Chương 173: Khúc nhạc dạo
Mấy giờ sau, Lý Dật rời khỏi nơi ở của Đường Hải. Sau khi Lý Dật rời đi, lão Quỷ giống như u linh xuất hiện trong phòng ăn.
“Hải ca, làm như vậy có phải nóng nảy quá hay không?” Lão Quỷ có chút lo lắng nhìn Đường Hải, nhíu mày nói: “Lý Dật này rất không giản đơn, nếu như trở mặt với hắn…” Lão Quỷ cũng không nói ra miệng câu kế tiếp, thế nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng, Lý Dật có thể một mình đi ra biển giết chết sáu mươi chiến sĩ của Phi Châu Bang, lẽ nào không thể ám sát Đường Hải sao?
Đối với thực lực của Lý Dật, lão Quỷ thế nhưng thập phần kiêng kỵ!
“Lão Quỷ, tôi biết ông đang lo lắng điều gì.” Đường Hải cười lạnh nói: “Năng lực của Lý Dật tựa hồ vượt ngoài sự dự liệu của chúng ta! Hơn nữa, ông và tôi đều biết hắn đang giả ngây giả dại, thế nhưng điều này lại có gì quan hệ?”
“Hải ca, ý của anh là?” Lão Quỷ có chút không giải thích được.
Đường Hải hắc hắc cười gương hai tiếng, nói: “Lão Quỷ, ông nghĩ uy hiếp lớn nhất của Lý Dật là gì?”
Lão Quỷ trầm ngâm vài giây, cuối cùng lắc đầu, theo hắn xem ra, Lý Dật tựa hồ không có nhược điểm.
“Hắn là một con chó nhà tang!” Đường Hải đắc ý cười cười, nói: “Hắn đắc tội long đầu Mãnh Hổ Bang, không cách nào tiếp tục đặt chân tại Trung Quốc, cho nên mới chạy trốn tới nước Mỹ. Sau đó tuyển chọn gia nhập Hoa Nhân Bang chúng ta. Tự nhiên từ chỗ Kroff biết được sâu xa của Hoa Nhân Bang và Mãnh Hổ Bang. Cho nên hắn nghĩ muốn thông qua Hoa Nhân Bang trở nên nổi bật. Mộng tưởng một ngày kia có thể giết trở về nước. Ở dưới dạng tình hình này, lão Quỷ, ông cho rằng hắn dám động thủ đối với tôi sao?”
Nghe Đường Hải vừa nói như thế, lão Quỷ trước mắt sáng ngời, nói: “Hải ca, tuy rằng quan hệ giữa anh và đám lão già New York không tốt, thế nhưng dù sao cũng là kiêu hùng một phương. Đám lão già kia ước gì anh chết, thế nhưng nếu như anh chết trong tay Lý Dật, đám lão già kia tất nhiên sẽ không cho Lý Dật ở lại trong Hoa Nhân Bang, bọn họ sẽ sợ hãi!”
“Không sai! Đạo lý đơn giản như vậy, ông cũng đã nhìn ra, Lý Dật hẳn là không thể không biết.” Đường Hải âm trầm cười nói: “Cho nên nói, Lý Dật giả ngây giả dại cũng tốt, lòng dạ sâu cũng tốt, đều râu ria, lúc này hắn không có khả năng động thủ đối với tôi, bằng không hắn không thể tiếp tục đặt chân tại Hoa Nhân Bang nữa.”
“Hải ca, đây tuy rằng là uy hiếp của Lý Dật, bất quá cũng chỉ là tạm thời.” Lão Quỷ nhịn không được nhắc nhở.
Đường Hải gật đầu: “Điều này tôi tự nhiên rõ ràng, đám người kia luyện được thế nào rồi?”
“Tiến triển rất không tệ, ít nhất cũng không kém hơn đám thủ hạ của Mạnh Thục.” Lão Quỷ như thực chất đáp.
Con ngươi Đường Hải lóe ra hàn ý âm trầm: “Tốt! Trước khi Mạnh Thục và Lý Dật hành động, đem tin tức bí mật tản cấp cho người của Phi Châu Bang, bọn họ có thể sống mái với nhau là hay nhất, không chết được, tìm sát thủ giết chết bọn họ.”
Lúc Lý Dật trở lại võ quán, toàn bộ đại sảnh có vẻ có chút quạnh quẽ, chỉ có một thanh niên tên là Trương Thiết Trụ vẫn đang tập luyện với bao cát.
Lý Dật tinh tường nhớ kỹ, Trương Thiết Trụ là một trong những thủ hạ của Mạnh Thục, là người đầu tiên trong buổi tiệc mừng công đã hô lên hai chữ “Dật ca”. Hơn nữa Trương Thiết Trụ bình thường luyện công dị thường khắc khổ, là một trong những thủ hạ giỏi của Mạnh Thục.
“Dật ca.” Thấy Lý Dật vào cửa, hán tử tên Trương Thiết Trụ nhìn Lý Dật chào hỏi.
Lý Dật nhìn Trương Thiết Trụ cười cười nói: “Sao lại ở chỗ này một mình?”
“Hôm nay cuối tuần, các huynh đệ đều ra ngoài, tôi nghĩ ra ngoài thật buồn chán, nên ở đây luyện quyền.” Trương Thiết Trụ nở nụ cười hàm hậu, sau đó hai mắt cực nóng nhìn Lý Dật: “Dật ca, anh luyện võ từ nhỏ sao? Thân thủ sao lại tốt như vậy?”
“Coi như là vậy.” Lý Dật trầm ngâm một chút, nói: “Thiết Trụ, chờ làm xong chuyện của Phi Châu Bang, tôi lén chỉ đạo cậu một chút.”
“Khả năng của cậu rất không tệ, chỉ là phương thức có chút sai, nếu có thể dùng phương thức bình thường luyện, còn có không gian phát triển rất lớn.”
“Cảm tạ Dật ca.” Lý Dật nói làm Trương Thiết trụ có chút kích động.
Nhìn dáng dấp kích động của Trương Thiết Trụ, trong lòng Lý Dật không khỏi thở dài một tiếng, kinh lịch qua chuyện của Tiêu Thanh Sơn, Lý Dật tại thái độ làm người xử sự trở nên dị thường cẩn thận, rất khó đi tín nhiệm một người, thế nhưng, hắn cũng không đến nỗi biến thành như Tiêu Thanh Sơn.
Hắn vẫn là Lý Dật như trước, hắn sẽ không vì mục đích bất chấp thủ đoạn.
Tuy rằng hắn biết muốn thượng vị, muốn thành người săn bắn chân chính, phải chơi cho tốt quyền mưu, thế nhưng hắn nghĩ, lúc chơi đùa quyền mưu, cũng cần phải nỗ lực một ít thứ gì đó.
Theo Lý Dật xem ra, Trương Thiết Trụ và tiểu Thất là hai người ngày sau hắn cần bồi dưỡng, hai người có địa vị trong Hoa Nhân Bang tuy rằng không cao lắm, thế nhưng bọn họ ở trong bang cũng có nhân duyên không sai.
“Được rồi, Thiết Trụ, Mạnh ca đi đâu vậy?” Lý Dật lơ đãng hỏi thăm.
Trương Thiết Trụ hít sâu một hơi, bất quá biểu tình vẫn có chút kích động như cũ, nói: “Nghe các huynh đệ nói, phải đi tới chỗ Mạnh tẩu. Dật ca, Mạnh ca yêu cầu chúng ta rất nghiêm ngặt, nếu như hắn không nói, các huynh đệ cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài chơi.”
Lý Dật giật mình, cũng cười nói: “Như vậy sao, Hải thúc phân bố cho chúng ta một nhiệm vụ. Tôi vốn định tìm hắn thương lượng một chút, vậy chờ ngày mai đi.”
“Dật ca, có phải chúng ta sẽ động thủ với Phi Châu Bang không?” Trương Thiết Trụ hưng phấn hỏi.
Lý Dật gật đầu: “Ân, bất quá kế hoạch cụ thể còn chưa xuống tới, cậu cũng không nên luyện mãi, đi nghỉ ngơi đi, phỏng chừng ngày mai sẽ có kết quả.” Dứt lời, Lý Dật cũng không lưu lại tiếp tục nói chuyện với Trương Thiết Trụ, mà trực tiếp quay về phòng của mình.
Trở lại gian phòng, Lý Dật đầu tiên áp tai lên cửa, xác định bốn phía không người, nhanh chóng kiểm tra khắp phòng một phen.
Hai phút sau, Lý Dật từ trong phòng tìm ra một máy nghe lén loại nhỏ xíu, suy nghĩ một chút, Lý Dật cũng không bỏ đi máy nghe lén kia, mà cười lạnh ra khỏi phòng, nhìn khắp hành lang thấy không ai, lại đi vào một gian phòng khác, trong phòng có hai giường, trong không khí tràn ngập mùi mồ hôi khó chịu.
Khác với Lý Dật, đám thủ hạ của Mạnh Thục đều bốn người ở một phòng, hơn nữa phương tiện trong phòng thập phần đơn sơ.
Tiến vào phòng, Lý Dật lấy ra điện thoại di động gọi điện cho Kroff, hơn mười giây sau, điện thoại chuyển được, trong điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc của Kroff: “Chết tiệt, Lý, anh thật không cho tôi chút mặt mũi! Đi cũng không nói, làm tôi đặt cơm ở nhà hàng đây.”
“Xin lỗi, Kroff, tôi có chuyện rất trọng yếu muốn làm, nên đi sớm.” Lý Dật hơi áy náy nói.
Đầu kia điện thoại, Kroff tựa hồ đang hút cần sa, thoải mái rên rỉ một tiếng, hỏi: “Lý, có phải có chuyện gì cần tôi hỗ trợ, nếu có cứ việc mở miệng.”
Nghe được Kroff nói, Lý Dật nở nụ cười. Kroff có thể hỗn tới hôm nay cũng nhờ sự giúp đỡ rất lớn của Haise Lin, thế nhưng Kroff cũng là một người thông minh.
“Kroff, Mạnh Thúc có một bạn gái phải không?” Lý Dật không giấu diếm Kroff, đi thẳng vào vấn đề hỏi thăm.
“Bạn gái? Chết tiệt, Lý, lẽ nào anh cho rằng Mạnh Thục là một xử nam thuần khiết sao? Hắn làm sao lại có bạn gái gì?” Kroff kêu lên quái dị: “Tôi nhớ kỹ hắn có một tiểu tình nhân, là một đứa con lai, nghề nghiệp là một người mẫu, làm sao vậy?”
“Kroff, đi làm giúp tôi một việc.” Nghe Kroff nói như thế, trong lòng Lý Dật yên tâm rất nhiều.
Nửa phút sau, Lý Dật cắt đứt cuộc trò chuyện với Kroff, ra cửa rời khỏi võ quán.
Vừa ra cửa, Lý Dật nhìn thời gian một chút, đã là mười giờ tối tại Los Angeles.
Lý Dật ngăn lại một chiếc taxi đi tới một quán bar tên là Rand, quán bar không ở khu phố Tàu, mà tại khu trung tâm.
Đối với cuộc sống về đêm phong phú tại Los Angeles mà nói, quán bar Rand chỉ có thể xem là một quán bar bình thường. Giá cả cũng phổ thông, nhưng bởi vì vị trí địa lý ưu việt, cộng thêm quán bar lắp đặt thiết bị có phong cách riêng, sinh ý thập phần không tệ.
Lúc Lý Dật đi đến quán bar, là thời gian sinh ý tốt nhất. Bãi đỗ xe có rất nhiều xe, bất quá chỉ toàn là loại xe hạng trung hoặc kém.
Quán bar Rand có phong cách phỏng theo kiến trúc phong cách thời Trung cổ Châu Âu, ngoài cửa có hai kỵ sĩ đứng thẳng lẫm lẫm uy phong, cánh cửa lại được lắp đặt thiết bị như thời Trung cổ Âu Châu, mặc dù giống như sơn trại, thế nhưng đối với dân chúng hiện đại mà nói, hoàn cảnh ở đây rất đặc thù.
Ánh sáng trong quán bar có chút âm u, mơ hồ nhìn lại, tựa hồ trong quán bar đã đầy khách. Trong góc phòng tây bắc, một dàn nhạc mặc trang phục thời Trung cổ Châu Âu đang chơi một khúc nhạc thong thả mà du dương, những người phục vụ đầu đầy mồ hôi qua lại xuyên toa trong quán bar, bưng bê rượu bia cho khách nhân.
“Chào tiên sinh, có gì cần tôi giúp đỡ không?” Khi Lý Dật tiến vào trong quán bar, lập tức có người phục vụ tiến lên mỉm cười hỏi Lý Dật.
Nhìn vẻ mỉm cười đầy chức nghiệp trên mặt người phục vụ, Lý Dật lắc đầu nói: “Cảm tạ, tôi đã nhìn thấy bạn của tôi.”
Dứt lời, Lý Dật trực tiếp đi tới góc tây nam quán bar, trên bàn có một chai rượu giá cả cũng không quá đắt.
“Đường giao thông ở Los Angesles lúc nào cũng kẹt xe, xin lỗi.” Lý Dật đi tới bên cạnh bàn, ngồi xuống nhìn nữ nhân đối diện nói.
Nữ nhân đội nón, mũi đeo kính đen, cố ý che lấp, che khuất đi khuôn mặt lãnh diễm của nàng, làm lực hấp dẫn của nàng giảm đi thật nhiều.
“Phản ứng của anh không tệ, trong thời gian ngắn như thế đã nhận ra tôi, quả nhiên không hổ là cao thủ giết chết Sa Ngư.” Khóe miệng nữ nhân hiện lên dáng tươi cười, dáng tươi cười rất lạnh.
Nhìn vẻ cười nhạt theo thói quen của nữ nhân, Lý Dật nhàn nhạt cười nói: “Haise Lin, tôi hẹn cô đi ra gặp mặt, là muốn cùng cô bàn một chuyện.”
“Không phải anh đã biết lễ vật tôi đưa cho anh là gì sao?” Haise Lin có hứng thú nhìn Lý Dật.
Lý Dật hạ giọng nói: “Không sai, tôi đã đoán được. Cô muốn đưa lễ vật cho tôi, là muốn hạ thủ đối với Phi Châu Bang.”
Suy đoán này, Lý Dật nghe được bảo tiêu của Kroff khi chuyển lời của Haise Lin thì đoán được. Dù sao chuyện trên biển rất khó tra, Haise Lin thay vì phải dùng thời gian dài đi thăm dò, không bằng kéo một kẻ chết thay, mà Phi Châu Bang tự nhiên là kẻ bị chọn tốt nhất.
Đương nhiên, Lý Dật cũng rõ ràng, Haise Lin phải làm như vậy, hơn phân nửa là vì một câu nói của Kroff trong đó.
Nghe được Lý Dật nói ra điểm này, Haise Lin cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, mà âm trầm nói: “Vậy anh muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Đưa long đầu Phi Châu Bang và đầu mục số hai Mike giao cho tôi.” Lý Dật nghiêm mặt nói.
Haise Lin suy tư một chút, nói: “Lão đại long đầu không được, Mike thì có thể.”
“Được rồi.” Lý Dật suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Chừng nào các vị động thủ?”
“Ngày mai.” Haise Lin nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Dật: “Kroff xem anh là bạn chân chính, tôi không hi vọng anh xem hắn là một công cụ, bằng không, anh sẽ chết rất xấu xí!”
“Nữ nhân không biết nói đạo lý.” Lý Dật tức giận nói một câu, sau đó đứng dậy rời khỏi ghế. Hiển nhiên, mục đích của hắn đã đạt được, không cần tiếp tục nói chuyện thêm với Haise Lin.
Haise Lin cũng không ngăn cản, tùy ý cho Lý Dật rời đi.
Đi ra quán bar, nhìn bầu trời đen kịt, Lý Dật chậm rãi lẩm bẩm: “Ngày mai, hắc đạo Los Angeles sẽ thay đổi thời tiết đúng không?"