Nhân Gian Băng Khí Chương 460: Ngôi Nhà Kỳ Quái

Vừa đi vừa nấp, ba gã theo đường cũ lần ra. Lối đi trong căn cứ tứ thông bát đạt, hang lớn nối liền động nhỏ, chẳng khác nào một mạng nhện khổng lồ.

Liên tiếp những nham động kết nối, có lúc đang đi bỗng bị vách đá chặn ngay trước mặt, song chỉ cần tìm một chút thì trong góc lại có hốc người chui lọt, chui qua rồi tự nhiên thấy một không gian khác hẳn. Có điều nơi này nham động nào nhìn cũng na ná như nhau, nếu không phải khả năng ghi nhớ của 11 không tồi thì e là đã phải phát khóc vì không thể nào phân biệt nổi đông tây nam bắc.

Hết lẩn tránh rồi lò dò tiến bước, cuối cùng ba gã đã đến được một chỗ... Chỉ cần xuyên qua hai nham động lớn nữa là tới vị trí của máy thăm dò EIMA 32, điệp vụ sau đó sẽ coi như kết thúc.

11 bất chợt dừng bước, Lãnh Dạ và Hỏa Điểu tức khắc lẻn mình vào khe đá hai bên. Dọc đường ba gã đã gặp không biết bao nhiêu đội tuần tra qua lại, nếu lần nào cũng phải đợi phát hiện đối phương mới tìm vị trí ẩn nấp thì có lẽ đến hai mươi cái mạng cũng không đủ, vì thế cứ đi vài bước mỗi người lại phải tìm trước một nơi ẩn nấp an toàn. Hành trình từ đó thành ra vô cùng chậm chạp, nhưng đổi lại hét sức chắc chắn.

Khe đá này đã được các gã nhắm sẵn từ trước, 11 vừa dừng lại là Lãnh Dã và Hỏa Điểu gần như tức thì, không cần suy nghĩ chui ngay vào trong.

Sau khi yên vị Lãnh Dạ mới phát hiện, 11 vẫn đứng nguyên ở vị trí cũ. Hai tên "tháp tùng" đành nhìn nhau cười khổ, lại theo nhau bước ra.

Lãnh Dạ nhìn 11, dùng tay ra dấu hỏi. 11 cũng dùng ám ngữ trả lời lại, thông báo phía trước mặt có nhiều người.

Lãnh Dạ lại dùng thủ ngữ hỏi số lượng đại loại bao nhiêu? 11 lắc đầu, chỉ vẽ một vòng tròn lớn, ám chỉ là nguyên một đám đông.

Lãnh Dạ và Hỏa Điểu không khỏi hít một hơi lạnh. Vốn lúc mới vào cà hai đều không nhận ra điều gì, sao tự nhiên lại có đông người như vậy? Lẽ nào hành tung ba gã đã bị phát hiện, những tên đó đợi sẵn để chặn đường họ?

Có điều nghĩ kỹ lại cảm thấy không đúng, nếu bị phát hiện thì căn cứ đã phải báo động từ lâu và ắt sẽ có đám đông truy đuổi, làm gì có chuyện ung dung bố trí tiêu gác đợi kẻ đột nhập chui đầu vào như vậy!

Lãnh Dạ nghĩ ngay đến máy thăm dò EIMA32. Có lẽ chiếc máy có vấn đề nên Huyết Hồng Hoa phái người canh giữ ở đó, về chuyện canh đến khi nào thì chỉ có trời mới biết được.

"Làm sao bây giờ?" Lãnh Dạ nhìn 11, ra dấu tay.

11 nghĩ một hồi, đáp lại: "Tìm đường khác!"

Thật bực mình, nhưng đúng là cũng không còn cách nào...

Không thể tốn thêm thời gian vô ích, bởi nếu những tên kia ở lì đó mấy ngày thì sao? Chẳng lẽ ba gã cũng phải đợi theo, không ăn không uống không ngủ? Khoan nói đến tra tấn cơ thể và tinh thần, chỉ cần ở thêm một phút là một phút nguy hiểm. Một tên trộm vào nhà cầm được đồ trong tay, đâu thể vì chủ nhà đứng cạnh cửa mà đành phải tiếp tục nằm trong nhà? Tất nhiên là phải tìm đường thoát khác, càng nhanh càng tốt.

Tuy nhiên, nói "tìm đường khác" thì dễ, vấn đề là làm sao tìm ra? Hang động nơi này thông đủ mọi hướng, ngoài con đường vừa đi họ không biết còn những lối nào khác thông tới rạch nước sau núi. Không lẽ lại giống như con nhặng lạc vào phòng, va đập mấy chục lần mới ngẫu nhiên bay ra được bên ngoài?

Huống hồ cả ba đều đã căng sức trọn một đêm, tinh lực đã gần đến giới hạn, nếu tiếp tục sục sạo vô định như lúc mới vào thì đến 11 cũng không thể chịu nổi. Con người ta có thể phấn chấn trong một thời gian nhất định, nhưng không thể liên tục duy trì mãi trạng thái đó, mà một khi sự phấn chấn qua đi thì cơ thể và tinh thần đều sẽ vô cùng uể oải, thậm chí còn suy sụp.

Căng thẳng suốt một đêm ròng, ba gã đều đã gần cạn hết sức chịu đựng.

Nghe ngóng một lát, 11 quay sang vẫy nhẹ tay rồi gập người chui vào một hốc đá bên vách. Không ai biết lối đi này sẽ dẫn tới đâu, chỉ đành ghi nhớ phương hướng, sau đó bắt chước con nhặng đánh cược vận may mà thôi.

Khả năng ghi nhớ của 11 tuy thật sự siêu phàm, bất kỳ con đường nào chỉ cần đi qua một lần là có thể tổng hợp như một tấm bản đồ trong đầu, nhưng căn cứ này quả thực quá rộng và phức tạp, lại nằm sâu dưới đất nên không có điểm tựa về phương hướng. Nếu không tỉ mỉ chú ý, có khi cả ba đi suốt một ngày lại quay về chỗ cũ cũng không biết chừng. truyện được lấy tại t.r.u.y.ệ.n.y-y

Lại điệp khúc vừa đi vừa dừng, tránh hơn mười đội tuần tra và sáu điểm giám sát, ba gã đã đến một nham động khổng lồ chưa từng thấy qua.

Nham động này vô cùng lớn, nóc hang rất cao, tuy trên nóc lắp khá nhiều đèn song bên trong vẫn không đủ ánh sáng, càng khiến cho người ta có cảm giác âm u ớn lạnh.

Có lẽ vì quá rộng nên vách đá chỉ được đẽo gọt sơ sài. Phía trước mặt là mấy ngôi nhà đơn giản, ba bề gạch xây, mặt lưng chính là vách đá, thậm chí tường ngoài không hề trát, mái nhà cũng không rõ lợp bằng gì, trông hết sức xập xệ. Điều đó càng tôn lên không khí quỷ dị trong động, cảm giác giống như đang đi giữa một khu rừng rậm âm u đột nhiên xuất hiện một tòa thành cổ u ám quỷ quái.

Tuy nhiên ba gã đều không quan tâm đến mấy ngôi nhà, chỉ mong làm thế nào tìm được lối ra an toàn. Nhưng đúng lúc ấy 11 chợt kéo tay Lãnh Dạ và Hỏa Điểu, cả ba theo yếu lĩnh định sẵn xông đến sau một phiến đá lớn, rạp người xuống ẩn nấp.

Một loạt tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, 11 thò nửa đầu ra quan sát. Nhìn thấy một đội binh sĩ áo trắng đi cùng một lão nhân tóc bạc như cước hấp tấp chạy về phía mấy ngôi nhà, hắn không khỏi khựng người một thoáng. Bởi lẽ đó chính là tiến sĩ điên...

Chuyện gì mà có thể khiến quái nhân này sốt sắng như thế chứ?

11 tò mò ghé mắt theo dõi. Bộ dạng sốt sắng như vậy của Tiến sĩ điên hắn mới thấy lần đầu, chẳng nhẽ trong mấy ngôi nhà kia là thí nghiệm trọng đại gì đó của lão? Là thí nghiệm gì đây?

Khả năng lớn nhất là chiến sĩ biến đổi gen. Thứ có thể khiến Tiến sĩ điên hứng thú thật không nhiều, mà chiến sĩ biến đổi gen là một trong số ít đó. Nhưng lập tức hắn lại tự phủ định suy nghĩ này, nếu nghiên cứu có tầm quan trọng như thế, sao có thể đặt trong mấy ngôi nhà nát như vậy được?

Lẽ nào là Cửu vĩ hồ, tức là mẫu thể của Tiểu Bạch?

Đang suy nghĩ, 11 chợt nảy sinh cảm ứng, lập tức đẩy nhẹ vào Lãnh Dạ và Hỏa Điểu. Hai gã hiểu sắp có biến, bèn không chút chần chừ chui ngay vào khe đá sau góc khuất gần đó.

Hiển nhiên khe đá này các gã đã nhắm sẵn từ trước, cũng như suốt dọc đường cách vài bước họ đều phải tìm cho mình chỗ ẩn nấp như vậy. Chỉ cần hơi có động tĩnh là có thể nấp vào nhanh như biến.

Khe khá hẹp, một tảng đá to chắn phía trước, nếu không đến gần thì không thể thấy người nấp phía sau. Có điều không gian quá hẹp, một người có thể còn dư, hai người đã bắt đầu chen lấn, còn như ba gã đàn ông cùng một lúc thì quả thực chẳng khác gì bánh giày giò... Có điều họ vẫn phải liều mình chen vào trong, bởi nếu để lộ ra một góc áo hay mũi giày thì hậu quả sẽ rất khắc nghiệt.

Hỏa Điểu bị đẩy vào trong cùng, đã cố nép sát vào góc mà Lãnh Dạ và 11 vẫn ép vào thêm nữa, thiếu chút khiến người hắn biến thành hình tam giác! Lãnh Dạ ở giữa thoải mái nhất, trước thịt sau thịt dù chặt thế nào cũng không đau. Mệt nhất là 11, vì nắm ngoài nên lúc nào cũng phải gồng mình len vào trong, nếu thả lỏng người hắn sẽ bị hai tên kia đẩy bật trở ra.

Vừa nấp xong, phía ba gã vừa đi vào lại truyền đến tiếng bước chân, nghe âm thanh xem chừng người đến cũng không ít. Hỏa Điểu Lãnh Dạ đưa mắt nhìn nhau... May mà 11 phát hiện sớm, nếu không chắc chắn ba gã phải liều chết rồi!

Đoàn người chạy qua cách chỗ nấp không xa, ba gã một tiếng thở phào cũng không dám, chỉ đành gắng hết sức chen chúc không để 11 lộ ra bất cứ thứ gì. May mà đoàn người không có ai chú ý đến bên này, chỉ chăm chăm chạy thẳng tới ngôi nhà Tiến sĩ điên vừa bước vào.

Khoảng cách khá xa, song vẫn ẩn hiện nghe thấy tiếng binh sĩ canh gác: "Các lão!"

11 giật mình, nghĩ ngay đến người rất giống Lục Dương kia. Các lão xuất hiện, càng làm sự tò mò của hắn với ngôi nhà kỳ bí kia tăng lên. Tiến sĩ điên, Các lão... cái gì khiến cả hai đều bận tâm như vậy?

Các lão nói vài câu với đám binh sĩ rồi bước vào trong, số binh sĩ kia phân tản canh gác khắp xung quanh ngôi nhà. Nhìn động tác thực hiện yếu lĩnh, hiển nhiên đều là những chiến binh từng kinh qua huấn luyện ngặt nghèo, không kém bất cứ quân đội chính quy nào.

Không hiểu Các lão và Tiến sĩ điên làm gì mà rất lâu không hề thấy động tĩnh, trong khi ba gã phía này đang trải qua một nỗi khổ nếu không nhất thì cũng không dưới nhì trong đời...

Gáy Hỏa Điểu bị kẹp cứng không thể động đậy, chỉ cách mặt Lãnh Dạ chưa đầy một ngón tay, hơi thở nóng hừng hực của gã làm Hỏa Điểu mỗi lúc một khó chịu.

Hỏa Điểu há miệng lẩm bẩm gì đó nhưng vì hốc đá quá tối, Lãnh Dạ không sao nhìn thấy khẩu hình của hắn. Rốt cuộc Hỏa Điểu đành lên tiếng thì thào: "Lãnh Dạ, dịch cái miệng của anh đi một chút, thối quá!"

Lãnh Dạ trừng mắt tức tối: "Chuột chù chê cú rằng hôi hả?"

"Câm!" 11 khẽ quát: "Cấm nói chuyện!"

Lãnh Dạ và Hỏa Điểu chỉ còn biết trợn mắt cự nhau, rốt cuộc cũng không thể dịch đầu đi đâu khác. Có điều, đó mới chỉ là khúc dạo đầu...

Nguyên lai, ba người lớn chen chúc trong khe đá nhỏ hẹp, không khí dưới đất vốn đã tù túng, lại bị tảng đã lớn chặn ngang nên càng không thể lưu thông. Hỏa Điểu trong cùng bắt đầu thở gấp vì thiếu dưỡng khí, Lãnh Dạ cũng không khá hơn bao nhiêu, không khí ngột ngạt cộng với thể lực tiêu hao khiến cả ba bắt đầu đổ mồ hôi như tắm...

Mồ hôi từ da đầu chảy vào mắt cay chát, nhưng lại không thể đưa tay lên lau được. Trong ba người khổ sở nhất vẫn là 11, tuy ở ngoài nhất không có cảm giác ngột ngạt nhưng lúc nào cũng phải gồng mình đẩy vào trong, thể lực của hắn cũng đã đến gần lúc cạn kiệt.

Nhưng cho dù khó chịu đến bao nhiêu, ba gã không một ai dám phát ra nửa tiếng động, cũng không dám mảy may lơi lỏng.

Thời gian chầm chậm trôi đi, chút sức lực còn lại tiêu hao dần cùng lượng không khí vốn đã ít ỏi. Ba gã bắt đầu cảm thấy mơ hồ, hít thở không theo kịp sự tiêu hao trong cơ thể, chỉ còn một ý nghĩ phải tiếp tục duy trì sức len vào trong...

Hỏa Điểu nấp ở trong cùng, chỉ thấy mỗi một giây đều dài như thế kỷ. Trong đầu hắn mỗi lúc một căng phồng lên, miệng há hốc nhưng hấu như không thể hớp được không khí, trước mắt bắt đầu thấy sao, trong tai ngoài những âm thanh ù ù ra không còn nghe thấy bất cứ tiếng gì khác...

Một đời ngang dọc tung hoành, không bỏ mạng sa trường mà lại bị kẹp chết trong cái hốc đá vô danh này. Hỏa Điểu không khỏi cười khổ... Không biết sau khi xác mình được phát hiện, liệu có bị chế giễu cả đời không nhỉ?

Lão đại, ông yên tâm, Hỏa Điểu dù chết ngạt cũng sẽ không làm hỏng kế hoạch của ông. Chỉ là sau này không thể cùng ông đánh khắp thiên hạ nữa rồi, còn nữa... Tiểu Mộng chết quá thảm, nếu có cơ hội ông nhất định phải giúp cô ấy báo thù!

Đang nghĩ ngợi mông lung, Hỏa Điểu chợt cảm thấy áp lực lên cơ thể bất ngờ nhẹ tênh, cảm giác như một tảng đá to đè lên lồng ngực bất chợt biến mất, hơi thở trong nháy mắt trở nên thông suốt.

Tinh thần hắn đã đến giới hạn, chỉ vài giây nữa chắc chắn sẽ hôn mê. Lúc này Hỏa Điểu chỉ lờ mờ cảm thấy hình như có người đang nói chuyện, nhưng nói cái gì thì hắn một chữ cũng không hiểu. Trước mặt là một khoảng tối đen, không thể nhìn được gì.

Lãnh Dạ có tốt hơn một chút, nhưng đầu óc cũng choáng váng, hơi thở nặng nề khó nhọc. Tuy ý thức vẫn còn nhưng cơ thể không nghe theo não bộ, ngay đến nhấc cánh tay lên cũng không thể làm nổi. Nếu không phải được 11 lôi ra, e là gã còn phải "tiếp xúc thân mật" với Hỏa Điểu không biết bao lâu nữa. Cả 11 cũng không khá hơn bao nhiêu, tuy hắn không thiếu dưỡng khí nhưng mất sức quá nhiều, lúc này cũng ở gần trạng thái thoát lực.

Dẫu như vậy 11 vẫn gắng gượng, dùng chút sức cuối cùng kéo hai gã khỏi hốc nhỏ, đến sau một tảng đá to kín đáo khác. Lãnh Dạ và Hỏa Điểu này đã đến mức không thể cử động, chỉ cần ở đó thêm chút nữa thì không ngạt chết thì cũng bị ép chết.

Hỏa Điểu đã thực sự ngất đi, Lãnh Dạ tuy vẫn còn ý thức song cơ thể tê bì không còn chút sức lực, chỉ biết há miệng hít lấy hít để không khí trong lành, cảm giác như vừa được tái thế làm người vậy. Lúc này gã chỉ muốn nằm nguyên ngủ một giấc đã đời, vĩnh viễn không cần thức dậy.

11 ngồi tựa vào vách đá, nhắm mắt, cố gắng hồi phục nhanh thể lực. Lúc này chỉ cần một đứa trẻ năm tuổi có lẽ cũng dễ dàng giết được cả ba gã...

Có điều, dù nghỉ ngơi thế nào thì sức chú ý của 11 vẫn không hề lơi lỏng. Phía ngôi nhà, Các lão và Tiến sĩ điên đã rời đi, phần lớn binh sĩ cũng đi theo, bên ngoài chỉ còn lại bốn lính canh. Trong ngôi nhà này rốt cuộc có thứ gì có thể khiến hai lão già đó sốt sắng như vậy...?

Nhưng hiếu kỳ cũng chỉ đến mức đó, 11 không hề định đi qua xem xét. Lúc này giữ được mạng sống mới là quan trọng nhất, mạng sống không giữ nổi, có thoả mãn được tò mò cũng vô ích.

Dần dần hắn chỉ tập trung vào một ý nghĩ, phải làm gì để sống sót trở về?

Nguồn: truyenyy.com/doc-truyen/nhan-gian-bang-khi/chuong-508/


Chưa có phản hồi
Bạn vui lòng Đăng nhập để bình luận