"Phải rồi Tư Vũ, sao cháu đến đây? Thăm ta hay vì sao?" Lão nhân chỉ Dương Tư Vũ ngồi xuống ghế rồi đến tủ lạnh tìm đồ uống.
Có điều tủ lạnh khách sạn hầu như chỉ có rượu và đồ uống có ga, tuy sang trong bóng bẩy nhưng những thứ này ông đều không thích. Tìm mãi được một chai nước khoáng tận trong góc, lão nhân lấy ra đưa cho Dương Tư Vũ.
Tư Vũ nhận chai nước, nói một tiếng "cám ơn" song không mở nắp, chỉ cầm trong tay rồi nói vẻ thương cảm: "Là bà nội... lúc ra đi bà đã nói với cháu, nếu một ngày có thể gặp được ông thì hãy thay bà gửi lời hỏi thăm..."
"Ồ..." Khóe miệng lão nhân giật nhẹ, miễn cưỡng ép một nụ cười gượng gạo, đoàn ngồi xuống bên cạnh Tư Vũ, hỏi: "Bà ấy... ở Dương gia sống tốt không?"
Thực ra Lý Tú Châu sống thế nào ông rõ hơn ai hết, chỉ là vì bầu không khí khá khiên cưỡng nên đành lên tiếng hỏi lấy câu chuyện mào đầu.
"Cũng tốt ạ, quen rồi thì không có gì..." Dương Tư Vũ thở dài: "Phải rồi Phùng gia gia, những năm ở nước ngoài ông sống thế nào?"
"Cũng vậy thôi." Lão nhân cười nhẹ: "Lúc còn trẻ kiếm được chút tiền, tiết kiệm có thể tiêu cả đời nên cũng không muốn làm chuyện gì thêm, nhờ quan hệ mua được một nông trang ở Anh quốc, nhàn rỗi không việc gì thì nuôi bò nuôi chó..."
"Anh quốc? Những năm vừa rồi ông đều ở Anh quốc?"
"Ừm..."
"Vậy bà nội...." Dương Tư Vũ định nói lại im bặt, dường như còn điều gì đó kiêng dè. Nhưng lão nhân biết ý của cô, muốn hỏi vì sao bà nội ở Anh quốc mà ông không đến tìm?
Vì sao?
Không phải ông không muốn, mà là không thể! Nếu Phùng Đán Toàn thật sự đến thăm bà, chắc chắn tháng ngày vè sau của Lý Tú Châu sẽ còn khó khăn hơn gấp trăm lần. Ông không muốn làm tổn thương, càng không muốn xáo trộn cuộc sống đã dần bình lặng của bà. Vì thế mỗi lần đến ông đều chỉ đứng nhìn từ xa... Muời mấy năm, bà chưa bao giờ để ý đến bóng dáng cô đơn tại góc khuất đó, mặc cho trời mưa trời gió, lẳng lặng ngắm nhìn bà...
Có lẽ, được nhìn ngắm từ xa cũng là một thứ hạnh phúc, một hạnh phúc bất đắc dĩ...
Hai người chìm vào trong trầm mặc. Dương Tư Vũ cầm chai nước khoáng lạnh toát cúi thấp đầu, cũng không biết là đang nghĩ gì.
"Phải rồi, Tư Vũ..." Lão nhân lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí nặng nề.
"Dạ?" Dương Tư Vũ ngẩng đầu lên, chớp chớp đôi mắt xinh xắn nhìn lão nhân.
"Cháu ở Dương gia sống thế nào?"
Dương Tư Vũ cười nhạt: "Cũng được ạ!"
"Họ có còn ức hiếp cháu không?"
Dương Tư Vũ lẳng lặng lắc đầu.
"Nếu có người dám ức hiếp cháu, hãy nói với ta. Ta nhất định sẽ giúp cháu trút giận."
"Cảm ơn ông... Không ai bắt nạt cháu đâu, thật đấy!"
"Ừm, không có thì tốt!" Lão nhân thở dài, lặng lẽ đến bên bàn pha một cốc trà. Dương Tư Vũ nhìn theo, bất giác dấy lên một cảm giác quen thuộc... Phải rồi, dáng vẻ bà nội cũng cô đơn như thế. Mỗi lần nhìn bà từ đằng sau, nghĩ đến nỗi đau một mình bà phải chịu đựng bấy nhiêu năm, Tư Vũ lại bất giác thấy cay cay sống mũi...
Vì sao khi xưa bà lại ngốc như vậy, không chịu đi theo ông ấy? Nếu như bà theo ông ấy bỏ đi, có lẽ đã không phải chịu nhiều đau khổ như thế rồi?
Dương Tư Vũ bỗng nhiên lại chìm vào trong hồi ức đầy thương cảm.
Cuộc đời bà nội đúng là một tấn bi kịch đến tận cùng, tất cả bắt nguồn từ sự tham lam của họ Lý nơi bà sinh ra, càng bởi trước khi được gả vào Dương gia, bà đã quen biết với Phùng Đán Toàn.
Trước khi Lý Tú Châu và Phùng Đán Toàn yêu nhau, cuộc sống hai người đều hết sức bình lặng. Đầu tiên Phùng Đán Toàn chỉ là một người làm thuê của nhà họ Lý, do bản tính thành thật chịu khó, thân thủ lại cao cường nên ông rất được cha của Lý Tú Châu trọng dụng. Một lần kẻ thù làm ăn thuê lưu manh côn đồ đến quấy rối, Phùng Đán Toàn một mình tả xung hữu đột hạ gục tất cả hai mươi tên lưu manh. Lý lão bản lấy làm tâm đắc, lập tức điều anh ta sang làm vệ sĩ cận thân, khi ấy Phùng Đán Toàn mới có cơ hội vào trong gia đình họ Lý, tiếp xúc với Lý Tú Châu...
Thoạt tiên hai người không có gì đặc biệt, nhưng ở gần nhau lâu tự nhiên nảy sinh tình cảm. Từ gặp gỡ, quen biết đến yêu nhau, tất cả đều hết sức bình lặng. Nam độc thân nữ đến tuổi, yêu nhau vốn không có gì sai trái, có điều Lý Tú Châu sinh ra ở Lý gia, còn Phùng Đán Toàn chỉ là con một nhà nghèo khó...
Cha Lý Tú Châu sau khi biết chuyện đã lập tức tống khứ Phùng Đán Toàn, cấm ngặt không được phép gặp lại Lý Tú Châu. Nhưng chuyện ấy làm sao có thể ngăn cản đôi tình nhân đang rực lửa yêu đương... Hai người vẫn lén lút gặp nhau, cho đến một yến tiệc của giới thượng lưu Kinh thành, tình yêu của họ xuất hiện bước ngoặt...
Trong buổi tiệc hôm đó, Tam thiếu gia của Tộc trưởng Dương gia đã để mắt tới Lý Tú Châu, sau khi trở về liền nhờ người mai mối. Vừa nghe nói Dương gia trong Tứ đại gia tộc muốn xin cưới con gái họ, Lý gia vui mừng nhận luôn sính lễ, hôn sự của Lý Tú Châu như vậy là đã định... Có điều Lý Tú Châu có chết cũng không chịu đồng ý, mặc cho gia đình nói hết mọi lý lẽ, thậm chí uy hiếp dụ dỗ song cô vẫn một mực không chấp nhận...
Cha Lý Tú Châu nghi ngờ con gái vẫn đi lại với tiểu tử khố rách áo ôm kia, ngầm sai người điều tra liền phát hiện sực thực đúng như vậy. Ông ta tìm đến Phùng Đán Toàn nói chuyện rất lâu, dĩ nhiên không ngoài việc đầu tiên đưa cho Phùng Đán Toàn một số tiền để anh ta rời khỏi Lý tiểu thư, nhưng Phùng Đán Toàn đã kiên quyết từ chối. Nếu đổi là người khác, Lý gia hoàn toàn có thể thuê côn đồ đánh cho một trận, gãy chân gãy tay thậm chí chết cũng không vấn đề. Tuy nhiên Phùng Đán Toàn lại là người không côn đồ nào dám đối mặt, khi anh ta điên lên thì có kéo cả trăm người đến cũng đừng hòng ngăn nổi.
Vậy là Lý lão bản đã nghĩ ra một độc chiêu khác, ông ta nói Lý gia là danh gia vọng tộc, con gái Lý gia không thể gả cho một anh chàng nghèo rớt mùng tơi như họ Phùng. Nếu Phùng Đán Toàn muốn lấy Lý Tú Châu, cũng được! Trong vòng ba năm hãy đưa ra sính lễ tương xứng, bằng không đừng mong cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga! Thời hạn chỉ là ba năm, quá hạn Lý gia không chờ. Dù sao đại tiểu thư Lý gia cũng không thể nào chết già đợi anh ta!
Phùng Đán Toàn khí khái, lập tức đập bàn đồng ý. Định ước ba năm đã lập ra như thế. Lý lão bản còn gợi ý trong nước muốn kiếm nhiều tiền là không thể, ra nước ngoài cầu vận may vẫn hơn, không chừng với thân thủ của mình Phùng Đán Toàn còn tạo dựng được danh tiếng... Chàng trai họ Phùng suy nghĩ đơn giản, còn tưởng rằng Lý gia thực sự nghĩ cho mình nên quyết định nhận lời.
Mấy ngày sau, Phùng Đán Toàn đến gặp Lý Tú Châu, lập ra lời thề trong ba năm sẽ kiếm thật nhiều tiền để trở về xin cưới, một mình ra nước ngoài lăn lộn.
Phùng Đán Toàn vừa đi khỏi, Lý gia lập tức chuẩn bị bước thứ hai, dĩ nhiên không phải hôn sự mà là tâm sự của con gái. Lý lão bản cố tình thường xuyên tiết lộ tin tức về Phùng Đán Toàn trước mặt Lý Tú Châu, ví như hiện anh ta ở nước nào, làm những việc gì, sau đó vài ngày hình như lại không làm nữa, vượt biên qua một nước khác nào đó... Tóm lại trong vòng hơn một tháng, Phùng Đán Toàn đã phiêu bạt qua bảy tám thành phố của ba nước. Ý Lý lão bản không ngoài việc tạo dựng một hình ảnh phiêu lưu bất định cho hành tung của Phùng Đán Toàn, cho dù muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm. Còn hành tung thật sự của Phùng Đán Toàn, e là chỉ có bản thân ông ta mới biết rõ mà thôi.
Phùng Đán Toàn đi chưa lâu, Dương gia bắt đầu thúc giục. Lý lão bản một mặt lần lữa một mặt bắt đầu thực hiện kế hoạch cuối cùng. Một ngày, ông ta đột nhiên chạy về nhà, vẻ hoảng loạn kéo mẫu thân Lý Tú Châu vào phòng, khoá chặt cửa lại thủ thỉ gì đó, lại còn nghiêm lệnh không cho cô nghe lén. Trực giác mách bảo Lý Tú Châu chuyện này nhất định liên quan đến mình, không kìm nổi tò mò cô bèn lén lút đi nghe trộm, nhưng hành động này đã khiến Lý Tú Châu phải ân hận cả đời...
Bởi lẽ đó là tin Phùng Đán Toàn làm thuê ở một mỏ than ở nước ngoài, hầm mỏ sập đã chôn sống luôn anh ta. Với Lý Tú Châu, chuyện đó chẳng khác tiếng sét giữa trời quang, ngất lịm đi tại trận.
Sau đó thế nào Lý Tú Châu không nhớ rõ, hình như là mê mệt liền mấy hôm, cả việc bản thân có ăn cơm uống nước không cô cũng không để ý. Chỉ biết lúc mình tỉnh dậy, vật cô nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt mà cô căm ghét cả đời, khuôn mặt Tam thiếu gia nhà họ Dương...
Dương tam thiếu biết Tú Châu không khoẻ nên chạy đến thăm, cha mẹ cô không biết có phải là vô tình hay cố ý đều bảo có viẹc ra ngoài. Họ Dương thấy Lý Tú Châu quần áo xộc xệch ngồi ngây trên giường, bộ dạng đáng yêu không biết nhường nào mà tả, nhất thời không kìm nổi dục vọng định giở trò. Hành động của y khiến Lý Tú Châu đang hồn siêu phách lạc sực tỉnh trở lại, lập tức liều mình phản kháng. Càng phản kháng họ Dương càng phấn khích, cuối cùng đã chiếm đoạt trinh tiết của người vợ còn chưa qua cửa của mình.
Lý Tú Châu thất thân, đau đớn không thiết sống, nhiều lần tự tìm đến cái chết nhưng đều bị cha mẹ đập đầu đấm ngực ngăn lại. Bởi không nỡ để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, cuối cùng cô không không thể đi gặp Phùng Đán Toàn dưới suối vàng. Thời gian này Dương tam thiếu cũng đến vài lần, nhưng Lý Tú Châu đều khoá chặt cửa không để y bước vào nửa bước. Cứ như thế kéo dài hơn một tháng, sau đó Lý Tú Châu phát hiện mình đã có mang, lúc này Lý gia đã không kiềm nổi sốt sắng. Suốt ngày trong nhà râm ran như vỡ chợ, ngay cả bà nội Lý Tú Châu vốn không ngày nào không từ sáng đến tối chỉ giam mình trong phòng niệm A di đà phật cũng phải chạy ra khuyên cô mau chóng lấy chồng, không thể để gia đình bẽ mặt. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Lý Tú Châu hoang mang vô độ, cộng với tin Phùng Đán Toàn đã chết càng khiến cô tâm ý nguội lạnh, rốt cuộc đã không gượng nổi trước những lời khuyên lơn của người nhà, vả lại bản thân cô cũng suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, nên chừng một tháng sau, cô đã được gả vào nhà Dương gia.
Những tháng ngày sau đó là cả một địa ngục. Lý Tú Châu không muốn làm chuyện phòng sự với chồng, mỗi lần có nhu cầu Dương tam thiếu đều phải thực hiện như cưỡng đoạt. Cuối cùng y không kiềm nổi tức giận, còn bạt tai Lý Tú Châu vì chuyện này, dần dần còn tạo thành thói quen không đánh cô một trận thì không thể nào "hành sự" được. Cũng không biết có thông tin từ đâu, biết trong lòng Lý Tú Châu luôn nhớ nhung kẻ đã chết Phùng Đán Toàn kia, lập tức Dương tam thiếu xộc vào phòng đánh Lý Tú Châu một trận nhừ tử.
Lý Tú Châu không hề biết chống mình vì Phùng Đán Toàn mà ra tay, bởi mỗi lần có nhu cầu y thoạt tiên đều đánh cô một trận, vì vậy cô nhấn nhịn không lên tiếng mà chỉ liều sống liều chết bảo vệ cái bụng đã to ra của mình. Sau lần đó, Dương tam thiếu lại càng căm ghét Lý Tú Châu, suốt ngày chân đá tay đấm, chửi mắng thậm tệ, thậm chí ngay cả lời đứa bé trong bụng không phải con y cũng buông ra, mặc dù biết rõ lần đầu tiên của Lý Tú Châu là bị chính y chiếm đoạt...
Câu chửi cho hả giận của Dương tam thiếu vô tình bị người làm nghe thấy, lập tức được truyền đi. Chỉ trong một ngày người trên kẻ dưới trong Dương gia đều biết đứa bé trong bụng vợ Dương tam thiếu không phải là con ruột y. Ngay tối hôm đó Dương gia triệu tập cuộc họp toàn gia, gọi Dương tam thiếu đến hỏi sự việc có phải đúng như vậy. Họ Dương không những không lên tiếng biện bạch cho Lý Tú Châu mà còn luôn miệng đòi bãi hôn. Dương lão gia tức đến mức chút nữa hộc máu, nhưng việc đã đến nước này còn có thể làm được gì?
Dương gia không thể vứt bỏ một sinh mạng, đành nghiêm lệnh người trong gia tộc không được lộ chuyện này ra ngoài, một mặt giam Lý Tú Châu vào lãnh cung.
Lý Tú Châu không khóc lóc cũng không phản kháng, chỉ lẳng lặng sinh con rồi một mình nuôi nấng. Không lâu sau Dương tam thiếu cưới người vợ thứ hai, từ đó về sau không bước vào phòng Lý Tú Châu thêm một lần nào nữa. Cuối cùng Dương gia đem Lý Tú Châu và con trai cô khóa chặt trong hậu viện Dương gia, không cho thấy ánh mặt trời.
Cơn tức giận đó Dương gia trút hết lên đầu Lý gia, cho rằng nhà họ Lý đã cố tình lừa gạt. Vậy là Dương gia ngấm ngầm giở trò, khiến cha Lý Tú Châu buôn bán gặp khó khăn, chẳng mấy chốc đe dọa phá sản. Lý lão bản chạy đến Dương gia cầu viện nhưng Dương gia thấy chết không cứu, thậm chí còn ngầm té nước theo mưa đánh ông ta một vố cuối cùng.
Ông chủ Lý cuối cùng phải tuyên bố phá sản, một phần sản nghiệp bị Dương gia thôn tính. Từ đó người nhà họ Lý không còn thấy tin tức gì, cũng không biết còn sống hay đã chết. Tất cả những chuyện này Lý Tú Châu đều không biết, cả việc cha mẹ mấy lần đến thăm bị Dương gia lấy đủ mọi lý do từ chối cũng chẳng hay. Mọi tâm tư cô đều đặt hết vào đứa con trai mới chào đời.
Mãi đến sau khi đứa trẻ đầy tháng, Lý Tú Châu xin về nhà thăm cha mẹ bị Dương gia giễu cợt châm biếm, khi đó mới biết việc làm ăn của cha đã thất bại. Mất đi chỗ dựa gia đình, tháng ngày Lý Tú Châu ở Dương gia càng khổ sở hơn, thậm chí một kẻ hầu quét dọn cũng có thể trắng trợn bắt nạt hai mẹ con. May mà trên danh nghĩa Lý Tú Châu vẫn còn là mợ ba nhà họ Dương, đám người hầu cùng lắm cũng chỉ châm chọc vài câu. Nhưng càng về sau người hầu càng vắng bóng, tất cả công việc Lý Tú Châu đều phải một mình cáng đáng. Cũng may Dương gia vẫn cung cấp vật thực và đồ dùng thường ngày, tuy thiếu thốn song hai mẹ con không đến nỗi chết đói...