vào đông lại càng âm u lạnh lẽo, cho nên đối với phi tần trong cung, nơi này bản chất chính là một loại lãnh cung.
Ngay ngày Diệp thục dung bị giáng xuống thành quý nhân liền bị chuyển đến đây. Nàng đứng bên bậu cửa sổ đầy bụi, dù Diệp dung hoa đang đứng trước mặt vẫn không lộ ra bất cứ biểu tình gì. Gỡ đi trâm ngọc vòng vàng, gương mặt nàng lại có vẻ tươi đẹp hơn ngày thường, chỉ tiếc đã không còn người thưởng thức vẻ đẹp ấy.
Diệp dung hoa giễu cợt nhìn nàng, cười lạnh: “Tỉ luôn tỏ cái vẻ chẳng quan tâm ấy, nhưng hình như tỉ đã quên, ta và tỉ làm tỉ muội bao nhiêu năm nay, đương nhiên biết, lúc tỉ càng tỏ ra thờ ơ là lúc tỉ càng quan tâm nhiều. Tỉ đóng kịch quen rồi, từ nhỏ đã là con gái ngoan trong mắt phụ mẫu, vào cung cũng bày ra vẻ hiền thục, ngay cả khi hãm hại ta vẫn cứ tỏ vẻ vô tội thiện lương như thế. Bộ dáng này của tỉ, mấy năm nay ta đã thực sự ghê tởm lắm rồi.”
Tình cảnh hiện tại có hơi phức tạp, Trang Lạc Yên và Khổng tài nhân, Tương hiền tần không coi là thân thiết, thậm chí ngay cả tâm tư hai người này thế nào, nàng cũng không biết.
Chưa nói đây là hậu cung của Hoàng đế, dù là trong hiện thực, chỉ cần liên lụy đến một ít lợi ích cá nhân thôi đã đủ để người ta lục đục với nhau. Trang Lạc Yên chưa bao giờ tin rằng hậu cung còn có cái gọi là “tỉ muội thân thiết”, đôi chị em nhà họ Diệp là một ví dụ sống đấy thôi.
Phong Cẩn tựa hồ không hề để ý đến Tương hiền tần và Khổng tài nhân, thấy Trang Lạc Yên ngượng ngùng ra mặt, chỉ cười cười nghịch bàn tay trắng nõn của nàng: “Chưa nói trẫm lo lắng cho nàng thế nào, chỉ nói đến việc năm sau trẫm tính đại phong hậu cung, nàng cứ thế này thì làm sao dự được?”
Ý của Hoàng thượng là năm sau còn muốn tấn vị cho Chiêu tu nghi lần nữa? Tương hiền tần lúc này đã thấy khiếp sợ trong lòng, tốc độ tấn vị của Chiêu tu nghi một năm nay đã đủ khiến người ghé mắt, cũng đủ thấy được sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho nàng ta, vậy mà năm tới còn muốn thăng vị một lần nữa, quả thật là chuyện hiếm có trong hậu cung này.
Nghe nói như vậy, trong mắt Khổng tài nhân chợt rực lên một tia sáng lạ thường, rồi lại nhanh chóng buông mi cúi mặt giấu đi một quyết tâm nào đó.
Trang Lạc Yên cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Hoàng đế vì chuyện sẩy thai mà thăng vị cho nàng là điều đã được dự liệu trước, nhưng năm sau lại tiếp tục đại phong thì nàng chưa nghĩ tới.
Trong lòng nàng bỗng nghĩ tới một khả năng, có lẽ bản thân là một máy bay chiến đấu mà Hoàng đế chuẩn bị cho cuộc tổng thanh trừng sắp tới của hậu cung chăng. Thục quý phi là dùng để đối phó Hoàng hậu, mà mình và Yên quý tần là để kìm hãm Thục quý phi. Nếu không phải nàng diễn trò lâu như vậy, đã tạo thành một gương mặt quen thuộc với Hoàng đế thì sợ là ngay cả tư cách làm một máy bay chiến đấu cũng không có.
Có đôi khi nàng cũng tưởng tượng, nếu Hoàng đế thích một người con gái thì sẽ thế nào, song sau đó lại nghĩ, đây là hậu cung, không phải một sân khấu của tiểu thuyết ngôn tình nào đó. Nàng cũng biết rằng, mặc dù mọi nữ tử luôn có nhu cầu tò mò mãnh liệt, vẫn cứ phải điều tiết một vừa hai phải thôi.
“Hoàng thượng, thiếp có tài đức gì...” Viền mắt Trang Lạc Yên đỏ lên, bàn tay bị Hoàng đế nắm cũng run nhè nhẹ.
“Nàng cứ an tâm điều dưõng thân thể là đủ, trẫm thương yêu nàng không vì nguyên nhân khác, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Phong Cẩn vỗ vỗ mu bàn tay Trang Lạc Yên, như muốn đối phương hiểu rằng, mình làm thế không phải vì bồi thường nàng.
Loại sinh vật mang tên “Hoàng đế” kia, tuyệt đối không thích hợp nhiệm vụ an ủi người khác, loại chuyện này tới đó là có thể dừng, không cần giải thích gì nhiều, mà anh ta, điều không nên nói thì lại cứ nói ra, rốt cuộc EQ đã thấp đến độ nào rồi đây?
Tương hiền tần ngồi bên, nhìn nụ cười ngậm lệ của Chiêu tu nghi, đột nhiên nhận ra, mặc dù Trang Lạc Yên tấn chức, đây vẫn chẳng phải một chuyện đáng hâm mộ gì. Chí ít, đối với một phi tần yêu Đế vương say đắm lại vừa sảy thai mà nói, loại bồi thường này có lẽ là một loại thương tổn.
Bỗng nhiên không còn hứng thú nhìn tình cảnh “hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình”, Tương hiền tần đứng dậy hành lễ với hai người: “Thiếp nghĩ Hoàng thượng và Chiêu tu nghi có nhiều điều muốn nói với nhau, thiếp mới nhớ ra mình còn vài chuyện chưa kịp làm, xin được cáo lui trước.”
Khổng tài nhân cũng đứng dậy chào từ giã, Phong Cẩn không lên tiếng giữ lại, để hai người cáo lui mới nói với Cao Đức Trung đứng bên cạnh: “Hôm nay trẫm nghỉ ở chỗ Chiêu tu nghi.”
Cao Đức Trung muốn nhắc nhở hoàng đế hôm nay đã chọn thẻ bài của Tô tu nghi, nhưng thấy thái độ Hoàng đế như vậy biết không thể nhiều lời, bèn lui ra ngoài đi chuẩn bị.
Tương hiền tần và Khổng tài nhân mới đi tới cửa cung Hi Hòa, liền thấy hai tên thái giám cầm mấy cành hoa mai đi đến. Hai thái giám này, Tương hiền tần có ấn tượng, là thái giám phục vụ bên cạnh Hoàng thượng, rất được Hoàng thượng tín nhiệm.
“Xin ra mắt hai vị chủ tử.” Hai thái giám thể hiện lễ nghi không một điểm sai lầm, hoàn toàn không vì hai người không được sủng ái mà có nửa phần sơ suất.
“Hai vị công công không cần đa lễ.” Tương hiền tần nhìn cành mai trong tay bọn họ, “Mấy cành mai này nở thật đẹp, hai vị công công hái làm gì vậy?”
”Bẩm Tương chủ từ, Hoàng thượng nhớ Chiêu chủ tử không thể ra ngoài chịu lạnh nên không thưởng mai được, liền bảo chúng nô tài chọn vài cành mai thật đẹp mang tới cung của Chiêu chủ tử, để Chiêu chủ tử cũng được ngắm mai nở.” Thái giám lại vái một lần nữa, “Các nô tài xin đi phục mệnh, xin hai vị chủ tử thứ cho tội sơ suất.”
“Hai vị công công còn có chuyện quan trọng, xin cứ tự nhiên.” Tương hiền tần đưa mắt nhìn hai thái giám vội vã vào cung Hi Hòa, khó trách Chiêu tu nghi rung động vì Hoàng đế, ân sủng nhường này cũng coi như là độc nhất rồi.
Vịn tay cung nữ giẫm lên tuyết đọng trên đường, phát ra từng tiếng cọt kẹt dưới gót chân, lại có một mùi vị tịch mịch không sao nói thành lời. Khổng tài nhân thở phào thật mạnh: “Tương tỉ tỉ hình như có quan hệ rất tốt với Chiêu tu nghi.”
“Trong hậu cung nào có điều gì nói được là tốt hay không tốt,” Tương hiền tần cầm một bình nước ủ tay không còn nóng lắm, “Chiêu tu nghi tuy được sủng ái nhưng tâm kế không coi là hạng nhất.”
“Trong cung đình này, không có tâm kế, không chết thì cũng thất sủng, trở thành người như tỉ tỉ và ta đây, không có ân sủng cũng không có địa vị.” Khổng tài nhân hờ hững nhìn một cung nữ cấp thấp đang ra sức quét tuyết ở xa xa, “Trang Lạc Yên trong vòng chưa tới một năm đã từ tòng ngũ phẩm uyển nghi tấn thăng thành chính tam phẩm tu nghi, đâu phải là việc một kẻ không có đầu óc có thể làm được.”
“Mặc dù nàng ta có đầu óc nhưng lại có một khuyết điểm trí mạng, đó là đã thật lòng yêu Hoàng thượng. Nàng ta không có khả năng lay động được địa vị của Hoàng hậu và Hiền phi.” Tương hiền tần thở dài, “Năm ấy vào cung, ta may mắn được tỉ tỉ của nàng giúp đỡ nên mới không uổng mạng một cách thiếu minh bạch, cho nên ta hi vọng nàng không vì xúc động nhất thời mà hủy hoại cả đời mình.”
“Từ ngày cùng tỉ tỉ bị đưa vào cung cho Hoàng thượng thì đời ta đã bị hủy hoại rồi.” Sắc mặt Khổng tài nhân trở nên tối tăm. “Ta không thể để tỉ ấy chết một cách vô ích, cả đứa bé của tỉ ấy cũng không thể chết đi như thế được, dù không lay chuyển được địa vị của Hoàng hậu và Hiền phi, ta cũng muốn cắn cho bọn họ một nhát thật mạnh mới cam tâm. Tỉ có quan hệ thân thiết với tỉ ấy, từ lúc tỉ ấy đi cũng luôn chiếu cố đến ta, những điều này ta đều ghi tạc trong lòng, nhưng có những mối thù không thể không báo.”
“Thế nhưng vì sao nàng lại chọn Trang Lạc Yên?” Tương hiền tần nhíu mày, “Nhược điểm của nàng ta quá rõ ràng, đặt vào hậu cung này là một mối nguy quá lớn.”
“Tương tỉ tỉ quên rồi sao, đôi khi tình yêu sẽ làm một người đàn bà càng thêm tàn nhẫn,” trên mặt Khổng tài nhân lộ ra một nụ cười phức tạp, “Huống hồ, chó không sủa mới là chó cắn người.”
Tương hiền tần nhìn Khổng tài nhân, môi mấp máy lại không biết nên nói gì để an ủi nàng ta.
Tuy cách lần “sảy thai” đã hơn hai mươi ngày nhưng Hoàng đế vẫn chưa cầm thú đến độ giở trò với Trang Lạc Yên, lúc này thật sự là đắp chăn ngủ thuần túy.
Phong Cẩn ôm eo Trang Lạc Yên, hơi ấm trên da thịt nàng làm hắn an tâm: “Trẫm bảo người chiết mấy cành mai đưa đến cho nàng, nàng có thích không?”
“Hoàng thượng quên sao, thiếp là một tục nhân, phong tư của mai thiếp không thưởng thức được, song hương vị của nó thiếp lại rất thích.” Trang Lạc Yên rúc vào lòng Hoàng đế, đêm đông lạnh thế này, có cái máy sưởi hình người cũng tốt, “Thiếp nghe nói Hoàng thượng thích thưởng mai, thường hay tới vườn mai ngắm cảnh.”
“Trẫm cũng như ái phi, thích hương hoa mai.” Phong Cẩn vội ho một tiếng, “Còn về hình dáng của hoa, quả đúng là không có điểm nào xuất sắc.”
“Vậy Hoàng thượng cũng là tục nhân như thiếp rồi,” Giọng Trang Lạc Yên mang theo chút hưng phấn của người tìm được bạn đồng hành, “thì ra không phải chỉ mình thiếp không biết thưởng thức nét cao nhã và lạnh lùng của hoa mai.”
Nguyên là một câu rất vô lễ, Phong Cẩn lại nghĩ, người con gái trong lòng này vẫn nên như vậy mới hay, bộ dáng bi thương của nàng mấy ngày trước khiến lòng hắn thật phiền muộn.
Quả nhiên, hắn vẫn thích những nữ tử có sức sống, mà loại tính cách này lại là điểm thiếu hụt của tất cả những phi tần còn lại trong cung, may mà ở Trang Lạc Yên này chưa mất đi điều đó.
Đương nhiên, nếu Trang Lạc Yên biết được suy nghĩ kia của Hoàng đế, nhất định sẽ nói đàn ông là loại sinh vật cuồng ngược. Nữ tử tốt đủ đường với anh ta sẽ bị coi là khô khan thiếu sức sống, mà nữ tử thỉnh thoảng làm nũng tùy hứng trước mặt anh ta, ngược lại sẽ được coi là hoạt bát, đáng yêu.
Đây là... loại bệnh tâm thần gì thế?
Khi Trang Lạc Yên nửa nằm nửa ngồi trong chăn ấm nhìn theo Hoàng đế thỏa mãn đi mất, lên tiếng hỏi Thính Trúc vừa bước vào: “Thính Trúc, hôm qua Hoàng thượng lật thẻ bài của ai?”
Thính Trúc đáp: “Bẩm chủ tử, là Tô tu nghi.”
Trang Lạc Yên chợt bừng tỉnh, quả nhiên là người của phe Thục quý phi, Hoàng đế lần này là vô tình hay cố ý?
Đối với nữ tử trong hậu cung, có một số việc được coi là cực kỳ nhục nhã. Ví dụ như rõ ràng Hoàng thượng đã lật thẻ bài của nàng rồi lại qua đêm ở chỗ một người khác.
Trong cung, Tô tu nghi tuy không được tính là rất được sủng ái nhưng bởi có nhan sắc hơn người nên cũng được chút ít ân sủng từ Hoàng đế, lại thêm nàng ta và Thục quý phi là tỉ muội, vì vậy trong cung không ai dám làm nàng ta mất mặt. Ai biết, hôm nay lại mất thể diện đến thế, Hoàng thượng thà rằng đến chỗ Chiêu tu nghi mới sảy thai cũng không muốn tới chỗ nàng ta, chuyện này đồn ra chẳng biết có bao nhiêu người đang cười sau lưng nàng ta đâu.
Huống chi, hiện tại tuy nàng ta và Trang Lạc Yên cùng là tu nghi, thế nhưng Trang Lạc Yên có phong hào, nàng ta chỉ được lấy họ làm hào, so sánh với nhau, Trang Lạc Yên đương nhiên tôn quý hơn.
Vì thế, ngay trên con đường trước cung Hoàng hậu, khi Tô tu nghi tình cờ gặp được Trang Lạc Yên lần đầu xuất hiện sau lần sảy thai, sắc mặt nàng ta không được dễ coi lắm.
“Đây chẳng phải là Chiêu tu nghi muội muội đó sao.” Xưa nay tính tình Tô tu nghi vốn không được tốt, miệng cười nhưng mắt lạnh lùng nhìn, “Muội muội sảy thai, sao không ở trong cung nghỉ ngơi dưỡng sức, đi ra làm gì?”
“Chào tỉ tỉ,” Trang Lạc Yên nhẹ nhàng cúi người, “Sắp sang năm mới, muội muội thấy hôm nay không có tuyết rơi nên muốn tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
“Muội muội thật là khéo léo biết điều, ta đây không bằng, chẳng trách được Hoàng thượng yêu thương.” Tô tu nghi hơi nhấc mí mắt lên, tỏ vẻ coi thường ra mặt, “Lúc này lại nói chuyện quy củ trước mặt Hoàng hậu nương nương, quy củ của muội muội học được tốt thật đấy.”
“Tỉ tỉ khen trật rồi,” Trang Lạc Yên mỉm cười, “Hoàng hậu nương nương là người đứng đầu hậu cung, chúng ta đương nhiên nên tới thỉnh an.”
không biết là ai làm hại Hoàng hậu bị phân quyền đây, Tô tu nghi lườm một cái, vịn tay cung nữ không thèm ngó đến Trang Lạc Yên nữa: “Thải Tú, đi thôi, chủ tử ngươi không khéo diễn, đương nhiên cũng nhìn không nổi thứ này.”
Trang Lạc Yên bình thản nhìn Tô tu nghi giành trước mình bước vào cung Cảnh Ương, cười cười vịn tay Vân Tịch nói: “đi thôi.”
Nàng không tin, căn cứ ham muốn kiểm soát của Hoàng đế, chuyện phát sinh hôm nay lại không truyền đến lỗ tai hắn.
Tô tu nghi nói không sai, có đôi khi khéo diễn cũng sẽ khiến người ta thích, nếu không trên đời sao lại có câu “khôn không bằng khéo” hay “nói ngọt lọt đến xương”?