Nhân Gian Băng Khí Chương 316 : Hắc Ám Thập Tự xuất kích (Hạ)

Chương 316: Hắc Ám Thập Tự xuất kích (Hạ)

Dịch: froge123

Nguồn: tangthuvien.com


Trong phòng tối.

“Phanh phanh phanh phanh” Thanh âm vang lên liên tiếp không dứt, hình như có người đang chơi bóng rổ, tiết tấu ngày càng nhanh hơn, tốc độ vang lên ngày càng nhanh, giống như có người gõ trống, và càng gõ càng nhanh, nhưng là ẩn chứa trong đó một tiết tấu.

Gian phòng này vốn là thư phòng, được Mười Một cải tảo qua, hoàn toàn phong kin hết, cho nên nơi này trở thành một gian phòng tối,nếu không bật đèn thì dù có đưa tay lên trước mắt cũng không thấy gì. Trong phòng tối có rất nhiều quả bóng treo trên trần nhà, các quả bóng này đang di chuyển qua lại rất nhanh va đập vào nhau phát ra những âm thanh như đánh trống. Giờ phút này nhờ ngọn đèn bên trong, Vịt Bầu cùng Lãnh Dạ đứng ở ngoài cửa trợn mắt, há mồm mà qua sa



Mười Một đang nhảy liên tục tránh né các quả cầu, mắt vẫn chăm chú quan sát các quả cầu đang di chuyển xé gió. Giác quan của hắn nhạy bén hơn hẳn thường nhân, cẩm nhận được tốc độ và phương hướng của các quả đánh về phía mình.

Ba mươi quả cầu từ bốn phương tám hướng cứ hướng về phía Mười Một lao tới liên tiếp, mà Mười Một tựa như có thể biết rõ hết tất cả mọi thứ xung quanh, không cần quan sát cũng có thể biết rõ phương vị của các quả cầu, từ đó đưa tay đánh ra ngăn cản, thỉnh thoảng lại dùng chân đón đỡ. Mỗi quyền hoặc thối đều làm cho một quả bóng văng ngược trở ra, quả cầu bị đánh bay ngược ra nhưng lại không có bất kỳ một quả cầu nào khác ngăn trở, cứ thế bay ra thật xa, lúc nó bay ngược trở lại thì tốc độ cùng độ trầm trọng cũng tăng thêm. Mà quyền cước Mười Một đánh ra cũng ngày càng nhanh hơn, mạnh hơn.Cuối cùng nhìn không rõ được những quả bóng cùng tay của Mười Một nữa, chỉ thấy có một người đứng ở giữa sân, cùng với những dải màu đỏ du chuyển không ngừng truyền ra âm thanh “Hô hô”.

“Chết tiệt!” Lãnh Dạ nhìn thoáng qua đồng hồ thầm nói:
- Mười ba phuát rồi, hắn đúng là không phải con người. ta nhiều nhất cũng chỉ có thể kiên trì bảy phút thôi.

“Ưc!” Vịt Bầu cũng cố nuốt ực một cái nói:
- Lãnh Dạ đại ca, ngươi vậy cũng là rất lựoi hại rồi, ta nhiều nhất cũng chỉ kiên trì được mười bảy giây thôi, nhưng mà trong tình huống đèn sang, mắt có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai hắn cười khổ nói:
- Cái này không giống, ngươi dù sao cũng là mới bắt đầu luyện tập. Ta đây từ nhỏ đã luyện tập như thế này, hơn nữa tại bảy phút thì tốc độ so với hắn cũng chậm hơn, nhìn hắn xem, với tốc độ đó ta nhiều lắm là kiên trì được năm phút thôi. truyện copy từ tunghoanh.com
Lãnh dạ lắc lắc đầu, cảm thán nói:
- Ký sanh du, hà sanh lượng.
(Câu này ý là đã sinh Chu Du còn sinh Gia Cát Lượng làm gì. Ý nghĩa thế nào mọi người chắc rõ rồi.)

Lúc này giữa sân Mười Một vẫn không hề di động, các quả cầu bên người tốc độ đã nhanh đến mức mắt thường không còn nhìn rõ, từ bốn phương tám hướng đánh về phía hắn. Mặc dù như vậy Mười Một vẫn dùng hai tay ngăn cản, không hề né tránh. Hai người ở đây có Lãnh Dạ cỡng có thể nhìn thấy rõ được tình huống bên trong, còn Vịt Bầu căn bản không có thấy được quỹ đạo của các quả bóng. Nào là Mười Một quyền liên tục đánh ra không ngừng vào các quả cầu tạo ra âm thanh “Phanh Phanh Phanh”, cùng với các quả cầu văng ra rồi bay ngược trở lại tạo thành âm thanh “Hô hô” khi ma sát với không khí.

Vịt Bầu hoàn toàn ngơ ngẩn, hắn có thể đoán được tốc độ này có ý nghĩa gì. Bở vì lúc Mười Một mất tích, ngoại trừ theo lời Mười Một chiếu cố mẹ con Nguyễn Thanh Ngữ cùng trông nhà cho Mười Một. Phần lớn thời gian là tập luyện theo những gì mà Mười Một hướng dẫn. Mười Một mấ tích nửa năm qua, Vịt Bầu mỗi ngày đều kiên trì huấn luyện, hơn nữa mỗi lần đều là huấn luyện đến kiệt sức mới chịu nghỉ ngơi. Mà đối với các quả bóng trong gian phòng này hắn cũng bắt đầu luyện tập từ nửa năm trước, bởi vì không biết những quả cầu này là dùng trong tình huống không thấy gì mà luyện tạp, cho nên hắn ở đây bật đèn, luyện tập dùng mắt quan sát. Vừa mới bắt đầu hắn mới đẩy một quả cầu đi liền bị mấy quả cầu khác quần đảo đến luống cuống chân tay, mà thời gian một giây cũng không chịu nổi. Cho tới bây giờ hắn có thể miễn cưỡng kiên trì mười bẩy giây, nhưng mà mười bẩy giây này trong mắt Lãnh Dạ không tính là gì chứ đừng nói là so với Mười Một.

Bở vì tốc độ các quả banh bay ra ngoài càng nhanh, thì tốc độ quay lại càng nhanh, những quả bóng này được sắp xếp một cách đặc biệt. Lực đánh vào càn lớn, thì lực trở về cũng đồng dạng kinh người. Cho nên Vịt Bầu căn bản không dám dùng sức, nếu không các quả bóng này dủ sức đánh cho hắn đến dậy không nổi, nếu bị đánh nhiều quá sợ rằng ngay cả xương cốt cũng bị đoạn liệt.

Lãnh Dạ với tốc độ cả quả bóng bay chỉ cần bằng một nửa cũng đã rất kinh người. Mà Mười Một mỗi quyền đánh ra, mỗi quả bóng đều bay đến gần chạm vào trần nhà rồi mới quay lại. tốc độ cùng lực độ đều mạnh vô cùng. Bởi vậy Lãnh Dạ mới nói với tốc độ này sợ rằng hắn chỉ có thể kiên trì năm phút, mà đây là hắn đoán chừng thôi chứ nếu thật sự thì có thể chịu được năm phút hay không cũng là một vẫn đề.

Đây mới chính thức là một người chuyên về cận chiến, đối với loại cận chiến nửa mùa như Lãnh Dạ căn bản không thể chống lại. Đến bây giờ, hắn mới hiểu rõ được chân chính thực lực cận chiến của Mười kinh khủng đến mực nào.

Trong phòng, những quả bóng như lưu tinh, không thấy rõ bóng cùng tay của Mười Một nữa. Chỉ thấy tay cùng thân thể múa may bảo vệ cho thân thể không bị bóng đánh vào. Đột nhiên Mười Một biến quyền thầnh chưởng. Dùng tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được bắt lấy các quả bóng, làm cho các quả bóng vốn đang di chuyển rất nhanh nhưng lại bị chặn lại đứng im hoàn toàn bất động. Chỉ trong nháy mắt công phu, tất cả bóng đang bay đều bị Mười Một dùng tay làm cho hoàn toàn đứng lại. Vịt Bầu căn bản không hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong đó, nhưng Lãnh Dạ thì hiểu rất rõ, hắn cảm thấy toàn lạnh cả người. Dùng tay không bắt lại những quả bóng đang bay với tốc độ kinh người? Nhưng lại như rất nhẹ nhàng, người này vẫn còn là người sao? (Đã kêu là người này rồi còn hỏi còn là người không =.=’’ Lãnh Dạ bị dọa đến loạn rồi)

Những quả bóng đang bay với tốc độ rất nhanh, mà những quả bóng này tốc độ lại bất đồng, tỷ như một người có thể dùng tay để chặn lại một chiếc xe đang lăn rất chậm, nếu xe không có ai lái thì có thể chặn lại hoàn toàn, nhưng mà cái tốc độ di chuyển của xe sẽ đi đâu đây? Cho dù là không có đạp ga, thì xe cũng có một lực đán xuống, tính trên trọng lực của xe kết hợp với lực do quán tính gây ra khi bị dừng dột ngột sẽ tạo nên một xung lực đủ để làm cho xương cổ tay bị chấn thương. Nhưng nếu lấy hình ảnh một con chim nhỏ đang bay đập vào một máy bay với tốc độ cao, thì chim nhỏ có thể gây ra một cái lỗ ở trên thân máy bay,nếu là tử đạn với tốc độ bay kinh khủng của nó dù trọng lượng không bao nhiêu nhưng bù lại bằng độ cứng và tốc độ cũng đủ khiến cho người ta khiếp sợ. Những quả cầu này tuy tốc độ không bằng tử đạn nhưng được đắc chế nâng cao cường lực, nếu đạt tới tốc độ nhát định, Lãnh Dạ cũng không dám tùy tiện đón đỡ. Chỉ đối với tốc độ bằng một nửa tốc độ của Mười Một bây giờ, hắn cũng không có khả năng đón dỡ liên tiếp, nếu không tay quả thật không chịu nổi lực phản chấn. Lãnh Dạ đã thế thì Vịt Bầu cũng không cần phải nói nhiều … không có khả năng tiếp nhận lực đánh mạnh đến mức này. Mười Một không chỉ có khả năng đón đỡ mà còn có thể dùng tay chặn lại, khiến cho quả cầu hoàn toàn đứng yên. Lãnh Dạ còn không bị chấn kinh sao?

“Ba ba ba ba!” Một loạt các tiếng va chạm vang lên, Lãnh Dạ kinh nghạc nhìn sự việc đang diễn ra trước mắt. Mà Vịt Bầu thì kêu lớn:
- Lão Đại thật là tuyệt!

Mười Một liếc mắc nhìn ra, trực tiếp đi về phía hai người, đi qua hai người ra khỏi gian phòng.
- Từ hôm nay bắt đâu luyện tập mà không bật đèn.



“Ách?” Phì Áp cả kinh hỏi lại:
- Không bật đèn?
Bật đèn luyện tập hắn đã rất miễn cưỡng rồi, giờ không bật sợ rằng ngay cả một quả bóng hắn cũng không đón đỡ được. Vịt Bầu nhìn về phía Lãnh Dạ, ánh mắt lộ vẻ mong mỏi, như là van xin Lãnh Dạ dạy cho hắn một chút kỹ thuật.

Lãnh Dạ như nhìn ra được ý nghĩ của hắn, an ủi nói:
- Long Quốc có câu “Mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng” Có khi lỗ tai nghe còn chính xác hơn so với những gì mắt nhìn thấy. Cũng giống như nếu ta từ phía sau công kích ngươi, chờ ngươi quay đầu lại quan sát thì không còn kịp nữa rồi, thay vào đó dùng tai nghe và phản ứng thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Lãnh Dạ lại chỉ vào những quả bóng bên trong nói:
- Đây là bóng dùng cho huấn luyện chuyên nghiệp. Cường độ so với huấn luyện bình thường cao hơn vài lần, đối với ngươi quả có hơi miễn cưỡng, nhưng cố gắng chống đỡ cũng là tốt rồi. Dùng nó huấn luyện cảm giác lực, phản ứng, cùng tốc độ một cách tổng hợp. Nếu ngươi trong trạng thái không nhìn thấy mà có thể kiên trì chừng nửa phút là có thể coi thành công rồi, tiếp đó chính là kinh nghiệm, ngươi hiểu chưa?

Vịt Bầu gãi gãi đầu xấu hổ cười nói:
- Cũng chỉ biết cố gắng hết mình mà thôi.

Lãnh Dạ thở dài, quay đầu nhìn theo Mười Một vừa đi ra ngoài. Khi Mười Một vừa đi qua sát bên người lúc nãy, hắn thấy Mười Một hề đỏ mặt hay thở dốc, không có biểu hiện gì là đạt tới cực hạn, điều này cho thấy rằng Mười Một vẫn còn chưa có xuất toàn lực, nếu hắn toàn lực xuất ra có lẽ có thể kiên chí bao lâu đây? Nửa giờ? Một giờ? Lãnh Dạ không dám tiếp tục tưởng tượng, bởi vì nó quá kinh khủng.

Luyện với những quả cầu này đòi hỏi thân thể phải phối hợp một cách toàn diện trong đó, khả năng phản ứng cùng với các giác quan đều phải đạt tới một mức độ rất cao, như vậy khiến cho tinh thần cũng thể lực tiêu hao rất nhiều. Phải luôn giữ bản thân trong trạng thái bình tĩnh, không được khẩn trương, với mỗi quyền đánh ra đều phải hoàn hảo kiểm soát…. Trong tình huống này, tiêu hao thể lực cùng tinh thần không phải người thường có thể hiểu được, chứ đừng nói đến cánh tay đánh ra liên tục, chịu lực phản chấn của các quả bóng.

Dĩ nhiên, Lãnh Dạ nói là kiên trì bảy phút là trong tình huống là khôn để quả cầu nào đánh vào người, nếu chấp nhận để cầu đánh vào người, hắn cũng có thể kiên trì bốn năm giờ mới tới cực hạn. Nhưng khả năng kiên trì của Mười Một nhiều ít bao nhiêu? Lãnh Dạ căn bản không thể nhìn thấu tên biến thái này.

Lãnh Dã thật sự nhìn không thấu Mười Một.

Mười Một đeo tai nghe vào, khi huấn luyện hắn tháo tai nghe xuống để có thể nghe được rõ ràng.

- Cuồng Triều.
Mười Một rót một ly nước, một hơi uống cạn, hỏi:
- Mọi chuyện thế nào rồi?

Cuồng Triều than:
- Sáu ngày rồi không có tin tức gì mới về bọn họ.

Mười Một cùng Lãnh Dạ ở đây đã sáu ngày, trong thời gian này ngay cả Nguyễn Thanh Ngữ ở cách vách cũng không hề hay biết Mười Một đang ở bên cạnh giám thị nhất cử nhất động của mình.

- Long Hồn sao rồi?

- Không biết, ta vẫn không có phát hiện gì về người của Long Hồn.

Mười Một đặt ly nước không xuống hỏi:
- Walter sao rồi?

- Hắn bây giờ ở khu ngoại ô phía tây. Ai, ta thật sự không hiểu, tại sao chúng ta chỉ giám thị màkhông trực tiếp gặp hắn?

Mười Một nói ngắn gọn:
- Chưa tới lúc.

- Được rồi, ngươi là Lão Đại, chúng ta nghe ngươi.
Cuồng Triều ngữ khí rất bất mãn. Cái này cũng khó trách hắn, dù sao hắn cũng rất là mệt mỏi, phải liên tục theo dõi một người trong 24/24 quả thật rất mệt mõi. Đổi lại nếu là ai cũng đều bất mãn, nhưng Cuồng Triều cũng không phải trách cứ Mười Một mà chỉ là phát tiết một chút thôi.

- Ngươi sợ Walter đột nhiên thất tung sẽ làm họ nghi ngờ chúng ta?
Thanh âm của Lãnh Dạ vang lên từ phía sau Mười Một.

Mười Một không có quay đầu lại, từ lúc Lãnh Dạ tiến vào thì hắn đã nghe thấy rồi.

Lãnh Dạ cũng cầm một ly nước lên, chậm rãi uống nói:
- Ngươi không nghĩ đến việc Walter rơi vào tay bọn họ, thì hai kẻ chúng ta vẫn là người bị nghi ngờ nhiều nhất. Đúng là nan đề mà.

Mười Một đạm thanh nói:
- Họ đến giờ vẫn không có bắt Walter hay chính là đang kiểm tra.

Lãnh Dạ cười nói:
- Nhưng nếu bọn họ mất kiên nhẫn, bất cứ lúc nào cũng có thể xuống tay với hắn, đến lúc đó không còn khả năng cứu hắn nữa.

Mười Một không nói nữa.

Lãnh Dạ đột nhiên nói:
- Được rồi, ngươi nghĩ nếu chúng ta hai người đột nhiên mất tích, Long Hồn sẽ phản ứng thế nào?

Mười Một liếc mắt nhìn hắn không trả lời mà lại nói:
- Gọi Vịt Bầu qua đây.

“A a.” Lãnh Dạ cuoiwf nói:
- Ngươi rốt cuộc cũng nhịn kông được, ta còn tưởng rằng người không nghĩ ra được chiêu này.

Từ trong tai nghe vang lên tiếng của Cuồng Triều:
- Chiêu gì?

Đáng tiếc Lãnh Dạ không có nghe được, mà Mười Một cũng không có nói gì.

Sau một lát, LÃnh Dạ cười to đi đến bên gian phòng tập, thấy Phì Áp từ trong phòng đi ra, cả người bị đánh bầm dập thì cuoiwf lớn nói:
- Ai nha. Ta cười đến đau bụng mất thôi, ngươi bị đánh đến mức bầm dập đến mức này a.

Phì Áp ủy khuất nói:
- Lãnh Dạ đại ca, ta không thấy gì cả.

Lãnh Dạ nhéo nhéo lỗ tai Vịt Bầu, cười nói:
- Không phải bảo ngươi phải dùng lỗ tai mà nghe rồi sao.

- Ta nghe không được, chỉ nghe thấy rất nhiều tiếng gió mà thôi.

- Ha ha. Con vịt ngốc. Cho nên mới bảo ngươi trước tiên luyện tập, phải tập từ tiếng gió có thể xác định được phương hướng của các quả bóng.

- Vịt Bầu.
Mười Một lãnh đạm cắt lời Lãnh Dạ.

Vịt Bầu tiến lên hai bước nói:
- Lão Đại.

- Kêu bằng hữu của người tìm một người.

Lãnh Dạ nói thêm vào:
- Tốt nhất là bằng hữu tốt nhất của ngươi, cùng ngươi không có quan hệ gì. Còn có ngươi không có tự mình ra mặt.

Phì Áp ngơ ngác nhìn Lãnh Dạ và Mười Một, không hiểu bọn họ đang nói gì.

Mười Một nói:
- Để cho hắn giúp ta tìm một người, sau khi tìm được người thì nói với người đó tối nay, tại đường Tây Bắc, sẽ có người gặp hắn.

Vịt Bầu gật đầu, lại hỏi:
- Tìm ai? Hắn ở đâu?

Mười Một bỏ tai nghe xuống nói:
- Cuồng Triều sẽ nói cho người biết, mặt khác ngươi tới nhà Hầu Tử lấy mấy thứ đồ vật.

Lãnh Dạ vỗ vỗ vai Vịt Bầu nói:
- Cẩn thận một chút, có thể có người sẽ theo dõi ngươi, đừng đẻ họ phát hiện.

Phì Áp vỗ vỗ ngực nói:
- Yên tâm đi, muốn đi theo ta không phải dễ dàng đâu.

Lãnh Dạ cười nói:
- Theo dõi ngươi có thể là một nhóm cao thủ, đừng quá tự đại, mà coi thường.

Vịt Bật gật đầu nói:
- Hiểu rồi, Lão Đại, ta bây giờ đi luôn a?

Mười Một gật đầu.

Đêm khuya, ba giờ sang tại đường Tây Bắc.

Một người tóc vàng, chính là Walter, đo tới cuối con đường, rồi quay trở lại, cứ như thế tới lui bốn năm giờ đồng hồ. Hôm nay trong lúc đang đi trên đường có một thiếu niên đi ngang qua và nói với hắn:
- Hôm nay, ba giờ sáng, đường Tây Bắc người ngươi muốn gặp sẽ tìm ngươi.

Walter cả kinh, lúc định thần lại thì thiếu niên đã chạy xa rồi.

Người mình muồn tìm? Chả lẽ là hắn? Mặc dù không dám chắc, nhưng vẫn có một chút hy vọng, hắn khổ sở tìm kiếm người này đã hơn nửa năm. Lúc này có chút hy vọng, làm sao lại không nắm lấy. Cho nên Walter lập tức từ ngoại ô phía Tây chạy tới đường Đông Bắc, nửa nam thời gian này hắn đã đi khắp nơi ở kinh thanh, mỗi cái ngã tư đường đều thập phần quen thuộc, cho nên biết rõ đường Tây Bắc nổi danh là phố bán rong. Từ ngoại ô phía Tây đi bộ đên Tây Bắc thì trờ đã bắt đầu sang, trên đường các quầy bán hàng đã sớm dọn dẹp rồi, đường cũng trở nên vắng lặng, chỉ còn vài bóng người đi lại. Walter không biết đối phương hẹn tại nơi nào trên đường Tây Bắc nên đành đi từ đầu đường đến cuối đường rồi quay ngược trở lại. Khó khăn lắm mới đợi được đến ba giờ sáng, nhưng mà người hắn đợi đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

Đột nhiên có người gọi hắn:
- Walter
Làm hắn giật mình, cảm thấy chính là thanh âm lạnh lung, không có chút tình cảm nào mà hắn ngay cả trong mở cũng nhớ kỹ.

Walter chậm rãi xoay người lại, thấy có một bóng đen đang đứng khuất trong bóng tối, chỉ nhờ có ánh sáng của đèn đường là phân biệt được một chút, chính là người mà nửa năm nay hắn vất vả tìm kiếm.

Walter nhe run rẩy, từ khóe máy xuất hiện dòng nước mắt trong suốt:
- Sở Nguyên đại ca?

Mười Một tiến lên vài bước, tiến lên một chút để hắn có thể nhìn rõ hơn rồi nói:
- Đi theo ta.
Nói xong liền trực tiếp đi vào một ngỏ nhỏ ở bên cạnh.

Walter không kịp gạt nước mắt, vội vả đi theo sau. Dọc đường, Mười Một không hề nói lời nào, ngoặt trái rẻ phải một hồi, không hề có ánh đèn, chỉ dựa vào ánh trăng mà miễn cưỡng thấy được hoàn cảnh xung quanh. Walter thủy chung vẫn đi sát phía sau, cho đến khi Mười Một dừng lại.

Đợi Mười Một dừng lại, Walter mới kích động nhẹ nói:
- Sở Nguyên đại ca……

- Walter.
Mười Một ngắt nời nói:
- Việc của Lang Nha ta biết rồi, Carlos và Moira đâu?

Walter cúi đầu, trong mắt rưng rưng, nói trong giọng có lẫn tiếng nấc:
- Chú đã chết, chị của ta cùng ta mất liên lạc, đến giờ vẫn chưa tìm được nàng……
Hắn xoa xoa con mắt ngước đầu lên nói:
- Tại những người đó tới, chú ta để ta cùng chị ta tới Long Quốc tìm ngươi. Sau trên đường bị người ta đuổi bắt, ta cùng chị ta chia ra. Ta……ta…..”
Nói đến đây Walter khóc òa lên, không nói tiếp được

- Bọn họ là ai?

Walter trong mắt tràn ngập hận thù, cắn chặt răng, căm giận nói một câu:
- Ma Quỷ! Kẻ truy đuổi bọn ta chính là Hoàng Phong tổ, Hông Hạt tổ của Ma Quỷ. Cón có sát thủ của Ám Dạ tổ.

Ở Ma Quỷ, một đội lính đánh thuê hoặc một nhóm chuyên về một bộ môn thì được gọi là một tổ, bên trong lại phân ra nhiều tiểu tổ. Như Mười Một trước đây thuộc Ám Dạ ngũ tổ là một tiểu tổ thuộc Ám Dạ tổ. Mà Hầu Tử từng thuộc tổ chín của Hoàng Phong Tổ. Nếu vận dụng toàn bộ một tổ xuất động thì tình hình chiến đấu quả thật rất kịch liệt, mà lần này xuất liền bốn tổ, trong đó còn có một tổ sát thủ nói rõ rằng lần này diệt Lang Nha, Ma Quỷ không quan tâm đến tổn thất.

- Sở Nguyên đại ca.
Walter nấc nhẹ nói:
- Chú ta nói ngươi ở tại thủ đô Long Quốc, nửa năm nay ta tìm ngươi rất khổ sở.

- Uhm. – Mười Một nói – Nửa năm nay ta trà trộn vào Long Hồn của Long Quốc, không thể liên lạc với bên ngoài, cho nên không biết về chuyện của ngươi. Lần này vừa ra liền lập tức tìm ngươi.

Walter gật đầu nói:
- Sở Nguyên đại ca. Ta biết ngươi rất có bản lãnh. Xin ngươi hãy giúp ta báo thù, ta……”

- Walter.
Mười Một tới trước mắt Walter, nhìn thẳng vào mắt hắn nói:
- Ta cũng có thù vời Ma Quỷ.

Những lời này không hề sai, cuộc chiến giữa hắn và Ma Quỷ là không thể tránh khỏi, chỉ còn là vấn đề thời gian.

Walter vẫn còn kích động, hay chính là đau thương, thỉnh thoảng lại lấy tay lau nước mắt, nói không ra lời. Nửa năm nay lưu lãng, nửa năm cục khổ, hắn đã phải rất nhẫn nại, trải qua nửa năm ma luyện, giờ hắn thật sụ không nhịn nổi mà khóc lớn một hồi. Hắn thật sự quá kích động, ngay cả khi Mười Một đưa một vật tới trước mặt cũng không có để ý.

- Walter cầm lấy.

Walter sửng sốt một chút, phát hiện trước mắt là một tấm vật gì đó . Hắn cầm lấy liền biết đây là một cọc tiền.

Mười Một không đợi Walter hỏi gì, nói thẳng luôn:
- Đã nghe qua về Long Hồn chưa?

Walter gật gật đầu.

- Long Hồn đã chú ý tới năng lực của ngươi, nhưng bây giờ ta đang ở trong Long Hồn giải quyết một số việc quan trọng, cho nên tạm thời không thể đi cùng ngươi được. Số tiền này đủ để người chi tiêu, tiếp tục sống thêm nửa năm. Nhiều nhất là một tháng nửa ta làm xong thì sẽ lập tức gặp ngươi. Nhớ kỹ, trừ phi ta tự mình tới gặp ngươi, ngoài ra không được tin tưởng bất kỳ kẻ nào, bất luận kẻ nào nói cũng không cần nghe theo. Biết không?

Walter gật mạnh đầu.

Mười Một gia nhét sấp tiền vào tay hắn, đồng thời đề tỉnh:
- Hãy cẩn thận, tiếp tục duy trì lối sống trước đây. Không được lộ ra bất cứ điều gì bất thường, nếu không sẽ bị bắt lại hỏi tiền từ đâu mà có.

Đợi Walter cất tiền vào trong người, Mười Một đi qua bên người hắn, nhẹ giọng nói:
- Một tháng nữa, ta sẽ tới tìm người.

- Sở Nguyên đại ca……
Walter nhìn Sở nguyên biến mất trong màn đêm, cũng không có đuổi theo. Hắn sớm mất đi cha mẹ, cùng với chị chạy trốn đến Thụy Sư quốc theo chú Carlos thì đã bắt đâu hiểu chuyện, không có đuổi theo. Hắn tin tưởng Mười Một, Mười Một đã nói sao thì chắc chắn sẽ làm như vậy.

Đợi Walter lấy tiền xong, Mười Một đi qua bên cạnh nó, đồng thời nhẹ giọng nói:
- Nguyệt, ta sẽ tới tìm ngươi!

Sau khoảng một tuần, Mười Một vẫn ở trong tại căn hộ ở Vân Thiên.

Mười Một vẫn ngồi trong phòng của mình, quan sát máy vi tính, trên màn hình Nguyễn Thanh Ngữ đang ở trong thư phòng đánh guitar. Mặc dù không có thanh âm những hắn dường như vẫn chăm chú “lắng nghe”.

Đột nhiên từ tai nghe vang lên tiếng Cuồng Triều:
- Sở Nguyên, có điện thoại gọi ngươi, là hai người tên Diệp Kiếm và Tiểu Đao ở Ôn Thành tìm ngươi.

Mười Một nói:
- Rốt cuộc cũng có tin tức rồi. Cuồng Triều thong tri cho hầu tử, chúng ta chuẩn bị phản kích.

Nguồn: tunghoanh.com/nhan-gian-bang-khi/chuong-316-IUCaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận