Tuy lúc đầu Mười Một bảo vệ Trương Hân Hân chỉ chỉ là vì Sở Hải Lan, nhưng sau mấy lần gặp gỡ, hắn đã dần dần bị cô bé thiện lương, đơn thuần này làm cho cảm động. Từ Trương Hân Hân, hắn cảm nhận được một cảm giác hắn chưa từng biết đến, đó chính là sự ấm áp của gia đình.
Hân Hân giống như một đứa trẻ, thích làm nũng, thích quấy nhiễu hắn, tuy Mười Một từng cảm thấy nàng rất phiền, nhưng từ khi Hân Hân bị thương, hắn mới biết thì ra đối với vắn Hân Hân không chỉ là một đối tượng cần bảo vệ, không biết từ lúc nào, trong lòng hắn đã coi nàng như người thân của mình. Ngay cả chính Mười Một cũng không biết vị trí của Hân Hân ngày càng quan trọng trong lòng hắn, mà hắn cũng càng ngày càng quan tâm đến nàng. Chính vì quan tâm nên sau khi Hân Hân bị thương vì hắn, hắn chưa từng xuất hiện. Bởi trong tiềm thức Mười Một rất sợ hãi, hắn cố gắng né tránh hai mẹ con Sở Phàm và Trương Hân Hân, giống như một đứa bé làm chuyện xấu gì đó trong nhà người thân mình, sau đó liền sợ gặp người thân đó, sợ hắn trách cứ mình.
Tất cả những điều đó, đơn giản là vì hắn quan tâm đến những ''người thân'' này.
Càng quan tâm, lại càng sợ hãi mất đi, đương nhiên cũng càng muốn bảo vệ các nàng thật tốt. Có lẽ đúng như giáo quan đã nói, "tình cảm là gánh nặng"? Cho dù gánh nặng này rất lớn, nhưng đã mang lên rồi thì Mười Một cũng không thể bỏ xuống được, chỉ có thể mang nó, tiếp tục tiến lên.
Tình cảm, thật sự rất phức tạp.
"Anh Sở Nguyên?" Trương Hân Hân thấy Mười Một không lên tiếng, sợ hắn lại đột nhiên gác máy liền kêu một tiếng.
"Hả?"
Nghe thấy giọng của Mười Một, Trương Hân Hân thở phào, nói: "Anh vẫn còn nghe máy? Anh không nói gì, em cứ tưởng anh đã cúp điện thoại rồi."
"Ta đang nghe." Mười Một thản nhiên nói.
"Em nói với anh này, lúc sau cha mẹ em về, họ nói là có kẻ cướp đến gây án nhưng đã bị cảnh sát bắt đi rồi. Ôi, cha mẹ em đột nhiên trở lại làm em giật cả mình, sợ rằng những người đến bắt em sẽ làm hại bọn họ. Vì thế em muốn gọi điện cho anh nhưng lại không gọi được. Nhưng sau đó không có ai đến bắt em, em nghĩ kỹ lại thì cảm thấy có lẽ những người đó đến là để bắt em."
Mười Một gật đầu nói: "Ngươi an toàn rồi."
Trương Hân Hân dường như không hề sợ hãi, cười hì hì nói: "Anh đuổi bọn họ đi rồi à?"
Mười Một trầm mặc một lát, nói thật: "Không phải."
Trương Hân Hân ngẩn người, nghi ngờ hỏi: "Không phải anh?"
"Ừ, ta muốn theo dõi ngươi để tìm được hang ổ của đám người kia, nhưng bọn họ bị kẻ khác ngăn lại."
"Là ai vậy?" Trương Hân Hân suy nghĩ một lát, nhỏ giọng nói thầm: "Chẳng lẽ lại là Tom?"
"Tom?"
"Ờ... Tom là một người nước ngoài, hắn... ừm, mặc kệ, có lẽ không phải là hắn. Đúng rồi, việc đó có làm hỏng kế hoạch của anh không?"
"Không sao, ta theo dõi Thanh Ngữ nên tìm được họ rồi."
"À?" Trương Hân Hân hoảng sợ, thốt lên: "Chị Thanh Ngữ? Chị ấy không sao chứ?"
"Không có việc gì, đêm qua nàng đã trở về, giờ đã đi học rồi."
Trương Hân Hân nghe được Nguyễn Thanh Ngữ không sao bèn vỗ ngực thở phào: "Không có việc gì là tốt rồi." Sau đó nàng lại sẵng giọng: "Anh kia, anh có thể nói cho hết lời được không? Cứ dọa người khác sợ hãi như vậy."
Mười Một không đáp lời.
"Thật nhàm chán, anh đừng có lần nào nói chuyện với em cũng nói cho qua chuyện thế chứ?"
"Ờ."
"Hừm." Trương Hân Hân tức giận quơ nắm đám, cái tên đầu gỗ này.
Mười Một hỏi: "Cha mẹ ngươi đâu?"
Trương Hân Hân bĩu môi em: "Mẹ em đã đến viện nghiên cứu từ sáng sớm rồi, hôm nay cha em xin nghỉ ở nhà với em, giờ đang làm bữa sáng trong bếp."
"Ngươi không đi học?"
Trương Hân Hân buồn rầu nói: "Cha mẹ sợ em lại bị bắt cóc, bảo em ở nhà ôn bài vài ngày."
"Ừm, vậy ngươi cứ ở nhà."
"Anh đến đây chơi được không? Lâu rồi anh không đến, mẹ em cứ nhắc anh mãi."
"Không được, ta còn có việc phải làm. Không có chuyện gì nữa thì ta cúp máy đây."
Trương Hân Hân bĩu môi nói: ''Lần nào cũng như vậy, vừa nói được vài lời đã cúp máy."
"Ừm, ta sẽ liên lạc với ngươi sau." Mười Một nói xong không đợi Hân Hân nói gì liền cúp điện thoại ngay.
"Này? Này?" Trương Hân Hân gọi một lúc, phát hiện Mười Một đã cúp máy, tức giận hét lên: "Lại như vậy! Lại như vậy! Tức chết ta, tức chết ta rồi!"
Mười Một cũng không rảnh để quan tâm lúc này Hân Hân có cảm giác gì, cầm điện thoại trầm ngâm một lát, sau đó liền bấm một số điện thoại mà bất cứ nam nhân nào cũng mong muốn có được, đó là số điện thoại riêng của Âu Dương Nguyệt Nhi.
Hắn vẫn còn chưa nhấn nút gọi thì Cuồng Triều đột nhiên hỏi: "Ngươi không định nói cho nàng biết sao?"
Ngón tay Mười Một dừng ở trên phím gọi, hỏi: "Cái gì?"
"Việc về DK. Ngươi không định nói cho Hân Hân để cho nàng đề phòng DK sao?"
Mười Một thản nhiên nói: "Không, hãy cứ để cho nàng sống một cách thoải mái."
"Thế nhưng DK..."
Ánh mắt Mười Một lộ ra sát khi: "Ta sẽ giải quyết DK."
Cuồng Triều thở dài, không nói cái gì nữa.
Mười Một nhấn phím gọi, trong điện thoại di động vang lên một ca khúc đễ nghe. Sau một lúc lâu, đầu kia mới bắt máy, giọng nói ngọt ngào mang chút ngái ngủ của Âu Dương Nguyệt Nhi vang lên: "A lô?"
''Là ta."
Đầu kia bỗng nhiên im lặng, Âu Dương Nguyệt Nhi mở trừng mắt, cảm giác buồn ngủ hoàn toàn biến mất, bật dậy từ trong chăn, vui vẻ nói: "Sở Nguyên?"
"Ừ, ngày hôm qua ngươi tìm ta?"
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ "Ừ" một tiếng, sau đó lập tức giải thích: "Cũng không phải việc gì quan trọng. Có một việc trong công ty muốn hỏi ý kiến của anh."
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ cắn bờ môi, cười khổ. Đêm qua, nàng rất nhớ Mười Một, nỗi nhớ mãnh liệt chưa từng có tràn ngập trong lòng nàng, làm cho nàng phiền muộn, làm cho nàng khó yên giấc. Yêu một người là một việc rất ngọt ngào, rất hạnh phúc, thế nhưng ngay cả việc muốn gọi điện cho người mình yêu mến nàng cũng phải do dự, bởi nàng biết hắn không thích bị quấy rầy, không thể không nói đây là một sự giày vò với một thiếu nữ đang yêu. Nhất là đây lại là lần đầu Nguyệt Nhi yêu một người, yêu sâu sắc.
Rốt cuộc Nguyệt Nhi không thể kìm nén được nỗi nhớ mãnh liệt kia, bồn chồn gọi điện cho Mười Một. Thế nhưng điện thoại của Mười Một lại tắt máy. Nguyệt Nhi cúp máy, không biết mình nên thất vọng hay là nên thở phào.
Nàng rất muốn nghe giọng nói của Mười Một, muốn nói chuyện với hắn, thổ lộ với hắn nỗi nhớ trong lòng mình. Nhưng nàng cũng lo sợ, sợ rằng sự lạnh lùng của Mười Một sẽ làm tổn thương nàng, giống như lần trong bệnh viện ở Đông Hải, lòng đau như dao cắt.
Hai đầu đều im lặng, Mười Một và Âu Dương Nguyệt Nhi đều không nói gì.
Giữa hai người, có chút áp lực chậm rãi lan tỏa.
Âu Dương Nguyệt Nhi cười khổ, khi không gặp được hắn thì rất nhớ hắn, nhưng khi hắn gọi điện thoại đến thì lại chẳng biết nói gì. Yêu một người rất đơn giản, khi nhớ hắn, muốn nghe thấy giọng nói hắn, biết hắn luôn bình an vô sự, vậy là đủ rồi. Yêu một người cũng rất phức tạp, dù trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này lại chẳng nói được gì.
Một lúc lâu sau, rốt cục Mười Một mở miệng nói: "Chuyện của công ty ta không tiện tham gia, ngươi và Văn Vi cứ toàn quyền xử lý."
Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, đáp lời.
"Còn có việc gì sao?"
Nguyệt Nhi có chút tủi thân, thấp giọng nói: "Không có chuyện gì nữa."
Mười Một trầm mặc một lát, sau đó nói: "Gần đây kinh thành sẽ rất loạn, đừng ra ngoài nhiều."
"Ừm, em biết rồi." Âu Dương Nguyệt Nhi mỉm cười. Mười Một đang quan tâm đến nàng sao? Cho dù giọng điệu của hắn vẫn lãnh đạm như trước, nhưng Nguyệt nhi vẫn có thể cảm nhận được sự quan tâm trong đó.
Vậy là đủ rồi, nàng cũng không cần tình yêu hoàn mỹ thiên trường địa cửu, cũng không cần một tình yêu cảm động khúc chiết, nàng chỉ cần khi nhớ đến hắn, biết hắn vẫn bình an, biết hắn quan tâm lo lắng đến mình, vậy cũng đủ rồi. Thực ra thứ mà Nguyệt Nhi muốn cũng không cao xa gì.
"Sở Nguyên." Nguyệt Nhi khẽ gọi.
"Có việc gì?"
"Anh làm việc phải cẩn thận một chút, đừng nên liều mạng như vậy."
"Ừm."
Âu Dương Nguyệt Nhi thở ra một hơi, cười nói: "Không có chuyện gì nữa đâu, anh gác máy đi."
"Ừ, gác máy."
Âu Dương Nguyệt Nhi khẽ gật đầu, nhưng vẫn áp điện thoại bên tai, đến tận khi Mười Một đã gác máy, nàng mới khẽ thở dài, lưu luyến buông điện thoại.
Âu Dương Nguyệt Nhi ngồi trên giường, lộ ra vẻ cô đơn. Ngón tay nàng nhẹ nhàng vuốt ve điện thoại, tựa như trên đó có hơi ấm của Mười Một. Người nam nhân khiến cho người ta yêu, mà lại chẳng thể làm được gì...
Trong cao ốc Vân Thiên, Mười Một cũng đang ngẩn người, hắn chưa từng ngẩn người. Thời gian cực kỳ quý giá với hắn, hắn chưa bao giờ cho phép mình lãng phí dù chỉ một giây, thế nhưng bây giờ hắn lại ngẩn người chỉ vì một cuộc điện thoại. nguồn t r u y ệ n y_y
Tình cảm của hắn đối với Nguyệt Nhi ra sao? Mười Một cũng không biết, hắn chẳng qua là bấm điện thoại của nàng theo bản năng, nhưng khi nghe được thanh âm của nàng, bỗng nhiên hắn lại không biết nói gì, thì ra, hắn muốn nghe thanh âm quen thuộc kia đến vậy, chỉ đơn giản vậy mà thôi.
Thích rốt cuộc là cảm giác gì? Vì sao hắn lại cảm thấy trong lòng nặng trĩu?
Cảm giác này thật đáng ghét.
Mười Một thở dài một hơi, hắn muốn quên đi cái cảm giác này, sắc mặt lập tức lại trở nên lạnh lùng như thường ngày, nói: "Cuồng Triều, liên lạc với Lục Đạo."
Lục Đạo dường như vẫn chưa ngủ, chỉ một lúc sau giọng nói của hắn vang lên từ tai nghe da người của Mười Một: "Ngươi dậy rồi à?"
"Ngươi tìm ta?"
"Đúng vậy." Lục Đạo hỏi: "Long Hồn đã liên lạc với ngươi chưa?"
"Ta vẫn chưa tìm bọn họ."
"Ừm, việc đó không vội, có lẽ hiện giờ bọn họ sẽ không làm gì ngươi. Ta tìm ngươi là vì có chuyện mới thương lượng."
"Chuyện gì?"
Trong tai nghe vang lên tiếng Lục Đạo rót rượu, hắn nói: "Ngươi nghĩ sao nếu biến Vương gia thành đồng minh của chúng ta?"
"Vương gia?" Mười Một nhíu mày nói: "Ngươi muốn lôi kéo Vương gia?"
"Ừ, ngươi cảm thấy cái đề nghị thế nào? Nhiều đồng minh không phải là tốt hơn nhiều kẻ địch sao?" Mười Một lắc đầu nói: "Bọn họ sẽ không đống.''
"Đương nhiên sẽ không đồng ý."
Lục Đạo nhấp một hớp rượu đỏ, nhắm mắt lại hưởng thụ hương vị của đó, sau đó mở mắt ra, cười nói: "Ngươi giết nhiều người của bọn họ như vậy, làm cho Vương gia từ nay về sau không ngóc đầu lên nổi, giờ bọn họ hận ngươi đến tận xương, đồng ý mới là lạ."
Mười Một cảm thấy khó hiểu, hỏi: "Vậy ý của ngươi là gì?"
"Ý của ta là chúng ta cần nắm quyền chủ động, chỉ cần quyền chủ động nằm trong tay chúng ta, bọn họ không đồng ý cũng không được."
Suy nghĩ của Lục Đạo rất khó hiểu, ngay cả Mười Một cũng bị hắn làm cho mù mờ, nói: "Nói rõ ra."
Lục Đạo giải thích: " Tộc trưởng Vương gia chết rồi, họ vẫn chưa chọn được tộc trưởng mới, hiện giờ lại có thêm mấy vị trưởng lão bị chết, chỉ còn lại vài lão già lọm khọm chèo chống Vương gia. Hơn nữa theo ta được biết, những trưởng lão còn lại này cũng không đoàn kết, đang tranh giành vị tró tộc trưởng với nhau. Ngươi nói xem, nếu chúng ta giúp một kẻ trong đó để hắn lên làm tộc trưởng, liệu Vương gia có còn đối địch với chúng ta nữa không?"
Mười Một lập tức hiểu ý của Lục Đạo, hỏi: "Ngươi muốn dựng bù nhìn?"
"Không, đương nhiên không phải. Bù nhìn thì có gì tốt? Hơn nữa người ta cũng không phải kẻ ngốc, làm chư hầu nhưng có tự do còn hơn làm hoàng đế mà chỉ là bù nhìn."
Lục Đạo nâng ly rượu, cười với vẻ nghiền ngẫm, nói: "Ta chỉ muốn có thêm một đồng minh thôi."