Tiêu Cảnh Dương bước vào, trên người còn mặc triều phục màu vàng sáng , trên đầu đội mũ cánh chuồn lại càng làm nổi bật lên khuôn mặt sáng như ngọc của hắn. Lúc này hắn mỉm cười, khí độ phi phàm, hiện rõ nét tôn quý .
Tiêu Tử Y thờ ơ lạnh nhạt, đã thấy này nữ hầu hạ trong cung Vĩnh Ninh trừ Nhược Trúc đứng ở bên cửa thấy không thấy rõ biểu hiện gì, mọi người ai cũng đều mặt đỏ ửng cúi đầu. Thực tế thì Tiêu Cảnh Dương coi như thạch vương lão ngũ trong cung, cung nữ bình thường trong hậu cung còn không bao giờ thấy mặt.
Cung Trường Nhạc này của nàng triều Tần trước kia là chỗ ở của con vua, xung quanh chu vi trong vòng khoảng hơn mười dặm, diện tích ước chừng khoảng 6 KM 2 (sáu kilomet vuông) bao gồm cung Trường Tín, Trường Thu, Vĩnh Thọ, Vĩnh Ninh, bốn nhóm cung lớn và mười bốn tòa cung điện thai các tạo thành. Nàng mới chỉ là dùng một phần nhỏ của điện Vĩnh Ninh và Điện Vĩnh Thọ, toàn bộ các cung điện còn lại khác vẫn chưa dùng đến. Hàn Tín năm đó chính là bị Lã Hậu cùng Tiêu Hà lừa tới bên trong cung Trường Tín, sau đó bị trùm túi lên sát hại . Tiêu Tử Y chưa bao giờ dám đi qua cung Trường tín lần nào cả.
Sau này cung Trường Nhạc trải qua mấy đời tu sửa mở rộng, chỗ ở hoàng đế được chuyển đến cung điện khác. Nhưng vị trí đặc thù và vẻ đẹp tuyệt mỹ của cung Trường Nhạc tuyệt không thấp hơn cung điện khác, thậm chí có chỗ còn đẹp hơn. Hoàng đế đã phong Tiêu Tử Y là công chúa Trường Nhạc, ban thưởng cung Trường Nhạc cho nàng, điều này cũng đủ để nói lên địa vị của Tiêu Tử Y. Chẳng qua cũng bởi vì điểm này mà Tiêu Tử Y cũng không bị hậu cung đến thăm viếng, và Tiêu Cảnh Dương cũng có thể ra vào tự do trong cung Trường Nhạc.
Tiêu Cảnh Dương đang mặc triều phục, ngồi đối diện với Tiêu Tử Y, Nhược Trúc tay chân nhanh nhẹn lấy thêm cho hắn một bộ bát đũa nữa.
Tiêu Tử Y cũng không thể nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn động tác ưu nhã của Tiêu Cảnh Dương uống chén trà. Người ca ca này đại khái từ lần trước gặp mặt thì sau đó cũng chưa gặp lại lần nào nữa, hôm nay tự dưng chạy tới nơi này, tám chín phần là có liên quan đến con trai bảo bối của hắn .
“Tử Y, gần đây muội cảm giác thế nào rồi?” Tiêu Cảnh Dương đặt chén trà xuống, nhợt nhạt mỉm cười nói.
Tiêu Tử Y mỉm cười, thản nhiên gật gật đầu. Thầm oán nói : còn cảm giác thế nào nữa? Cả ngày giả bộ câm điếc, vốn hôm nay tâm tình cũng không tệ lắm, bỗng dưng tất cả bị hủy toàn bộ .
“Nghe nói muội đều khéo léo từ chối toàn bộ quà tặng của người ngoài mang tới phải không?” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên cười, làm như là lấy nàng bất đắc dĩ cười nói: “Ngay cả phụ hoàng cũng biết rồi, đều hỏi chẳng lẽ tất cả không có gì hợp tâm ý của muội sao?”
Lúc này Như Lan đem giấy cùng than củi đến, Tiêu Tử Y dùng tay trái nghệch ngoạc viết trên giấy : [ không tin, không dám nhận. ]
Tiêu Cảnh Dương ngẩn ra, nụ cười trên mặt nháy mắt biến thành đau lòng, giận dữ nói: “Quên đi, không nhận thì không nhận. Đợi huynh đi truyền lời cho bọn họ đừng có tặng nữa . Đỡ cho muội ở đây phải phiền lòng.”
Tiêu Tử Y sợ hãi lộ ra tươi cười, kỳ thật có nhiều lần nàng nghe được Nhược Trúc báo có kỳ trân dị bảo (của ngon, vật lạ) mang đến, trong lòng cũng muốn đi liếc mắt nhìn một chút . Nhưng lại sợ nhìn rồi sau này lại càng khó cưỡng nổi, cuối cùng nổi lòng tham chiếm lấy. Vì thế đơn giản là nhìn cũng không dám nhìn . Nàng cũng biết nếu nhận lấy toàn bộ lễ vật so với không nhận toàn bộ thì dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa không nhận sẽ dễ dàng kết thù oán, bản thân nàng cũng thấy khó chịu. Dù sao nàng là ngoài cung đến, không hiểu quy củ, tự dưng bỗng trở thành công chúa kênh kiệu.
Ha ha, hơn nữa không phải chỉ mỗi từ chối quà tặng đâu mà ngay cả có người muốn gặp nàng thì nàng lại lấy cớ thân thể không khoẻ từ chối. Dù sao gặp mặt cũng không thể nói chuyện, giống như bây giờ cố giả bộ khuôn mặt tươi cười có phải vui vẻ hơn không? Tiêu Tử Y có chút không kiên nhẫn gục đầu xuống.
Nhưng khi nhìn vào mắt Tiêu Cảnh Dương , bộ dạng cẩn thận đề phòng của Tiêu Tử Y làm cho hắn bất giác thấy hối hận. Nếu sớm biết sẽ như thế, thì ngay khi phát hiện thấy nàng, nên mang nàng an bài sinh hoạt ở ngoài cung . Nàng đơn thuần như vậy, nhỏ bé và yếu ớt như vậy , làm sao có thể để nàng ở trong này chịu một tia thương tổn? Cứ nghĩ khi mang nàng đến dưới cánh chim của hắn mới là an toàn nhất , kết quả lại phát hiện cũng không phải như vậy.
Bây giờ nghĩ đến cái gì cũng đều muộn, nàng mang danh công chúa Trường Nhạc đã định rồi, ai cũng không thay đổi được .
Tiêu Tử Y bị ánh mắt Tiêu Cảnh Dương nhìn có chút băn khoăn, có lẽ người đàn ông này rẽ vào mấy lần có phải hay không lại hướng nàng hỏi tội a? Nói gì thì nói nàng cũng làm gì Trạm Nhi mà, nhiều nhất thì mới nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nh ắn của bé mà thôi.
“Hôm nay nghe mẫu hậu nói, Trạm Nhi chạy đến chỗ muội chơi à?” Quả nhiên Tiêu Cảnh Dương trầm mặc một lát sau đó mở miệng nói.
Tiêu Tử Y gật gật đầu, vội vàng viết trên giấy : [ muội rất thích bé, nếu rảnh cho bé đến chơi chỗ muội được không? ]
Tiêu Cảnh Dương nhìn biểu hiện khát cầu trên mặt Tiêu Tử Y, nhịn không được cười ra tiếng: “Ha ha, sợ huynh có thể không cho phép sao? Nhưng việc này phải được mẫu hậu đồng ý đã, đợi huynh ngày mai đi cầu bà.”
Tiêu Tử Y cảm kích cười đến ngọt ngào. Nàng rất muốn có người cùng nàng trò chuyện, nhưng trong cung nàng không biết có thể tin tưởng được ai.
Ánh mắt Tiêu Cảnh Dương dừng lại trên cổ tay phải đang băng của Tiêu Tử Y, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo. Thật lâu sau mới chậm rãi nói : “Sự kiện kia đã qua năm ngày rồi, một chút manh mối xác thực đều không có.”
Biểu hiện trên mặt Tiêu Tử Y cũng không có thay đổi, đã sớm biết chuyện này sẽ không nhanh mà tìm ra, vì thế nàng cũng không hi vọng điều gì cả. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không. Thực bình thường.
Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương còn để ý hon so với Tiêu Tử Y, sắc mặt âm trầm nghĩ đến điều gì. Trong điện lập tức độ ấm giảm vài phần, yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Tiêu Tử Y khó chịu nhíu nhíu mày, nàng thật vất vả mới có tâm tư ăn bữa cơm ngon lành, nam nhân này vì cái gì bày ra sắc mặt chán ghét cho nàng xem a? Nhưng nàng lại không thể nói chuyện, lại lười viết chữ, cùng hắn nhìn thức ăn ngon lànhtrên bàn đến ngẩn người.
Mãi một lúc sau, Tiêu Cảnh Dương muốn nói vài lời vẫn không thể thốt ra miệng được, đứng lên nói một câu: “Ta đi trước, có thời gian lại đến nữa.”
Tiêu Tử Y đứng dậy tiễn đến cửa, nhìn bóng lưng thon dài của Tiêu Cảnh Dương biến mất ở cửa cung, trong tai nghe tiếng xì xào bàn tán của Như Lan sau lưng nàng: “Thái tử bận rộn như vậy vẫn không quên đến xem công chúa, sau này công chúa nên đối xử tử tế với ngài ấy nhiều nga!”
Tiêu Tử Y quay đầu đi lạnh lùng thoáng nhìn, hoàn toàn không có biểu hiện nhu thuận như vừa nãy. Tương phẩn lớn ấy làm Như Lan sợ tới mức lập tức câm như hến.
Hừ? Đối xử tử tế với Tiêu Cảnh Dương à? Hắn cũng đáng yêu giống Tiêu Trạm lắm sao?
Nếu không phải vì Tiêu Trạm có nhiều thời gian để cùng chơi đùa , nàng mới không thèm dùng loại ánh mắt này đi cầu người đâu!