Nhân Gian Băng Khí Chương 242 : Nhặt phải tên biến thái (hạ)

Chương 242: Nhặt phải tên biến thái (hạ)

Dịch: vo vong

Nguồn: tangthuvien.com



Lời vừa mới dứt thì y đã đột nhiên đưa tay xuống thắt lưng, nhưng nhân mã của đối phương sớm đã chuẩn bị ổn thỏa, khi y vừa có động tác thì bọn chúng đã rút súng ra rồi. Luận về tốc độ, tên trọc đầu càng nhanh hơn, thậm chí là khi Tiểu Đao cùng chưa kịp chạm vào súng thì bọn chúng đã bắn rồi.

Nhưng bọn chúng tuy nhanh, còn có người nhanh hơn.

Ngay khi tên trọc đầu vừa mới có động tác thì Sở Nguyên đã đẩy Diệp Kiếm đang ở bên cạnh ra đằng sau xe, đồng thời bàn chân đạp mạnh xuống đất, dùng tốc độ cực nhanh lao đến bên cạnh thân thể của Tiểu Đao mà đẩy y ra chỗ khác.

Ngay lúc này, tiếng súng của đối phương đã nổ lên, đoàng đoàng đoàng, âm thanh phá vỡ sự tĩnh lặng của trời đêm.



Sở Nguyên dùng chân đạp lên trên cửa xe mà lấy đà nhảy sang một bên để tránh né những đầu đạn bắn tới, nhưng trong đám đầu đạn dày đặc đó vẫn có một viên đã bắn trúng bả vai y. Vai phải của Sở Nguyên văng máu ra tung tóe, nhưng y tựa hồ như không hề phát giác, cứ bay ngang ở trên không trung, đồng thời đưa ngang hai tay đã cầm lấy hai khẩu súng lục lên.

Đoàng đoàng, hai tiếng súng vang lên, liền có hai cái đầu bên phía gã trọc đầu bắn máu tung tóe và ngã xuống phía sau.

Lúc này sau khi Tiểu Đao mới bị Sở Nguyên đẩy sang một bên, y vừa mới ngã xuống mặt đất đã liền lăn người ra sau xe, hai tay đua ra sau rờ rờ một cái thì phát hiện hai khẩu súng đã không còn thấy nữa. Y cũng không khỏi dùng thần tình cổ quái nhìn vào người cũng đang núp ở sau chiếc xe, toàn thân co riums lại mà không ngừng run rẩy – Diệp Kiếm.

Cuộc đọ súng vẫn cứ tiếp tục diễn ra, hai bên đều biết cần phải tốc chiến tốc quyết, nếu không khi cảnh sát đến thì không ai có thể thoát.

Đầu trọc rất lo lắng, nhưng đối phương là kẻ đeo kính đen ban đêm, nhìn chẳng khác gì kẻ mù, chúng tỏ cũng không phải là hạng xoàng. Mỗi một lần y đều dùng những góc độ khéo léo để tránh né những đầu đạn, đồng thời mỗi một khi y bắn ra thì khẳng định là sẽ có một người ngã xuống.

Tên trọc đầu núp ở đằng sau xe, tận mắt chứng kiến phe mình từng người từng người ngã xuống, chỉ trong chớp mắt thời gian thì chỉ còn lại bốn người bao quát cả hắn ta, liền quyết định cứng rắn mà la lên:
"Rút!"

Vừa nói xong thì lạp tức có một thủ hạ lao tới yểm hộ trước thân thể của hắn ta, còn gã trọc dầu cũng từ sau xe mở cửa xe ra mà nhảy vào trong. Nhưng hắn ta vừa mới tới bên hông xe thì lập tức có một khẩu súng băng lãnh dí sát vào đầu của hắn.

Nguyên lai là chỉ trong chớp mắt khi gã đầu trọc chạy sang hông xe thì Sở Nguyên cũng đồng thời dùng tốc độ cực nhanh mà nhảy sang. Y lăng không dùng chân kẹp lấy đầu của một tên thủ hạ rồi thân thể hoành không xoay một vòng, khiến cho gã gãy cổ mà chết. Cùng lúc đó thì y cũng bắn ra hai phát, trong chớp mứt đã tiêu diệt được ha gã thủ hạ cuối cùng. Mọi chuyện đều phát sinh quá nhanh, từ sau xe tới cửa xe cũng chỉ có mấy bước chân, nhưng Sở Nguyên cũng chỉ dùng thời gian mấy bước chân đó mà liên tục giết đi ba người, quả là thần tốc.

Hơn nữa, từ khi trận đọ súng này bắt đầu cho đến hiện tại chỉ kéo dài chưa đến một phút, bên của Sở Nguyên thì không chết lấy một người, nhưng đối phương thì chết sạch.

Tên trọc đầu há to cái miệng ra, dùng ánh mắt chẳng thể tin nổi nhìn vào Sở Nguyên.

Không chỉ là tên đầu trọc, mà ngay cả tiểu Đao đang núp ở phía xa mà quan sát chiến trường cũng há hốc miệng mồm.

Hắn ta có còn là người nữa không đây? Ngay cả Tiểu Đao đã được trải qua sự huấn luyện chuyên nghiệp của quân đội cũng không thể làm được đến trình độ này. Động tác của Sở Nguyên chẳng khác gì lưu thủy hành vân (nước chảy mây trôi), một hơi là xong. Trong quá trình chẳng hề có chút đình trệ nào, động tác tránh né mỗi một lần đều cực kì chuẩn xác, hơn nữa đều có thể tránh trước khi những đầu đạn kia lao tới.

Trong đầu của tiểu Đao chỉ có thể nghĩ tới một dạnh xưng: Thiết Huyết Quân Nhân.

Chỉ có quân nhân chân chính trải qua những trận chiến sinh tử ở trên chiến trường, thụ lấy sự tẩy rửa của máu và súng đạn mới có thể làm đến được trình độ như của Sở Nguyên, có lẽ còn sánh không bằng với Sở Nguyên.

Hắn ta rốt cuộc là ai?

“Đại ca.” Tên trọc đầu giơ hai tay lên, khổ sở mặt mày mà nói: “Tiểu đệ chỉ đùa giỡn với các người mà thôi.”

Sở Nguyên không thèm lí tới tên đầu trọc, mà quay đầu sang Tiểu Đao đang đứng sững ở một bên. Do y mang theo kính đen, nên tiểu Đao không nhìn thấy được nhãn thần của Sở Nguyên, nhưng biết là Sở Nguyên đang thúc dục mình.

Tiểu Đao dùng thần sắc phức tạp nhìn vào Sở Nguyên, sau đó nghiến răng rồi từ sau xe bước ra.

“Đại ca … Tiểu Đao ca ….” Nhìn thấy Tiểu Đao càng lúc càng gần, toàn thân của tên đầu trọc có hơi run run, run rẩy nói: “Em thực sự là chỉ muốn đùa giỡn với mọi người mà thôi, chúng ta đã hợp tác lâu như thế rồi ….”

“Đùa giỡn?” Tiểu Đao nghiến răng tát lên trên mặt cuare tên trọc đầu một cái.

Khả năng là dụng lực quá nặng nên trên trọc đầu đốn thời đứng không vững, đâm sầm đầu vào cửa xe, nhưng hắn ta không dám xoa lấy cái trán và khuôn mặt sưng tấy mà cúi mặt xuống khóc lóc: “Tiểu Đao ca, em … em đáng chết, em bị ma quỷ làm mờ mắt. Em ….” Hắn ta hốt nhiên quỳ xuống đất mà ôm lấy chân của tiểu Đao mà khóc lóc: “Tiểu Đao ca, hãy tha cho em lần này đi, em làm trâu làm ngựa cho anh, em đưa tiền cho anh, tha cho cái mạng chó này của em đi … hu hu … ở nhà em còn có con thơ, em chết rồi nó sẽ không có cơm mà ăn ….”

“Cút!” Tiểu Đao đá hắn ta ra.

Tên đầu trọc sau khi bị dá lắn ra liền quay lại, ôm chắt chân của tiểu Đao mà khóc lóc: “Em trả lại hết tiền cho anh, còn có hàng, hàng ở trong xe. Toàn bộ đều giao hết cho anh, em còn có card, em còn có tiền, toàn bộ đều đưa hết cho anh, Đao ca … tha cho em làn này đi.”

“Cút cái con mẹ mày đi!” Tiểu Đao lại một lần nữa đá văng tên trọc đầu kia ra, nhưng tên đàu trọc lại quay trở lại, Tiểu Đao nắm lấy cổ áo của hắn ta mà kéo đến bên một đống bột phấn.

“Mày không phải là nói muốn ăn hàng hay sao? Tao cho mày ăn!” Tiểu Đao xé một bịch bột phấn ra ròi nhét vào miệng của tên trọc đầu. Tên trọc đầu liều mạng cắn chặt răng lại, tay chân thì cùng vẫy, nhưng tiểu Đao dù sao cũng là dược huấn luyện qua, lực khí của tên trọc đầu không sánh được với y, nên khi bị tiểu Đao dùng lực bóp một cái thì há miệng ra.

“Ăn đi!” Tiểu Đao đem một mớ bột phấn nhét vào trong miệng của tên đầu trọc, miệng của hắn ta bị nhét đầy bột phấn, ngay cả lỗ mũi cũng bị nhét đầy bột trắng. Cả khuôn mặt biến thành một máng trắng xóa, Tiểu Đao vừa nhét vừa hung ác nghiến răng mà nói: “Con mẹ mày, mày ăn đi, tao cho mày ăn!”

Tên trọc đầu đỏ hồng cả mặt, nhưng bị cả bột phấn bao phủ lên nên nhìn không ra sắc mặt. Hắn ta liều mạng đánh vào cánh tay của tiểu Đao, nhưng tay của tên trọc đầu càng lúc càng vô lực, cuối cùng thì toàn thân giật giật mấy cái, hai chân thả lỏng ra, hai tay cũng thả xuống. Miệng và mũi của hắn ta bị nhét đầy phấn nên không thở được, cứ nghẹt thở mà chết.

“Phì!” Tiểu Đao dùng lực đạp lên trên đầu của tên trọc đầu một cái, dùng ống tay áo lau lấy bụi phấn dính lên trên mặt mình mà nói: “Mẹ nó, dám đấu với bọn tao.”

Lúc này thì Diệp Kiếm mới sợ sệt từ đằng sau xe ló đầu ra, nhỏ tiếng nói: “Tiểu Đao ca ….”

Tiểu Đao trừng mắt nhìn hắn ta một cái, mà không nói gì. Sau đó thì nhìn sang Sở Nguyên, rồi đến xe của tên trọc đầu lấy mạt mã đựng tiền và lấy ra một cái va li. Y mở va li ra rồi kiểm tra một chốc, hàng ở bên trong quả nhiên là thứ mà y cần. Xem ra tên đầu trọc quả nhiên là có chuẩn bị mới đến, cố ý mang đến cả hai loại hàng thật và giả, nếu như lần này bản thân mang theo nhân mã cường đại thì hán ta sẽ giao hàng thật. Nhưng khi nhìn thấy đối phương chỉ có ba người, hắn ta nhất thời bị lợi ích làm mờ mắt mà giao ra hàng giả. Nguyên bổn kế hoạch của tên đầu trọc này rất tốt, cũng gần như là đã thành công, nhưng nửa đường lại gặp kẻ ngay cả ban đêm mà cũng mang kính đen, không những khiến cho hắn ta sắp thành lại bại, mà còn bỏ mạng tại nơi này.

Tiểu Đao đem hàng để lên phía sau cốp xe rồi nói: “Lên xe, chúng ta đi mau.”

Diệp Kiếm vội vàng chui vào trong xe, nhưng Sở Nguyên thì lại chầm chậm nhặt lấy mấy khẩu súng ở trên mặt đất, sau đó mới thong thả quay lại. Tiểu Đao nhìn thấy Sở Nguyên lượn súng thì không ngăn cản, cho đến khi Sở Nguyên lên trên xe thì mới khởi động xe mà đi khỏi Mã Đầu.

Gió đêm thanh lãnh thổi qua, trên đường chỉ còn lưu lại ba chiếc xe trống và thi thể khắp trên mặt đất, còn có một mớ bột trắng. Có lẽ sáng sớm ngày mai báo chí sẽ đăng tin: Mua bán bột trắng, xã hội đen trả thù. Hoặc là nhưng dòng chữ đại loại như thế.

Bất quá báo chí có muốn đăng tin tức cũng không có khả năng cho lắm, sảnh sát khẳng định là sẽ mau chóng phong tỏa tin tức, dù sao thì những chuyện như thế này tất nhiên sẽ dẫn tới sự khủng hoảng.

Tiểu Đao cũng không quản nhiều đến thế, ít nhất là lúc đến bọn họ có ba người, đi về cũng vẫn là ba người. Hơn nữa lại là hoàn hảo chủng có chút thương tích, cái thành quả này đúng là kế quả khiến người ta tưởng tượng cũng không được.

Tiểu Đao sau khi khởi động xe chạy thì cứ thỉnh thoảng lại thông qua kính chiếu mà nhìn vào Sở Nguyên đang ngồi ở phía sau.

Sở Nguyên y nhiên vẫn đeo kính đen, nên không nhìn được thần sắc của y. Sau khi y ngồi lên xe thì bắt đầu kiểm tra lại mấy khẩu súng ở trên tay, tựa hồ như rất thích những khẩu súng này.

Còn về Diệp kiếm thì cho đến hiện tại vẫn còn đang run như cầy sấy, dù sao cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với cuộc đọ súng, nên nhất thời cũng khó mà tiếp thụ, đợi đến khi bình tĩnh lại thì không có chuyện gì nữa.

Tiểu Đao từ kính chiếu hậu mà nhìn vào Sở Nguyên, nói: “Cậu ….”

Sở Nguyên thả súng xuống, ngẩng đầu nhìn sang y, Nhưng mục quang bị kính đen che lấy, không biết là nhìn vào ở sau gáy cảu tiểu Đao hay là nhìn vào trong kính chiếu hậu.

Tiểu Đao hỏi: “Ngươi là ai?”

Sở Nguyên lãnh đạm đáp: “Sở Nguyên.”


“Ý ta hỏi là trước đây ngươi đã từng làm gì?”

“Không biết.” Sở Nguyên nói: “Không nhớ nữa.”

Liên quan đến chuyện của Sở Nguyên thì Diệp Kiếm lúc ở kinh thành cũng đã đề cập đến với Quyền ca qua điện thoại, tiểu Đao cũng chỉ biết được Diệp Kiếm đã nhặt được một người mất đi kí ức, hơn nữa người này có vẻ như là một cao thủ. Chỉ là y không ngờ Diệp Kiếm chỉ tùy tiện nhặt được một cao thủ mà lại cao đến trình độ biến thái như thế.

Một người mà chỉ trong thời gian chưa đầy một phút mà đã bắn hạ mười người khác, như thế còn chưa đủ biến thái hay sao?

“Ngươi thụ thương rồi?”

Sở Nguyên nhìn sang bên vai phải, thì thấy y phục trên vai phải có một lỗ do đạn xuyên qua, xung quanh còn có một chút máu. Y xé y phục ra xem xét thì thấy da thịt vẫn trơn láng, chẳng hề có chút vết thương nào: “Không có.”

Tiểu Đao cau mày lại hỏi: “Vết máu đó ….?”

Sở Nguyên vẫn dùng ngữ khí bình đạm nói: “Khả năng là lúc giết người dính phải.”

Tiểu Đao thở dài một hơi nói: “Ngươi thật lợi hại.”

“À.” Sở Nguyên đáp lại một tiếng rồi sau đó tiếp tục cúi đầu chơi với những khẩu súng trên tay.

Tiểu Đao nói: “Đa tạ.”

“À.”

“Ta nợ ngươi một mạng.”

Sở Nguyên ngẩng đầu lên nói: “Lúc đó ta không điịnh cứu anh.”

“Ách …?”

Sở Nguyên chầm chậm nói: “Ta chỉ là cướp lấy súng của anh, nên mới đẩy anh ngã sang một bên mà thôi.”

“….” Tiểu Đao hốt nhiên phát hiện, gã tên là Sở Nguyên này đúng là rất khả ái. Y thở dài một hơn nói: “Dù làm sao đi chăng nữa thì ta cũng nợ ngươi một mạng.”

“Tùy anh thôi.” Sở Nguyên mở một khẩu súng lục 80 ra, kiểm tra lại một chốc rồi ráp lại, sau đó lại tiếp tục cầm ở trên tay mà nghịch.

Tiểu Đao hỏi: “Ngươi thực sự biết chơi súng?”

“Không biết.” Sở Nguyên quan sát khẩu súng lục 80 trên tay, nói: “Khẩu súng này không tệ, nếu như có báng súng thì có thể bắn liên tục, nên chọn hộp đạn mười hoặc hai mươi viên là xứng nhất.”

Tiểu Đao nhìn ra phía sau thông qua kính chiếu hậu với sắc mặt cổ quái, y nói hoàn toàn chính xác, loại súng lục 80 này xác thật là có thể tổ trang thêm báng súng, hơn nữa sau khi tổ trang thêm thì có thể bắn liên tục, tính năng không kém gì loại súng Mooze 7.36 MM. Nhưng những thứ đó thì mọi người trong Long quốc đều biết, nhưng cái gã Sở Nguyên này lại tựa hồ như chưa tùng nghe qua vậy.

Sở Nguyên hốt nhiên tựa như nghĩ tới điều gì, mở miệng nói: “Đây là loại súng lục 80 được làm từ Long quốc?”

“Ách ….” Tiểu Đao trợn tròn con mắt ra, nhìn vào hình ảnh Sở Nguyên trên kính chẳng khác gì nhìn quái vật.

“Kì quái.” Sở Nguyên hơi cau mày lại nói: “Ta chưa tùng nhìn thấy loại súng này nhưng tại sao trong đầu lại đột nhiên hiện ra những dữ liệu chi tiết về nó?”

Cơ thịt trên mặt của tiểu Đao giật giật mấy cái, ngữ khí có chút khô khan đáp: “Trước đây ngươi có từng được huấn luyện trong bộ đội?”

“Bộ đội?” Sở Nguyên nghĩ một lát rồi lắc đầu đáp: “Không biết.”

Tiểu Đao thở dài một hơi, y không biết là cái gã Sở Nguyên này ngốc thật hay ngốc giả, nhưng y biết một chuyện, đó là bản than nợ Sở Nguyên một mạng. Như quả không phải là sở nguyên, thì hôm nay ba người bọn họ dều phải nằm ở chỗ vừa nãy rồi.

Lúc này thì Sở Nguyên hốt nhiên ngảng đầu lên hỏi: “Có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Tiểu Đao gật đầu đáp: “Chuyện gì?”

“Anh tại sao lại rút súng ra?”
nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m
Tiểu Đao sững sờ nói: “Cái gì?”

“Rõ ràng biết đối phương đã có chuẩn bị, tại sao còn muốn rút súng?”

Tiểu Đao lúc này mới biết được Sở Nguyên muốn hỏi y, tại sao khi đối diện với đám người trọc đầu, rõ ràng biết là bản thân sẽ chết mà y lại không thèm để ý đến mọi chuyện mà rút súng ra phản kích. Y cười khổ nói: “Không rút súng thì có thể sống hay sao?”

Sở Nguyên chầm chậm nói: “Nhưng khi rút súng ra thì chết chắc.”

Tiểu Đao lắc đầu nói: “Ngươi không hiểu đâu, rất nhiều chuyện rõ ràng là biết bản thân chắc chắn là sẽ chết, nhưng vẫn phải làm. Đó là lời thề của quân nhân.”

Sở Nguyên khịt mũi nói: “Là ngu xuẩn. Rõ ràng biết là chét chắc mà còn đi tống tử thì chắc chắn là ngu xuẩn.”

Tiểu Đao cười khổ một cái nhưng không tiếp tục giải thích, nếu như đổi sang là Diệp Kiếm hay người khác mắng y ngu xuẩn xuẩn thì y chắc chắn sẽ rất tức giận. Nhưng đối diện với Sở Nguyên thì không được, trước tiên không nói đến chuyện y có đánh lại kẻ biến thái như Sở Nguyên hay không, mà y còn nợ người ta một mạng.

Lúc này thì chứng trạng run rẩy của Diệp Kiếm đã bắt đầu giảm nhẹ xuống.

Tiểu Đao liếc sang y mọt cái, nói: “Tỉnh táo lại rồi à?”

Diệp Kiếm cười khổ một cái, trong nhãn thần còn có chút mơ màng, nhẹ cắn môi một cái rồi nói: “Đáng chết, em xuýt chút nữa là đã chết ở đó rồi.”

Tiểu Đao mĩm cười một cái rồi nói: “Thường thôi, hành trình của chúng ta thì sớm cần phải có sự chuẩn bị tâm lý, vì sớm muộn gì cũng có ngày phải chết như thế.”

“Sớm muộn gì cũng phải chết ….” Sở Nguyên ngồi ở sau lẩm bẩm, cúi đầu xuống nhìn vào hai tay.

Diệp Kiếm cười khổ: “Đao ca, em không bị đánh chết, mà suýt chút nữa là bị dọa chết.”

“Ừm.” Tiểu Đao hướng về phía sau mà mở miệng nói: “Đa tạ bằng hữu của em đi, không có cậy ta thì chúng ta chết chắc rồi.”

Diệp Kiếm có chút phức tạp nhìn sàng Sở Nguyên, một lúc lâu sau mới nói: “Cái này … đa tạ.”

“À.”

Diệp Kiếm nói xong thì co người lại mà dựa vào ghế xe, hai tay không ngừng xoa xoa vào nhau, trông cái bộ dạng có vẻ như rất là lạnh. Cách một đoạnthời gian thì lại run nhẹ lên một cái.

Tiểu Đao tiếp tục lái xe, còn Sở Nguyên thì sau khi kiểm tra toàn bộ mấy khẩu súng kia thì chọn lấy hai khẩu mà để lên trên người, những khẩu còn lại thì để sang một bên, sau đó thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Sau khi chiếc xe đi đến đường cao tốc thì mau chóng biến mất trong màn đêm.

Nguồn: tunghoanh.com/nhan-gian-bang-khi/chuong-242-6TCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận