Nhân Gian Băng Khí Chương 427 : Đại đồ sát (trung)

Chương 427: Đại đồ sát (trung)

Dịch: hoabeo
Biên tập: vovong
Nguồn: tangthuvien



Vu béo là kẻ rất gian xảo, luôn tìm cơ hội kiếm lợi. Song khi Mười Một nói: “Giúp ta thuê đội lính đánh thuê của Đại Quyển nhé!" Ngẫm lại hắn cùng Hắc Ám Thập Tự đang trong thời kỳ trăng mật, cũng đành phải nén giận mà làm. Thuê Đại Quyển? Vu béo không có ngu như vậy, khẳng định là muốn hắn móc tiền ra trả trước, sau đó Mười Một không chịu trả tiền thì làm sao bây giờ? Những đại gia chuyên môn thiếu tiền kiểu này thì rất khó phục vụ. Nhưng lần này không phải chỉ là mấy cây súng sao? Vu béo phẩy phẩy tay, bảo Diệp Kiếm thi hành. Nhưng hắn lại dặn dò, nếu tránh xa người của Thanh Bang được bao nhiêu thì cứ tránh, chuyện này tuyệt đối không thể để dính líu đến Thanh Bang.



Quan hệ của Tiểu Đao tại Ôn Thành coi như không tệ, hắn nhanh chóng lấy ngay hai cây AK-47 từ một gã giữ vũ khí, lại bổ sung bốn cây M4A1 lấy được từ chỗ ma quỷ, nhóm người đi thẳng tới khách sạn Hoàng Thất, nơi Tiểu Đao đã phân phó thủ hạ nghiêm mật giám thị từ trước.

Xe dừng cách khách sạn Hoàng Thất không xa, Tiểu Đao nhìn mọi người cười khổ. Chuyện Vu béo phân phó, hắn không dám bất tuân, cho nên sau khi đưa bọn Mười Một đến nơi này, Tiểu Đao và thủ hạ phải rút lui.

Lãnh Dạ vỗ vai Tiểu Đao , tỏ vẻ đã hiểu. Mở cửa xe, ba người Hắc Ám Thập Tự và Hỏa Điểu lần lượt bước xuống. Lúc này, Tuyết Linh Nhi vẫn ngồi canh bên cạnh Băng Mộng bên người, cũng đột nhiên chui ra khỏi xe như một cương thi.

Hỏa Điểu ngẩn người: “Tuyết Linh Nhi, cô…"

Tuyết Linh Nhi hiển nhiên đã bình tĩnh, liếc Mười Một lạnh lùng nói: “Tôi muốn báo thù cho Băng Mộng."

Hỏa Điểu cau mày nói: “Thủ lĩnh bảo cô về trước."

"Không." Tuyết Linh Nhi cố chấp lắc đầu: “Ta muốn báo thù cho cô ấy trước. Xong việc tôi sẽ đi."

Hỏa Điểu nhìn về phía Mười Một, muốn tranh thủ ý kiến hắn. Bất quá Hỏa Điểu lập tức phát hiện mình phạm vào một sai lầm rất lớn, Mười Một không nói gì cả, quay người đi thẳng.

Lãnh Dạ đưa cho Tuyết Linh Nhi một cây M4A1, dặn dò nàng cẩn thận.

Lúc này đã là rạng sáng thêm hai tiếng nữa trời sẽ sáng. Trên đường cái ngoại trừ vài chiếc xa ngẫu nhiên chạy qua, không thấy bóng người nào, này cũng tránh cho bọn Mười Một rất nhiều phiền toái.

Đại sảnh của Hoàng Thất khách sạn lạnh như băng, ngoại trừ ông già canh cửa đang liên tục ngáp dài cũng chỉ có ba cô hướng dẫn xinh đẹp đứng ở tổng đài.

"Xin chào ngài, hoan nghênh quang lâm." Hai gã phục vụ mở đại môn, cúi người rất lễ mạo trước năm người. Mặc dù trên mặt hai gã là nụ cười mang tính nghề nghiệp. Nhưng ánh mắt bọn họ lại bị các thứ vật dụng và quần áo của đám Lãnh Dạ hấp dẫn. Do quần áo che lại nhìn không rõ bên trong là cái gì, hình như là thứ gì dài và cứng.

Lúc đi ngang hai gã phục vụ, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu đột nhiên xuất thủ, hai người chia ra đánh ngất hai gã phục vụ. Ba cô gái xinh đẹp trực tổng đài còn chưa kịp kêu lên, Tuyết Linh Nhi đã phất tay lộ ra khẩu súng đen ngòm. Ba thiếu nữ hoảng sợ, vội vàng hoảng sợ đưa tay lên cao, có một cô đưa hai tay bịt miệng, không dám kêu lên.

Mười Một ngẩng đầu nhìn các camera giám sát trong đại sảnh, trước khi bọn họ đến đây, Long Uy đã khống chế tất cả camera ở nơi này. Bằng không nhóm Mười Một cũng không có gan xông thẳng vào như vậy.

"Tuyết Linh Nhi, đi giải quyết đám bảo vệ! Hỏa Điểu theo ta lên lầu tìm người." Mười Một phân phó xong liền đi thẳng đến thang máy.

"Vậy các cô này thì sao?" Lãnh Dạ chỉ ba cô gái đang run rẩy, lại chỉ vào hai tên phục vụ bị đánh ngất.

Mười Một không quay đầu, chỉ đi thẳng đến thang máy, buông một câu: “Trói lại!"

"Trói lại?" Lãnh Dạ sờ mũi, nghi hoặc nhìn Walter hỏi: “Ta không nghe lầm chứ? Hắn lại nói là trói?"

"Không nghe sai, lão đại nói như vậy." Walter đi chung quanh tìm kiếm dây thừng, nhưng không tìm được, đành phải lấy quần áo trong bao súng làm dây trói tạm, nghe vậy hỏi: “Có chuyện sao?"

"Vấn đề rất lớn." Lãnh Dạ gật đầu: “Tác phong này của hắn không giống bình thường."

"Sao? Ngươi nói vậy là ý gì?"

Lãnh Dạ nhìn Mười Một và Hỏa Điểu đi vào thang máy, vẻ mặt quái dị nói: “Hắn tựa như biến đổi rất nhiều."

Walter trói ba cô gái lại: “Có gì sao? Biến đổi ra sao?"

"Nếu là trước kia. Hắn khẳng định sẽ giết những cô gái này, sẽ không lưu các nàng lại cho phiền toái." Lãnh Dạ nhìn ba cô gái đang trắng bệch vì sợ, lắc đầu nói.

Walter không rõ ý tứ của Lãnh Dạ: “Lão đại không giết họ là rất kỳ quái sao?"

"Không phải kỳ quái, là vô cùng kỳ quái. Lão đại của ngươi không có nhân tính. Giết vài người đối với hắn mà nói bình thường như ăn cơm. Khi ta mới quen hắn, hắn khẳng định sẽ giết mấy người này, không lưu lại phiền toái. Nhưng hiện tại, hắn không ngờ lại chủ động buông tha."

Walter chỉ vào ba cô gái đang co rúm người, khuôn mặt không còn một giọt máu nói: “Nhưng họ chỉ là người thường, giết họ để làm gì?"

Lãnh Dạ trợn mắt nói: “Cho nên ta nói là hắn không có nhân tính, từ trước đến giờ hắn giết người không có lý do, nếu hắn bị chọc tức sẽ không nói đến quen biết. Cho dù là ngươi và ta, hắn cũng sẽ không nương tay." nguồn truyện t u n g h o a n h . c o m

Walter trợn mắt nhìn hắn, phân bua cho Mười Một: “Đại ca vốn không phải là người như vậy."


"Đó là ngươi ít tiếp xúc với hắn nên không hiểu rõ." Lãnh Dạ thở dài: “Hắn luôn luôn vì mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Nếu phải giết một người mà bồi táng theo một trăm người, hắn cũng sẽ không hề do dự. Nhưng lúc này……"

Lãnh Dạ nhìn ba thiếu nữ, lắc đầu, vui mừng cười nói: “Hắn đã thay đổi…… Nói như thế nào đây, trở nên có chút lương tâm. Hắc, chuyện này cũng là lần đầu tiên đây."

Lúc Lãnh Dạ và Walter đang thảo luận.Mười Một và Hỏa Điểu đã đi thang máy lên tầng mười tám. Kỳ thật Lãnh Dạ nói rất đúng,Mười Một quả thật bị những người bên cạnh ảnh hưởng, đang lặng lẽ thay đổi. Nếu là trước kia. Hắn sẽ lập tức giết chết ba thiếu nữ đó, lưu lại các nàng chỉ thêm phiền toái cho mình, nhưng hiện tại ngay cả hắn cũng không rõ vì sao mình lại quyết định như vậy. Có thể ngay cả Mười Một cũng không ý thức được chuyện này, chỉ cảm thấy trói các nàng lại là lựa chọn chính xác.

Mười Một thay đổi sao? Có thật sự như Lãnh Dạ nói, trở nên có lương tâm, nhân từ?

Nhưng sát thủ không cần lương tâm, lại càng không cần nhân từ.

Có lẽ thật sự giống như sở hải lan nói, Mười Một là chiến sĩ được cải tạo thành công nhất. Một người không có cảm tình. Chiến sĩ cải tạo được cải tạo không có tư tưởng, cuối cùng cũng chỉ là một cổ máy. Không có tình cảm không có tư tưởng, bọn họ giống như những cỗ máy chỉ duy trì một chút năng lượng cố định. Cho nên, sở hải lan hi vọng Mười Một có tình cảm, làm một người chân thật chứ không phải là một cỗ máy. Có lẽ khi Mười Một thật sự có tình cảm, hắn mới là chiến sĩ cải tạo cường đại nhất.

Đây là chuyện Sở Hải Lan chờ mong nhất, bà luôn tin tưởng , "con trai" của mình là mạnh nhất.

Có lẽ Sở Hải Lan đúng, Mười Một tiếp xúc người càng nhiều, người bên cạnh quan tâm hắn càng nhiều, hắn sẽ bất giác thay đổi càng nhiều. Chỉ là có thể hắn cho đến giờ không phát hiện được điều này, dường như cảm thấy buông tha ba thiếu nữ vô tội vốn là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Các nàng chỉ là người thường, là nhân viên làm cho khách sạn này, các nàng cũng có ngôi nhà ấm áp, người nhà chờ mình an toàn trở về, có thân nhân hữu bằng hữu, các nàng chết cũng sẽ có người thương tâm. Có người đau khổ đến không muốn sống. Cuộc chiến của cường giả, đâu cần liên quan đến các sinh mệnh vô tội làm gì?

Vô tội, từ này chưa bao giờ xuất hiện trong vốn từ của hắn, bất giấc chậm rãi hiện lên.

Cảm tình. Rốt cuộc cái gì mới là cảm tình? Cái gì gọi là thiện lương và nhân từ? Lương tâm có tác dụng gì?Mười Một không hiểu, cũng không muốn hiểu, hắn chỉ làm chuyện mà hắn cho là đúng. Buông tha ba sinh mệnh vô tội là đúng hay sai cũng không có ý nghĩa, đồ đao chỉ biết nhắm đến địch nhân, trút giận vào đám người yếu ớt không phải chuyện Mười Một muốn làm.

Bên ngoài phòng 108 khách sạn Hoàng Thất, Mười Một kề tai vào cửa phòng nghe một hồi, hơi cau mày, nhỏ giọng hỏi Hỏa Điểu: “Ngươi có ngửi thấy không?"

"Ngửi thấy cái gì?" Hỏa Điểu ngẩn người.

"Mùi máu tươi."

Hỏa Điểu gắng sức ngửi ngửi, sau đó lại kề mũi vào khe cửa mà ngửi, gật đầu hạ giọng nói: “Hình như có một chút."

"Hơn nữa tình huống cũng không đúng." Mười Một nhìn chung quanh nói: “Long Uy nói bên ngoài có bốn bảo vệ. Bọn họ phải đứng bên ngoài chứ."

Không đợi Mười Một phân phó, Hỏa Điểu lập tức lấy điện thoại liên hệ Long Uy, sau đó chỉ nói đơn giản một câu.

"Cách…… rắc" Một âm thanh vang nhẹ, cửa phòng 108 bị mở ra. cửa phòng ngoại trừ dùng thẻ từ để mở cửa, còn có thể bị hệ thống computer khống chế, không chỉ là cửa phòng, hệ thống điện trong khách sạn cũng có thể do hệ thống computer vận hành.

Mặc dù Tuyết Linh Nhi đã khống chế được phòng giám sát, nhưng mạng lưới điều khiển của cả khách sạn đã bị Long Uy khống chế, không có Long Uy đồng ý, thiết bị của phòng giám sát căn bản là không có biện pháp hoạt động.

Nhẹ nhàng đẩy cửa, một mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi. Hỏa Điểu cầm một khẩu AK, trên lưng đeo một cây M4A1, cẩn thận đi vào. Mười Một còn đang đứng ở ngoài cửa nghe ngóng, vạn nhất nơi này là một cạm bẫy, ở cửa có người bảo vệ, bọn họ thật sự là không có chỗ chạy thoát. Nơi này là lầu mười tám, bản sự cao tới đâu nhảy xuống cũng bảo đảm biến thành đống thịt vụn.

Hỏa Điểu lộ vẻ quái dị nhanh chóng từ trong đi ra, nhìn Mười Một chu miệng, thủ tại cửa thế vị trí của Mười Một.

Mười Một đi vào phòng, khi thấy tình hình bên trong sắc mặt hắn cũng biến sắc một chút. Trong phòng không có ai, chỉ có ba thi thể. Một nam trung niên mập mạp, một phụ nữ hơi mập và một đứa nhỏ mười ba mười bốn tuổi. Nhìn bọn họ có vẻ là một gia đình,Mười Một kiểm tra một chút, bọn họ đều là bị súng ngắn giảm thanh 06 ống 5,8mm giết chết. Kẻ xuất thủ làm rất sạch sẽ, ba phát đạn bắn xuyên đầu ba người đầu. Nhìn mặt người đàn ông trung niên lộ vẻ khó tin, khẳng định kẻ xuất thủ là người hắn quen, hơn nữa cũng không ngờ đến.

Mười Một xoay người mở computer trong phòng, nói: “Long Uy, gửi tấm hình Trương Khải Thái và người nhà hắn cho ta."

tấm hình gia đình Trương Khải Thái được gửi đến rất nhanh,Mười Một đối chiếu một chút, ba người chết quả nhiên là Trương Khải Thái và vợ con của hắn.

"Ngươi xác định là Văn Ngôn ở phòng 108?" Mười Một hỏi.

"Buổi chiều Văn Ngôn thân phận của hắn vào gian phòng này, nhưng có ở hay không ta không có cách nào biết."

"Ngươi có tìm được bản ghi chép Văn Ngôn và Trương Khải Thái ra vào khách sạn trong phòng giám sát hay không?"

"Không có, bất quá ghi chép về đại sảnh và thang máy lúc năm giờ đến sáu giờ đêm đã bị xóa đi."

" A, xóa rất sạch sẽ, còn sửa lại một lần." Dừng một chút, Long Uy hỏi: “Phát sinh chuyện gì sao?"

"Ba người trong gia đình Trương Khải Thái đã chết."

"Sao?" Long Uy lập tức hiểu ra: “Là phòng 108? A, thời gian chết không quá nửa giờ."

"Vậy chắc là khi các ngươi rời khỏi biệt thự hoa viên, lúc đi tìm vũ khí. Nói như vậy Văn Ngôn đầu tiên là nhận tin tức, sau đó giết Trương Khải Thái, diệt sạch hậu hoạn? Nhưng Văn Ngôn vì sao giết người tại khách sạn của hắn? Chuyện này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc làm ăn của hắn. Còn có người khác hay sao? Có thể đã đào tẩu hay không?"

Mười Một cúi đầu suy tư trong chốc lát, đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chúng ta đã trúng kế rồi!”

Nguồn: tunghoanh.com/nhan-gian-bang-khi/chuong-427-IxDaaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận