Nhân Gian Băng Khí Chương 161 : Nguyệt Ảnh giao phong.

Chương 161: Nguyệt Ảnh giao phong.


Dịch: vicent
Biên dịch + Biên tập: vo vong

Nguồn: tangthuvien.com




Trên đường đi khỏi thành phố Đống Tinh, Mười Một rất cẩn thận trong mỗi bước đi, tới mỗi nơi hắn lại đổi xe một lần cũng đổi luôn biển số của xe đó, như vậy tạo thành hỗn loạn làm cho cảnh sát khó tra ra được. Ngòai ra hắn còn đi đường vòng. Cho dù cảnh sát dựa vào xe của hắn để truy tung lộ tuyết, cũng rất khó đóan ra được là hắn đã rời khỏi Đống tinh, bởi vì lộ tuyến đó dẫn ra bờ biển của thành phố.

Cuối cùng Mười Một trên chiếc xe đã tới một địa điểm đỗ xe hẻo lánh bên ngoài thành phố Trùng Lâm. Sau đó hắn đi bộ tiến vào thành phố Trùng Lâm. Bởi vì hắn không biết ngôn ngữ của Tiểu Trùng quốc, không có cách nào có thể nói chuyện với lái xe taxi, vì sự an toàn nên chỉ còn cách đi bộ.



Tiến vào một khu phố buôn bán của thành phố Trùng Lâm, nơi này nhân khí tương đối vượng, tùy ý có thể thấy một đôi nam nữa khoác eo nhau đi qua. Phía trước có một đôi nam nữ đi từ trong cửa hàng đi ra, không biết nam nhân kia đang nói cái gì, nữ nhân kia không ngừng cười. Mười Một lặng lẽ đi tới bên cạnh nam nhân kia, trong nháy mắt công phu, chiếc điện thoại di động trong túi của của nam nhân kia đã bị hắn lấy đi, trong khi đó nam nhân kia không hề có cảm giác gì, tiếp tục trêu chọc cô gái kia và quẹo vào một cửa hàng khác. Mười Một tới một nơi yên tĩnh, lấy điện thoại trong tay ra ấn một dãy số.

“Tút….tút….” Đợi rất lâu, điện thoại luôn tút dài, Mười Một có tính nhẫn nại rất cao, tựa lưng vào tường lẳng lặng chờ. Lại một lúc lâu sau, đầu bên kia rốt cuộc cũng có người bắt máy, sau đó trong điện thoại truyền ra một loạt tiếng Tiểu Trùng quốc: "##8226; #¥%……"

“……”Mười Một không nói gì, bởi vì hắn không hiểu đối phương đang nói gì.

"%¥#……" Đầu điện thoại bên kia lại nói vài câu theo tiếng Tiểu Trùng quốc, thấy bên ngày vẫn không nói gì, mới gầm nhẹ một tiếng: “Hây hây!”

Lúc này Mười Một mới lên tiếng, nói: ”Trương Thiện.”

“Ách…Ngươi là Sở Nguyên?” Đầu bên kia điện thoại là Trương Thiện, là người liên lạc cho Hắc Ám Thập Tự do Trương Trị Quốc an bài.

“Phải.”

“Đúng là Sở Nguyên tiên sinh rồi, ai, tìm được ngài quả là tốt quá.”

Vẻ mặt Mười Một không chút biểu tình hỏi tiếp: ”Bọn họ đâu?”

“Bọn họ đã trở về rồi, bởi vì không có tin tức gì của ngài, cho nên ông chủ đã an bài cho bọn họ về trước, chúng tôi ở bên này để tiếp tục tìm kiếm tin tức của ngài. Phải rồi, bây giờ ngài đang ở đâu?”

Mười Một ngẩng đầu nhìn bốn phía, nhàn nhạt nói: ”Có lẽ là ở Trùng Lâm nếu là địa điểm thì sửa lại nhé.”

“Hả….tại sao lại chạy xa như vậy.” Dừng lại một chút, tựa hộ Trương Thiện ý thức được mình vừa hỏi vấn đề không nên hỏi, lập tức chuyển hướng lời nói: ”Ngài ở nơi nào trong Trùng Lâm? Tôi lập tức tới đón ngài.

“Không rõ lắm.” Mười Một lại nhìn kiến chút xung quanh một chút, nói: “ Có lẽ là phố Mã Lâm.

“Tốt, ngài ở chỗ đó chờ tôi, biển số của xe tôi là “Đống Tinh XXXX’. Ba giờ sau nếu không gặp được, ngài hãy gọi lại cho tôi.”

“Ừm.” Sau Mười Một trả lời xong trực tiếp ngắt điện thoại, sau đó xóa ghi chép về cuộc gọi trong di động. Tuy nhiên những ký tự xuất hiện đều là chữ của Tiểu Trùng quốc. Mười Một suy nghĩ một lúc lâu mới xóa được cái ghi chép cuộc gọi này.

Lúc này, hắn vừa vặn nhìn thấy cặp nam nữ lúc trước đang ôm nhau đi ra khỏi siêu thị, cả hai người còn đang cười cợt, nam nhân kia dường như còn chưa biết di động của mình đã bị đánh cắp. Mười Một giả bộ giống như đang đi dạo tới sát bên người bọn họ, Trong thời gian nháy mắt, chiếc di động lại trở về trong túi của nam nhân kia. Tiếp đó, đôi nam nữ này cùng mười một tách ra đi theo hai hướng khác nhau.

Mười Một đứng đợi ba tiếng, quả nhiên thấy một chiếc xe nhỏ màu đen mang biển số “Đống Tinh XXXX” đi tới. Tiểu Trùng quốc không có văn hóa của chính mình, văn hóa của họ là được lưu truyền từ Long quốc. Bất kể là văn tự hay y phục đều là nguyên mẫu của Long quốc. Mặc dù sau này được cải biến đi rất nhiều, nhưng một bộ phận văn tự của Long quốc vẫn được lưu lại tới ngày nay, bởi vậy ở mọi nơi ở Tiểu Trùng quốc vẫn có thể bắt gặp văn tự của Long quốc. Tất nhiên biển số có hai “Đống Tinh” này cũng không hề khác văn tự của Long quốc, cho nên Mười Một liếc mắt một cái đã biết đâu là xe của Trương Thiện.

Mười Một chậm rãi bước tới chiếc xe, hình như Trương Thiện ở bên cũng đã thấy Mười Một. tốc độ càng ngày càng chậm đi tới đối diện với hắn. Mười Một đi tới bên cạnh xe trực tiếp mở cửa vào trong, trong xe chỉ có một mình Trương Thiện, sau khi Mười Một ngồi vào trong hắn lập tức tăng tốc rời đi.

Trương thiện một tay nắm lấy vô- lăng, tay kia chỉ về ghế phía sau, nói: “Đây là Lãnh Dạ tiền sinh muốn chúng tôi chuyển giao cho ngài.

Mười Một quay đầu nhìn về ghế sau. Bên trên có đặt một túi du lịch màu đen. Hắn lấy túi từ phía ghế sau lên mở ra nhìn một chút, bên trong đều là trang bị của hắn. Hai khẩu súng lục, vài quả lựu đạn đặc chế và một vài thứ linh tinh lấy từ chỗ của tiến sĩ điên. Hắn giắt hai khẩu súng lục vào bên hông, ném cái túi du lịch về phía ghế sau, mở miệng hỏi: “Bọn họ thế nào?”

“Rất tốt.” Trương Thiện lái xe ở bên đáp: “Bọn họ trở về cứu một nhóm hacker, có mười người tới, trong đó có mấy người bị thương. Tuy nhiên Lãnh tiên tinh và Hầu tử tiên sinh đều không làm sao, ông chủ đã an bài họ về nước rồi. Nghe Lãnh Dạ tiên sinh nói bọn họ bị vây ở Tiểu Bản, sau đó Tiểu Bản phát sinh bạo động. Bọn họ thừa dịp hỗn loạn mới trốn ra được.”

“Ừm.” Mười Một hừ một tiếng, lại hỏi tiếp: “Chúng ta đi đâu đây?”

Trương Thiện đáp: “Chúng ta có một con tàu chở hàng buôn bán với nước ngoài chuẩn bị chuyển hàng tới Long quốc. Hiện tại đang ở cảng Quần Dương.”

Cảng Quần Dương là một thành phố ven biển, cách Trùng Lâm cũng không xa lắm, ước chừng hai người đi một tiếng là có thể tới nơi. Sau khi Trương Thiện nói xong, Mười Một liền không nói gì nữa, tựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần. Hai ngày nay hắn đã tiêu hao rất nhiều thể lực rồi, cần phải nghỉ ngơi khôi phục một chút cho tốt.

Trương thiện tựa hồ cũng ý thức được lúc này trách nhiệm rất trọng yếu, dọc theo đường đi không lên tiếng quấy rầy Mười Một mà lái xe rất nghiêm chỉnh.

Sau khi xe ra khỏi trạm kiểm soát phương tiện thành phố, lượng xe cộ và người đi đường dần dần ít hơn, đi thêm một đoạn đường tiến vào núi thì cơ hồ rất khó gặp các xe khác. Hai bên đường đều là núi rừng, có chút tư vị của lái xe trong rừng.

Sơn đạo quanh có khúc khuỷu rất khó đi. Một bên đường hẹp là rừng núi, bên kia là vách núi, cho nên Trương Thiện cũng càng thêm cẩn thận.

Trương Thiện dụi dụi mắt, lầm bầm một tiếng, không biết là đang nói gì. Sau đó anh mắt nhìn về kính chiếu hậu ở bên ngòai, nhìn thấy một chiếch xe ở phía sau đang đuổi theo rất nhanh. Hắn cho xe nép vào phía trong nhường đường cho xe kia vượt qua. Lúc này Mười Một đột nhiên mở mắt ra, đồng thời hai tay chống vào thành ghế đồng thời hai chân bật nhảy về phía sau, lộn một vòng ngồi ở trên ghế sau.

Cùng lúc đó, “đoàng!” Một tiếng súng nổ vang lên, trên kính phía sau xe xuất hiện một cái lỗ nhỏ, mà trên bề mặt kính cũng đồng thời xuất hiện một cái vết nứt như mạng nệt từ từ lan ra. Của kính phía trước cũng cơ hồ đồng thời bị phá nát. Nhưng không giống với cửa kính ở phía sau chính ở ở trên cửa kính phía trước có một lớp chất lỏng màu đỏ tươi. Trương thiện gục đầu, cả khuôn mặt áp vào vô lăn ở phía trước, gáy và trán của hắn xuất hiện một lỗ máu, đến chết còn đang trợn tròn mắt mà không biết chuyện gì đã xảy ra.

Tay Trương Thiện đảo hướng vô lăng ở phía trước. Nhưng thân thể của hắn đã bắt đàu đảo qua một bên, chiếc xe của hắn đã rời khỏi con đường lao về phía lan can ở bên.

Mười Một một tay nắm theo túi du lịch, chân phía trước dùng sức đạp vào ghế phía trước làm bàn đạp, cả thân thể phá xuyên qua kính chắn phía sau bằng thủy tinh ở phía sau vốn đã đầy vết nứt lao ra ngòai. Cùng lúc đó, hắn nhanh chóng rút ra một khẩu súng ngắn nổ súng về phía chiếc xe đuổi theo ở phía sau, kính chắn phía trước nhất thời cũng xuất hiện những đường nứt dày đặc.

“Oành!” Chiếc xe của Trương Thiện đâm hỏng lan can bay ra ngòai, sau đó rơi xuống vách núi, một lúc sau truyền tới một đợt âm thanh rất lớn, chiếch sẽ đuổi theo phía sau cũng đồng thời phanh lại, bốn bánh xe kéo lê trên mặt đất tạo thành âm thanh chói tai xoay ngang lết về phía Mười Một.

Mười Một tiếp tục nổ súng về phía chiếc xe. Kính chắn phía trước lập tức bị vỡ tan, dường như đồng thời, một nòng súng màu đen từ của kính bên xe kia thò ra hướng về phía hắn.

Mười Một lập tức lăn sang một bên, “đoàng!” Một viên đạn bắn trúng vị trị của hắn lúc trước. Ở khoảng cách gần như thế. Uy lực của súng ngắn rất kinh người, viên đạn bắn xuống nền xi măng, vạch xuống một đường vừa sâu vừa dài, sau đó không biết bay đi đâu mất.

“Đoàng! Đoàng!...” Mười Một vừa lăn xuống đất đã nổ súng liên tiếp vào trong chiếc xe kia, nhưng hắn cũng biết, nhưng viên đạn này không hề bắn trúng đối phương. Rốt cuộc chiếc xe chỉ còn cách Mười Một khoảng cách hơn mười thước, Mười Một không nổ súng nữa, nhưng nòng súng vẫn hướng về bên trong chiếc xe. Người trong xe không nổ súng, cửa chiếc xe mở ra, một thân cảnh cao lớn từ bên trong đi ra.

Đồng tử Mười Một chợt co rút, nhạt giọng nói: “Nguyệt Ảnh.”

Trong xe chỉ có một người, mà người này là lại là thủ trưởng tiền nhiệm của Mười Một. Nhóm sát thủ “Ma Quỷ”, đội trưởng của Ám Dạ Ngũ Tổ, Nguyệt Ảnh.

Nguyệt Ảnh thản nhiên cười với Mười Một, ném khẩu súng ngắm trong tay sang một Mười Một, dùng con mắt ngưng trọng nhìn Mười Một, thanh âm đầy hấp dẫn nói: “Đã lâu không gặp, Mười Một.”

Họng súng trong tay Mười Một nhằm ngay vào Nguyệt Ảnh, nói: “Ta không nghĩ ngươi cũng tới.”

Nguyệt Ảnh đối mặt với Mười Một đang có thể nổ súng bất cứ lúc nào, nhưng lại hoàn toàn chẳng cảm thấy nguy hiểm: “Nhiệm vụ lần này đối với ta rất trọng yếu, ta không đến không được.”

Mười Một nhàn nhạt hỏi: “Giết ta?”

Nguyệt Ảnh cười cười nói: “Ngươi đã biết rồi sao?”

“Đoán thôi.”

Nguyệt Ảnh cười lắc đầu nói: “Bộ dạng của ngươi vẫn như xưa, không thay đổi chút nào.”

Mười Một đánh giá hắn từ trên xuống dưới vài lần, hỏi: “Sao ngươi biết ta ở đây?”

“Cái này còn phải đa ta bằng hữu của ngươi.” Nguyệt Ảnh hai tay để sau lưng đi tới bên bờ vách đá, thò đầu nhìn xuống dưới một chút, chiếc xe của Trương Thiện lúc này đã sớm vỡ tan. Sau đó quay người lại đối diện với Mười Một, nói: “Quả đúng là bằng hữu của ngươi, gặp chúng ta mai phục còn có thể ung dung phản kích, giết hết người của chúng ta rồi mới rút lui. Hừ, đặc biệt là tên tiểu đệ bỏ trốn cùng ngươi, thật sự quá biến thái, cứ dĩ thương bác thương (lấy vết thương đổi vết thương) , không giết sạch đối thủ quyết không chịu rời đi. Còn có tay bắn tỉa cũng rất lợi hại, Mười Một, ngươi kiếm tên bắn tỉa này ở đâu?”

Mười Một không đáp mà hỏi lại: “Vậy ngươi thì sao?”

“Ta ư?” Nguyệt Ảnh nhàn nhạt cười nói: “Ta không ra tay, mặc dù ta có thể giết bọn họ rất dễ dàng, nhưng nhiệm vụ của ta chỉ là ngươi.” Nguyệt Ảnh chỉ tay về phía Mười Một.

Mười Một nhàn nhạt hỏi: ”Ngươi theo dõi bọn họ ư?”

“Đúng vậy.” Nguyệt Ảnh chỉ xuống vách núi nói: “Bọn họ sau khi tiếp xúc với người này được an bài lên một con tàu để rời đi, ta vẫn theo dõi người này, sau đó thì tìm ra ngươi.”

“Sao ngươi không giết bọn hắn?”

Nguyệt Ảnh nhún vai nói: “Nhiệm vụ của ta chỉ là ngươi thôi.”

“Những người khác thì sao?

“Cũng vậy. Nhiệm vụ của ngũ tổ chúng ra chỉ có một, chính là mang thi thể của ngươi trở về. Tuy nhiên nhiều người quá thì dễ dàng lộ hành tung, không bằng để cho bọn họ chết bớt đi, càng làm ngươi mất cảnh giác. Ha ha.”

Mặt Mười Một không chút biểu tình nói: “Vậy thì không còn ngũ tổ nữa rồi.”

“Sai rồi.” Nguyệt Ảnh lắc đầu nói: “Chỉ cần ta còn tồn tại thì ngũ tổ cũng vĩnh viễn tồn tại. Huống hồ, ngũ tổ trừ ngươi và ta thì ngoài ra không có một ai là tinh anh chân chính, không bằng đổ máu sớm một chút.”

Mười Một cười nhạt, chỉ là cười mà da mặt không cười. Sau khi Mười Một gia nhập, bên trong Ám Dạ Ngũ Tổ, kể cả Mười Một và Ảnh Nguyệt tổng cộng có mười lăm người, trước khi Mười Một phản bội nhiệm vụ đã chết đi bảy người, ở Tiểu Bản thì lại bị Mười Một, Lãnh Dạ và Hầu Tử giết chết Cuồng Đao và hai người khác. Lúc này trong ngũ tổ còn lại kể cả Nguyệt Ảnh chỉ còn bốn người. Sau đó số người mai phục Lãnh Dạ và Hầu Tử có ba người, kết quả là ngoại trừ Ảnh Nguyệt thì tất cả đã bị tiêu diệt. Lấy hai đấu ba, chỉ tổn thất một ít hacker không có năng lực chiến đấu, có thể nói Lãnh Dạ và Hầu tử cũng không hề kém thành viên của Ám Dạ ngũ tổ. Tuy nhiên cũng may mắn là lúc ấy Ảnh Nguyệt không ra tay, nếu không kết quả sẽ phải thay đổi rồi.

Mặc dù Mười Một và Ảnh Nguyệt ở cùng một nơi trong khoảng thời gian một năm, nhưng cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Ảnh Nguyệt ra tay, bởi vì cho tới bây giờ Ảnh Nguyệt chưa phải chấp hành nhiệm vụ nào cho mình. Thậm chí hắn cũng không biết rốt cuộc Ảnh Nguyệt là chiến sĩ hệ gì, lúc nãy khi xe đang chạy với tốc độ cao hắn còn có thể dùng súng ngắm được vậy hẳn là có thể xem hắn như tay bắn tỉa, nhưng hắn lại có thể vứt bỏ súng ngắm, tự tin áp sát khoảng cách với Mười Một, hắn dựa vào cái gì mà có thể tự tin như vậy? Một tay bắn tỉa căn bản không có khả năng nào đối mặt trong khỏang cách gần với kẻ cận chiến được, việc đó không khác nào muốn chết.

Mười Một nhìn Ảnh Nguyệt, hỏi: “Nhiệm vụ của Tiêm Nhận chính là cướp lấy nghiên cứu của Sâm Tá Mộc Mộc phải không?”

Nguyệt Ảnh lắc đầu nói: “Đó là việc của bộ phận gián điệp, tổ Tiêm Nhận có nhiệm vụ khác. Tuy nhiên dường như bộ phận gián điệp cũng bị thất bại rồi, tư liệu nghiên cứu đã dược các ngươi mang đi rồi phải không? Ha ha.” Dừng một chút, Ảnh Nguyệt còn nói: “Mười Một, ta phát hiện ra việc ngươi làm ngày càng có tâm cơ đó, cư nhiên biết lợi dụng chuyện này để lôi “Ma Quỷ” xuống nước, là muốn cho Tiểu Trùng quốc chĩa mũi thương về phía ‘Ma Quỷ’ hả?”

Mười Một lạnh nhạt nói: “Trung Quốc có một câu nói, gọi là đục nước béo cò.”

Ảnh Nguyệt bĩu môi nói: “Nghe không hiểu. Tuy nhiên ta thật sự rất bội phục ngươi, mang vụ thảm sát này đổ lên người “Ma quỷ”, buộc chúng ta phải chính diện giao chiến cùng ngươi, còn có thể khiến cho tổ chức và Tiểu Trùng quốc tranh cãi, chiêu này thật đúng là lợi hại. Là ngươi nghĩ ra sao? Hay là còn có người giúp các ngươi bày ra?”

Mười Một không đáp hỏi lại nói: “Còn một vấn đề cuối cùng.”

Nguyệt Ảnh ậm ừ nhún vai một cái.

“Tại sao các ngươi biết ta sẽ đến Tiểu Trùng quốc?”

“Đây là việc của tổ chức, ta cũng không biết. Tuy nhiên có thể nói cho ngươi một chút, chúng ta tới Long quốc chấp hành nhiệm vụ là do tổ chức cố ý tiết lộ ra, mục đích là….”
xem tại t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m
“Đoàng!” Không biết từ khi nào, trên tay Nguyệt Ảnh đã có một khẩu súng ngắn, hắn còn chưa nói xong thì đột nhiện nổ súng về phía Mười Một.

Nguồn: tunghoanh.com/nhan-gian-bang-khi/chuong-161-WRCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận