Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt Chương 11

Chương 11
Ánh Mắt Xanh Quỷ Dị

Ông chủ quán mì giống như nhìn ra nghi hoặc của khách , đem một chén mì đặt tới trên bàn sau, để sát vào hắn, hạ giọng nói: "Vị tiểu ca này chẳng lẽ chưa từng nghe qua đoạn tụ sao ? Đừng nhìn Nguyệt Mãn lầu cô nương nhiều, kỳ thực ngầm cũng chiêu vào không ít tiểu quan xinh đẹp , hơn nữa a ——"

Một đôi mắt chuột to cỡ hạt đậu ngắm nhìn xung quanh một chút , tiếp tục nói: "Trong triều không hề thiếu đại nhân tới nơi này , tú bà của Nguyệt Mãn lầu tiêu phí rất nhiều công phu sưu tập các loại tiểu quan đủ loại phong tình ."

Nói đến đây, lại làm một cái thủ thế, hâm mộ ghen tị nói: "Khách tới đây ra tay hào phóng , tú bà kiếm được không biết bao nhiêu bạc đây."

Thủy Y Họa cầm đũa dừng một chút, trong đầu bỗng nhiên lướt qua tên một người .

Cơ Mộc Ly.

Muốn so đoạn tụ, trên đời này chỉ sợ không có người có thể so sánh quá hắn.

Ai chẳng biết Hỏa Vũ quốc Viêm Đạm Vương hậu viện mĩ nam vô số, một người so một người tuyệt sắc. Có thể quang minh chính đại nuôi mĩ nam, trong bốn quốc gia chỉ sợ chỉ có hắn một người kỳ hoa như vậy rồi.

Hương vị của tô mì cũng là thường thường, tầng hai bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét như giết heo của một người nam nhân .

"Tiện nhân, dám đá huynh đệ lão tử ! Người tới , bắt lấy hắn ——"

Cửa sổ bị phá , một thiếu niên hơi chút hiển gầy từ trong cửa sổ nhảy ra, cùng với tiếng va chạm leng keng của kim loại , ở trong màn đêm có vẻ càng rõ ràng.

Mà cửa sổ bị phá kia vừa đúng là chỗ mà Thủy Y Họa lúc trước mới xem .

"Đứng lại! Lại chạy đánh gãy chân chó của ngươi——

Phía trong tường viện truyền đến tiếng hô của gia đinh .

Thủy Y Họa dựng lỗ tai , tinh tường nghe được ở bên trong truyền tới tiếng bước chân hỗn độn gấp gáp và tiếng thở dốc ngày càng gần .

Nỏ mạnh hết đà rồi hả ?

Chưa quá bao lâu, một đôi tay thon dài hữu lực lại hơi chút trắng nõn đã đặt lên đầu tường.

Đầu người nọ cũng lập tức chui ra.

Tuy rằng cả người chật vật, lại như trước không che được gương mặt làm người ta ghé mắt .

Ánh mặt hẹp dài bọc một đôi con ngươi như lưu ly , tuy rằng thanh lãnh như chải quét một tầng sương lạnh, lại bởi vì thật đẹp rất động lòng người, làm cho người ta tình nguyện bị lạnh đến phát đau cũng muốn sa vào , cánh mũi ngay thẳng như là một khối ngọc, óng ánh trong suốt, chóp mũi giống như còn hội tụ một chút ánh sáng dưới ánh sao , mà môi mỏng gắt gao nhếch lên kia cũng mang theo một loại hấp dẫn nói không nên lời .

Thủy Y Họa hơi hơi híp híp mắt. Khó trách khiến cho nhiều người đuổi bắt như vậy , quả thật là một cái vưu vật.

"A ~"

Thiếu niên xinh đẹp đột nhiên khẽ kêu một tiếng, chân còn chưa tới kịp trên tường chân giống như bị người nào bắt được.

Một khắc kia , Thủy Y Họa từ trong mắt hắn thấy được sát ý và sự ẩn nhẫn.

Hắn quay đầu nhìn nhìn người dưới tường , từ trong lồng ngực lấy ra một thanh chủy thủ, cúi người nhắm ngay bàn tay người nọ liền đâm đi xuống, hung hăng đâm thủng bàn tay, thậm chí đâm đến chảy cả máu của chính mình .

Một lúc sau, hưu một tiếng, chủy thủ rút ra dính liền cả thịt lẫn máu .

"A —— tay của lão tử !" Trong tường truyền đến một tiếng gào khóc thảm thiết.

Thiếu niên thở phì phò trên bờ tường, giống như thể lực chống đỡ hết nổi, đầu óc một trận choáng váng mắt hoa, cả người từ trên tường ngã xuống dưới.

Bịch một tiếng ngã vào trên bàn cơm dựa vào tường .

Ông chủ quán mì sớm sợ tới mức nhượng bộ lui binh. Những người làm ăn nhỏ sao dám chọc tới người của Nguyệt Mãn lầu .

Khách ở xung quanh chẳng quan tâm vội vã rời khỏi quán . Chỉ để lại tiểu tử ngốc không biết sống chết vẫn đang ăn mỳ .

Thủy Y Họa không nhanh không chậm bưng bát ăn xong nốt sợi mỳ cuối cùng , sau đó đem bát không quăng sang một bên.

Cái bàn phía trước đã bị người từ trên tường rơi xuống nện đứt làm đôi , bàn nghiêng đi xuống.

Thiếu niên ghé vào trên mặt bàn hô hấp càng ngày càng trầm, lúc này cũng không quên dùng cặp mắt âm trầm nhìn chằm chằm người trước mắt.

Thủy Y Họa tùy ý ánh mắt cảnh giác của hắn bắn phá ở trên người mình , biểu cảm nhàn nhạt nhìn lại.

"Tiện nhân ở nơi kia !" Phía sau có người hô to một tiếng, tiếng bước chân hỗn độn nối gót tới.

Tay của thiếu niên nắm mép bàn càng ngày càng gấp, xương ngón tay cũng nhanh lồi ra, ngón tay trở nên trắng, bởi vì mất máu mà trên mặt cũng trở nên tái nhợt.

"Cứu ta." Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Thủy Y Họa, giọng nói khàn khàn.

"Dựa vào cái gì cứu ngươi?" Thủy Y Họa nhìn lướt qua xiềng xích trên hai chân hắn . Khó trách vừa rồi nghe được tiếng va chạm của kim loại , hóa ra là có chuyện như vậy.

Cánh môi của thiếu niên nhấp nhanh phải chết , nghe phía sau tiếng bước chân càng ngày càng gần , trong mắt bịt kín một tầng tro tàn.

"Cứu ta, ta cho ngươi rất nhiều vàng bạc châu báu ." Giọng nói của hắn dũ phát âm trầm , giống như giãy dụa.

" Được , thành giao."

Giọng nói rõ ràng làm thiếu niên ngẩn ra, đôi mắt sương mờ tràn đầy hàn khí cũng từ từ sáng lên .

Thủy Y Họa túm lấy vạt áo trước của thiếu niên , nhấc cả người hắn tới trên lưng mình, tay kia thì nắm lên cái bàn đã bị hủy , chân dài khẽ đạp, cái bàn bay ra thật xa, đập vào trên người ba tên chó săn đang hướng này chạy tới .

"Vô liêm sỉ, tiện nhân này lại có đồng lõa, khó trách kiêu ngạo như vậy , đuổi theo cho lão tử !" Chó săn cầm đầu hiển nhiên tức giận đến không nhẹ.

Chỉ tiếc, đợi mấy người chạy tới , quán mì tiền đã không có bóng dáng hai người .

"Chạy không xa , hai người này nhất định trốn ở khu rừng phía trước , tìm cho lão tử !"

Thiếu niên chỉ cảm thấy người khiêng bản thân mình khinh công rất cao, bởi vì phi quá nhanh, gió vù vù tạt ở trên mặt, còn có một chút đau đớn.

Ở trong rừng rậm nhảy lên một lúc lâu , cuối cùng đứng ở phía dưới một gốc cây cổ thụ .

Nam tử kéo xuống đai lưng bản thân đem hắn trói chặt ở trên eo, hạ giọng nói: "Nắm chặt ta, ngã xuống mà chết ta cũng mặc kệ."

Thiếu niên theo bản năng bắt được bờ vai của hắn, nam tử này bả vai nhưng lại so với chính mình còn muốn nhỏ .

Ngay sau đó, một đôi tay trắng nhỏ tinh tế bám lên thân cây, tay chân mạnh mẽ sắc bén giống như một con báo đốm , cầm lấy thân cây vài cái liền leo đến cành cao nhất.

Thủy Y Họa đem tiểu tử này bỏ qua một bên , lau mồ hôi.

Tiểu tử đáng chết , nhìn có vể gầy, cõng lên liền nặng như vậy.

Thấy không có người đuổi theo, Thủy Y Họa bẻ bẻ cổ và tay , lập tức nhìn chằm chằm thiếu niên ở trước mắt.

Hắn cũng nhìn chằm chằm Thủy Y Họa , một bộ dáng vận sức chờ phát động .

"Vì sao cứu ta?" Thiếu niên giống như luôn duy trì một bộ dáng cảnh giác , trong mắt thường thường xẹt qua một tia sát ý, như là bẩm sinh .

“ Không phải cậu nói sẽ cho ta vô số vàng bạc châu báu sao?" Thủy Y Họa miễn cưỡng ngáp một cái, tùy ý đáp.

"Ta bộ dáng này , ngươi cũng tin tưởng?" Thiếu niên biểu cảm cổ quái nhìn hắn, giống như là đang nhìn một người ngu ngốc.

"Người bất kể bề ngoài, cậu nói có ta đây liền tin tưởng cậu có."

Tìm chạc cây thô dựa vào, Thủy Y Họa hơi hơi nhắm lại con ngươi chợp mắt một chút . Một lúc sau , môi hồng khẽ mở, "Bọn họ đến đây."

Thiếu niên cấm miệng, không lại ngôn ngữ.

Cây đuốc chói lọi dần dần tới gần, xen lẫn vài tiếng chó sủa.

Nghe được tiếng chó sủa Thủy Y Họa vừa mở mắt, mày nhanh nhíu lại .

Mà thiếu niên còn lại là cười lạnh một tiếng, "A , vì tìm ta, thế nhưng mang đến chó săn khứu giác linh mẫn nhất !"

Dứt lời, quanh thân hàn ý và sát khí càng ngày càng nặng, lại giống như bị cái gì ngăn chặn lại , kêu gào muốn ra khỏi nhà giam. Chính là, cặp mắt xinh đẹp chứa hàn ý kia lập tức biến thành màu xanh đầy quỷ dị , trong bóng đêm dày đặc phát ra nhàn nhạt u quang.

Giống như . . . . . . Ma quỷ trong bóng đêm .

Nguồn: truyen8.mobi/t114707-nghich-thien-doc-sung-cuong-phi-that-yeu-nghiet-chuong-11.html?read_type=1


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận