Chương 85: Thủy Độn Pháp
Dịch+biên: Lãnh Phong
Nguồn: TTV
Chương 85: Thủy Độn Pháp
Nhiều năm trước, được lưu truyền rộng rãi một câu truyện kinh điển:
- Ta đã đoán trúng đoạn mở đầu nhưng cái kết lại không trúng…
Câu truyện kia vô cùng thích hợp với Lưu Tam công tử và Quách Nam Minh.
Quách Nam Minh bị bệnh.
Thân thể hắn vốn không tốt, nghe nói bị từ khi còn trong bụng mẹ. Tâm tình, cảm xúc kiêng kỵ nhất chính là thay đổi nhanh. Nói tóm lại, chịu không nổi đã kích. Khi chịu đã kích về tâm tình thì thân thể chịu không nổi, thậm chí là hôc máu.
Hiện tại, hắn lại bị đã kích, phát bệnh phải nghĩ học, rời khỏi thư viện về nhà dưỡng bệnh.
Ngược lại Lưu Tam công cử cực kỳ không cam lòng, xuất ra một chiêu cuối, phái người đi thăm hỏi lai lịch vị tùy tùng kia. Cuối cùng lấy được đáp án làm hắn vô cùng kinh hải : đối phương dĩ nhiên là người làm của Hoàng Nguyên Khải.
Hoàng Nguyên Khải chính là đại nho của Ký Châu, bản thân chính là danh gia thư pháp, một bức tranh chữ giá bán 600 văn tiền, trái lại có tiền cũng không mua được.
Một người như vậy làm sao tốn giá cao như vậy để mua một bức tranh chữ của người không có danh tiếng gì?
Thật là không thể tưởng tượng nổi.
Trong tình hình đó, cho dù Lưu Tam công tử có nghĩ nát óc ra cũng không biết lý do tại sao. Vốn Quách gia và Hoàng Nguyên Khải có chút lui tới, nhưng vào thời khắc này, Lưu Tam công tử đâu dám đi nói với Quách Nam Minh chuyện này, như vậy không phải đi đã kích tinh thần của hắn sao.
Xem ra, nếu muốn biết sự thật chuyện này, chỉ có đợi ngày sau từ từ tìm hiểu.
Lưu Tam công tử rõ ràng Quách Nam Minh tuyệt không phải là người chịu nhận thua, bị bệnh phải xin về tĩnh dưỡng, bất quá chỉ lấy lui làm tiến.
Nhưng mà một khi Quách Nam Minh khỏi bệnh, hắn tự nhiên không cách nào tìm Diệp Quân Sinh phiền toái. Về phần hạ độc thủ các loại, nói giỡn, Lưu Tam công tử hắn là người có văn hóa.
---------------------*****************-------------------
Thuận lợi đem tranh chữ bán đi, số tiền trong tay Diệp Quân Sinh lập tức tang trưởng, trừ trả lại cho Hoàng Siêu hai sâu. Còn thừa lại bốn sâu.
Không biết đã bao nhiêu năm rồi, Diệp gia chưa từng để dành được số tiền nhiều như vậy. Vui mừng đến nổi Diệp Quân Mi cười không khép miệng lại được.
Ngay cả cuộc sống của Trư, Ngưu nhị yêu ở hậu viện có đãi ngộ được nâng lên rất nhiều, ăn uống có rượu thịt. Trư yêu mặt mày hồng hào, thở dài nói:
- Lão Trư ta đây rốt cục cũng được ăn thịt…….
Có tiền tâm tình thật tốt!
Chỉ có đều chừng đó trước mắt chưa đủ, mục tiêu kế tiếp chính là kiếm đủ 50 sâu đem Độc Chước Trai từ tay Hoàng Siêu mua lại.
Thuê dù sao cũng là thuê, chỉ có đem mua lại. Khi đó mới chính thức là của anh em hắn.
Tranh chữ lần nữa được treo lại, vẫn như giá cũ, giá 500 văn một bức. Rất có ý tự Khương thái công câu cá, người nguyện ý mắc câu.
Tin tưởng trải qua lần này, danh tiếng cảu Độc Chước Trai đã được người biết đến, như vậy đã được thu hoạch thật lớn.
Ở tác phẩm nghệ thuật này, mỗi dạng đồ không phải giá tiền kia thật ra thì cũng không trọng yếu, mà quan trọng là có người mua hay không.
--------------------------***---------------------------------------
Tại Hoàng gia Ký Châu thành
Lão niên gần 60 tuổi như Hoàng Nguyên Khải đang chiêu đãi lão bằng hữu tại phòng khách.
Lão hữu họ Lý. Chữ “Dật Phong”. Là người đi cùng phú gia công tử đến Độc Chước Trai.
Hai người uống trà tán gẫu:
- Viễn Khải huynh, nghe nói ngươi mua lấy mỗi bức tranh chữ giá 500 văn tiền, ha hả, cái này huynh thiệt thòi không nhỏ nha. truyện copy từ tunghoanh.com
Lý Dật Phong trêu ghẹo nói.
Hoàng Nguyên Khỏi râu ria vểnh lên:
- Hừ, chuyện này lại nói quá không có phúc hậu. Lão phu đã gặp qua nhiều người, khi nào lại gặp người làm ăn kiểu như vậy.
- Khách khách. Vậy người đi trả lại đồ đã mua.
Hoàng Nguyên Khải liếc hắn một cái:
- Ngươi cũng mua tranh chữ ấy, ta sao có thể rơi lại phái sau được?
Lý Dật Phong cười ha hả nói:
- Lại nói, ta còn bội phục người này, nắm công phu trong tay, có thể tinh toán cho dù 500 văn tiền , nhưng lại có người mua, thật không đơn giản.
Hoàng Nguyên Khải hé mắt:
- Trên phố có tin đồn, người viết tranh chữ kia là Diệp Quân Sinh, là tú tài thư viện Quan Trần. Ta xem chuyện này có nghi vấn. Thứ này nếu hắn viết, sao không làm con dấu là tên thật, vì sao không tranh thủ danh tiếng? Thứ 2, người này cay nghiệt như vậy, không giống với tuổi hắn đã viết ra được. Hơn nữa có thể đưa thủ đoạn vào, nhìn người giật giây cũng 50 thì đã 45 tuổi rồi, là một lão hồ ly.
Lý Dật Phong phụ họa nói:
- Có đạo lý.
Hoàng Nguyên Khải khoát tay nói:
- Thôi, Vương gia đã trở về kinh thành, chuyện này coi như một giai đoạn, dù sao ta và ngươi cũng không thể đi mưa tranh chữ của hắn rồi.
Đúng vậy, hắn muốn làm Khương thái công câu cá, ta sẽ cho hắn từ từ câu.
- Ha hả, đúng rồi, năm nay hội thi thơ vào trung thu, ta và ngươi là người bình phẩm, nên suy nghĩ tốt chương trình, làm theo lệ cũ hay thay đổi….
Vừa nói xong bắt đầu thảo luận về hội thi thơ.
-------------------------------*--*--*---------------------------------------
Hôm nay khí trời vô cùng nóng, mặt trời treo cao, tia sáng tràn đầy, phảng phất như đem tất cả các vùng đều bốc hơi.
Trên cành cây, tiếng ve kêu rộn rang.
Tại hậu viện Độc Chước Trai, Trư yêu nóng đến cả người đổ mồ hôi, mở miệng thở:
- Ngưu ca, lão gia ra khỏi thành làm gì mà không mang ta đi cùng? Nhất định có thể ngâm mình trong nước, thật thoải mái.
Đại Thánh uể oải trả lời:
- Lão gia tự có sự vụ.
Trư yêu muốn nói lại thôi, thở dài, không hề nói, trực tiếp chạy đến chỗ có bóng râm.
Hôm nay là ngày nghĩ của thư viện, Diệp Quân Sinh cũng không ở trong thành mà đang trên đường đi đến một dòng song bên ngoài Ký Châu.
Nơi đây hoang vu, vắng vẻ, hiếm thấy hành tung của con người.
Diệp Quân Sinh dò xét một phen, nhìn thấy không có người ngoài, y phục cũng không cỡi, nhảy vào trong nước sông.
Giờ phút này nếu có người nhìn thấy, còn tưởng rằng hắn đang tắm. Chẳng qua không có cỡi quần áo, đúng là có chút kỳ quái.
Diệp Quân SInh dĩ nhiên không phải sợ nóng nên đặc biệt chạy đến đây tắm, chỉ vì hắn muốn tu luyện phương pháp chạy trốn dưới nước nên mặt quần áo dưới nước.
Bên trong Ngũ Hành, kim mộc thủy hỏa thổ, đều có phương pháp tương ứng chạy trốn. Trong đó chạy trốn bằng đường thủy, thổ tương đối thường gặp, cũng là công hiệu quá nhiều thuật pháp, nếu có thể nắm giữ tinh thuần rồi, tương đối hữu dụng.
Diệp Quân Sinh vốn không nghĩ đến, nhưng ngày sở trong sông Thông Giang <
> kiếm ý đem ngọ phù cắn nuốt, lại dung hợp vào một luồng thủy độn pháp, thông qua kiếm ý liền có thể thi triển ra.
Ngày đó khi thủy công sụp đổ, nhờ vậy mới có thể bình yên vượt qua.
Chỉ bất quá sợi Thủy Độn Pháp này cũng không hoàn thiện. Nếu có thể tu luyện đến mức tinh thuần, đâu chỉ chạy trốn trong nước như vậy, khi đó như Giao Long trong nước.
Đối với lần này, Diệp Quân Sinh không dám nghĩ xa, chỉ mong có thể khống chế thuần thục Thủy Độn Pháp là đủ rồi. Có phương pháp này, có thể đi qua sông, có thể ho hấp dưới nước, có thể làm nước không dính thân.
Nói ngắn gọn, liền giống như một con cá.
Chỉ thấy Diệp Quân Sinh nhảy vào trong nước, kiếm ý khu động, dường như nước nghe theo lệnh của hắn. Tùy ý hắn xuyên qua, như giẫm trên mặt đất.
Diệp Quân Sinh tâm tình rất tốt, tả sung hữu đột, kiếm ý khu động hết sức như ý, rất có tiếng bộ. So với lần trước, đã tốt hơn rất nhiều.
Khi đó hắn mặc dù mang Trư yêu và chúng nữ ra ngoài, nhưng cả người ướt hết, lộ ra chút chật vật.
Đùa giỡn được một chút, kiếm ý bắt đầu chống đỡ không nổi, lúc này mới lưu luyến lên bờ.
Ước chừng một lúc lâu sau, tinh thần một lần nữa trần đầy dồi dào, cũng không xuống nước nữa mà nằm ở trên bờ nhìn bầu trời suy nghĩ.
Ở nhà, Trư yêu không có thể nói, nhưng có thể khẳng định Đại Thánh lai lịch bất phàm. Đừng tưởng hôm này thân hình to lớn lực lưỡng, nhưng tu vi chỉ có khôi phục một hai phần mà thôi. Những tu vi còn lại cũng không phải ăn uống liền có thể khôi phục lại.
Mặc dù Đại Thánh Không nói ra nhưng Diệp Quân Sinh đã mơ hồ đoán ra: Đại Thánh muốn khôi phục lại tu vi hẳn là phải cắn nuốt âm hồn.
Lần này có khả năng, ngay lúc chỗ ở của Hoàng gia liền có thể nghiệm chứng.
Chỉ tiếc âm hồn tồn tải không thể tùy ý gặp được, cho dù trong long Diệp Quân Sinh có muốn giúp nhưng chỉ hữu tâm vô lực.
Đồ Thần, nói thoải mái, rất uy phong nhưng tất nhiên phải trả một cái giá lớn, trước mắt cũng không muốn các thần của Tam Thập tam Thiên đuổi giết.
Về phần từ con đường đạt được tâm ý của nhân dân, lấy thân phận tú tai thư viện căn bản cũng không làm được.
Ở trong cuộc sống, thân phận địa vị không đủ, liền không có cách nào thực hiện hoài bão. Tùy tiện chạy đến đầu đường hô to:
- Đại gia đi theo ta!
Sợ rằng sẽ không có người đi theo, đây không phải bệnh thần kinh là gì.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có biện pháp thích hợp có thể dụng vào lúc này, dường như phải đợi ba năm sau, khi kỳ thi hương diễn ra mới có thể áp dụng kế hoạch.
- Cũng được, nước chảy đá mòn, không cần phải nóng vội.
Đem tầng ý niệm này trong đầu vức bỏ, tâm tình một lần nữa khôi phục trong sáng, bò dậy, một lần nữa xuống nước.
Lần này một lần nữa thi triển Thủy Độn Pháp càng thêm thành thạo, như cưỡi đi đường quen, ngay cả tốc độ cũng đề cao. Thẳng tắp mà đi, tựa như ở thế giới hiện đại, giẫm ván lướt song. Bởi vì tốc độ không chậm, nước sông hai bên tách ra.
Một chút Hạo Nhiên Khí, ngàn dặm thật vui sướng.
Bất quá cũng chỉ như vậy!