Nhân Gian Băng Khí Chương 617 : Bắt cóc Thanh Ngữ (5)

Nhân Gian Băng Khí
Chương 617: Bắt cóc Thanh Ngữ (5)

Dịch: kiokew
Nguồn: tangthuvien

Từ Khiêm… cũng không thể không phải. Từ Khiêm đối với hắn có cừu oán, cho nên cũng không thể không có khả năng một màn này là do lão đạo diễn. Nếu như tất cả thực sự là do lão an bài, như vậy có thể giải thích tại sao bên trong kia lại toàn là người thường, hơn nữa là việc Từ Khiêm có thể biết nơi ẩn náu bọn cướp nhanh như vậy

Mặc kệ có đúng là do Từ Khiêm an bài hay không , Mười Một cũng không định để người cho lão tới cứu đi. Bởi vậy , hắn quyết định hành động!

Bên trong kho hàng, Chuột vừa mới về, ngoại trừ Phi ca ra thì bốn tên còn lại vội vội vàng vàng xông đến, hưng phấn hỏi :” Thế nào ? Hàng đâu ?”

Chuột móc ra một túi nhỏ đầy thuốc màu trắng và hồng các loại, khóe miệng cười lộ ra một loạt hàng răng vàng do hút thuốc quá nhiều , nói :” Chuột ca của các ngươi tự thân xuất mã, có gì mà không làm được ?”



Bốn người kia không đợi Chuột chém xong đã giựt lấy túi thuốc trên tay hắn, rồi lủi qua bên nghiên cứu một hồi xem làm thế nào để cô nàng trong kia uống thuốc.

Trong nhóm người này cũng chỉ có mình Phi ca là tỉnh táo một chút, ló đầu ra khỏi cửa nhìn xung quanh hồi lâu rồi nói :” Không bị ai theo dõi chứ ?”
Chuột vỗ ngực nói :” Yên tâm, ta rất cẩn thận.”

“Bang ! “ Chuột còn chưa dứt lời, cánh cửa sắt Phi ca đang chuẩn bị đóng lại lập tức bị đá bay. Người ra tay sức lực cực lớn, một sút đã đá bay cánh cổng sắt, lại làm cho Phi ca đứng đằng sau cũng văng đi. Khi tiếng kêu thảm vang lên cùng lúc tiếng một vật nặng rơi xuống mặt đất, Phi ca cả mặt đầy những máu, ngay cả răng cũng rơi mất vài cái.

Tất cả mọi người đều bị đòn đánh bất ngờ này làm choáng váng. Ngay lúc bọn họ còn đang há hốc mồm, một thân ảnh đã từ cửa lớn mở rộng phóng tới, trước tiên phi thẳng tới bên cạnh người Chuột. Chuột còn chưa kịp phát ra tiếng kêu gì thì đã bay đi, rơi xuống mặt đất thì chết, mà trên ngực hắn lõm xuống một cục, sợ rằng ngay cả trái tim cũng tan nát.

Bóng người đó chính là Mười Một. Hắn thừa dịp Phi ca còn chưa đóng cửa lại thì bất ngờ tấn công, trong chớp mắt đã đánh cho Phi ca bị thương nặng, còn Chuột thì chết. Ngay lúc Chuột còn chưa kịp rơi xuống đất, Mười Một đã chạy về phía bốn người kia, hai tay làm thành đao một trái một phải chặt vào cổ hai người trong đó. Chỉ nghe hai tiếng “Rắc”, hai tên xấu số miệng phun máu , xương cổ vỡ nát.

Cuối cùng còn hai người còn chưa kịp có phản ứng gì, Mười Một phi tới bọn họ. Khi Mười Một đã đến trước mặt bọn họ, đầu óc bọn họ vẫn vô cùng hỗn loạn, “Phanh!” “Phanh!” hai tiếng, bọn họ đã nằm trên vũng máu, hai mắt vẫn trợn trừng tựa như chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Mười Một động tác thực sự quá nhanh, từ chiếm cửa, mạnh mẽ tập kích đến một hơi giết người, động tác liền mạch lưu loát, như nước chảy mây bay, không dừng lại chút nào. Liên tục giết năm người, mà chỉ cần không đến hai giây. Mà người cuối cùng còn sống lúc này còn từ cơn đau khi mũi gãy nát mới tỉnh lại.

Phi ca bưng cái mũi đầy máu kêu đau không ngừng, không hề hay biết đồng bọn đã đi về suối vàng. Trong mắt Mười Một không hề có nửa phần thương hại, giơ tay thành quyền đánh thẳng vào thái dương của Phi ca. Đầu Phi ca phát ra một tiếng “Phanh” nặng nề rồi gục xuống mặt đất, không để lại một tiếng động nào.

Mười Một bước qua Phi ca đến chiếc Minibus phía trước, qua cửa sổ xe, hắn thấy bên trong quả thực có một cô gái. Cô gái này bị trói chặt như cái bánh tét, bị vứt xuống ghế sau. Trong miệng còn ngậm một miếng vãi, mắt cũng bị quấn vải đen. Tuy dáng vẻ của nàng hơi chật vật, nhưng Mười Một liếc mắt cũng có thể nhận ra đây là Nguyễn Thanh Ngữ.

“Bang!” Mười Một giựt mạnh cửa xe ra. Nguyễn Thanh Ngữ hình như sợ hãi toàn thân hơi run rẩy, cố sức lùi về phía sau.

“Thanh Ngữ.”Mười Một không muốn hù dọa nàng, cũng biết nàng không chịu nổi sợ hãi nữa, liền cất tiếng gọi. Vừa rồi bởi có tấm kiếng ngăn cách, bây giờ mặt đối mặt, hắn mới thấy Nguyễn Thanh Ngữ đã tái mét, đó là do quá độ sợ hãi.

Nguyễn Thanh Ngữ cả người run rẩy một chút, thân thể đang cứng ngắc lập tức mềm nhũn như bong bóng xì hơi. Nàng nhận ra thanh âm này, nghe được thanh âm này, nàng biết bản thân mình đã an toàn.

Mười Một nâng Nguyễn Thanh Ngữ dậy, đầu tiên là gỡ miếng vải ở miệng nàng ra, sau đó rút Trảm Nguyệt ra, sợi dây thừng chắc nịch lập tức bị cắt như đậu hũ, không mảy may ảnh hưởng đến thân thể thậm chí là y phục của nàng.

Nguyễn Thanh Ngữ tuy được tự do, nhưng không có lập tức xuống xe, cũng không vội tháo miếng vải che mắt kia, mà lại ngồi trên xe thở phì phò một lúc. Thái dương nàng ướt đẫm, có thể nghĩ đến việc nàng bị bắt đi mấy tiếng đồng hồ đã phải chịu đựng ra sao.

Mười Một cũng không có giục, vẫn đứng ở bên cửa xe nhìn Nguyễn Thanh Ngữ thở dốc.

Sau đó, nàng đang định tháo khăn xuống thì Mười Một nói:” Trước không
nên…”

Nguyễn Thanh Ngữ sửng sốt một chút, sau liền minh bạch, bọn bắt cóc nàng nhất định đã chết, Mười Một không muốn cho nàng nhìn thấy tràng diện máu tanh kia, để tránh cho nàng khỏi chịu thêm kích thích gì.


Gật đầu, Nguyễn Thanh Ngữ liền buông tay xuống, không cố cởi miếng vải đen kia nữa.

“Cô không sao chứ ?”

Nguyễn Thanh Ngữ nhẹ nhàng lắc đầu.

Đột nhiên, một bàn tay dày rộng ấm áp nhẹ nhàng vỗ lên đầu nàng, Nguyễn Thanh Ngữ vô ý thức run lên định né tránh, chỉ là thân thể chưa kịp động nàng đã nhận ra đây là tay của ai. Rốt cuộc, nàng ngồi im, tùy ý để bàn tay này tiếp tục vỗ lên đầu nàng nhè nhẹ mấy cái, đồng thời bên tai nàng truyền đến âm thanh quen thuộc :” Phải kiên cường.”

Phải kiên cường.

Nguyễn Thanh Ngữ hơi run lên, trong đầu lập tức nhớ lại hai năm trước. Lúc đó nàng bị một bang xã hội đen bắt đi, đồng dạng là người đàn ông này đến cứu, sau đó hắn cũng đồng dạng nói với nàng :” Phải kiên cường.”

Vừa nhớ đến , Nguyễn Thanh Ngữ lại mỉm cười. Có cả cảm kích, có cả cảm động . Rồi như có một dòng nước ấm từ đáy lòng nàng chảy ra, cuốn trôi đi hết sự lạnh giá cùng sợ hãi trong lòng nàng, nàng biết, chỉ cần có người này, chỉ cần có Sở Nguyên bên người, sẽ không có gì có thể làm nàng sợ hãi được nữa. Sở Nguyên mang đến cho nàng sự an toàn và cảm giác an toàn, mà trước đó không ai có thể làm được.

Bàn tay ấm áp thô ráp ấy lại nắm lấy tay nàng, sau đó một âm thanh thứ hai lại truyền đến :” Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

Thanh âm vẫn lạnh lẽo như cũ vậy, phảng phất như không có chuyện gì làm hắn kích động được. Thế như kỳ diệu thay, âm thanh đó khi rơi vào tai của Thanh Ngữ lại vô cùng dễ nghe, ấm áp.

Cảm giác được sự dịu dàng truyền tới từ lòng bàn tay, Nguyễn Thanh Ngữ thả lỏng cả tâm thần lẫn sự phòng thủ, để hắn giúp đỡ xuống xe, nửa bỏ nửa ôm tránh khỏi thi thể trên mặt đất đi tới trước cửa. truyện copy từ tunghoanh.com

Đi ra bên ngoài, một luồng không khí trong lành truyền tới, tâm thần Nguyễn Thanh Ngữ hơi run lên. Bên trong kho hàng đầy mùi hôi và mùi kim loại, làm cho nàng cảm thấy khó chịu. Khi một chân bước ra ngoài, nàng có cảm giác bên trong và bên ngoài của kho hàng như là hai thế giới cách biệt nhau.

Lúc này Nguyễn Thanh Ngữ vẫn chưa tháo miếng vải che xuống, thân thể vẫn mềm nhũn vô lực tựa trên người Mười Một, nhẹ giọng nói :” Xin lỗi.”

Kỳ thực nàng không cần phải xin lỗi, chuyện hôm nay là do Mười Một, mà nàng chỉ là vô tội bị liên lụy mà thôi. Nhưng mà Nguyễn Thanh Ngữ vẫn nói ra hai chữ “Xin lỗi.” , bởi vì hai chữ này không chỉ bao hàm cảm kích, mà còn là vô vàn thâm ý.

Mười Một nhìn nàng, nhàn nhạt nói :” Không cần xin lỗi.”

Nguyễn Thanh Ngữ rất muốn cười cùng hắn. Thế như khuôn mặt nàng như
không tuân theo ý nghĩ của nàng, ngay cả một động tác cười đơn giản cũng không làm được. Nguyễn Thanh Ngữ cảm thấy, bản thân bây giờ cười hẳn là rất khó coi ?

Mười Một mang nàng ra khỏi kho hàng cũng không có tiếp tục đi, Nguyễn Thanh Ngữ tuy không nhìn thấy gì, nhưng nàng cũng đoán được là hắn đang đợi người nào.

Quả nhiên, đợi vài phút sau, có tiếng động cơ “Oanh Oanh” truyền tới, sau đó có một tiếng “Két “ dài chói tai của săm lốp xe ma sát xuống mặt đất.
Nguyễn Thanh Ngữ sửng sốt một chút, rồi lại mỉm cười. Nàng quá quen thuộc âm thanh này. Lúc trước khi Mười Một mất tích, hơn nửa năm liền là Vịt Bầu ở sát vách chiếu cố đến hai mẹ con nàng. Vịt Bầu vừa là tài xế đưa nàng đi học hàng ngày, vừa là bảo tiêu của nàng. Đối với tiếng xe của hắn, nàng nhắm mắt lại cũng có thể nhận ra.

Giờ khắc này Nguyễn Thanh Ngữ thực sự cảm động. Bởi vì Mười Một, Vịt Bầu, hai người thân của nàng mất tích thật lâu lại lần nữa, đồng thời lại vì nàng mà đến. Từ không có liên quan gì, trong khoảng thời gian nửa năm nàng và Vịt Bầu đã lập nên tình bạn vô cùng tốt. Khi mà hắn cùng Mười Một xuất hiện cùng lúc, Nguyễn Thanh Ngữ thiếu chút nữa khóc lên.

Không dấu vết hơi khụt khịt một chút, Nguyễn Thanh Ngữ tận lực chịu đựng không cho nước mắt chảy ra. Cũng may là nàng còn miếng vải đen che mắt, bằng không hình dáng hiện tại khẳng định là rất khó coi.

“Két!!!” Vịt Bầu lái chiếc xe việt dã với tốc độ kinh người đến trước mặt hai người, đột nhiên phanh gấp lại, làm cho đuôi xe thiếu chút nữa văng lên.

“Phanh!” Vịt Bầu đá văng cửa xe, nhanh chóng nhảy ra, hai chân còn chưa chạm đất đã hô :” Lão đại! Thanh Ngữ! Ta tới rồi!”

Mười Một không biểu thị gì, nhưng Thanh Ngữ thì cười, nhịn không được hé miệng nói :” Vịt chết !”

Nguồn: tunghoanh.com/nhan-gian-bang-khi/chuong-617-M0Daaab.html


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận