khi ăn thịt chết. Người bị cọp ăn sẽ hoá ma trành, ma trành dụ dỗ người sống đến cho cọp ăn thịt đó. Mà lạ cái, vợ cháu chưa bị cọp ăn thịt, sao lại hoá ma trành được? Ông Túc thắc mắc: – Cọp đâu nhất thiết phải ăn thịt người mới biến người đó thành ma trành? Nhiều khi chỉ cần vồ chết, người đó đã bị nó bắt hồn rồi. Sự xuất hiện của linh cẩu báo trước là cọp sẽ xuất hiện. Ta phải cẩn thận mới được! Bà Sáu lo sợ nói với chồng: – Nhỡ khi cọp nó vào nhà mình thì sao hả ông? Ông Túc cười: – Bà quên là tôi có khẩu súng săn hai nòng ư? Bao lâu sống ở nơi u ám này, tôi luôn cụ bị cho mình chứ… Bà Sáu yên tâm ngay… Chu Khải Rực trầm ngâm: – Hai bác ạ, tự nhiên cháu thấy nóng ruột, cháu linh cảm đêm nay có chuyện xảy ra! Vợ cháu tìm cháu ở nghĩa địa này, chắc hẳn có gì bí ẩn… Ông Túc gật đầu: – Tôi cũng nghĩ như vậy. Hay đêm nay, cậu ở lại, xem có gì lạ không? Chu Khải Rực đồng ý.

Các chương khác:

Nguồn: truyen8.mobi/t119306-nghia-dia-ma-chuong-2.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận