Nhà bên có sói Chương 31

Chương 31
Chương 31: Con chó tai họa…

Cuộc họp phòng ban lúc sáng sớm, thấy Cố Lãng đáy mắt không che giấu nổi chán chường uể oải, Tần Tiểu Mạn tự nhiên cảm thấy xấu hổ, huých huých khuỷu tay anh, rất lấy lòng đưa cho anh một tách cà phê.

 

Cố Lãng hừ nhỏ một tiếng, nghiêng mặt tỏ ra hết sức chăm chú nhìn sơ đồ công tác quý mà Nam Tịch Tuyệt đang trình bày. Tần Tiểu Mạn ngượng ngùng cúi thấp đầu, bất an mân mê vạt áo.

 

Tất cả hành động đó đều không thoát khỏi con mắt Lục Nhược, khiến hắn hài lòng thoải mái không tả nổi, hai tay chống cằm, ánh mắt trông mong nhìn Cố Lãng. Cố Lãng quay sang nhìn người nào đó, ánh mắt đầy sát khí sắc bén tới cực hạn, người nào đó lập tức hoảng sợ, không tự chủ được liếm môi một cái.

 

Họp xong, Nam Tịch Tuyệt, Cố Lãng và Lục Nhược ở lại, những người khác đều lục tục ra ngoài.

 

Tần Tiểu Mạn bận rộn thu dọn đồ đạc, chậm rãi sắp xếp lại văn kiện, thấy Nam Tịch Tuyệt đang mải nói chuyện gì đó với Lục Nhược, len lén kéo ống tay áo Cố Lãng. Ai biết một cái cúc trên ống tay đã bị lỏng, bị cô túm lấy tất nhiên rơi ra, lập tức làm mất giá luôn bộ âu phục đen tuyền của anh. Tần Tiểu Mạn cam chịu nhắm tịt mắt lại, thật sự không may mà!

 

Cố Lãng nhìn ống tay áo, tức cũng không được, không tức cũng không xong. Nhìn cô lật đật chạy ra cửa, cầm tách cà phê đã lạnh ngắt uống liền một hơi. “Khục khục!” Cái nha đầu chết tiệt, bỏ cả một đống đường như thế này, ngọt chết anh!

 

Nhìn xung quanh không có ai, Lục Nhược ngồi lên bàn họp, đôi chân dài khẽ đong đưa, chiếc quần trắng không dính một tí bụi dán chặt lên đôi chân dài khỏe mạnh, lộ ra đường cong đẹp mắt. Lục Nhược trước giờ đều bị Cố Lãng chỉnh, khó khăn lắm mới được một lần túm gáy người khác, mừng rỡ nói bóng nói gió, “Nhị ca làm sao vậy? Thật ủy khuất nha!”

 

“Không liên quan đến chú.” Cố Lãng nhìn Nam Tịch Tuyệt, “Anh không phải muốn đi sao?”

 

Khóe môi Nam Tịch Tuyệt nhếch lên, cười nhạt: “Tất nhiên. Tôi nghĩ rồi, tất cả đều là của tôi. Kế hoạch cũng đã định sẵn rồi. Lần này sẽ đường đường chính chính bắt cô ấy trở về.”

 

Cố Lãng gật đầu, “Tùy anh!”

 

Lục Nhược giả giọng the thé kêu lên: “An Nhiên ta đời này ngoại trừ Nam Tịch Tuyệt sẽ không lấy ai! Há há há, ca, con cái cũng có rồi, anh với chị dâu còn cãi nhau gì nữa?”

 

Nam Tịch Tuyệt luôn luôn không chịu nổi miệng lưỡi Lục Nhược, trừng mắt liếc hắn một cái: “Đừng nói không thắt lưng lại đau. Anh với Cố dù thế nào so với cậu vẫn tốt hơn. Anh đây là người có con cái rồi, chị dâu chú sớm muộn gì cũng sẽ quay về. Tiểu Mạn thì đối với Cố một lòng một dạ. Cậu thì sao, cái gì cũng không có.”

 

Lục Nhược bị đả kích không nói nên lời, kinh ngạc nhìn Nam Tịch Tuyệt, làm thế nào mà anh ta lại chua ngoa vậy?

 

Cố Lãng nhún vai, “Không có việc gì tôi đi trước đây. Nam Tử bị An Nhiên dày vò cũng đến lúc mãn kinh sớm. Đừng chấp hắn đi.”

 

Lục Nhược uống chén nước cho nhuận giọng, đồ giết người không dao, đồ mồm miệng cay độc.

 

Cố Lãng đi ra cửa lại nhớ ra cái gì đó, quay lại nhìn hai người anh em của mình. “Ta đây mới là nhất. Hai người các ngươi, yêu người biến thái, bản thân cũng biến thái, đường tình định trước là trắc trở rồi. Ha ha ha ha ha!”

 

Chén trà trong tay Nam Tịch Tuyệt “xoảng” một tiếng đập vào cửa kính đằng sau Cố Lãng, Lục Nhược cả kinh tới quên cả phẫn nộ….

 

Aizzz…

 

….

 

Cho dù là ở trước mặt bạn bè tốt nhất, mọi người vẫn đều có thói quen che giấu đi góc tối của bản thân mình. Thế nhưng, trên đời này làm gì có ai vĩnh viễn đều có thể xuất hiện một cách hoàn hảo? Cố Lãng vân vê sợi chỉ đứt trên ống tay áo, đứng bên cửa sổ quan sát toàn cảnh thành phố S.

 

Đằng sau lưng, một tiếng ho khan vờ vịt vang lên, không cần quay đầu lại cũng biết là ai!

 

Tần Tiểu Mạn chậm rãi đứng ở đằng sau Cố Lãng, lúc này cũng gần trưa rồi, phòng làm việc trống trơn, cũng không có nhiều người ra vào. Cô đánh bạo ôm chầm lấy anh từ phía sau, “Cố Lãng….” Đôi môi của cô ép chặt lên áo anh, theo nhịp nói mà cọ cọ vào, hơi ấm nhè nhẹ phả lên người anh, luồn qua từng thớ vải đi vào, toàn thân Cố Lãng bắt đầu rục rịch ngọ nguậy. Cô vòng tay qua thắt lưng ôm lấy anh, áy náy nhũn nhặn nói: “Em sai rồi, được không? Đừng giận nữa mà.”

 

Một câu nói mà cũng đòi anh nhượng bộ? Còn lâu!

 

Cố Lãng nghiêm mặt: “Em muốn anh, hay muốn con chó kia?”

 

“Cố Lãng!” Tiểu Mạn gấp gáp năn nỉ anh, “Em sai rồi, anh phạt em là được.”

 

“Em sai ở đâu?” Cố Lãng nghe mấy lời này thấy chua cực kỳ. Tối hôm qua, anh miễn cưỡng đồng ý cho cô mang Cầu Cầu lên giường, trong lòng vừa rầu rĩ vừa khó chịu, chịu rồi, chịu nữa, chịu mãi, rồi lại không kìm được mà tức giận. Cứ nghĩ mình lại đi ghen với một con chó khiến anh thấy bị hạ nhục kinh khủng. Thế nhưn g, Tần Tiểu Mạn lúc nào cũng có cách để khiến anh mất bình tĩnh, tận cho tới lúc anh bừng bừng lửa giận, thực sự bùng phát cô mới thèm để ý tới anh. Muộn rồi! Anh nhất định bắt cô phải chọn.

 

Tần Tiểu Mạn quấn quýt một lúc lâu mới lưu luyến buông tay ra.

 

Cố Lãng tức giận nghiến răng nghiến lợi, khó khăn lắm mới nhẫn nại không túm lấy cánh tay cô lại.

 

Tần Tiểu Mạn hấp háy mũi, dè dặt bước từng bước một ra ngoài, “Vậy được rồi, Cố Lãng, hôm nay em mang Cầu Cầu ra ngoài. Anh nhớ ăn uống cho tốt.”

 

Cố Lãng thực sự nổi trận lôi đình rồi. Không ngờ, anh trong tim cô lại không bằng một con chó.

 

Quay đầu lại đi, quay đầu lại đi! Tần Tiểu Mạn lắc lắc đầu chằm chằm nhìn bóng lưng Cố Lãng, trong lòng thầm kêu.

 

“Ôi!” người nào đó thình lình kêu lên một tiếng, Tần Tiểu Mạn mới phát hiện ra mình đã vô tình va phải Lục Nhược

 

Thấy thân hình ẩn nhẫn cứng ngắc của Cố Lãng, Lục Nhược rạng rỡ, không cãi nhau mới là lạ! Một cánh tay giang ra đỡ lấy Tiểu Mạn, “Chị dâu, cãi nhau với ca phải không?”

 

Tần Tiểu Mạn gật gật đầu.

 

“Nói cho đệ nghe xem, xảy ra chuyện gì vậy?” Lục Nhược âm hiểm muốn bức cung.

 

Tần Tiểu Mạn không muốn đem chuyện riêng tư nói cho người ngoài, tỏ ý có chuyện phải đi.

 

Cánh tay đang giữ ngang eo Tiểu Mạn thuận thế vòng xuống, cúi đầu hít hít má cô, “A, thật thơm!”

 

Tần Tiểu Mạn vừa tức giận vừa ngạc nhiên nhìn anh ta. Lục Nhược nhìn lại cô, chớp chớp mắt vài cái. Cô lập tức hiểu ý, yêu kiều kêu lên một tiếng, “Lục tổng, thôi đi mà!” Âm cuối cố ý kéo dài một chút, Lục Nhược nghe thấy muốn mềm xương, cánh tay run lên thiếu chút nữa thì không đỡ nổi……

Nguồn: truyen8.mobi/t16407-nha-ben-co-soi-chuong-31.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận