Khi Lương Duyệt tỉnh dậy, xung quanh rất yên tĩnh. Một ngôi nhà quen thuộc với cách bài trí quen thuộc, nhưng đã không còn thấy bóng dáng người nói chuyện với cô đêm qua đâu nữa. Cô biết mình đã nhầm lẫn, càng hiể rõ tâm trạng của Trịnh Hy Tắc sẽ như thế nào khi bị cô nhận nhầm là Chung Lỗi. Cô cũng cảm thấy day dứt trong lòng về chuyện đó. Cô tìm quanh, nhưng không thấy ai, đành tự an ủi mình rằng, anh đi rồi cũng tốt, như vậy cô sẽ không cần cảm thấy day dứt áy náy nữa.
Cảm thấy miệng mình đắng ngắt, cô lấy một hộp sữa chua ra uống, liếc mắt ra ngoài thì nhìn thấy chiếc TT màu trắng của mình vẫn cò trong sân. Không lẽ anh ấy vội tới mức không kịp lái nó đi? Trong lòng cô chợt loé lên một tia hy vọng mỏng manh, cô vội bỏ hộp sữa chua trong tay xuống và định chạy đi tìm anh để giải thích rằng, tối hôm qua cô đã uống quá nhiều.
Nhưng, thật bất ngờ, một chiếc xe đỗ lại trong sân, cánh cửa bật ra, anh và hai người khác cùng bước vào. Lương Duyệt kinh ngạc vội ra mở cửa.
Cuối cùng, đã đến lúc cô phải đối diện với câu chuyện tiếp theo.
Khi mà khoảng thời gian chín năm cà cảnh tượng trước mắt cùng hoà vào nhau, cô chỉ còn biết đón nhận mà thôi. Cô cần phải vượt lên những khó khăn sắp tới bằng một ý chí kiên cường, rồi thỉnh thoảng lại xuất hiện bên anh, hoàn thành nhiệm vụ của mình.
Sau một hồi họ hàn huyên, một lần nữa Lương Duyệt lại thấy được quyết tâm giành chiến thắng của Trịnh Hy Tắc. Trong số hai người cùng bước vào nhà với anh, một người là cố vần luật nội bộ sẽ nắm vững mọi động thái về kinh tế của Trịnh Minh Tắc, một người phụ trách việc tìm hiểu tình hình tài chính của anh ta.
Họ ngồi bên bàn trà để bàn về một kế hoạch bí mật, Trịnh Hy Tắc nghe với vẻ rất chăm chú, bình tĩnh, thi thoảng lại nêu ra những chi tiết xác đáng, ánh mắt rất kiên định.
Anh mới chính là người đứng đầu thực sự của Trung thiên, anh không phải phụ trách bất cứ việc gì, mà chỉ cần xác định rõ mục tiêu của mình.
Một cuộc chiến sẽ toàn thắng, và mục tiêu chính là những kẻ tham lam mà gươm đã kề cổ nhưng vẫn không hay biết gì, họ cứ tưởng rằng khi đã ngồi ở ngôi cao rồi thì cứ việc kê cao gối ngủ yên, nhưng không ngờ sẽ có ngày mình lại bị chính tiền tài và quyền lực đẩy xuống vực sâu.
Ai mới là vua, có lẽ đã quá rõ ràng.
Lương Duyệt rất ít khi xen vào. Sau khi rót nước hoa quả cho họ xong, cô lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh, quan sát mọi cử chỉ, sắc mặt của Trịnh Hy Tắc và cố khắc sâu hình ảnh đó trong lòng.
Đó là một thứ tình cảm rất phức tạp, cô đã đoán trước mình sẽ giống như con thiêu thân lao vào lửa, nhưng lại chẳng dám rời xa, cứ muốn ở gần. Cô luôn nhớ hình ảnh anh giơ tay đón cô, khi cô buông người từ tầng ba xuống. Cánh tay to lớn và giang rộng ấy khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp.
Nhưng cô cũng không quên, anh đã từng nói, anh sẽ nói với người con gái mình yêu từ đó, nhưng cô đến giờ vẫn chưa nghe được cái từ đó của anh.
Đàn ông đúng là có thể khiến cho phụ nữ có cảm giác không an toàn, Lương Duyệt cười đau khổ.
Trịnh Hy Tắc vẫn ngồi nguyên tại chỗ, dường như anh đang suy nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên anh hỏi: “Em cười gì thế?”
Lương Duyệt giật mình, vội đáp: “Em còn có một cách tấn công anh ta, nhưng bây giờ thì em chưa nói cho anh biết được. Cách này sẽ không làm hỏng kế hoạch của các anh đâu”.
Anh thẫn thờ nhìn nụ cười mang vẻ lém lỉnh của cô, mặc dủ vẻ mặt cô vẫn nhợt nhạt, sau cơn say, những sợi tóc dài xoà xuống che mất đôi mắt đen, khiến cho nụ cười tinh nghịch của cô kém phần vui vẻ. Anh rời mắt đi một cách khó khăn rồi mới tiếp tục câu chuyện được: “Tuỳ em thôi, có điều tốt nhất là đừng làm to chuyện quá”.
Cô khẽ cười: “Không đâu, chuyện mà em nói tới rất nhỏ, thậm chí cũng không hề có chuyện thông báo hoặc đưa lên mặt báo gì đâu”.
Anh “ừ” một tiếng, sau đó lại tiếp tục bàn về các bước tiếp theo với hai người kia. Lương Duyệt khẽ kháng đứng dậy, sau đó bước nhanh lên gác.
Một lúc sau, cô lấy điện thoại ra, tìm một lúc trong danh bạ, rồi chọn một cái tên quen thuộc, đưa mắt liếc nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cầm bút lên viết cái gì đó, sau đó một mẩu tin nhắn được gửi đi từ máy cô.
Chưa đầy năm phút sau, người kia đã gọi lại cho Lương Duyệt . Cô bịt ống nghe, bước vào bếp với vẻ bí mật. khiến cho Trịnh Hy Tắc và hai người kia đều phải dừng lại, nhìn theo cô với vẻ tò mò.
Lương Duyệt từ trong bếp bước ra, ngồi xuống ghế, cười và nói với Trịnh Hy Tắc: “Giải quyết được rồi, em đảm bảo màn kịch hôm đó sẽ rất hay đấy”.
Nụ cười của cô đã khiến Trịnh Hy Tắc trút bỏ được tâm trạng căng thẳng suốt mấy ngày qua, anh đáp bằng vẻ rất hoà nhã: “Được rồi, anh sẽ chờ xem em thêm màu sắc cho bức gấm thêu như thế nào?”.
“Đây là chuyện của phụ nữ, không liên quan gì tới đàn ông các anh.” Lương Duyệt mỉm cười đầy vẻ bí ẩn.
“Phụ nữ trên thương trường rất rắc rối, một khi đã hận ai thì họ không những có thể phá hỏng hoàn toàn chuyện làm ăn của đối thủ, làm cho người ấy không còn đường thoát, hơn nữa còn rất biết cách dùng những luân lý đạo đức cũng như lòng nhân nghĩa bác ái đối với mọi người để tô vẽ thêm cho bản thân mình, không biết em có như vậy hay không?”.
Không để ý đến những lời đùa cợt của Trịnh Hy Tắc, Lương Duyệt đứng dậy vừa đi lên gác, vừa nói: “Em đi chuẩn bị quần áo để xem màn kịch thú vị đó đây. Lần này chắc chắn sẽ rất hay”.
“Phải, chúng ta sẽ rửa mắt cùng chờ xem.” Trịnh Hy Tắc đáp cùng lúc với tiếng đóng lại của cánh cửa trên gác.
Trước vẻ thể hiện ấy của Lương Duyệt , anh thấy nỗi lo lắng, phấp phỏng mấy ngày qua gần như đều đã biến mất. Một con người tràn đầy khí thế tranh đấu mới đúng là Lương Duyệt và mới là người phụ nữa làm cho anh cảm thấy dễ chịu nhất.
Và là người vợ hoàn mỹ nhất của anh. Đó là một màn kịch hay có rất nhiều người chứng kiến. Cách ăn mặc của Lương Duyệt cũng rất phù hợp với yêu cầu của vai diễn mà cô phải đảm nhiệm, hiền thục, cẩn trọng và cung kính.
Đó là một bộ lễ phục dài có cổ hình chữ V màu đen cùng với toàn bộ đồ trang sức bằng kim cương mà anh đã tặng, trông cô thật đoan trang và quý phái. Trang phục của anh đã sớm được người làm mang đến từ Quang Mẫn Uyển. Khi cô bước từ trên gác xuống, thì Trịnh Hy Tắc trong bộ âu phục màu đen đang đứng dựa vào lan can cầu thang, ngước lên đón cô.
Trong một hoàn cảnh như thế này, không cần phải làm rùm beng, phô trương, chỉ cần hai người phối hợp thật ăn ý thì hoàn toàn có thể đánh bại bất cứ đối thủ nào, thực hiện được bất cứ việc gì. Anh đưa tay ra, mỉm cười với cô: “Anh đã đoán được là em sẽ mặc màu gì”.
Hôm ấy họ đi mua quần áo, anh muốn tặng cô một bộ lễ phục để mặc khi quay trở lại Trung Thiên. Lúc đầu Lương Duyệt nhất định không chịu, sau đ1o thì đành phải nghe theo và ngầm tỏ ý để tuỳ anh chọn kiểu. Cô chọn hai màu, một bộ màu đỏ – màu sắc của sự phá cách, một bộ màu đen thể hiện sự trầm lắng, nhưng vì còn chút do dự nên mua cả hai bộ.
Anh cười với vẻ am tường, cô đáp lại bằng một nụ cười bình thản, thoải mái. Một nụ cười như vậy đánh lẽ phải thể hiện là cô đã hiểu ý anh, và trái tim họ cũng đã xích lại gấn nhau hơn, nhưng thật lạ, nó lại làm cho cả người cô lạnh toát. Cô không cam lòng, mà vẫn muốn thử lại một lần cuối. Cố nén nỗi phấp phỏng, cô hỏi: “Nếu bây giờ em bảo anh không đi tới Trung Thiên nữa, anh có làm không?”.
“Liệu có phải còn có điểm gì sơ hở không?” Anh chau mày suy nghĩ, dường như không cảm thấy có gì đó khác thường.
Thực ra, sơ hở vẫn có, anh không trả lời thẳng vào vâu hỏi của cô, mà nghĩ ngay đến hành động lần này có thực hiện được hay không. Những chuyện mà anh chuẩn bị, sao lại có thể thành công cốc được? Anh hầu như không để ý gì đến mục đích chính trong câu hỏi của cô.
Vì thế, cô đưa tay ra bám vào khuỷu tay anh, rồi áp sát người vào ngực anh.
Tiếng trái tim đập thình thịnh, cô nhắm mắt lại, trong lòng cảm thấy chua xót.
Không có sức mạnh nào có thể ngăn cản được, cô đã không thể ngăn được bước chân của anh.
Trịnh Hy Tắc tưởng cô đang làm nũng, nên đưa tay vuốt ve mái tóc cô, nói: “Anh xin thề, nhất định anh sẽ về bên em trong chiến thắng”.
Cô mỉm cười một cách miễn cưỡng: “Đừng, chuyện vẫn chưa có kết thúc, đừng có nói trước”.
Anh dừng lại trong giây lát, nhưng rồi trả lời với vẻ đứt khoát: “Được”.
Cô nhìn anh chăm chú, rồi mỉm cười vẻ hiểu ý. “Trịnh Hy Tắc, anh thay đổi thật rồi. Trước đây anh đâu có đồng ý nhanh như thế, hình như bậy giờ anh đã bớt gay gắt và ngạo mạn hơn.”
Anh khẽ hôn lên vầng trán mịn màng của cô, đáp: “Anh không cho rằng đó là chuyện xấu”.
Trong giây phút ấy, mọi suy nghĩ của cô đều dừng lại. Mãi cho tới khi nâng cằm cô lên, anh mới phát hiện ra, trong đôi mắt cô đã long lanh những giọt lệ. “Gần đây anh thấy em hơi lạ. Có phải em lo chúng ta sẽ thất bại, trắng tay không?” “
Không phải, mà em sợ rằng chúng ta thắng rồi thì em sẽ là người trắng tay.” Lương Duyệt nhìn thẳng vào mắt anh, cuối cùng thì cô cũng đã thốt ra câu nói giấu kín trong đáy lòng bấy lâu nay, cho dù anh sẽ nghĩ thế nào, thì cô cũng cần phải nói với anh sự thật đó, cô…
“Chủ tịch Trịnh, xe đã chuẩn bị xong rồi ạ.” Người lái xe bước vào, chợt nhìn thấy cảnh tượng hai người đang âu yếm nhau ở chân cầu thang, Trịnh Hy Tắc tỳ cằm vào má Lương Duyệt, hình như đang định hôn vợ mình. Người lái xe vốn là người đôn hậu, vì vậy vội quaty người đi, nói khẽ: “Thư ký Đổng đã giục mấy lần rồi đấy ạ, ông ấy nói rằng mọi thứ bên đó đều đã chuẩn bị xong rồi”.
Những lời ấy của Lương Duyệtđã nghẹn lại trong cổ họng, anh ôm cô vào lòng, nói bằng giọng rất dịu dàng, “Lương Duyệ, hãy tin anh đi, anh sẽ không để cho em trắng tay đâu. Cho dù sau này chẳng còn gì nữa thì chúng ta cũng vẫn có thể bắt đầu lại”.
Làm sao có thể hy vọng anh hiểu rằng, nỗi lo lắng của cô không phải là những thứ vật chất phù phiếm bên người, mà là những thứ khác hẳn?
Nhưng trong con mắt của anh thì đó mới là những thứ đáng để lo lắng.
Cô mỉm cười, đáp: “Được, hy vọng chúng ta sẽ không cần phải dùng đến lời hứa của anh”.
Nói xong, cô quay người và cùng anh đi ra khỏi cửa, lên xe. Suốt dọc đừng chỉ có im lặng và im lặng, đến cảnh vật bên ngoài cửa xe cũng trở nên trầm tĩnh không lời.
Khi sắp tới Trung Thiên, điện thoại của Lương Duyệt đổ chuông, cô nhấc máy lên thì thầm với ai đó ở đầu dây bên kia, rồi sau đó lập tức tắt máy, lông mày của cô cũng dãn ra hẳn. Trịnh Hy Tắc quay lại, hỏi: “Thế nà? Sắp đặt xong cả rồi chứ?”.
Lương Duyệt gật đầu, nhắm mắt lại, miệng khẽ nhếch lên. Trận này chắc chắn sẽ rất thú vị đây.
Trong khách sạn Khải Duyệt đang diễn ra đại hội cổ đông của Tập đoàn Trung Thiên, buổi chiều Trịnh Minh Tắc sẽ đọc báo cáo tổng kết cuối năm, lúc này ở đại sảnh, đèn đã được thắp sáng trưng. Tuy mới là buổi chiều, nhưng những người tham dự ai cũng quần áo tề chỉnh, chải chuốt. Trong hội trường, nơi cuộc họp diễn ra, không còn lấy một ghế trống, ngay cả bàn chủ tịch cũng đầy ắp người.
Trịnh Minh Tắc vẫn đang hùng hồn diễn thuyết: “Năm nay, thành tích của Trung Thiên một lần nữa lại tăng lên gấp đôi, tổng lợi nhuận cũng tăng ít nhất là 150%…”.
“Anh định dựa vào những thứ này để tăng lên gấp đôi phải không?” Cánh cửa hội trường được những người phục vụ mở ra, Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệt tay trong tay, bình thản bước vào. Các cổ đông trong hội trường đều quay lại nhìn, ánh mắt nghi ngại dõi theo từng bước hai người.
Lương Duyệt mỉm cười bình thản, thỉnh thoảng lại vẫy tay chào một số người bạn cũ. Tuy câu nói lúc trước của Trịnh Hy Tắc không to lắm, nhưng cũng khiến rất nhiều người nghe rõ, ánh mắt họ đều đổ dồn vào tập tài liệu trên tay anh, cố đoán xem nội dung trong đó rốt cuộc là gì.
Trịnh Hy Tắc bước tới phía dưới bàn của đoàn chủ tịch, Một vài uỷ viên hội đồng quản trị, những nhân vật kỳ cựu trong gia đình họ Trịnh đứng dậy bắt tay và trao đổi với anh. Hội trường bỗng chốc trở nên nhốn nháo, tiếng xì xào ở phía dưới mỗi lúc một lớn và lan đến cả bàn chủ tịch, mặt Trịnh Minh Tắc bỗng nhiên biến sắc.
Trịnh Hy Tắc hết quay sang phải rồi lại quay sang trái trò chuyện với mọi người, nụ cười luôn nở trên môi anh.
Sau khi thay đổi tính tình, Trịnh Hy Tắc có vẻ gần gũi hơn, vì thế rất nhiều cổ đông ngồi ở hàng ghế phía sau cũng đứng dậy để quan sát vẻ mặt của anh, dỏng tai nghe những lời trò chuyện của anh với mọi người.
Vì rốt cuộc thì những điều đó đều có liên quan tới những động thái tiếp theo, nếu biết được cũng sẽ dễ bề lựa gió xoay buồm hơn.
Lương Duyệt nhìn lên bàn của đoàn chủ tịch, khẽ gật đầu, sau đó ngồi xuống, phía dưới, nơi đối diện với nó. Nét mặt của Trịnh Minh Tắc có vẻ rất không vui, anh ta cầm chiếc micro lên, nói vớt vát: “Hôm nay chúng tôi trân trọng mời Chủ tịch Hội đồng Quản trị trước đây của Trung Thiên về cùng chia vui với thành tích của tập đoàn chúng ta, và tất nhiên đó cũng là người thân thiết nhất của tôi”.
Khi nghe đến câu này, Trịnh Hy Tắc quay ngưới lại, cười, nói: “Chủ tịch Trịnh, tôi đâu dám. Tôi chỉ đến Quang Mẫn Uyển lấy đồ mà thôi, nghe nói có một số bạn bè cũ cũng tới dự họp nên tôi tới đẩ thăm họ”.
Trịnh Minh Tắc cười ngượng ngùng: “Lúc nào tôi cũng nghĩ chú là em tôi”. Nói xong câu này, anh ta đưa mắt cho người làm công tác tổ chức đứng ra duy trì cuộc họp, còn anh ta mỉm cười, bước xuống, bắt tay Trịnh Hy Tắc.
Hai bàn tay của hai con người bắt vào nhau rấy chặt, dưới vẻ bề ngoài tươi cười ấy, ai cũng đang nghĩ tới những mưu mô tính toán của mình. Lương Duyệt đặt tay lên vai Trịnh Hy Tắc, khoé môi của Trịnh Minh Tắc khẽ giật giật, anh ta bắt chuyện: “Nghe nói tình hình sức khoẻ của thím dạo này không được tốt lắm, hình như cách đây không lâu còn ốm nữa, đúng không? anh rất muốn tranh thủ thời gian tới thăm thím, nhưng hiềm nỗi công việc của trung Thiên cứ lu bù, không sao có nổi chút thời gian rảnh rỗi. Dạo này thím đã đỡ hơn chưa?”.
Lương Duyệt từ trước tới nay luôn tỏ vẻ bình thường với anh ta, vì vậy cô cười rồi đáp: “Bệnh thì đã khỏi rồi, nhưng có một số thứ cần phải đích thân đến hỏi, vì thế không dưỡng bệnh được”.
“Thế thì do lỗi của Hy Tắc rồi. Sao chú lại không biết thương thím ấy thế?” Giọng nói của Trịnh Minh Tắc lộ rõ vẻ châm biếm. Lương Duyệt giả vờ như không biết điều đó và vẫn cứ mỉm cười.
“Anh ấy đâu có biết thương xót như anh, có thế bà chị em mới được hạnh phúc thế kia chứ! Vì thế bọn em đang phát thèm lên đây này!” Lương Duyệt nói nửa nạc nửa mỡ.
Đúng lúc ấy thì Lý Hiểu Từ – vợ của Trịnh Minh Tắc bước tới.
Mấy nhân viên làm việc trong văn phòng chủ tịch đi trước mở đường. Đó là cách mà một người thích phô trương như Lý Hiểu Từ từ trước tới nay luôn làm. Trịnh Minh Tắc nhìn thấy vợ, đầu tiên anh ta nhíu mày lại, sau đó thì trở lại bình thường và mỉm cười hỏi: “Sao em lại tới đây?”.
Lý Hiểu Từ nguýt chồng một cái, “Chú thím ấy có chuyện muốn nói, cũng vừa hay em rảnh rỗi nên ghé qua đây gặp mặt luôn thể. Sao, em làm mất thể diện của anh à?”.
Lương Duyệt kéo tay chị ta sang bên, cười và nói: “Chị dâu, đừng vừa nhìn thấy mặt anh ây lại muốn cãi nhau như vậy, Mà có muốn cãi nhau thì cũng phải chú ý kẻo làm ảnh hưởng đến mọi người. Nếu anh chị mà cãi nhau ở đây thật, thì lập tức ngày mai sẽ có tin xấu về nhà họ Trịnh chúng ta ngay trên mặt báo cho mà xem”.
Trịnh Minh Tắc cũng cảm thấy trong lời của Lương Duyệt đầy ẩn ý, quay sang nhìn Trịnh Hy Tắc thì thấy anh đã ngồi xuống ghê hút thuốc với vẻ rất thư thái. Tập tài liệu trên tay không biết đã biến mất từ khi nào.
Không lẽ… Anh ta vẫn còn chưa hiểu ra, thì phía ngoài cửa đã có người xồng xộc đi vào.
Trịnh Hy Tắc dụi điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn bằng một độn tác hết sức thanh lịch, đứng dậy, ghé sát vào tai Trịnh Minh Tắc nói: “Anh à, chỉ cần anh từ chức ngay bây giờ, tôi sẽ giữ thể diện cho anh”. Rốt cuộc thì anh vẫn còn để ý tới những lời đánh giá và huyết thống của gia đình họ Trịnh. … Sau khi từ chức xong, Trịnh Minh Tắc vẫn được bổ nhiệm làm giám đốc Trung Thiên, vẫn có thể góp phần vào việc xây dựng cơ đồ nhà họ Trịnh dưới sự lãnh đạo của Trịnh Hy Tắc. Chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của cổ đông, thì dù là Minh Tắc hay Hy Tắc, ai ở cương vị đứng đầu cũng không ảnh hưởng gì tới sự ủng hộ và xun xoe của họ. Uy tín và sự dẫn dắt của cả một tập đoàn chỉ có thể ảnh hưởng tới thị trường cấp một bên ngoài và giá cổ phiếu, hơn nữa, nếu so sánh thì Trịnh Hy Tắc nghiêm túc hơn Trịnh Minh Tắc, ảnh hưởng tới thị trường sẽ càng lớn hơn. Cũng cùng một mánh khoé kinh doanh như nhau, nhưng năm 2007, Trịnh Hy Tắc đã lên kế hoạch chuyển từ lĩnh vực kinh doanh nhà đất sang lĩnh vực sản xuất hàng tiêu dùng rất đúng đắn, các cổ đông đã chịu nhiều thua lỗ rất bằng lòng hợp tác với anh, đảm bảo cho nền tảng kinh tế và để tập đoàn có thể tồn tại và phát triển một cách ổn định. Nhưng Trịnh Minh Tắc thì lại không nghĩ như vậy, điều mà anh ta chú ý hơn cả là thể diện của mình. Lần bức cung này của Trịnh Hy Tắc đã khiến cho anh ta không còn biết giấu mặt vào đâu, liếc mắt nhìn thì lại thấy Lương Duyệt và Lý Hiếu Từ có vẻ rất thân thiện, điều đó càng cho thấy có điều gì đó không bình thường. Mặt mũi đỏ bừng, Trịnh Minh Tắc đang định nổi cơn thịnh nộ thì Trịnh Hy Tắc đã lắc đầu nói: “Nếu anh phản đối thì cần phải biết rõ hậu qảu tiếp theo là gì”. Cơ mặt của Trinh Minh Tắc giật giật mấy cái, anh ta cười khấy, đáp: “Hậu quả ư? Còn hậu quả gì nữa thế?”. “Như thế có nghĩa là anh không sẵn sàng từ chức, đúng không?” Trịnh Hy Tắc cố giữ bình tĩnh hiếm có.
“Tôi chẳng việc gì phải từ chức, những quyết sách của tôi đều xứng đáng với các cổ đông và nhân viên.” Trịnh Minh Tắc quyết kiên trì cho đến cùng. Lương Duyệt vẫn dỏng tai nghe kết quả thương thuyết giữa hai bên từ nãy đến giờ, đột nhiên nói với Lý Hiểu Từ: “Chị dâu, người đàn bà trong vụ án lần trước lại đến gây sự đấy”. Giọng cô không to nhưng cũng đủ để Trịnh Minh Tắc nghe thấy rõ. Nhắc đến cuộc hôn nhân giữa hai gia đình họ Trịnh và họ Lý cũng chính là nhắc tới một câu chuyện thú vị ba mươi năm qua. Lý Hiểu Từ là một người trong nhóm du học sinh ở nước ngoài đầu tiên về nước vào thập niên bảy mươi. Chị ta đã phải chịu nhiều áp lực khi kết hôn với Trịnh Minh Tắc. Cả hai bên bố mẹ đều cho rằng gia cảnh của đối phương tương xứng với gia đình nhà mình, vì vậy chẳng cần xem xét kỹ càng. Nhưng sau khi kết hôn thì Lý Hiểu Từ mới phát hiện ra rằng, Trịnh Minh Tắc không hề trung thực và điềm đạm như vẻ bên ngoài, họ cãi nhau không ít lần, thậm chí Lý Hiểu Từ đã định ly hôn nhiều lần, nhưng tương lai phát triển của sự nghiệp và danh tiếng của cả hai bên gia đình đã trở thành những trở ngại khiến cho chị chưa thể thực hiện được. Mặc dù không thèm quản lý cũng như không thèm xen vào chuyện của Trịnh Minh Tắc, nhưng không có nghĩa là chị ta bỏ qua và dung túng cho mọi hành vi của anh ta, ví dụ như chuyện của cặp mẹ con sống trong khu đô thị mới đã khiến cho chị ta chửi thẳng vào mặt anh ta trước mặt tất cả người trên người dưới trong gia đình họ Trịnh hàng tiếng đồng hồ. Trịnh Hy Tắc cùng Lương Duyệt cũng đều trở thành những vị khách phải ngồi chịu trận. “Ai mà dám không nể mặt nhà họ Lý thì người ấy đừng hòng sống yên ổn.” Chị ta buông lời, hoàn toàn không phải nói chơi, đủ để khiến cho Trịnh Minh Tắc vẫn đang còn vẻ hùng hổ phải giật mình. Lấn này, Lương Duyệt đã tóm được điểm yếu của Trinh Minh Tắc là kiêng dè nhà họ Lý để làm vũ khí và bộc lộ nó bằng những câu nói bâng quơ, mục đích là để Trịnh Minh Tắc phải suy nghĩ kỹ về đường lui của mình. Nhưng, đáng tiếc là có người lại không hiểu điều đó. Xem ra phen này anh ta quyết đến cùng, nhất định không chịu buông tay khỏi quyền lực mà mình đã nắm được. Đây là lần thứ hai anh ta đảm đương cái chức chủ tịch hội đồng quản trị của Trung Thiên. Lần trước anh ta đã bị hạ bệ bởi Trịnh Hy Tắc và Lương Duyệt, bây giờ khi đã trở lại được vị trí ấy thì không có lý gì anh ta lại dễ dàng để minh thất bại trước bọn họ một lần nữa. Con cáo già ấy đột nhiên nói: “Thế nào, chuyện chú câu kết với em dâu đã giải quyết xong rồi chứ?”. Trịnh Hy Tắc mỉm cười không hề nao núng: “Có chuyện đó ư? Sao tôi lại không biết nhỉ?”. “Đừng có nói với tôi rằng lần này chú lại mua chuộc được các uỷ viên nhãi nhép của hội đồng quản trị đấy.” Trịnh Minh Tắc cười khẩy. Trịnh Hy Tắc vẫn mỉm cười không đáp, rồi quay sang nhìn các bạn cũ ở hai phía. “Các anh nói đi, tôi có mua chuộc các anh không?” Hành động này chẳng khác gì khiêu khích trí thông minh của Trịnh Minh Tắc, và hơn cả là sự nhạo báng đối với vấn đề của anh ta. Sau khi mọi người đáp rằng không có chuyện đó, Trịnh Hy Tắc quay sang nói với anh ta: “Anh à, anh vẫn không hiểu về những người này sao? Hồi trước anh mua chuộc họ tốn bao nhiêu tiền, thì tôi mua lại họ gấp đôi, anh nghĩ xem, những người như thế có thể dùng được hay không?”. “Được lắm Hy Tắc, xem ra thủ đoạn của chú quái hơn trước nhiều rồi, lần sau nhất định tôi sẽ chú ý.” Trịnh Minh Tắc cũng mỉm cười. “Thế còn lần này thì sao?” Trịnh Hy Tắc vẫn không buông tha, miệng vẫn nở nụ cười lạnh lùng đến rợn người.
“Lần này tôi không chấp nhận thất bại.” Trịnh Minh Tắc đáp với vẻ mặt trịnh trọng và rất thật. “Được, thế thì nói lời phải giữ lời đấy, đừng có thừa nhận thất bại, nếu không sẽ không có kịch hay để xem đâu!” Trịnh Hy Tắc nói. Người mới vào đứng ở bên, lúc này mới lên tiếng: “Tổng Giám đốc Trịnh, bên thanh tra sắp cử người đến đây, nói rằng muốn đến Trung Thiên để kiểm tra về việc sử dụng tiền vốn sai mục đích và tạo thông tin giả”. Trịnh Hy Tắc nói với Trịnh Minh Tắc: “Anh à, người ta đang hỏi anh đấy!”. Trịnh Minh Tắc bỗng hiểu ra mọi chuyện: “Trịnh Hy Tắc, chính chú tố cáo Trung Thiên?”. “Gọi là huỷ diệt để tái sinh, không đúng thế sao? Tôi nhớ đây chính là điều mà anh đã dạy tôi hồi trước.” Trịnh Hy Tắc nâng chén rượu ở bàn lên, mỉm cười nói với Trịnh Minh Tắc và sau đó uống cạn. “Chú nghĩ rằng bọn họ sẽ điều tra ra được sao?” Trịnh Minh Tắc cười lạnh lùng. Trịnh Hy Tắc quay người lại rót một chén rượu vang khác, rồi vẫn với vẻ ung dung như đang trong hội nghị mừng công: “Sao lại không điều tra ra được? Nếu như cố vấn luật và người quản lý tài vụ của anh đã phản bội lại thì dù c 4e0e hỉ chân tơ kẽ tóc cũng điều tra ra”. Sắc mặt của Lương Duyệt bỗng tối sầm lại khi nghe thấy những lời này của Trịnh Hy Tắc, nhưng cô vẫn mỉm cười với anh. Đột nhiên Trịnh Minh Tắc cất tiếng cười, “Này, Trịnh Hy Tắc, chú vẫn còn non lắm. Đây cũng chỉ là những trò tôi chơi chán hồi xưa rồi, thế mà chú lại coi nó là bảo bối. Cho dù chú mua được người của tôi, thì chú cũng đừng tưởng rằng tôi không có cách gì mua chuộc được người của chú!”.
Bỗng nhiên, thư ký Đổng cúi đầu xuống, chầm chậm đi tới phía sau lưng anh ta, rồi nói với giọng rất cung kính: “Quan hệ giữa Chủ tịch Trịnh và luật sư Lương thực chất chỉ là hợp đồng giao kèo, các chứng cứ chính về việc cấu kết với nhau năm ấy đều đang ở trong tay tôi. Tôi đã chuyển nó tới cơ quan cấp trên rồi”. Trịnh Minh Tắc cười thành tiếng, kéo tay Lý Hiểu Từ: “Tốt nhất là em đừng lo chuyện gì cả, có một số chuyện nếu biết nhiều thì sẽ phải chuốc thêm những mối hoạ trên đầu đấy, và như vậy thì đừng ai mơ tới chuyện ăn ngon ngủ yên”. Lương Duyệt nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Hy Tắc sa sầm xuống,mắt cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt có nụ cười đắc ý của Trịnh Minh Tắc, không rõ anh đang nghĩ gì. Bỗng có chuông điện thoại, cô vội lấy máy trong túi ra để nghe, vừa nghe vừa trả lời mấy tiếng rồi tắt máy. Chưa đầy mấy phút sau một người xông vào, mang theo cả mùi thơm của hãng nước hoa Chanel. Mọi người vẫn còn chưa kịp phản ứng thì người kia đã tát cho Trịnh Minh Tắc mấy cái. Đứa trẻ đi theo người phụ nữ mặt mày đầy phấn son kia cũng bật khóc ré lên. Lương Duyệt khẽ giật gấu áo của Trịnh Hy Tắc, ý nói lùi về phía sau để xem màn kịch hay. “Trịnh Minh Tắc, anh là đồ khốn nạn. Nếu anh muốn cắt đứt với tôi thì trước hết phải bồi thường tuổi thanh xuân cho tôi đi đã. Tôi đã sinh cho anh một thằng con trai, nuôi nó lớn bằng ngần này, không lẽ tôi sinh và nuôi con không công cho anh? Vì sao anh lại không đưa tiền cho tôi và cứ lẩn trốn tôi thế hả? Lần trước anh sai người ngăn chặn không cho tôi tố cáo, nhưng lần này thì đừng có hòng, tôi quyết sống mái với anh!” Người đến gây chuyện chính là người trong vụ án cũ mà Trịnh Minh Tắc rất không muốn động đến. Tuy chuyện quan hệ của nhà họ Trịnh toàn là chuyện tày trời, nhưng vẫn cần giữ thể diện, không ngờ người phụ nữ kia lòng tham không đáy, sau khi được Lương Duyệt khuyên giải, chị ta đã về quê im ắng trong một thời gian, lần này bỗng dưng lại xuất hiện, vậy thì không thể nói là không có liên quan đến Lương Duyệt. Điều đáng sợ ở người phụ nữ này là chị ta rất khó khuyên giải và rất dễ bị kích động, hơn nữa một khi đã nổi cơn tam bành lên thì không có điểm dừng, thường cứ phải làm lanh tanh bành lên một trận mới thôi. Nhìn vẻ mặt của Lý Hiểu Từ mỗi ngày một tối sầm lại, Lương Duyệt vội cụp mắt xuống, làm ra vẻ chuyện này không liên quan gì đến mình. Trịnh Minh Tắc thì không sao kiềm chế được nữa, nên đã gọi bảo vệ đến để lôi hai mẹ con họ ra ngoài. Nhưng đứa trẻ cứ ôm lấy chân của anh ta và gọi là bố, anh ta cũng đã mấy lần nhấc chân lên cố gỡ ra nhưng không sao gỡ nổi, đức trẻ ngồi thụp xuống đất tiếp tục kêu gào, khóc lóc. Đến lúc ấy, Lý Hiểu Từ chỉ còn biết nghiến răng, nhìn người đàn ông xấu xa tới mức phát buồn nôn trước mặt. Khổ chủ – sở dĩ gọi là khổ chủ là vì khả năng diễn trò, từ khóc lóc đến giành giật, không có việc gì là không diễn được, lúc này đưa đôi mắt ngấn lệ nhìn xung quanh, rồi dùng giọng khản đặc kể lể rằng mình đã bị lừa gạt từ khi còn ít tuổi như thế nào, rồi nào là anh ta đã thề thốt sau này nhất định sẽ ly dị với Lý Hiếu Từ và cùng chung sống với mình ra sao. Những lời kể lể ấy đánh trúng chỗ đau của Lý Hiếu Từ. Chị ta lườm Trịnh Minh Tắc lúc đó mặt trắng bệch như sáp nến, bằng ánh mắt hết sức dữ dằn, cười nhạt hỏi: “Trịnh Minh Tắc, anh hãy nói lại trước mặt tôi một lần nữa xem, nói xong nhất định tôi sẽ cho anh toại nguyện!”. Trịnh Minh Tắc tức tới mức nổ đom đóm mắt: “Đây chỉ là một màn kịch, thế mà cô cũng tin sao?”. Lý Hiếu Từ cười lạnh lùng: “Một màn kịch mà sinh được cả con trai à? Nếu anh còn nghĩ ra được cách nào khác nữa, chắc là tôi đã phải đầu lìa khỏi thân rồi, đúng không?”. “Cô dừng có mà giở trò bậy bạ!” Vì phải đối phó với cả hai người phụ nữ, nên lúc này Trịnh Minh Tắc đã mất hết bình tĩnh. Lý Hiếu Từ bước nhanh tới trước mặt Lương Duyệt, nói với hai vợ chồng cô: “Không cần phải lo lắng vì việc của chú thím, những người khác là thật hay giả thì tôi không biết, nhưng với hai vợ chồng chú thím thì tôi vừa nhìn đã biết là rốt cuộc có tình cảm hay không. Cho dù lúc đầu lấy nhau không phải vì tình yêu, thì cũng hơn hẳn cái kiểu coi tình yêu là công cụ để lừa gạt người khác như chúng tôi. những chứng cứ ấy, nếu chú thím thấy cần thiết thì tôi sẽ bảo em trai tôi ngăn lại, chuyện trong gia đình thì chúng ta tự giải quyết”. Lương Duyệt cảm thấy rất cảm động và áy náy vì những gì mình đã dàn xếp, cô đang định nói lời xin lỗi, thì Lý Hiếu Từ khẽ vỗ vào vai cô thì thầm: “Lương Duyệt, cảm ơn thím, nếu không có màn kịch này của thím thì tôi vẫn không thể tìm được lý do để ly hôn. Cảm ơn thím nhé!”. Lương Duyệt cảm thấy hết sức ngạc nhiên và không dám tin, thì ra tất cả những gì mà mình sắp đặt đã nằm trong bàn tay tính toán của Lý Hiếu Từ. Chị ta nhận lời tới đây chẳng qua cũng chỉ là để tạo cho mình một cách rút lui hoàn mỹ. Đúng lúc ấy, người ở bên Viện Kiểm sát tiến vào hội trường, theo sau còn có cả mấy người bên thanh tra nữa. Trịnh Hy Tắc nói với cô: “Cuối cùng cũng đã chờ được đến ngày này”. Lương Duyệt cảm thấy tâm trang mình vô cùng phức tạp, không trả lời anh, cô đứng bên Lý Hiếu Từ chứng kiến cảnh Trịnh Minh Tắc ra đi cùng với những thanh tra bên Viện Kiểm sát. Thư ký Đổng, và cả mấy cố vấn luật của Trung Thiên chịu sự khống chế của Trịnh Minh Tắc cũng rời khỏi hội trường theo họ.
Lần này không chỉ là vần đề Trịnh Minh Tắc dùng vốn của công ty sai mục đích nữa. Trịnh Minh Tắc đã có những bước đi sai lầm bắt đầu từ năm ngoái, anh ta đã dùng vốn của công ty đổ vào bất động sản và cổ phiếu. Kết quả, mấy lần thị trường cổ phiếu trượt giá liên tiếp đã khiến cho anh ta thua lỗ rất nhiều, vì thế anh ta đã phải huy động vốn từ những người nước ngoài, đồng thời chấp nhận những hành động rửa tiền, hành vi đó bây giờ đã dẫn đến việc bị tố tụng hình sự. Sáng sớm nay Trịnh Hy Tắc cũng đã rất do dự. Trong đầu anh luôn nghĩ về chuyện cũ, năm anh mười lăm tuổi, lần đầu tiên xuất hiện ở gia đình họ Trịnh. Hồi ấy Trịnh Minh Tắc mới hơn ba mươi tuổi, câu đầu tiên anh ta nói với anh là: “Mày sẽ làm nên chuyện cho mà xem, thằng nhóc”. Có thể đó cũng chỉ là một câu nói khách sáo, một câu bắt chuyện bình thường, nhưng nó đã trở thành niềm tin kiên định, nâng đỡ Trịnh Hy Tắc bước tiếp trong những tháng ngày sau đó.
Vì vậy, anh cũng đã định tha cho Trịnh Minh Tắc, nhưng khi biết anh ta mua chuộc cả những người kề cận bên mình, một nỗi tuyệt vọng chợt dâng trào trong lòng anh.
Trên đời này còn biết tin vào ai được nữa? Ai sẽ có thể cho ai một con đường sống đây? Đã là đối thủ, thì nhất định sẽ là người này sống thì người kia phải chết, sẽ chẳng có ai nghĩ tới chuyện nể mình. Càng không kể đến những mối quan hệ nhằng nhịt giữa hai bên, và chỉ cần sơ suất thì những sợi dây quan hệ ấy sẽ buộc anh phải chết, và điều đó khiến người ta chỉ còn cách phản kích đến cùng mới mong sống sót và tồn tại. Vì suy cho cùng, che chở bảo vệ cho đối thủ có nghĩa là tự sát. Đột nhiên anh quay sang nhìn Lương Duyệt, hành động ấy bất ngờ khiến Lương Duyệt cũng quay sang nhìn anh.
Ánh mắt ấy giống như loài thú bị nhốt trong chuồng không dám tin ai, nó khiến cô thấy lòng chua xót. Cho dù đó là người thân thiết nhất bên mình thì cũng không thể nào dám chắc rằng người ấy sẽ trung thành suốt đời, cho dù đó là vợ chồng. Ví dụ như đôi vợ chồng trước mặt cô đây, Trịnh Minh Tắc và Lý Hiếu Từ, hai kẻ oan gia ấy trước kia cũng đã từng là một cặp yêu nhau, thế mà nay họ trở mặt với nhau. Chuyện này, ai dám nói là không đáng đau lòng? Lương Duyệt nhắm mắt lại, một lát sau mới mở cửa ra, cô hỏi với giọng rất nhẹ nhàng: “Anh định nói gì với em?” “Không. Anh không muốn nói gì cả.” Trịnh Hy Tắc vẫn không rời mắt khỏi cô, nhưng vẻ mặt thì đã đổi khác. Lương Duyệt quay lại, thì ra là các cổ đông của Trung Thiên đang vây lấy anh.
“Chủ tịch Trịnh hoan nghênh anh trở về với vị trí cũ.” Họ nói với vẻ thân thiện cũng dễ dàng như khi thể hiện vẻ căm ghét. “Chủ tịch Trịnh, tình hình trước mắt của Trung Thiên rất nghiêm trọng, cần phải có người đứng ra giải quyết.” Những người thể hiện sự bất bình nhất cũng chính là những người đã từng ra sức giẫm đạp lên anh. “Chủ tịch Trịnh, anh có thể cho biết, bước tiếp theo cần phài chuẩn bị những gì không?” Những lời xin ý kiến khiêm tốn nhất cũng rất có thể là những đòn phản kích lợi hại nhất. Nét mặt của tất cả mọi người tới vây quanh anh đều mang vẻ thành thật chẳng khác gì nhau, như thể những người đã từng biểu quyết bãi miễn anh không phải là bọn họ, mà là những kẻ độc ác, mất hết sự tỉnh táo nào đó. tất cả bọn họ đều tỏ ra vô cùng cung kính, vô cùng trung thành, đến cả lời nói cũng cảm động lòng người, làm như họ đến anh như cần tới mặt trời vậy, không thể thiếu được dù chỉ trong giây phút. Trịnh Hy Tắc sẽ không để mất phương hướng, cô chắc chắn như vậy. Nhưng cô cũng chắc chắn rằng, trong giây phút ấy, hẳn anh sẽ vô cùng đắc ý. Anh sinh ra là đã thuộc về nơi này, mỗi một hành động, mỗi một quyết định đều là vì nơi này. Không ai có thể lấy mất Trung Thiên từ bàn tay anh, và cũng không ai có thể tách rời Trung Thiên ra khỏi anh. Vì thế, trong giây phút tự hỏi mình, Lương Duyệt đã quyết định lặng lẽ rút lui. Sau khi nắm tay, an ủi Lý Hiếu Từ, cô mỉm cười rời khỏi đó. Là vợ của những người quyền quý thì cần phải quen với việc tỏ ra lặng lẽ, bình thản khi ánh hào quang rọi thẳng xuống. Những người phụ nữ không có cảm giác về sự tồn tại của mình mãi mãi chì là tấm phông mỉm cười ở phía sau lưng người chồng, và là một tấm gương hiền thục bậc nhất. Chính vì như vậy, Lương Duyệt cần phải rời xa anh. Thứ tình cảm mà cô cần là có thể cùng anh sánh bước bên nhau, và người mà cô cần là một người bình thường, toàn tâm toàn ý với cô, Trịnh Hy Tắc mãi mãi cũng không trút bỏ được gánh nặng trên mình, anh cần phải ngồi ở vị trí trên cao. Cho nên, giữa anh và cô chỉ có thể là sự chia xa. Cô lặng lẽ đi tới quảng trường Khải Duyệt, ngồi lên chiếc xe của Trung Thiên, thẫn thờ một lát. Lái xe không thấy cô nói đi đâu, nên chỉ biết lặng lẽ chờ lệnh. Mãi tới khi nhìn thấy Trịnh Hy Tắc bước ra khỏi khách sạn, anh ta mới quay lại, nhắc Lương Duyệt: “Luật sư Lương, Chủ tịch ra rồi ạ”. Lương Duyệt nhìn anh bên ngoài qua lớp kính xe với vẻ mệt mỏi, cô mỉm cười bình thản. Khi mặc âu phục, bao giờ trông anh cũng rất đẹp trai, dáng người cao ráo. Màu đen của bộ trang phục càng làm tăng thêm vẻ điềm tĩnh và lôi cuốn của anh. Anh bước xuống khỏi bậc thềm, hỏi cô qua lớp kính xe: “Em về nhà à?”. Lương Duyệt gật đầu, nhưng nụ cười không còn trên môi cô nữa. Cô chờ những câu tiếp theo của anh. “Cũng được, có mấy cổ đông lớn muốn bàn bạc về vấn đề phát triển Trung Thiên sắp tới đây, anh đã nhận lời với họ là sẽ ở lại. Em cứ về nhà trước đi, tối anh sẽ về.” “Vâng.”
Đến lúc này thì Lương Duyệt chẳng buồn nói gì nữa, cô chỉ muốn tìm một chiếc giường thật rộng rồi ngả mình trên đó, ngủ một giấc cho đến sáng.
Trịnh Hy Tắc kiên quyết nói: “Nhất định em phải về nhà đấy”.
Lương Duyệt không trả lời mà chỉ ậm ừ. Thấy cô có vẻ không chịu nhận lời, cơn giận dữ của Trịnh Hy Tắc lại nổi lên, anh chau mày không nói gì.
Lương Duyệt bất lực, do dự một lát rồi hỏi lại: “Thế anh cũng về nhà chứ?”.
“Anh sẽ về.” Anh hứa.
Cô nhìn anh thật kỹ qua lớp kính dày của cửa xe.
Đã hơn bốn năm trôi qua, đến bây giờ cô mới thật sự chú ý, các đường nét trên khuôn mặt anh rất rõ ràng, chiếc mũi cao thẳng, và đôi mắt rất sâu, sâu thăm thẳm. Nhưng cô không thể nhìn thấy gì trong đôi mắt ấy, vẻ lưu luyến bịn rịn, vẻ vui mừng như phát điên, vẻ hoang mang vô định, hay nỗi lo lắng sợ hãi, tất cả đều không thấy.
Trước ánh mắt ấy, cô không đủ sức để nói lên những điều gì khác, vì vậy cô áp mặt vào thành ghế, nhắm mắt lại, nói: “Em rất mệt, em về nhà ngủ một giấc đây, khi về anh nhớ mang theo chìa khoá”.
Không chờ câu trả lời của anh, cô bảo người lái xe nổ máy. Khi chiếc xe lao đi, cô không dám quay đầu lại để nhìn người ở phía sau lưng. Cô sợ mình sẽ không còn đủ dũng khí để rời xa anh. Về tới nhà, cô ngủ một giấc ngon lành trên chiếc giường mềm mại. Cô cảm thấy lòng mình vô cùng thanh thản, giống như cô học trò vừa làm xong bài tập, thậm chí trong mơ cô đã mỉm cười, cô rất muốn nói với mọi người rằng: “Nhìn xem, cuối cùng tôi đã có thể quay trở lại Trung Thiên rồi. Thấy chưa, khả năng của tôi rất lớn đấy”.
Nhưng, phía dưới khán đài chẳng có một ai cả. Trong giờ phút hưng phấn và vui vẻ như vậy, xung quanh lại chẳng có một ai, điều này quả là khiến cho người ta cảm thấy có chút buồn bực, vì thế cô mong muốn tìm thấy những người lắng nghe cô trong giấc mơ.
Dù là không có chút quan hệ nào, thì cô cũng muốn nói với họ rằng cô rất vui, cô cũng rất vừa lòng với hiện tại, thực sự như vậy. Giấc mơ chưa trọn vẹn, vì vẫn còn có một số điểm đáng tiếc.
Cũng như những gì cô đã trải qua trong mấy năm qua, luôn có điều gì đó trống vắng thiêu thiếu, khó có thể diễn tả thành lời.
Cô có rất nhiều ước muốn và dần dần chúng đã trở thành hiện thực, nhưng cô còn một câu chưa hỏi, chẳng hiểu sao không thể thốt lên được. Trong lúc chập chờn, cô nghĩ tới cái lần say rượu ấy, trong lúc không tỉnh táo, cô đã rất muốn hỏi anh, anh có coi cô như một người vợ thực sự hay không, nhưng lại không có kết quả. Đó có phải là điều đáng tiếc, khiến cho giấc mơ của cô không trọn vẹn? Cô không muốn làm khó mình, lại càng không muốn làm khó người khác, vì thế cô vẫn giữ câu hỏi đó ở tận đáy lòng.
Cho dù sau này không còn cơ hội gặp lại, thì cũng cứ coi như hai
người có duyên mà không có phận. Không thể nhớ được, vậy thì hãy quên tất cả đi! Cuối cùng, cô co người lại và chìm dần vào giấc ngủ nặng nề. Bàn tay vẫn nắm chặt lấy công tắc của chiếc đèn bàn bên giường.
Cho dù cô trở mình, cho dù cô trằn trọc thì bàn tay ấy vẫn giữ nguyên vị trí. Có thể anh ấy sẽ về, sẽ nói ra câu nói mà cô mong chờ bấy lâu nay. Vì thế, cô đã để đèn chờ anh, để khi anh vừa bước chân vào nhà, nó sẽ sáng bừng lên. Nhưng cuối cùng anh đã không về.
Trong buổi tối mà mọi người vây lấy chúc mừng, anh đã vì sự nghiệp của mình mà vứt bỏ tất cả.