Trời sắp sáng rồi.
Đàm Vi dụi tắt thuốc, day day cái cổ đau nhức, cầm cái gạt tàn có đầy đầu thuốc lá đổ vào thùng rác, thuận tay nhấc lên túi rác đi đến ngoài cửa để xuống. Sáng sớm không khí thật tươi mát, hít sâu vài lần mới chậm rãi lên lầu, đi đến ngưỡng cửa phòng ngủ, nhấc chân muốn đi vào nhưng lại ngừng. Đang do dự muốn mở đèn tường, cô nhóc đang ôm gối ngủ ngon, chiếc chăn bị đạp xuống đất, cả người sắp vắt ngang giường đến nơi rồi.
Cô nhóc kia ngủ rất không thành thật, vừa lấn giường vừa đá người còn nghiến răng nữa. Bên môi không tự giác cong lên, khoảng cách quá xa thấy không rõ mặt cô nhóc, hắn giơ tay lên cách không khí chậm rãi xóa đi hai lần, giống như làm như vậy có thể đụng đến mái tóc và má lúm đồng tiền kia.
Tắt đèn xuống lầu, lấy di động ra gọi một cú điện toại.
Di động vừa vang lên Cẩn Ngôn mở mắt ra, trực tiếp ấn xuống phím call. “Có việc?”
“Thức rồi?” Đàm Vi không thấy kỳ quái vì sao bạn mình phản ứng nhanh như vậy, người này khả năng đã đoán được cái gì rồi. “Tớ có lời muốn nói cùng cậu, nếu không có việc gì thì tới chỗ tớ một lúc.”
“Ở đó chờ tớ!”
Đàm Vi đứng trong làn gió sớm ngửa đầu, có người đến gần hắn mà không biết, thẳng đến khi có một bàn tay quơ quơ ngay trước mắt hắn mới như thoát ra từ trong mộng phục hồi tinh thần lại.
“Chuyện gì?” Cẩn Ngôn nhíu mi, cả người hắn mùi khói thuốc quá nặng, không khác gì ống khói. Sau đó liếc mắt đến lầu hai, sắc mặt đột nhiên thay đổi. “Nữu Nữu ở chỗ cậu?”
“Uhm.” Vừa dứt lời, một quả đấm mang theo tiếng xé gió vù vù vung đến trước mũi, hắn hơi ngửa về phía sau mới tránh né được. “Mẹ nó, uống lộn thuốc rồi hả!” Đàm Vi tức giận mắng.
“Cậu. . . . . .”
“Đoán tầm bậy!” hiểu rõ ý tứ trong lời kia, hắn lui ra phía sau một bước. “Tớ có chừng mực.”
Biểu cảm hòa hoãn bớt lại, Cẩn Ngôn nhíu mày theo dõi hắn, trong lòng dâng lên một dự cảm không tốt. “Cậu đừng nói với tớ cậu bây giờ phải đi nhé.”
“Mười giờ bay.”
“. . . . . .” Giỏi, cư nhiên ngay đến cả anh em tốt cũng gạt! Dứt khoát bước lên kéo lấy cánh tay hắn hướng cửa lớn đi, cũng bất chấp sử dụng ngôn ngữ văn minh, “Mẹ nó cái này gọi là có chừng mực?! Tự mình lên lầu nói rõ ràng với Nữu Nữu, bảo tớ đến đây định thế nào . . . . . .”
“Cẩn Ngôn!” Đàm Vi gầm nhẹ.
“Rốt cuộc sao lại thế này? Ba cậu hôm trước điện thoại cho cậu nói gì rồi hả?”
“Mẹ tớ đột nhiên té xỉu rồi.”
Ngẩn người, Cẩn Ngôn nới tay. “Bây giờ thế nào?”
“Tỉnh lại rồi. Bác sĩ nói bà ấy áp lực quá lớn, tim có chút vấn đề. Ba tớ nói bà ấy hôm kia đi bàn bạc công chuyện với mợ, bàn một hồi đột nhiên ngã xuống đất. . . . . . Mẹ nó! Cái gì mà bàn công chuyện, khẳng định là gây gổ, mẹ tớ trước kia chưa từng bị ngất, đều là bị mấy loại anh em quý hóa đó chọc tức. Ông ngoại lớn tuổi rồi sống được mấy năm đâu, chỉ có mỗi một nguyện vọng mẹ tớ khẳng định phải giúp ông cụ thực hiện. . . . . “Cẩn Ngôn,” bàn tay che kín mắt, Đàm Vi thật lâu sau mới tiếp tục nói, “Tớ chỉ có một người mẹ.”
“Vậy cậu càng phải cùng Nữu Nữu nói rõ ràng, con bé không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện.”
“Bảo tớ nói như thế nào? Cô ấy nguyện ý chờ, mà tớ muốn. Cậu cũng biết tớ không phải đi ngắm cảnh du lịch, chỉ sợ ba năm, năm năm hoặc là không biết bao lâu. Tớ đáp ứng cô ấy chỉ đi một năm, đến lúc đó còn quay trở về thi cao đẳng, nhưng đây căn bản là không có khả năng.”
Gia tộc tranh đấu là cuộc chiến lâu dài, Cẩn Ngôn hiểu rõ khúc chiết này. “Ba cậu đâu?”
“Cùng đi. Hiện tại đang ở Thượng Hải chờ tớ.”
Nếu chú Đàm cũng đi, vậy cậu ta lại càng không có lý do để ở lại. Nhưng . . . . . “Cậu cứ như vậy đi rồi Nữu Nữu phải làm sao bây giờ? Cậu thế nào cũng phải nói rõ với cô ấy?”
“Tớ không biết nói thế nào với cô ấy, tớ không có can đảm. . . . . . Cậu giúp tớ chiếu cố tốt đến cô ấy, kêu cô ấy quên tớ đi, nếu tương lai cô ấy tìm được bạn trai khác, cậu giúp cô ấy tìm hiểu.” Trầm mặc sau một lúc lâu, Đàm Vi thì thào, “Đừng nói cho tớ.”
Cẩn Ngôn trừng mắt nhìn hắn thật lâu sau không nói chuyện. “Cậu nhất định sẽ hối hận.”
“Tớ sẽ hối hận, nhưng tớ không muốn cô ấy chờ lâu như vậy.” Tầm mắt Đàm Vi chuyển hướng đến cửa sổ lầu hai, “Hận tớ so với việc đợi mà không có hi vọng có vẻ dễ dàng hơn.”
Người đâu? Nữu Nữu nhắm hai mắt vươn tay ra mò hai lần, không mò được gì. Mở mắt ra vừa thấy, trên giường chỉ có mỗi mình, y phục trên người ngay ngắn chỉnh tề. Cậu ấy đâu rồi? Lăn lông lốc đứng lên ra khỏi phòng, cửa bậc thang có một bóng dáng đang ngồi. “Vi Vi?”
“Tỉnh ngủ rồi hả ?”
Sao lại là Cẩn Ngôn! Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vội vàng thối lui về phía sau cửa không dám ló đầu ra, lề mề thật lâu mới níu chặt góc áo lộ ra nửa gương mặt. “Anh Cẩn Ngôn sao lại ở đây? Cậu ấy đâu.”
“Anh có việc muốn nói với em.” Cẩn Ngôn đứng lên.
Nói cái gì? Không phải là chuyện tối hôm qua. . . . . . “Em không có, em không có, tối hôm qua cái gì cũng không có!” Cô vội vàng lắc đầu, “Anh Cẩn Ngôn, em và cậu ta thật sự cái gì cũng đều không có, anh đừng nói với mẹ em.”
“Anh biết.”
Biểu cảm có vấn đề a, vấn đề có phải thật nghiêm trọng? Nữu Nữu sợ hãi nhìn hắn. “Anh Cẩn Ngôn em thật sự cái gì cũng không làm, không tin anh cứ hỏi cậu ấy. . . . . . Vi Vi đâu?”
“Nữu Nữu. . . . . .” Hắn sờ sờ tóc cô nhóc muốn nói lại thôi. “Rửa mặt trước đi, lem luốc như ăn xin thế kia.”
Vào toilet, Nữu Nữu nhìn chằm chằm trong gương là gương mặt đỏ thẫm ngây ngô cười, nhớ tới tối hôm qua hình ảnh thiếu nhi không nên xem kia mặt càng nóng hơn, vốc nước lạnh giội lên cũng vô dụng. Ý, trên cổ sao lại có đeo một sợi dây? Lôi ra nhìn thì ra là sợi dây chuyền chữ Thập. Cậu ấy không đeo nữa sao?
“Xong chưa?” Ngoài cửa truyền đến thanh âm, “Đi ra ngoài ăn chút gì đi.”
“Em muốn ăn mì.” Hai bàn tay ướt của cô nhóc áp lên mặt đi ra. “Vi Vi đi đâu rồi ạ?”
“Ăn luôn gần đây hay là về bên nhà kia ăn?”
“Sao cũng được. Đàm Vi đâu?”
“Vậy thì về nhà đi.”
“Đàm Vi đâu?”
Cẩn Ngôn kinh ngạc hơn nửa ngày không nói chuyện. “Cậu ấy đi đến chỗ mẹ cậu ấy rồi.”
“. . . . . .” Có ý tứ gì?
“Cậu ta đi Italy rồi.”
“Nói bừa,” cô tuyệt không tin, “Cậu ấy đi mua bánh quẩy cho em thôi”
“Thật đó. Nữu Nữu hãy nghe anh nói,” Cẩn Ngôn bắt lấy hai cánh tay cô nhóc, cúi đầu quan sát cô nhóc, “Sức khỏe mẹ cậu ấy không tốt, buổi sáng hôm nay cậu ấy phải đi, mười giờ máy bay cất cánh, hiện tại đã đi rồi.”
“Cậu ấy đã nói qua vài ngày nữa mới đi!” Nữu Nữu trừng mắt nhìn người đối diện, muốn từ trong mắt anh ấy tìm ra một chút ý cười. Nhưng hòa toàn tìm không thấy, chỉ có sự nặng trĩu và biểu cảm bất đắc dĩ. “Cậu ấy nói ăn xong sinh nhật mới đi. . . . . .” Lôi mạnh cái dây chữ Thập trong cổ áo ra, “Cái này sao lại ở trên người em?” Đây là bùa hộ mệnh của cậu ấy, vật còn người còn.
Cẩn Ngôn dắt tay cô đi xuống lầu. “Chúng ta về nhà đi.”
“Cậu ấy thật sự đi rồi đúng không?” Nữu Nữu vịn vào tay vịn thang lầu không chịu đi, “Cậu ấy nói không giữ lời? Đã hứa ăn xong sinh nhật mới đi, sao lại đi trước? Muốn đi cũng nên nói với em một tiếng đúng không? Em cũng sẽ không mắng câu ta đâu mà.”
“Chúng ta về nhà trước được không?” Cẩn Ngôn đang dỗ dành cô nhóc.
“Em không! Anh nói cậu ta đi không trở lại rồi hả?”
“Nghe lời. . . . . .”
“Đúng không? Cậu ta không trở lại nữa đúng không?” Không tìm được đáp án, cô nhóc liều mạng hất tay hắn ra, xông ra mở từng cái cửa phòng một. Không nhìn thấy được người, xoay người lao xuống lầu, bước hụt một bước ngã xuống mấy bậc, lại đứng nhanh dậy chạy đi, mở toang cửa chính lao ra ngoài .
“Nữu Nữu!” Cẩn Ngôn cuống quít đuổi theo giữ cô nhóc lại, vỗ lưng cô nhóc nhỏ giọng dỗ dành, “Trong lòng không dễ chịu cứ khóc ra đi, anh ở đây.”
“Em mới không khóc, cậu ta đều không cần em vậy em khóc làm cái gì. . . . . .” Thanh âm giống như hạt mưa rơi đập trên những phiến lá, nước mắt từng giọt từng giọt một rơi trên thảm cỏ. Ngón tay chạm tới sợi dây chữ Thập trước ngực, cô kéo xuống ném trên mặt đất dùng sức đạp, “Tớ không cần, tớ không cần thứ này! Không cần không muốn!”
“Đừng như vậy Nữu Nữu, ” hắn dùng hai tay siết chặt lấy cô nhóc không để cô nhóc giãy dụa, “Đừng như vậy. . . . . .”
Cô nhóc giãy dụa hết sức nhưng không sao thoát nổi, Nữu Nữu vùi mặt ở trước ngực Cẩn Ngôn, muốn khóc ra tiếng, yết hầu lại như bị tắc nghẽn mạnh phát không ra tiếng, chỉ có từng giọt nước mắt đã kết thành hàng chảy xuống. Xa xa truyền đến tiếng gầm rú, trên bầu trời một chiếc máy bay kéo một làn khói trắng xẹt qua, cô chỉ vào hỏi: “Đó có phải là máy bay chở cậu ta hay không?”
Cẩn Ngôn hốc mắt đỏ lên. “Uhm.”
Cô nhóc vô lực trượt xuống ngồi quỳ trên đất, ngửa đầu lên gào khóc lớn tiếng.
Cậu ta thật sự không trở lại rồi? Còn đâu người con trai suốt ngày thích chọc hai lúm đồng tiền của cô, cưỡi trên chiếc xe đạp địa hình quay đầu cười với cô, đánh tay cô khi dạy cô môn hình học, người luôn cau mày hờn dỗi khi thấy cô rớt nước mắt. . . . . . Người anh trai vì cô mà đỡ một đao, liền như vậy không nói tiếng nào đi mất hút. Là sợ cô luyến tiếc, hay là sợ cô oán hận, cho nên lựa chọn đi như vậy không từ giã?
“Đàm Vi! Đàm Vi! Vì sao gạt tớ. . . . . .” Hai tay khép tại bên miệng dùng hết toàn lực la lên, “Cậu tên khốn kiếp!”
Ánh mặt trời chói lọi từ cửa sổ được bịt kín ở mạn máy bay chiếu vào, Đại Chung vài lần muốn kéo xuống miếng chắn nắng, nhưng lại buông tha. Mở tạp chí ra đọc được vài hàng, chán ngắt, bất đắc dĩ nhìn về người bạn đồng hành phía bên cạnh luôn luôn im lặng kia.
Đàm Vi đột nhiên hắt hơi một cái.
“Cậu đừng lo lắng a, ” Đại Chung phá vỡ trầm mặc, “Còn hơn một giờ nữa là đến, ba cậu đã chờ ở sân bay, buổi tối có thể thấy sư nương rồi.”
“Uhm.” Con mắt nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ.
Aiz. . . . . . Suốt ngày có bộ dáng như mất hồn này. Đại Chung sờ sờ đầu, muốn tìm chút đề tài để tán gẫu. “Mọi người nói hắt xì hơi một cái là có người đang nhắc tới cậu, vừa rồi là sư nương đang nhớ cậu, không việc gì.”
“Hắt xì hơi hai cái.” Đàm Vi quay đầu cười cười, “Là có người đang mắng em.”
“Sư nương sao chửi em được? Bà nhớ em nhớ đến nỗi . . . . . .” Đại Chung bỗng im bặt.
Xuyên thấu qua cửa sổ mạn máy bay nhìn xuống, nhìn không thấy non song đất nước nữa, đừng đám mây lớn nổi ở dưới phi cơ ngăn trở tầm mắt. Đàm Vi lấy hai tay gắt gao che mặt, chỗ kẽ hở ngón tay chậm rãi chảy xuôi xuống chất lỏng, dưới ánh mặt trời lòe lòe phát sáng lên.
Tạm biệt, Nhóc.