Giữa trưa tan tầm, Nữu Nữu đúng giờ cùng đồng nghiệp xuống lầu ăn cơm trưa, vừa ra khỏi cửa lớn liếc một cái là thấy ngay chiếc xe màu bạc đậu ven đường, dựa bên cửa xe là một bóng dáng cao gầy. Trong não “oanh” một tiếng, lập tức xoay người quay ngược vào.
Một vị đồng nghiệp A kéo cô lại. “Nhìn kìa, mĩ nam xe xịn bên kia kìa!”
“A tôi nhớ lại rồi, ” cô ôm cột giãy dụa, “Báo cáo còn chưa viết xong. . . . . .”
“Ở đâu ra kiểu soái ca lạnh lùng cứng cỏi vậy chứ,” đồng nghiệp B thì hai mắt nở rộ hoa đào tấm tắc ngợi ca, “Tư Kỳ mau nhìn a, đừng thẹn thùng. . . . . . A,” giọng nói biến thành thì thào, “Soái ca đi tới đi tới rồi. . . . . . Ý? Hình như là tìm Tư Kỳ.”
Những người khác cũng ý thức được, ào ào dừng lại lộ ra vẻ mặt nhiều chuyện.
Đàm Vi bị ánh mắt chung quanh tìm tòi nghiên cứu có chút không được tự nhiên, đi đến trước mặt Nữu Nữu đằng hắng cổ họng. “Có rảnh không? Anh có chút chuyện tìm em.”
Nữu Nữu làm mặt lạnh: “Thật ngại quá, tôi còn có công việc chưa làm xong, buổi chiều còn phải nộp cho ông tổng gấp.”
“Em nói việc đó hả,” đồng nghiệp A không thức thời, “Ông tổng không phải nói thứ hai tuần sau mới phải nộp sao?”
“Ông ấy nói muốn viết xong sớm một chút.” A a. . . . . . Hận không thể bóp chết chị ấy.
“Nào có, chúng tôi sao lại không được thông báo chứ.” Đồng sự C là một người phụ nữ trung niên nhiệt tình, đối với mấy cô gái còn độc thân trong công ty thì vô cùng chiếu cố. Cười mỉm chi nhìn chằm chằm vào soái ca, “Cậu là. . . . . .”
“Xin chào,” Đàm Vi mỉm cười gật đầu, “Tôi là bạn của Thẩm Tư Kỳ.”
Bà chị này lập tức có hảo cảm với hắn, đầu năm nay trai trẻ có bộ dạng xinh xắn lại có lễ phép cũng không nhiều, lại thêm lái chiếc Benz, có tiền lại không khoe khoang khắp nơi. “Cậu tên là gì?”
“Đàm Vi.”
“A, tên này không tệ, Chữ Vi trong chữ tuổi trẻ đầy hứa hẹn?”
Cái gì tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Nữu Nữu nghe được thầm bĩu môi, chữ Vi trong chữ làm xằng làm bậy thì có.
Đồng nghiệp C tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Cậu làm ngành nghề nào, thuộc đơn vị nào. . . . . .” Bị đồng nghiệp A và B kia kéo đi mất, vừa đi vừa quay đầu lại nói cho hắn nghe, “Chúng tôi có hai giờ nghỉ giữa trưa, có thể ngồi xuống từ từ ăn, chậm rãi tán gẫu…”
Các đồng nghiệp đều tránh đi, để lại cho hai người không gian im lặng không ai nói gì, Đàm Vi khụ một tiếng. “Bà chị đó thật nhiệt tâm.”
“Nói hơi nhiều một chút, nhưng là người rất tốt.” Nữu Nữu muốn bênh vực đồng nghiệp của mình.
“Uhm,” hắn phụ họa, “Nhìn qua thì thấy rất quan tâm em.”
“Chị ấy đối với đồng nghiệp đều rất quan tâm.”
“Quan hệ giữa các đồng nghiệp của em đều khá.”
Đây là đang nói tới đâu! Nữu Nữu ngẩng đầu nhìn hắn. “Anh có chuyện gì?”
Đàm Vi ngẩn người. “Chuyện ngày đó, Nhóc. . . . . .”
“Đàm tổng, tôi họ Thẩm.”
Cúi người nghiêng xuống bên cạnh nhìn tháy bàn tay chợt nắm chặt lại, một chữ Thẩm thoát ra trên bờ môi liền quay vòng lại nuốt trở về, thật sự nói không ra miệng. “Không cần xa lạ như vậy chứ, dù sao vẫn là bạn. Em cũng đừng gọi anh là cái gì tổng, gọi tên đi.”
Bạn? Nữu Nữu đột nhiên cảm thấy cái mũi cay xè, cắn môi nói: “Tôi còn chưa ăn cơm.”
Tìm một nhà hàng gần xung quanh gọi vài món thức ăn, Đàm Vi hỏi có ốc không, mặt nhân viên phục vụ hiện lên vẻ lúng túng nói xin lỗi, tiệm bọn họ vào buổi tối mới có. “Vậy cậu đi hỏi đầu bếp xem, có thể làm phiền đầu bếp một chút không.”
“Dạ.”
“Không cần,” Nữu Nữu gọi lại người nhân viên phục vụ định bước đi kia, “Buổi chiều tôi còn phải đi làm, ăn loại thức ăn béo ngậy đó không thích hợp.”
Đàm Vi cười nhìn cô: “Trước kia không phải rất thích ăn. . . . . .”
“Trước kia là trước kia, hiện tại không thích nữa.”
Vẻ tươi cười đọng lại trên mặt, hắn lấy ra hộp thuốc lá rút ra một điếu thuốc, nghĩ gì đó lại vò thành một cục ném đi. Không khí bỗng chốc tẻ ngắt, hắn cố gắng cổ vũ bản thân, cố lên cố lên. . . . . . Dù sao cũng phải tán gẫu chút gì chứ. . . . . .” Em gầy đi rất nhiều.”
“Do công việc thôi.” Ngữ khí nhẹ nhàng.
“Tóc cũng cắt ngắn rồi.”
“Dài quá khó gội.”
“Giống như thành thục hơn so với trước kia.”
“Đàm tổng, ngài có thể miêu tả vẻ bề ngoài của tôi liền một lèo được không hả?” Thật sự chịu không nổi cái cách tán gẫu này.
Đàm Vi đột nhiên muốn cười, mệt mỏi lắc đầu, lấy ra chiếc bật lửa bật lên vài cái mới cháy, khuỷu tay đỡ tại trên bàn chống đầu rầu rĩ hút thuốc. Không biết nên nói cái gì, giống như dù cho nói ra bất kì cái gì đều là sai.
Đồ ăn rất nhanh được bưng lên, Nữu Nữu tách ra chiếc đũa không khách khí, vốn dĩ bụng cũng đói meo.
Không yên lòng gẩy gẩy hạt cơm, Đàm Vi đọc một lần bản thảo đã soạn sẵn trong đầu, nói: “Kỳ thực anh tìm em, là muốn nói chuyện ở hộp đêm ngày đó.”
“Uhm.” Cô cũng không ngẩng đầu lên.
“Chuyện hôm đó, rất xin lỗi, làm em sợ hãi rồi.” Hắn cân nhắc từng câu từng chữ, “Đương nhiên anh cũng có trách nhiệm. . . . . .”
“Cái gì gọi là đương nhiên cũng có trách nhiệm?” Cô ngắt lời hắn.
“. . . . . .” Những câu chữ trong đầu đã sắp xếp có chút rối loạn. “Anh là nói, sự kiện đó anh thật sự không biết, là Đông Tử một tay an bày. Anh đi qua đó chỉ uống rượu với bọn họ, không làm cái gì hết.”
Nữu Nữu từ chối cho ý kiến. “Đông Tử là đàn em của anh sao?”
“Uhm”
“Đã là chuyện của đàn em anh, anh làm lão đại sẽ không biết?”
“Nó không nói với anh.”
“Cấp dưới không báo với anh, anh làm đại ca cũng quá thất bại rồi đó.”
“. . . . . .” Hắn không có lời nào để nói. Coi như quên đi, nói như thế nào cũng là sai, dứt khoát gật đầu thừa nhận. “Đều là do anh, em muốn mắng muốn đánh anh đều được.”
Nữu Nữu đem chiếc đũa ném sang một bên. “Tôi ăn xong rồi.” Cô có mà ăn no rửng mỡ mới đánh mắng chửi hắn!
“Ăn thêm chút nữa đi?” Trong chén cô cũng còn non nửa chén cơm, nhóc này thật sự rất gầy, gầy đến nỗi khiến hắn đau lòng. Trước kia hồng hào nhìn rất đẹp, bàn tay khi xòe ra đều có đến 8 cái lỗ trên mu bàn tay.
“Ăn no rồi.”
Không còn tâm tình lại ăn tiếp, Đàm Vi vẫy tay kêu nhân viên phục vụ tới thanh toán. Tổng cộng 105 tệ, bởi vì Nữu Nữu là khách quen, trong tiệm khuyến mãi tính tròn số.
“Campuchia.” Cô lấy từ trong bóp ra 50 tệ để tới trước mặt hắn.
Đàm Vi lấy tiền thu lại không hé răng, lúc này hắn một chút cũng không muốn xung đột với cô.
Trầm mặc trở lại dưới lầu công ty, thang máy không có người, Nữu Nữu ấn nút, do dự một chút chưa tiến vào, tiếp tục ấn nút hỏi: “Anh còn có chuyện gì?”
Còn có thể có chuyện gì? “Lên đi.”
Không nói thì thôi! Nữu Nữu tức giận xung thiên, hiện tại cho anh cơ hội giải thích, sao không giải thích nữa hả? Bỏ lại hắn đi vào thang máy, ấn mạnh nút đóng cửa thang máy lại. Công ty ở lầu 15, chữ số màu đỏ trên bảng đèn tầng thang máy cứ nhảy theo từng số, đến lầu 6 đinh một tiếng, tiến vào là một cặp nam nữ trẻ tuổi, ôm vai nhau thì thầm to nhỏ. Cô đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay xè, thừa dịp cửa còn chưa kịp đóng, vội vã ấn nút mở cửa thang máy bước ra bên ngoài.
Giữa thang lầu có cái cửa sổ lớn vừa vặn đối diện với đường cái, xuyên qua cửa kính nhìn xuống, chiếc xe màu bạc kia vẫn cứ đậu tại chỗ đó, một gương mặt quen thuộc ló ra từ cửa sổ xe ngửa đầu nhìn lên trên. Hừ một tiếng, Nữu Nữu đi giày cao gót bắt đầu đi lên cầu thang bộ.
Giống như có chút tự ngược. Cô biết là bản thân hơi quá, trước đây có nghĩ tới vô số lần, hai người gặp mặt sẽ là tình huống ra sao, là kiểu nhàn nhạt chào hỏi nhau một tiếng rồi làm bạn bình thường, hay là không thèm nhìn mặt lẫn nhau trở thành người xa lạ, hoặc là tranh cãi ầm ĩ một trận thậm chí động tay động chân. Nhưng lúc hắn chân chính đứng ở trước mặt mình, cô vẫn xù gai lên như nhím, không phân tốt xấu hung hăng đâm gai lên người hắn.
Không muốn như vậy, lại không tự chủ được.
Sự khác nhau giữa con người và động vật có lẽ là ở chỗ đó, động vật là muốn cái gì thì làm cái đó, thẳng như ruột ngựa, con người thì nói một đàng làm một nẻo. Theo như cách nói đó thì nhân loại thật đúng là mẹ nó, không bằng cầm thú.
Di động truyền đến tiếng chuông tin nhắn, là đồng nghiệp, hỏi hai người tiến triển đến đâu rồi. Tiến triển cái con khỉ ấy. . . . . . Cô xí một tiếng, bàn tay chống tại trên đùi chậm rãi lết từng bậc lên lên. Trong công ty đám đồng nghiệp tám phát khiếp giống y như đám nhà báo vẫn đợi cô trở về bẩm báo tình hình kìa, đúng là mệnh khổ mà.
“Gặp mặt chỉ nói những vấn đề đó?” Vẻ mặt Nhất Nhất tựa như thấy người khác cào trúng số nhưng lại đem nó xé thành bốn miếng. “Lão đại còn nói cái gì nữa? Cậu không cho anh ta một cơ hội giải thích sao?”
“Uhm . . . . .” Nữu Nữu cắn miếng cải trắng không tập trung lên tiếng trả lời. Người này mở cửa hàng bán hoa cái nỗi gì chứ, trực tiếp làm nghề phóng viên luôn cho rồi.
“Anh ấy xin lỗi cậu chưa?”
“Nói rồi, nói chuyện bắt cóc không phải do hắn làm.”
“Không phải hỏi cái này! Là hỏi anh ta có giải thích với cậu chuyện lúc trước vì sao bỏ đi hay không.”
“Tớ biết a, sức khỏe của mẹ anh ta không tốt.”
“Shit. . . . . . Nói với cậu thật mệt.” Nhất Nhất căm giận cắn mạnh vào miệng chén cơm.
“Nói gì đó.” Cẩn Ngôn cho cô một ánh mắt cảnh cáo, cúi đầu nhặt hết xương trên miếng cá rồi gắp bỏ vào trong chén cô. “Đừng cắn nữa, ăn chút rau và cá đi, rất tốt đối với cục cưng.”
Người phụ nữ có thai kia thống khổ nuốt xuống vài miếng cải trắng, mở miệng lẩm bẩm: “Lão đại, tôi đối với anh quá thất vọng rồi, sự quyết đoán của năm đó đi đâu mất tiêu? Ăn bữa cơm là được hả? Trước tiên nên tóm cậu ta về rồi mới tính tiếp, gạo nấu thành cơm. . . . . .”
“Cậu có thể thuần khiết chút được không?” Nữu Nữu quả thực bó tay. Còn nói tóm cô về trước rồi tính, định bắt về làm áp trại phu nhân à.
“Đọc tiểu thuyết bị ảnh hướng đó, đừng để ý đến cô ấy.” Gần đây phụ nữ có thai kia giống như một loại kì tích vĩ đại là ham mê tiểu thuyết ngôn tình, ở nhà đọc đến tối mịt.
“Đọc tiểu thuyết thì sao, anh không phải nói em không lãng mạn sao?” Nhất Nhất liếc trắng đức ông chồng một cái, đột nhiên nâng người lên lại hạ thấp người xuống, liều mạng gắp thức ăn cho Nữu Nữu. “Ăn ăn ăn, mau ăn đi!”
Người này nhất định là không muốn để cô nhìn thấy gì đó. Lệch đầu một chút, từ cổng nhà hàng tiến vào một vị yểu điệu thục nữ.
“Hi. . . . . .” Đại mỹ nữ vẫy tay, nói câu gì đó với người bạn bên cạnh rồi bước tới. “Thẩm Tư Kỳ? Lâu quá rồi không gặp.”
“Diệp Lam?” Nữu Nữu vui sướng khẽ hô.
“Còn nhớ rõ tôi hả, đều rất nhiều năm không gặp mặt rồi. Oa, Nhất Nhất bụng em lại lớn lên không ít.”
“Đúng không?” Nhất Nhất vuốt bụng hắc hắc cười vui vẻ, cả người tản mát ra thứ ánh sáng rực rỡ của thiên chức làm mẹ.
“Chị xinh đẹp như vậy muốn quên cũng khó a.” Nữu Nữu vỗ vỗ bên cạnh ghế dựa để cô ấy ngồi xuống, “Ăn cơm chưa?”
“Tôi hẹn bạn đến đây ăn cơm, ngại quá, tất cả mọi người đang đợi, tôi phải đi rồi.” Diệp Lam lấy di động ra, “Số điện thoại của em số mấy? Ngày nào rảnh thì hẹn nhau uống trà.”
Nữu Nữu đọc số điện thoại cho cô ấy, nhìn dáng đi yêu kiều của cô ấy mà phải cảm thán quá mức: “Năm tháng ở trên mặt cô ấy liền không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.” So với Cẩn Ngôn còn lớn hơn một tuổi, 28 tuổi vẫn cứ xinh đẹp chói mắt giống đóa hoa hồng đang khoe sắc vậy.
Nhất Nhất theo bản năng sờ mặt, Cẩn Ngôn đắm đuối đưa tình vuốt ve trên mu bàn tay của cô nói: “Bà xã anh là đẹp nhất.”
“Trước bàn dân thiên hạ đó hai người.” Nữu Nữu thấy mắc ói, nổi hết da gà lên.”Ôi chao, Diệp Lam hiện tại làm cái gì?”
“Cô ấy mới từ. . . . . .”
“Cẩn Ngôn!” Nhất Nhất nhíu mày.
Cẩn Ngôn vỗ vỗ tay cô để trấn an. “Diệp Lam mới từ Ý về, cô ấy vốn là. . . . . .”
“Cẩn Ngôn. . . . . .” Cô ấy lắc tay hắn không cho hắn nói.
Miệng đầy đồ ăn đột nhiên nghẹn ở trong cổ họng nhả không ra được cũng nuốt không trôi, thật khó chịu, Nữu Nữu cầm lên cái cốc tu mạnh vài ngụm nước. “Nói đi.”
“Cô ấy vừa tốt nghiệp đại học liền đi qua Milan, làm việc ở công ty của mẹ Đàm Vi, cũng có thể nói là giúp Đàm Vi quản lý việc làm ăn. Mới trở về hai tháng trước.”
Tốt nghiệp liền đi qua đó, theo như vậy thì . . . . . “Cô ấy đã ở bên kia năm năm?”
“Đúng, năm năm.”
“Các cậu đều biết việc cô ấy đến Ý? Minh Nguyệt cũng biết?”
Nhất Nhất do dự mà gật đầu vài cái. “Thực ra là, không phải là chuyện lớn gì.”
“Vì sao không nói với tớ?”
“Khi đó cậu với lão đại giống như có mối thù giết cha vậy, tin tức của cậu ta cậu căn bản là không muốn nghe, việc này liên quan đến Diệp Lam ai dám nói với cậu a, nói ra không sợ cậu càng hận lão đại thêm sao.”
Nữu Nữu thật nể tình cười. Thì ra bọn họ đều biết hết, chỉ có cô là ngốc tự mình đây luôn so cao thấp với chính mình. So cái nỗi gì? Đại mỹ nữ người ta ở bên người hắn năm năm, quãng thời gian thanh xuân tốt đẹp nhất của phụ nữ cũng đã dành ở bên cạnh hắn hết rồi.
“Nghĩ cái gì?” Nhất Nhất tiến đến trước mặt cô.
“Anh Cẩn Ngôn giới thiệu đối tượng cho em đi.”
Cục thịt bằm trên muỗng bị rơi lăn lông lốc lăn xuống bàn, Nhất Nhất kinh hãi: “Nữu Nữu cậu đừng nghĩ luẩn quẩn muốn xuất gia đó!”
“Nghe cho rõ ràng vào, là giới, thiệu, đối, tượng.” Cô nhấn mạnh từng chữ từng chữ vào lỗ tai của người phụ nữ có thai bị nặng tai kia. “Tớ muốn đi xem mắt chứ không phải lên chùa làm ni cô.”
“Muốn tìm tự đi tìm, anh không tham gia.” Cẩn Ngôn chuyên tâm nhằn xương cá cho bà xã.
“Mẹ em nói nửa đời sau hạnh phúc của em đều nắm trong tay anh hết đó, anh tìm cho em bạn trai đi, trong công ty anh là được. Điều kiện tự anh xem giúp, uhm. . . . . . Đạt tới một phần mười giống anh là được rồi.”
“Lão đại không phải có sẵn rồi à? Anh ấy so với Cẩn Ngôn còn tốt hơn nhiều, Cẩn Ngôn thì tính là gì.” Nhất Nhất không tiếc hạ thấp ông xã, nhận được hai ánh mắt trợn trắng.
“Lão đại nhà cậu đã có Diệp Lam.”
“Nữu Nữu à, em bảo anh phải nói sao với em nhỉ.” Cẩn Ngôn đem miếng cá bỏ vào trong chén bà xã, “Ai nói với em Đàm Vi và Diệp Lam ở bên nhau? Bọn họ đích thực là có ở Ý năm năm, nhưng quãng thời gian đó chuyện gì cũng chưa phát sinh. Em không tin cậu ta?”
“Chuyện này không quan hệ đến việc có tin hay không, sự thật bày ra đó.”
“Sự thực nào?”
“Năm năm thanh xuân.”
“Đó là chuyện của Diệp Lam, không quan hệ đến Đàm Vi hiểu không?”
“Sao không quan hệ, người ở bên cạnh anh ta năm năm là Diệp Lam đúng chứ?” Không chỉ năm năm. Nữu Nữu không phải ngu ngốc, từ lần đầu tiên thấy Diệp Lam là đã biết cô ấy thích Đàm Vi, không hề ít hơn mình.
“Nói như vậy thì hình như là có quan hệ,” Nhất Nhất bới hạt cơm thì thào, “Lão đại anh ở giữa hai phụ nữ phải làm sao bây giờ a. . . . . .”
“Ăn cơm, đừng lo lắng vớ vẩn.” Cẩn Ngôn nhìn cô một cái. “Nữu Nữu. . . . . .”
“Em muốn xem mắt!”
Cẩn Ngôn không nói nữa. Sau một lúc lâu ném ra hai chữ: “Cũng được.”
“Nói gì?” Phụ nữ có thai giơ lên cái muỗng lộ ra biểu cảm khủng bố, “Em giết anh đó!”
“Bảo bối, cưng giết anh đứa nhỏ sẽ không có cha đó.”
“Anh anh anh… sao lại đồng ý cho Nữu Nữu đi xem mắt, lão đại phải làm sao bây giờ chẳng lẽ muốn cô độc sống nốt quãng đời còn lại sao, độc thân suốt kiếp. . . . . .”
“Ngoan. . . . . .” Nữu Nữu sờ đầu cô bạn, “Cậu đã kết hôn sắp làm mẹ rồi cũng đừng quan tâm đến đàn ông khác, bằng không anh Cẩn Ngôn sẽ ghen.”
Cẩn Ngôn cười phun ra hai hạt cơm văng lên trên bàn.