Chương 19 Bước xuống nhà Linh ngồi vào bàn ăn sáng: - Lát bác mang đồ ăn sáng lên phòng cho Ken hộ cháu nhé- Vừa rót ly nước cam Linh vừa nói.
- Vâng. Thưa tiểu thư.
- Bác chuẩn bị xe cho cháu để cháu đi học nhé.
- Vâng.
Ăn xong bữa sáng Linh lấy xe đến trường. Hôm nay Linh đến trường sớm hơn so với mọi ngày nên đã đi bộ ra vườn hoa sau trường. Bỗng Linh nhìn thấy nó đang ngồi trên xích đu với khuôn mặt buồn bã:
- Chi sao ngồi đây một mình vậy chị ngồi cùng được ko em- Linh bước lại gần hỏi nó.
- Ơ chị Linh sao chị lại ở đây?- nó ngạc nhiên hỏi.
- Hôm nay chị đi học sớm thấy trường vẫn còn ít người nên ra đây chơi ko ngờ lại gặp em ở đây. Mà sao em ngồi đây một mình vậy?- Em ra đây ngồi một lát cho yên tĩnh thôi. Mà sao hôm nay em ko thấy Ken đi cùng chị?- Ak hôm nay nó nghỉ học em ak- thấy nó vẫn chưa hiểu gì nên Linh nói tiếp- Tối qua nó uống say quá nên hôm nay ko dậy đi học được ấy mà.- Uống say ạ?- Ừm hình như nó đang buồn chuyện gì đấy nên mới uống cho say khướt đến tối muộn mới về.- Vậy ạ- nó buồn bã trả lời.Nghe thấy Linh nói vậy nó cảm thấy rất lo lắng. Nó lo lắng cho hắn. Nó đã tự nhủ với lòng mình rằng sẽ cố quên hắn, quên những gì thuộc về hắn nhưng dường như với nó việc này là ko thể. Bất chợt nó nghĩ đến Tuấn. Nó cảm thấy có lỗi rất nhiều khi coi Tuấn chỉ như một người thay thế. Mỗi lần Tuấn lo lắng, chăm sóc cho nó là mỗi lần nó cảm thấy có lỗi với Tuấn nhiều hơn. Vẫn biết là vậy nhưng tại sao nó vẫn nhận lời yêu Tuấn. Có lẽ nó cần một bờ vai để tựa, cần một người hiểu nó và chia sẻ cho nó. Với nó có lẽ Tuấn là một người anh trai chứ ko phải là người nó yêu.Thấy nó đang nghĩ miên man, Linh liền hỏi:- Chi em đang nghĩ gì thế?- Dạ- nó giật mình trả lời.- Em đang nghĩ gì mà chăm chú vậy.- Dạ ko có gì đâu ạ.- Ừm. Mà thôi cũng sắp đến h học rồi mình vào lớp thôi.- Vâng.