Bé trai kia từ xa nhìn lại so với Tiêu Trạm cao một chút, thân thể cũng rắn chắc hơn. Một thân tiểu bào phục màu xanh ngọc, chân đi một đôi giày nhỏ màu đỏ chót, xinh đẹp mười phần.
Tiêu Tử Y lại nhìn về phía cung trang nữ tử nắm tay cậu bé kia, chỉ thấy người nọ tóc dài búi lên cao, đen như mực, quang chứng giám nhân. Một thân trường bào màu xanh đậm, tay áo cùng thắt lưng màu đỏ thẫm, càng lộ vẻ mềm mại mảnh mai. Đây lại là ai vậy?
Tiêu Tử Y hướng Nhược Trúc nhìn lại, người sau hiểu biết ở nàng bên tai nói nhỏ: “Công chúa, đây là Đức Phi Nam Cung Cầm, là con gái của Hộ bộ Thượng thư. Tuy rằng không phải người được sủng ái nhất, thế nhưng bởi vì cử chỉ trước sau đều lễ phép, trên dưới trong hậu cung đều thích, người cũng không đến nỗi nào. Gia thế hiển hách, hoàng hậu cũng phải lễ nhượng ba phần. Chẳng qua vì vào cung ba năm bụng cũng không có động tĩnh gì, cho nên cũng không phải là người có uy hiếp nhất trong cung. Cậu bé kia là nàng đệ đệ nhỏ nhất (em út), Nam Cung Tiêu.”
Nhược Trúc vừa dứt lời, Đức Phi cũng đã mang theo đệ đệ của nàng đi đến trước mặt Tiêu Tử Y, hai bên cùng chào. Tiêu Tử Y còn chưa ngẩng đầu nhìn kỹ Đức Phi này, thì đã ngửi được một mùi nồng ngọt, nghĩ đến hẳn là mùi son phấn trên người nàng. Lúc Tiêu Tử Y cúi đầu, đầu tiên thấy được cậu bé đi bên cạnh Đức Phi, khoảng chừng năm sáu tuổi, sắc mặt quật cường, hai hàng lông mày nhíu cùng một chỗ, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn khỏe mạnh đỏ ửng nhìn nghiêng một bên, liếc nhìn Tiêu Tử Y cũng không có nét vui vẻ.
Ách, chả nhẽ đứa nhỏ này là Đức Phi tóm đến đây sao? Đây cũng là tình huống gì?
Tiêu Tử Y mang theo nghi vấn ngẩng đầu lên, nhìn đến hé ra khuôn mặt trước mặt. Mắt hạnh má đào, lại ngoài ý muốn mang trang sức trang nhã không có một chút son, xem ra trên người nàng hương khí hẳn là có nguyên cớ khác. Tuổi ước chừng là khoảng hai mươi mấy, quần áo màu xanh đậm nổi bật lên sắc mặt nàng kiều diễm như hoa sen mới nở. Một đôi mắt hạnh nhìn quanh sinh động, có khí chất của một tiểu thư khuê các.
“Công chúa vào cung tới nay, Cầm nhi vẫn không có tự mình đến vấn an, tặng lễ vật lại không hợp công chúa khẩu vị, thật sự là băn khoăn.” Đức Phi nhìn ra nghi vấn trong mắt Tiêu Tử Y, nhẹ nhàng cười nói.
Tiêu Tử Y thần sắc tự nhiên cười cười, ý bảo Nhược Trúc đưa đến một chiếc ghế dựa cho Đức Phi ngồi. Nàng lại một mực cự tuyệt mọi người gì đó, Đức Phi cũng không phải không là hiểu rõ chuyện đó . Đức Phi chậm rãi ngồi xuống, đưa tay kéo cậu bé nàng mang đến kia, cười nói: “Đây là Cầm nhi đệ đệ nghịch ngợm Nam Cung Tiêu, bé làm ầm ỹ muốn vào cung xem nhiều lần, không nghĩ tới hôm nay vào cung, thế nhưng Cầm nhi đã sớm hẹn cùng bọn tỷ muội đi ngắm hoa mất rồi. Tìm không thấy nơi nào thích hợp tin cậy để trông bé, không biết công chúa có hay không giúp Cầm nhi trông nom bé một chút?”
Tiêu Tử Y im lặng nhíu mày, tặng đồ này xem nàng không lấy, lúc này lại thành biến tặng người rồi? Hơn nữa nhìn nét mặt Nam Cung Tiêu này có vẻ tức giận, làm sao như là bộ dạng ầm ỹ muốn vào cung a?
Đức Phi để tay sau lưng Nam Cung Tiêu lặng lẽ nhéo một cái. Đứa bé hỗn xược này, thật sự là không nể mặt nha! Vì gia tộc có thể ở trong triều lâu dài Phú Quý, nàng nhưng là đã thi triển hết tất cả sở trường, đáng tiếc chính là nghi ngờ không hơn hoàng tử. Cường dựa vào nàng không có hoàng tự uy hiếp cùng bản lĩnh mạnh vì gạo bạo vì tiền, lấy được hoàng hậu tín nhiệm. Nhưng này đó căn bản là không đủ.
Từ lúc nàng biết được vị này trong cung đến nay Trường Nhạc công chúa thực sự trẻ con, nàng vẫn vừa muốn đem chính mình đệ đệ nhỏ nhất Nam Cung Tiêu làm tiến cung, hy vọng có thể có lợi cho cha mình và đệ đệ con đường làm quan. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Trạm vẫn làm bạn Tiêu Tử Y, liền e ngại hoàng hậu trước mặt con nên vẫn không có hành động gì. Mà gần nhất hai ngày nay Tiêu Trạm chưa có tới, rốt cục làm nàng thấy được hi vọng, liền sai người đem Nam Cung Tiêu mang vào trong cung. Nhưng là Đức Phi hiện tại lại có chút ít hối hận, phí lớn sức lực như vậy đem đệ đệ tiến cung, kết quả không nghĩ tới tiểu tử này ở nhà bị sủng quá thành tiểu bá vương. Căn bản không đem nàng này tỷ tỷ để ở trong lòng, hơn nữa xa xa so với không giống Tiêu Trạm biết điều. Nếu chẳng may chọc giận Tiêu Tử Y, làm loạn lên thì làm sao bây giờ?
Tiêu Tử Y cũng không có phản ứng, trên thực tế nàng cũng không có cách đáp lời. Nhược Trúc ở một bên ôn nhu nhỏ giọng nói: “Nương nương, ngài đem chúng ta Trường Nhạc cung trở thành chỗ nào rồi?” Nàng nói giọng tuy rằng ôn nhu, nhưng là nói cũng không mềm không cứng, nghe vào tai Đức Phi khó tránh khỏi không thoải mái.
Đức Phi không biểu hiện gì cười nói: “Nhược Trúc muội muội miệng vẫn là lợi hại như vậy, Thái Hậu mấy ngày trước còn nhắc đến ngươi, lại nói Nhược Trúc muội muội là người tri kỷ, vui vẻ không thôi!”
Tiêu Tử Y mỉm cười, nhìn Nhược Trúc bị Đức Phi cứ vậy một câu hai câu nói không có chút nể tình, tự nhiên sẽ biết là ai thắng ai thua. So sánh chuyện phi tử trong cung tranh đấu, cung nữ cấp bậc hiển nhiên là kém rất xa.
Thế nhưng không nghĩ tới thì ra Nhược Trúc lại là cung nữ hầu hạ của Thái Hậu, cũng không nghĩ đến trong cung còn có Thái Hậu tồn tại. Ách, nói nàng là không phải có điểm rất không phải, ngay cả trong cung có ai cũng không có hứng thú biết. Quả thật làm công chúa kiểu vậy cũng không hợp lý.
Lại xem một bên Nam Cung Tiêu đứng trầm ngâm suy nghĩ muốn tìm một đứa bé khác thú vị cho nàng sao? Vì thế Tiêu Tử Y mỉm cười hướng Nam Cung Tiêu vẫy vẫy tay.
Đức Phi hai mắt sáng ngời, tâm buông xuống một nửa, phụ giúp Nam Cung Tiêu đến trước mặt Tiêu Tử Y, ôn nhu nói cám ơn: “Xin đa tạ công chúa. Tiêu nhi, tỷ tỷ giờ Thân sẽ tới đón đệ, ở bên công chúa nghe lời nga!”
Nam Cung Tiêu quay ngoắt mình liếc xéo nàng một cái.
Đức Phi trong lòng “Đông” một tiếng trực tiếp chìm xuống rồi, xong rồi, người tính không bằng trời tính không nghĩ đến đứa bé này một chút cũng không nghe lời. Xem kiểu này, khẳng định phải cùng nàng đối nghịch. Đức Phi mất hồn mất vía hướng Vị Ương Cung mà về, hoàn toàn đã không giống lúc đến đắc ý nữa.
Tiêu Tử Y đưa mắt nhìn bóng hình xinh đẹp của Đức Phi biến mất ở cửa, liền đứng dậy hướng vĩnh Trữ điện dùng bữa. Nam Cung Tiêu không tình nguyện đi theo sau Tiêu Tử Y, mặt tức giận vô cùng.