ở một góc nào đó có một người đang chăm chỉ ” diệt muỗi” hắn đang cảm thấy sốt ruột đến sắp chết khi cứ phải ngồi đợi như thế này. Đang mải mê bỗng thấy bóng của nó và Tuấn đi lại gần hắn liền bí mật đi theo.
Trong rạp:
Hắn đang phải cố cảng mắt ra để nhìn xem nó và Tuấn đang ở đâu để còn tiện đường hành sự.
- Đây rồi- hắn thầm reo lên.
Hắn ngồi ngay sau nó nên mọi cử chỉ của nó và Tuấn hắn đều thấy rõ mồn một. Theo dõi được một hồi hắn chán nản quá quay ra xem phim, xem phim chán rồi lại quay ra theo dõi, hắn đang tự cảm thấy mình thật thừa thãi. Và bỗng… hắn thấy Tuấn đang quàng tay qua vai nó, lúng túng ko biết làm gì hắn liền lấy bịch bắp đang ăn dở rồi giả vờ làm rớt ra chỗ nó và Tuấn đang ngồi, và thế là kế hoạch quàng vai Chi của Tuấn đã ko thành. Lần hai, Tuấn có ý ngồi dịch lại gần Chi thì… hắn giả đò chen vai lên hỏi han linh tinh tất nhiên là Tuấn ko thể nhận ra vì lúc này người hắn đã là cây đen rồi, hơn nữa hắn còn kẹp răng nên Tuấn ko thể nhận biết đc giọng thằng bạn chí cốt của mình. Lần ba, Tuấn đang đinh mon men nắm tay nó thì… hắn lại thả bừa phong kẹo xuống đó rồi kêu nó nhăt hộ đồ. Hết lần này đến lần khác cứ Tuấn định làm gì thif đều bị hắn ngăn chặn kịp thời. Xem ra buổi đi chơi này của Tuấn đã ko thành.
Những tháng ngày tiếp theo vẫn thế. Tuấn thì cố vun đắp tình cảm của mình và Chi thì hắn lại cứ bên cạnh làm kí đà cản mũi. hắn biết rằng hắn đã cố quên nó nhưng dường như việc này là ko thể. Hắn biết mình làm như thế là có lỗi với Tuấn, có lỗi với thằng bạn chí cốt của mình, nhưng hắn ko thể kìm chế được những hành động và suy nghĩ của mình về nó.
Còn về Tuấn, sau lần đi xem phim và sau lần nó bị lạc thì Tuấn đã hiểu rằng tình cảm của hắn dành cho nó là thật lòng. Hắn biết Chi cũng vậy, nhưng Tuấn vẫn ko thể hiểu nổi tại sao Chi lại nhận lời yêu mình. Nhưng lúc này đây Tuấn rõ hơn ai cả, Tuấn biết mình phải làm gì:
- Đang làm gì đấy mày?- Tuấn gọi hắn.
- Tao đang nằm xem tivi đây, chán quá mày. Gọi tao có gì ko?
- À tao có chuyện muốn nói thôi, gặp mày ở đâu đây?
- Ờ vậy hả, ở đâu cũng được,
- Tao đang ở công viên Gia Định nè, mày ra đi.
- Ờ đợi lát tao ra ngay nha.
- Ừ. Bye mày.
Hắn hí hửng phóng xe ra công viên, đang chán thì thăngf bạn lại rủ đi nên hắn nhanh chân đến điển hẹn liền.
- Gọi tao ra đây có gì vậy mày- hắn vỗ vai Tuấn nói.
- Nhanh thế.
- He2 ko nhanh sao được, tao mà. Mà có chuyện gì hả, hay nhớ tao quá nên gọi tao ra đây nhìn cho đỡ nhớ
- Thôi đi mày. cái mặt mày tao nhìn chán lắm rồi, nhìn nữa tao bội thực mất.
- Thế gọi tao ra đây làm gì hả
- Tao muốn nói chuyện của Chi.
- Chuyện của Chi- hắn ngạc nhiên, nghe đến đây hắn ko đùa nữa mà nghiêm túc nói chuyện.
- Tao nghĩ rằng Chi thích mày chứ ko thích tao. Chi nhận lời tao chắc chỉ là cái cớ để che dấu điều đó thôi.
- Thích tao??? Che giấu- hắn ngạc nhiên đến khó hiểu.
- Ưm. Tại tao thấy thái độ của Chi khác với thái độ của những người con gái khác. Lần đầu đi xem phim mà cô ấy ko thấy hồi hộp hay gì cả, những lúc tao nói chuyện thì cô ấy ko chú ý vì mải nghĩ gì đó. Và tao cũng biết rằng người liên tục phá đám tao và Chi lúc đi xem phim là mày.
- sao biết dạ- hắn cười trừ.
- Đệ tao bảo thế
- Đùa thôi chơi với mày bao lâu chả nhẽ tao lại ko nhận ra với lại về nhà tao mới nghĩ đến mày.- Tuấn tiếp lời.
- Tao ko cố ý nhưng ko biết sao mình lại làm thế nữa.
- Vì mày cũng thích Chi, như tao thôi à.
- Sao mày biết.
- Thì tao là bạn mày mà.
- Vậy h mày định sao- hắn buồn bã hỏi.
- Tao định qua Úc một thời gian, vừa phần qua giúp công việc cho bố mẹ vừa phần là để tao có thời gian để quên Chi và bắt đầu lại từ đầu. Cơ hội này tao nhường lại cho mày.
-………………………………….- hắn ko biết phải nói gì vào lúc này, đầu óc hắn rối tung. Hắn biết để quyết định đc chuyện này Tuấn đẫ phải suy nghĩ rất nhiều.Hắn biết mình đã làm Tuấn phải khó sử. Hắn ko muốn vì chuyện này mà tình bạn giữa hắn và Tuấn bị sứt mẻ. Hắn thấy giận bản thân mình nhiều quá.
- Mày yên tâm tao với mày vẫn là bạn mà- biết hắn đang khó sử, Tuấn tiếp lời.
- Ko phải tao đi là để cho mày làm càn đâu nha. Tao mà biết mày bắt nạt Chi là no đòn nhá- Tuấn tiếp lời.
- Hì tao biết rồi mà, tao sẽ cố hết sức, tks thằng bạn tao nhiều nhá. Mà bao h mày đi thế?
- Chắc tuần sau.
- Ưm. Xa mày tao nhớ mày lắm á.
- Ai mà chả nhớ tao- Tuấn tự kiêu
- Thôi đi mày- hắn nói, rồi đập Tuấn một cái vào lưng. Thôi chuyện đó tính sau, h chơi thôi.- nói rồi hắn khoác vai thằg bạn. Hán thầm biết ơn Tuấn nhiều lắm, hắn tự nhủ sẽ ko làm mất cơ hội này, ko làm Tuấn và mọi người phải thất vọng vì nó đâu. Hắn sẽ theo đuổi nó đến tận cùng.