Tùy Ức giật mình, cô đáp lại bằng giọng nhẹ nhàng, pha chút đùa giỡn, “Đâu có, sư tỷ, em chưa thấy cô gái nào học kỹ thuật mà xinh như chị, chị là cô gái học kỹ thuật xinh đẹp nhất mà em từng thấy, cũng là người học kỹ thuật giỏi nhất trong số những cô gái xinh đẹp!”
Vai Dụ Thiên Hạ run run, như đang cười.
Tùy Ức lại cười không nổi, cô thật sự cảm thấy Dụ Thiên Hạ là cô gái tốt tính hiếm có, học hành giỏi giang, làm công tác sinh viên cũng tốt, hàng năm đều đạt học bổng, là nữ phó chủ tịch hiếm thấy suốt mấy khóa của hội sinh viên, rất đáng mặt đàn chị.
Dụ Thiên Hạ cười xong lại chìm vào im lặng, ngay khi Tùy Ức đang cân nhắc xem tiếp tục ở lại hay rời đi, Dụ Thiên Hạ lại đóng cửa sổ, bước tới cái ghế gần nhất ngồi xuống, mặt ngẩn ngơ nhìn phía trước, miệng thì thào.
“Em không hiểu. Nếu cậu ấy yêu em, em có thể là cô gái như thế nào cũng được, nếu cậu ấy không yêu em, em mới cần trở thành một cô gái toàn năng. Có điều, chị lại quên một việc, cậu ấy không yêu chính là không yêu, dù có toàn năng thì cũng có tác dụng gì, có cố gắng như thế nào cũng vô dụng, vô dụng thôi…”
Lòng Tùy Ức đủ cả năm vị, xem ra chuyện xảy ra gần đây thực sự đã kích thích Dụ Thiên Hạ, cô bây giờ không nên nói gì cả, bởi mỗi chữ cô nói trong mắt Dụ Thiên Hạ đều sẽ thành dối trá, làm nhiều sai nhiều, vạn lời nói, vạn hành động, không bằng im lặng.
Sau, Dụ Thiên Hạ như đã khôi phục lại vẻ phóng khoáng, giỏi giang như trước, cô tán gẫu với Tùy Ức, “Phải rồi, Tiêu Tử Uyên tốt nghiệp sẽ đi du học, em biết chuyện này không?”
Tùy Ức gật đầu, “Em có nghe.”
“Nhanh như vậy, bọn chị sắp tốt nghiệp, thật là quá nhanh …” Dụ Thiên Hạ lẩm bẩm.
Tùy Ức không nỡ thấy Dụ Thiên Hạ suy sụp như vậy, rốt cuộc cũng nói ra miệng, “Dụ sư tỷ, em không có ý gì khác, em chưa từng nghĩ sẽ tranh giành cái gì với chị cả.”
Dụ Thiên Hạ cười khổ, “Chính bởi như vậy mới khiến người ta hận, thứ chị muốn mà không được, chủ động tặng nó cho em, em lại không cần.”
Tùy Ức trầm ngâm một lát, “Sư tỷ, Tiêu sư huynh sắp ra nước ngoài, mà em sẽ ở lại đây, chờ tốt nghiệp xong sẽ về nhà. Bọn em không thể có liên hệ gì thêm nữa, sao chị không đi cùng anh ấy chứ? Chuyện này với chị không phải việc khó.”
“Em cho rằng chị không muốn ư?” Dụ Thiên Hạ cười khổ.
Cô còn nhớ Tiêu Tử Uyên từng lạnh nhạt nói với cô, “Dụ Thiên Hạ, không cần phải thế.”
Tất cả nhiệt tình trong nháy mắt đóng băng.
Hóa ra mấy năm nay cô như vậy đối với anh mà nói, đều là không cần thiết. Ngay cả gọi tên cô, anh cũng gọi đầy đủ. Anh đối với cô, từ đầu đến cuối chỉ có hai chữ “lạnh lùng”. Cô cứ tưởng anh vốn là người như vậy, với ai cũng không có mấy thân thiện. Nhưng vì sao anh lại dành một tình cảm khác biệt đến vậy với cô gái trước mặt này? Hóa ra Tiêu Tử Uyên kiêu ngạo, lãnh đạm, cứng cỏi cũng có mặt dịu dàng như vậy.
Lúc trước anh còn có thể che giấu, không biết vì sao gần đây ngay cả che giấu cũng chẳng muốn nữa.
“Tiêu Tử Uyên…” Giọng Dụ Thiên Hạ hơi run, như cái tên kia gây cho cô nỗi đau khổ vô hạn, cô quay đầu nhìn về phía Tùy Ức, đấu tranh một lúc rồi mới lại mở miệng, “Năm ấy cậu ấy cũng không muốn vào hội sinh viên, trước giờ cậu ấy làm việc đều kín tiếng, sau lại bị thầy hướng dẫn bắt vào, vốn định rút lui vào năm hai, nhưng lại làm luôn tới tận năm tư, gọi là tứ đại bối lạc, thật ra em không phát hiện ra là ba người kia đều chẳng để ý tới việc gì, chỉ có mình cậu ấy quản lý. Tùy Ức, em nói xem, cậu ấy làm thế vì cái gì?”
Anh làm như vậy vì cái gì? Là vì cái gì?
Tùy Ức cúi đầu lẳng lặng nghe, trong lòng lại không có cách nào bình tĩnh được như vậy, tay để bên mình đã nắm chặt lại, trong đầu không ngừng quanh quẩn những câu này. Cô ngẩng đầu lên rất nhanh, vẻ mặt vẫn như thường, cười nói, “Dụ sư tỷ, em đi trước.”
Dụ Thiên Hạ như hơi kinh ngạc trước phản ứng bình tĩnh của cô, bật cười đầy ẩn ý, “Chị là bạn học với cậu ấy nhiều năm, con gái thích Tiêu Tử Uyên nhiều như vậy, nhưng với cô gái nào cậu ấy cũng ra vẻ lãnh đạm, thản nhiên, nhiều năm như vậy có lúc chị hận tới nghiến răng, chỉ mong cậu ta bị một vố đau, nguyện vọng này dựa vào em chắc có thể thành hiện thực rồi.”
Ngay giây phút Tùy Ức đóng cửa lại, cô nghe thấy Dụ Thiên Hạ đang thì thầm.
Cô ấy nói, chỉ trước em cậu ấy mới gỡ bỏ hết đề phòng, chỉ dịu dàng với mình em, em cũng thật may mắn.
Tùy Ức nhíu mày, trong mắt người khác, cô và Dụ Thiên Hạ chắc hẳn là quan hệ tình định, không phải nên là đối đầu kịch liệt ư, sao lại có thể có đoạn đối thoại như vậy được?
Dụ Thiên Hạ muốn nói cho cô điều gì, hay là những lời này kìm nén trong lòng lâu, muốn nói ra lại đúng lúc đụng phải cô?
Buổi liên hoan tối hôm đó, Tùy Ức không xuất hiện, mà Tiêu Tử Uyên cũng không truy hỏi.
Sau đó, Tùy Ức cũng không buồn để ý tới chuyện bên ngoài nữa, tập trung đọc sách thánh hiền.
Chờ tới khi lại có thời gian rảnh thì đã là là đêm trước kỳ nghỉ, hạng mục cải tiến khoa học kỹ thuật kia cũng kết thúc, họ họp mặt lần cuối cùng tiến hành xét duyệt công tác trong phòng họp của thư viện.
Tùy Ức ngồi tại chỗ, nhìn Tiêu Tử Uyên ở phía bên trái trước mặt, anh đang thử trình bày hạng mục từ đầu tới cuối một cách lưu loát, thoải mái, cô đương nhiên là thầm bội phục, người kiêu ngạo quả là kiêu ngạo từ trong trứng rồi.
Cuối cùng, tới khi quyết định ai là người mang tài liệu tới cho phòng giáo vụ thì lại lằng nhằng. Mọi người đều biết, vị giáo sư kia ở phòng cải tiến khoa học kỹ thuật kia có tiếng là khó chơi, ai cũng không muốn đi, chỉ có thể quyết định bằng cách bốc thăm.
Ai ngờ cậu bạn bốc phải lá thăm lại bắt đầu dở trò.
“Chiều nay là phải đưa hả, có thể để khi khác không?”
Mọi người phản đối, “Hẹn với thầy ấy xong cả rồi!”
“Tớ thật sự không muốn đi, hay là như này, nói với thầy là tớ bị bệnh, chơi bóng ngã gãy xương?”
Mọi người khinh bỉ.
Tùy Ức vốn vẫn im lặng nãy giờ lại mở miệng, “Sư huynh, anh đã từng nghe về 22 chuyện thường thức kỳ quái chưa?”
“Chưa.” Anh kia lắc đầu.
Tùy Ức nhoẻn miệng cười, “Trong đấy có một điều nói là, nếu bạn lấy cớ ốm đau để từ chối cuộc hẹn với người khác, hay là trốn học linh tinh, như vậy qua một thời gian nữa chắc chắn sẽ bị bệnh, hơn nữa là viện cớ bệnh gì thì sẽ sinh bệnh đó.”
“… Vậy anh đi là được rồi.” Anh bạn kia nuốt nước miếng, mặt tỏ vẻ sợ hãi thỏa hiệp.
Tùy Ức cười tủm tỉm khen, “Sư huynh đúng là người tốt.”
“Hơ … Anh không dám không đi.”
Mọi người cười vang, mau thôi là tan họp rồi.
Lúc Tùy Ức thu dọn xong mọi thứ chuẩn bị rời đi, Tiêu Tử Uyên ngắm nghía cây bút trong tay, hỏi Tùy Ức – người vừa mới lướt qua anh mà đi, “Thường thức kỳ quái còn nói gì nữa?”
Khi ấy đã gần hoàng hôn, nắng chiều màu đỏ chiếu vào trong phòng, không biết tự bao giờ trong phòng chỉ còn lại hai người họ.
Tùy Ức ngẫm nghĩ, rất nghiêm túc đáp lại, “Người cầm tinh con dê, nếu sinh vào mùa đông, mệnh khổ.”
Tiêu Tử Uyên nhíu mày, “Là ý gì?”
Sau một lúc lâu, tiếng nói của Tùy Ức lại chầm chậm vang, “Tuổi mùi sinh tháng chạp, phòng không gối chiếc, cao số, khắc cha khắc chồng.”
Nói xong bèn mở cửa bước ra ngoài.
Vẻ mặt Tiêu Tử Uyên vẫn thản nhiên như trước, một lúc lâu sau mới tới bên cửa sổ gọi điện thoại.
Lâm Thần nhận điện thoại, “Lão đại, cậu tìm tớ?”
“Tùy Ức cầm tinh con dê à?”
“Phải, làm sao?”
“Sinh vào tháng chạp?”
“Này, sao cậu biết? Định làm gì?”
“Không có gì, vậy sắp tới sinh nhật cô ấy rồi.”
“Cái đó …” Lâm Thần do dự, “Nó không tổ chức sinh nhật.”
“Vì sao?”
Sau khi Lâm Thần suy tư thật lâu, “Người già đều tin là nam không nên tuổi dậu, nữ không nên tuổi mùi, đặc biệt là tuổi mùi sinh tháng chạp, khi ấy ông bà nội Tùy Ức không ưa con bé là con gái, không tìm được lý do khác lại nói nó khắc cha, làm nó tổn thương ghê gớm.”
Cúp điện thoại, Tiêu Tử Uyên tựa vào lan can, mỉm cười rất lâu.
Lạp nguyệt dương (tuổi mùi sinh tháng chạp), rất tốt, rất tốt.
Môn tự chọn ở học viện cơ khí còn lại một tiết cuối cùng, tới khi sắp phải đi học, Tùy Ức lại bắt đầu phân vân có nên đi hay không, dạo này cô bỗng cảm thấy Tiêu Tử Uyên đối xử với cô có chút thay đổi, hơn nữa người xung quanh cũng bắt đầu trêu cô với anh, tuy đều là thiện chí, nhưng anh sắp xuất ngoại, dù có về, gia thế nhà anh như vậy, sau này cũng không cùng đường với cô, huống chi ở giữa còn có một Dụ Thiên Hạ, nếu như vậy, ít gặp lại tốt.
Lúc Tùy Ức ngồi trong phòng học, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cửa, chỉ sợ nhìn thấy bóng dáng kia.
Tới khi ngẩng đầu lần nữa lại nhìn thấy một ông giáo sư già to béo cầm tài liệu giảng dạy bước vào, tiếng thảo luận lập tức ngập cả gian phòng.
Dãy đầu có cô sinh viên lớn mật hỏi, “Tiêu sư huynh đâu ạ?”
Trương Thanh đặt tài liệu lên bàn, rất thích thú hỏi, “Sao hả, tôi đến các bạn rất thất vọng?”
Đám con gái phía dưới không thèm nể mặt đồng thanh trả lời, “Thất vọng!”
Vị giáo sư to béo cười nham hiểm, “Biết các bạn thất vọng, tôi yên tâm.”
Tất cả chuyện này Trương Thanh đều đoán trước được, ông uể oải giải thích, “Tiêu sư huynh của các bạn sắp tốt nghiệp, đề tài luận văn của cậu ấy quá khó, không có thời gian chơi với các bạn được, nên không thể lên lớp.”
Tùy Ức nhìn vị giáo sư già, tinh thần quắc thước trên bục giảng, rõ ràng là một vị học giả mang vẻ nghiêm túc, nhưng vì sao cô lại cảm thấy trong mắt ông lóe lên ánh cười xấu xa, có vẻ sung sướng khi người ta gặp họa nhỉ? Nghĩ lại một chút, chả trách dạo này Tiêu Tử Uyên im ắng như vậy, nếu như Tiêu Tử Uyên không thể hoàn thành đề cương luận văn, không có cách nào tốt nghiệp suôn sẻ …
Tùy Ức cong cong mặt mày một cách vô thức, cô bị ý tưởng xấu xa của bản thân chọc cười.
“Phải rồi”, Trương Thanh cầm danh sách tìm từ trên xuống dưới, “Có một bạn tên Tùy Ức phải không?”
Tùy Ức chả hiểu mô tê gì đứng dậy.
Trương Thanh đánh giá kỹ lưỡng từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa cười gật gù, nhìn thế nào cũng giống như đang nhìn con dâu, “Tử Uyên bảo tôi nhắn cho em một câu, cậu ấy nói, khăn quàng cổ cứ để chỗ em trước đi, không cần trả lại cho cậu ấy!”
Phòng học lại ầm một tiếng nổ tung trời.
Tùy Ức cúi đầu nhắm mắt, thở dài một hơi, Tiêu Tử Uyên! Anh điên rồi!
Cô không bao giờ nói Tiêu Tử Uyên là người kín tiếng, hòa nhã, khiên tốn nữa!
Trương Thanh vẫy tay, ý cho cô ngồi xuống, tiếng thảo luận trong phòng học vẫn tiếp tục, thỉnh thoảng có người lại nhìn về phía Tùy Ức.
“Nữ thí chủ, cô tự cầu phúc nhiều vào, đám thí chủ trước mặt này không bỏ qua cho cô đâu, nhưng mà lão nạp lại có thể giúp thí chủ, chỉ cần thí chủ cho thêm ít tiền đèn nhang là được …” Tam Bảo còn đang lải nhải gì đấy, trước mặt còn bày ra quyển kinh Kim Cương mượn ở thư viện.
Tùy Ức mím môi, “Nó lại làm sao nữa thế?”
Hà Ca trả lời, “À, tối qua cậu học nên tới muộn, không được chứng kiến buổi họp báo của Nhậm trụ trì, đây là hôm qua nó mới nổi điên, người ta gọi là bệnh cuống trước kỳ thi đấy.”
Tùy Ức khó hiểu, lại hỏi, “Liên quan gì? Nước tới chân mới nhảy rồi mà không t hèm chăm chỉ ôn một tí, đọc kinh Kim Cương làm gì?”
Yêu Nữ khoác vai Tùy Ức, cười không phanh được, “Bảo bối này nhà chúng ta bảo, nếu đã là nước đến chân mới nhảy (cuống lên ôm chân phật) thì đương nhiên phải đọc kinh thư, đọc sách giáo khoa làm cái gì, Phật tổ để ý đến cậu mới là lạ đấy! Đọc kinh Phật trước khi thi mới là tinh túy của chiêu nước đến chân mới nhảy, trước đây những kẻ nước tới chân mới nhảy mà vẫn tạch là do không lĩnh ngộ ra đạo lý này.”
Đầy đủ là câu “Bình thường không thắp hương, cuống lên mới ôm chân Phật” – nghĩa của nó tương đương “nước đến chân mới nhảy”, bạn Tam Bảo sắp thi rồi, cuống rồi, nên bạn ấy ôm chân Phật theo nghĩa đen luôn.
Tam Bảo lại chắp tay, cúi đầu, “A di đà phật, nữ thí chủ, cô hiểu cho niềm yêu thích của ta.”
Tùy Ức cười lắc đầu, “Cao thâm!”